Mười giờ hạng mục chạy tiếp sức bắt đầu, Hạ Trọng Hiểu đứng ở cuối đường, đội bên cạnh cũng là một càn nguyên dáng người nhỏ nhắn. Nhưng dù có nhỏ nhắn đến đâu không thể bì được thể trạng của khôn trạch, đứng bên cạnh nàng càn nguyên kia liền trở thành đại lực sĩ.
Tiếng còi vang lên, hai đồng học lập tức tăng nhanh tốc độ, Lạc Uyển rất nhanh bỏ xa đồng học lớp bốn một khoảng lớn. Giao gậy cho Kim Nhuận Ngọc, dùng hết sức lực chạy về phía trước, đường chạy khoảng hai mươi mét.
Nhưng đến nam càn nguyên thứ tư thì xảy ra vấn đề, đôi giày hắn đang mang đột nhiên bung dây, khiến bước chạy có chút loạng choạng rồi té ngã. Lúc đứng dậy chạy tiếp đã bị đối thủ bỏ xa, cắn răng cố sức nén vết thương trên đầu gối chạy về phía Uy Tử Cầm.
Vừa nhận gậy, Uy Tử Cầm xoay người chạy về cuối đường có Hạ Trọng Hiểu đang đứng đợi. Tốc độ rất nhanh, từ từ rút ngắn khoảng cách với càn nguyên đội đối thủ. Lúc chạy đến cuối đường thì hai đội cùng chạy song song không phân thắng bại, bây giờ chỉ có thể trông chờ đội nào ăn được bánh quy nhanh hơn.
Hạ Trọng Hiểu theo thói quen dang tay ra, Uy Tử Cầm một phát đem nàng ôm lên cao, tốc độ nhanh hơn so với hai càn nguyên vẫn chật vật tìm cách bồng bế nhau. Tuy nhanh nhưng vẫn khó có thể ăn được bánh treo ở độ cao gần bốn mét, Hạ Trọng Hiểu hai tay quàng lên trên xà ngang, chân đạp lên vai Uy Tử Cầm mới miễn cưỡng đủ, há miệng một ngụm cắn miếng bánh quy lắc lư trên không. Hoàn thành nhiệm vụ liền nhẹ nhàng thả hai tay ra, Uy Tử Cầm chuẩn xác ôm lấy thắt lưng nàng mà an toàn tiếp đất.
Hai người phối hợp ăn ý đến khó tin, cả khán đài dường như bùng nổ, hoàn toàn quên mất đội đối thủ vẫn đang chật vật ẵm bồng nhau lên.
Nhờ cân nặng khiêm tốn của mình Hạ Trọng Hiểu giúp cho cao nhất lớp sáu giành được vị trí quán quân hạng mục chạy tiếp sức. Cùng Uy Tử Cầm và đồng đội quay về lớp học chuẩn bị cho buổi chiều thi kéo cờ, hạng mục này cần rất nhiều thể lực buộc mọi người phải ăn trưa ngay tại lớp.
Do trong đại hội học sinh không được tự ý đi lung tung nên ba vị tỷ tỷ đều phải lưu lại lớp, Hạ Trọng Hiểu được đa đa chuẩn bị sẵn cơm trưa, không quên san sẻ với bạn cùng bàn. Uy Tử Cầm sớm ném thịt viên hầm qua một bên, hài lòng hưởng thụ bữa trưa ngon lành của Hạ gia, trong đầu nghĩ sớm sớm nên đưa bạn gái về Thổ Áo.
Buổi chiều những lớp tham gia kéo cờ đều tập trung sớm mười phút trong sân, đợi ban điều hành giới thiệu sơ qua về thể lệ lập tức tiến vào trận đấu đầu tiên. Cao nhất lớp sáu bốc thăm phiếu hai, ngoan ngoãn ngồi trên khán đài quan sát mọi người thi đấu. Hạ Trọng Hiểu cùng Uy Tử Cầm ngồi cạnh nhau, lâu lâu lại nhỏ giọng bàn luận, suy nghĩ làm sao kéo hết cờ sau lưng của đối thủ.
Đương hăng say bàn luận thì nhị tỷ Hạ Ly Cơ đột nhiên xuất hiện ném cho nàng một chai sữa: “Ngươi lúc sáng quên mang theo.”
Do giờ ăn trưa có giám thị canh chừng nghiêm ngặt nên Hạ Ly Cơ chỉ có thể nhân lúc ấu muội tham gia hội thao mới đến đưa sữa.
Hạ Trọng Hiểu cảm kích gật đầu: “Cảm ơn ngươi.”
Uy Tử Cầm bên cạnh học theo bạn gái: “Cảm ơn chị ba.”
Hạ Ly Cơ suýt chút nhào đến đánh cho tiểu cận vệ này một trận, dù sao giám thị cũng đang đứng quan sát, chỉ có thể trừng mắt đe dọa rồi quay về lớp của mình.
Tầm nửa tiếng thì trận đấu đầu tiên kết thúc, đội cao nhất lớp bốn thắng.
Cao nhất lớp sáu lần lượt tiến ra sân, đấu cùng cao nhất lớp năm. Chưa vào sân đã nhìn thấy ánh mắt ghê tởm của Tô Vỹ Vỹ, thậm chí còn hào hứng vẫy vẫy tay gọi tên nàng giống như đã thân từ kiếp trước vậy. Tất nhiên sẽ bị Uy Tử Cầm liếc cho cháy xém mặt, Tô đồng học dũng cảm trừng mắt lại, hai bên đấu nhau không ai chịu nhường ai.
Hạ Trọng Hiểu giả mù không quan tâm đến, đợi tiếng còi phát ra liền nhảy lên lưng Uy Tử Cầm, từ từ tiến lại gần cao nhất lớp năm. Tốc độ cướp cờ của hai đội phải nói là vô cùng thê thảm, càn nguyên nhận nhiệm vụ cõng thì bước đi loạng choạng, càn nguyên được cõng càng khó khăn giữ thăng bằng. Chỉ cần nhẹ nhàng đến gần kéo lá cờ ghim sau cổ áo, Hạ Trọng Hiểu một mình tiêu diệt hơn phân nửa đối thủ, tất nhiên lớp nàng cũng bị cao nhất lớp năm xử tử không ít.
Lần thắng này không được vẻ vang cho lắm, nhưng nhìn thấy đồng học vui mừng Hạ Trọng Hiểu cũng vui vẻ theo. Hai tiếng kết thúc toàn bộ trận đấu, hạng mục kéo cờ cao nhất lớp sáu giành chiến thắng, may mắn cho nàng là Hạ Tề Ngọc không tham gia hạng mục này.
Mọi người tập trung ở trong sân đợi đại hội thể thao kết thúc mới được rời khỏi trường. Nhân lúc này Uy Tử Cầm kéo nàng vào nhà về sinh, một phát đẩy vào tường, đem gương mặt thanh tú kề sát đến mặt bánh bao phụng phịu.
Giơ ngón trỏ ngăn cản phiến môi mềm đang dán gần: “Ngươi gấp gáp cái gì? Bên ngoài còn nhiều người nhỡ bị phát hiện thì làm sao đây?”
“Nếu còn chần chờ mới dễ phát hiện.”
“Đừng mà.” Hạ Trọng Hiểu nom nóp lo lắng nhìn ra ngoài cửa: “Hay là đợi một lát nữa chúng ta ưm…”
Lời còn chưa nói xong Uy Tử Cầm đã tranh thủ hôn xuống, bàn tay đặt trên eo ra sức siết chặt, tham lam hưởng thụ vị ngọt ngào trên đầu môi. Ban đầu Hạ Trọng Hiểu còn giãy dụa, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân ồn ào bên ngoài thì càng thêm hoảng, ngoan ngoãn đứng yên để nàng chiếm chút tiện nghi.
Oán hận trừng to mắt, khóe mắt hơi ẩm ướt, tay vung loạn muốn đẩy Uy Tử Cầm ra khỏi người mình.
Rất lâu sau mới chịu thả lỏng tay, đỡ lấy gò má bánh bao phụng phịu, hai mắt cười cong thành cầu vồng. Uy Tử Cầm thích chính là dáng vẻ này của Hạ Trọng Hiểu, rõ ràng rất tức giận nhưng không trút lên người nàng, chỉ biết oán hận trừng to hai mắt hạnh.
“Ngươi cố ý!”
“Hắc, đừng tức giận.” Ngón tay vuốt ve gò má mềm mại của bạn gái, xúc cảm tốt đến mức không nỡ rời tay: “Hiểu Hiểu, nhập xuân chúng ta cùng đi ngắm hoa anh đào đi.”
“Ngắm hoa? Không được.”
Hạ Trọng Hiểu khó xử vuốt mép váy ngắn của mình: “Mùa xuân ta phải quay về quê, đến khi vào học mới quay về thành phố.”
Uy Tử Cầm khóe môi rút trừu, chưa kịp tiếp nhận hết thông tin, mờ mịt nhìn bạn gái đáng yêu trước mặt. Suốt mùa xuân sẽ không được gặp, bạn gái còn về quê, nàng làm sao chịu nổi tịch mịch a?
“Không đi có được không?”
“Vậy thì không được, ta phải về gặp gia gia nãi nãi, bọn họ đều lớn tuổi rồi. Ngươi tranh thủ mùa xuân quay về Thổ Áo thăm người nhà đi, ta nghĩ mọi ngươi đều rất nhớ ngươi.”
“Ta mới không về, gặp đa nhất định sẽ cãi nhau, hơn nữa ta cũng không muốn gặp ngoại mẫu, thấy ta nàng sẽ càm ràm rất lâu.” Uy Tử Cầm dựa lưng vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, nghĩ đến người nhà càng thêm phiền não: “Mùa xuân này ta sẽ cùng công chúa ở lại Cáp Á Lợi, còn phải sắp xếp đi mua quà gửi về Thổ Áo.”
“Ngươi không có ý định cải thiện quan hệ với đa ngươi sao?”
“Cải thiện làm cái gì, ta cả ngày còn không gặp được hai lần, cứ xem như chưa từng có đa vậy.”
Hạ Trọng Hiểu thoáng chau mày, rất không hài lòng với thái độ này: “Nói thế nào cũng là đa của ngươi, ngươi cũng nên nói rõ suy nghĩ để cải thiện quan hệ với người nhà chứ.”
“Đừng nói đến chuyện này nữa.”
Uy Tử Cầm gác chân dài lên bồn cầu cho đỡ mỏi, nghiêng đầu rầu rĩ nhìn bạn gái đang phình má trợn mắt: “Mùa xuân này ta không thể gặp ngươi, có phải hay không nên bồi thường cho ta?”
“Được rồi, khi về ta sẽ mang thật nhiều đồ ăn ngon cho ngươi có được không?”
Áp tay lên gò má ấm nóng của Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu nhu thuận mở miệng an ủi: “Đợi kết thúc kì nghỉ sẽ cùng ngươi đi ngắm hoa, yên tâm, hoa đào vẫn sẽ nở suốt đến hết mùa xuân. Chúng ta tiếp tục hẹn hò, ngươi muốn đi đâu cũng được, ta nhất định phụng bồi.”
Uy Tử Cầm thu hồi vẻ mặt chán chường, chồm người ôm chặt thắt lưng của Hạ Trọng Hiểu, đem đầu vùi vào hõm cổ nàng nũng nịu.
“Ngươi đã hứa rồi đấy, đợi kì nghỉ kết thúc phải dành hết thời gian cho ta, ta còn muốn chúng ta ra biển chơi. Nghe nói cặp đôi ở Cáp Á Lợi đều dẫn nhau ra biển, đợi mùa thu năm sau ta đưa ngươi về Thổ Áo.”
“Có phải quá gấp gáp hay không?” Nghĩ đến viễn cảnh cùng Uy Tử Cầm đến Thổ Áo, trái tim trong ngực cứ binh binh đập vang, thẹn thùng cúi đầu nhìn mũi giày: “Hay là đợi khi kì nghỉ xuân kết thúc chúng ta mới bàn đến.”
“Thôi được, theo ý ngươi vậy, ta cũng không muốn bức bách ngươi nghe theo ta.”
Uy Tử Cầm dời ngón tay đến cằm của bạn gái miết mạnh: “Trước sau gì ngươi phải theo ta quay về Thổ Áo, ta muốn ngươi gặp ngoại mẫu của ta.”
Gương mặt bánh bao nhuộm hồng một mảng, xấu hổ liếc mắt, đầu lại cúi thấp xuống nhẫn nhịn không cười. Kích động như vậy vẫn biết khôn trạch nên e lệ, trước những lời hứa hẹn về tương lai của Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu toàn tâm toàn ý tin tưởng.
Nếu không nếm được nồng nhiệt tình đầu há chẳng phải rất đáng tiếc sao?
==================
Đương loay hoay giải bài tập toán đột nhiên đầu bút khác xen vào gạt bút của nàng ra một bên, chuyển đầu Doraemon gõ gõ hai cái vào vở bài tập. Hạ Trọng Hiểu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, hoàn toàn không biết mình làm sai chỗ nào, chẳng phải đều giống các bước Uy Tử Cầm giảng sao?
Uy Tử Cầm kiên nhẫn gạch một đường dài, lần nữa viết cho đúng.
“Dạng đề này phải giải như thế mới ra kết quả, đi lòng vòng lại sai cho xem.”
Hạ Trọng Hiểu ngoan ngoãn cầm tẩy bôi sạch chỗ viết sai, tiếp tục giải thêm một lần nữa. Bên cạnh là Kim Nhuận Ngọc nhàm chán hút ly nước phát ra tiếng rột rột, hết nhìn Hạ Trọng Hiểu lại nhìn bạch kim cận vệ, chán nản thở dài não nề.
“Các ngươi giải bài thì giải bài, nắm tay làm cái gì chứ, cẩu lương này muốn bọn ta ăn bao nhiêu nữa hả?”
Nhìn qua bàn tay vẫn đang bị Uy Tử Cầm nắm, Hạ Trọng Hiểu lần thứ n trong ngày nhắc nhở: “Tử Cầm, có thể buông hay chưa? Ngọc Ngọc không hài lòng rồi.”
“Mặc kệ nàng.”
Uy Tử Cầm cố tình nắm chặt tay Hạ Trọng Hiểu, tay còn lại cầm bút khoanh vào những chỗ còn sai sót: “Hiểu Hiểu xem kĩ phần này, ngươi làm sai ở đây rất nhiều, ghi nhớ công thức đừng có tự suy đoán rồi viết vào như vậy.”
Hạ Trọng Hiểu xấu hổ thè lưỡi, ngoan ngoãn sửa lại công thức mình tự chế, mở vở bài học xem thử công thức đúng là gì.
“Này, các ngươi có nghe ta nói cái gì hay không?”
“Những người chưa yêu đương đều phiền phức như vậy sao?”
Bị nói trúng tim đen, Kim Nhuận Ngọc giận dữ đập bàn đứng dậy: “Yêu đương có cái gì tốt? Có cái gì tốt chứ?” Gào thét đủ rồi lại nằm lăn ra bàn khóc lóc: “Ta cũng muốn yêu đương, ta không muốn làm bóng đèn đâu, hôm nay thật sự đủ sáng rồi!!”
Đến cả liếc mắt nhìn qua Uy Tử Cầm cũng lười làm, đầu cúi thấp, tóc dài bạch kim rơi tứ tán trên vai. Bình thường càn nguyên không có khái niệm cột tóc thắt tóc, khi vì ngại phiền mới lung tung cột rối một cục sau lưng chứ chẳng bao giờ chải gọn gàng.
“Ta nhất định sẽ tìm được một khôn trạch tốt hơn Hiểu Hiểu cùng nghi gấp mấy lần để xem ngươi còn đắc ý được bao lâu!”
Nghe xong câu này Hạ Trọng Hiểu không biết nên khóc hay nên cười, nàng vốn dĩ là khôn trạch, muốn tìm khôn trạch tốt hơn nàng cũng chẳng dễ dàng gì. Tự nhận bản thân dễ chiều chuộng lại ngoan hiền, trừ phi chọc nàng giận xù lông lên thì mọi chuyện vẫn có thể thương lượng.
Lạc Uyển bình thản uống một ngụm nước trái cây, nhìn lướt qua bài tập trên bàn: “Còn không đến mười ngày phải kiểm tra cuối kì ngươi đã chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Toán học tạm ổn, vật lí, hóa học ta có nhờ chị ta giảng qua, nếu kiểm tra cũng có thể dễ dàng đạt 50 điểm.”
“Nếu vậy thì tốt, thời gian này vẫn còn rất lạnh ngươi phải ghi nhớ giữ ấm cơ thể đừng học tập quá mức mà sinh bệnh.”
“A Uyển ngươi quan tâm Hiểu Hiểu như vậy không sợ Tử Cầm ghen sao?” Kim Nhuận Ngọc thúc thúc vào cánh tay nàng hai cái: “Đừng nghĩ ngươi là công chúa mà được phép làm càn, Tử Cầm dù sao cũng là nhi nữ công tước, các ngươi muốn tranh cùng nghi cũng phải nể mặt nhau mấy phần nha.”
Lạc Uyển khó xử nhìn Hạ Trọng Hiểu rồi lớn tiếng đánh gãy lời nói đùa: “Ta là ban trưởng có trách nhiệm nhắc nhở mỗi đồng học, không giống như những gì ngươi đã nghĩ. Tử Cầm, ngươi cũng vậy, đừng nghe mấy lời bàn tán linh tinh mà cho là thật.”
“Không sao, ta tin tưởng ngươi.” Uy Tử Cầm cười lộ ra răng nanh nhỏ, hai mắt sáng bừng lóe lên tia kim sắc mê nhân: “Ngươi là bạn tốt nhất của ta sẽ không bao giờ phản bội ta.”
Nghe được câu nói này của Uy Tử Cầm, Lạc Uyển an tâm đôi phần: “Ta còn sợ ngươi suy nghĩ nhiều, được rồi, chúng ta tiếp tục ôn tập thôi.”
Mọi người lại quay trở về yên tĩnh, lâu lâu nghe thấy tiếng giấy bút sột soạt, tiếng gạt đầu bút tạch tạch. Hạ Trọng Hiểu cúi đầu giải bài tập, đôi lúc sẽ ngẩng đầu lên tranh cãi với Uy Tử Cầm, bầu không khí tạm xem như hòa hợp.
Tóc mai chạm tóc mai, thanh xuân giống như một vở kịch chậm chạp diễn lại, trong đầu cũng chỉ có kí ức đẹp đẽ thuộc về dĩ vãng.
Vẫn là Kim Nhuận Ngọc buồn chán lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người: “Sau kì nghỉ xuân chúng ta có bài thực hành đầu tiên, các ngươi dự tính sẽ đi đâu?”
Hai người đến từ Thổ Áo hoàn toàn không biết bài thực hành gồm những gì, ngơ ngác nhìn Hạ Trọng Hiểu rồi đến Kim Nhuận Ngọc đang lùa đá vào miệng nhai rột rột. Chuyện thực hành này Hạ Trọng Hiểu có nghe tỷ tỷ nói qua, chính là tham gia tìm hiểu hệ sinh thái tự nhiên, có thể chọn lên rừng hoặc đi biển để làm bài báo cáo đầu học kì hai.
“Ta với Tử Cầm dự tính sẽ đi biển, không biết các ngươi thấy thế nào?”
“Hắc, đúng ý với ta, ban đầu ta cũng tính đi biển nhưng không biết các ngươi muốn đi đâu. Mùa xuân đi biển rất tốt nha, hải sản đặc biệt nhiều, sau tết cũng không đông đúc có thể thỏa thích vui chơi rồi.”
Hạ Trọng Hiểu nghĩ đến đi biển liền hào hứng: “Phải nha, phải nha, chúng ta ban đêm có thể nướng hải sản ăn. Lần thực hành này không biết sẽ giới hạn thời gian bao nhiêu ngày, nhưng nếu có thể ở đêm thì tốt biết mấy, ta chưa bao giờ được dựng lều ngủ trên bãi cát.”
Lạc Uyển đặt bút xuống bàn hỏi tiếp: “Năm ngoái ta nghe nói là hai ngày một đêm, sẽ có giáo viên đi cùng?”
“Cũng chưa biết, nhưng chị ta nói nàng đi cùng một nhóm sáu người thì không có giáo viên đi cùng. Nghe nói giáo viên rảnh rỗi mới đi cùng chúng ta, ngược lại chúng ta phải tự mình lo hết mọi chuyện trong hai ngày một đêm ở trên bờ biển.”
“Chúng ta là càn nguyên giáo viên cũng chẳng buồn quản đến đâu.” Kim Nhuận Ngọc xấu xa cười lớn: “Ta nghe nói càn nguyên tham gia buổi thực hành sẽ dẫn theo khôn trạch đi cùng, đến lúc đó… hắc hắc!”
Nếu có chai nước ở đây Hạ Trọng Hiểu nhất định sẽ cầm lên đập chết Kim Nhuận Ngọc, xấu xa! Càn nguyên đều là một đám người xấu xa!!
“Khôn trạch thật sự có thể đi cùng với chúng ta?” Bắt gặp ánh mắt chết chóc của bạn gái, Uy Tử Cầm ngoan ngoãn chuyển sang chủ đề khác: “Ta cảm thấy đi biển rất tốt có thể nghe tiếng sóng vỗ vào bờ.”
Hạ Trọng Hiểu hừ lạnh, kéo vở bài tập về phía mình tiếp tục giải bài, bàn tay đang nắm với Uy Tử Cầm cũng rút trở về. Bạn cùng bàn kiêm bạn gái làm đủ trò từ năn nỉ đến làm nũng, nhưng mỗi lần muốn nắm tay đều bị gạt ra, Hiểu béo thật sự tức giận rồi.
Bất quá Kim Nhuận Ngọc lại rất hả hê, cho ngươi bắt ta ăn cẩu lương, đáng đời!