Về phần mình, Hạ Trọng Hiểu chọn hàng ghế số ba phía sau Lạc Uyển ngồi xuống, Uy Tử Cầm cũng theo ngồi bên cạnh. Ngồi hàng nhất là lão sư, vừa vặn cùng hàng với Hạ Trọng Hiểu nên muốn giám sát nàng cũng không có khả năng. Thoải mái dựa lưng vào ghế, tiện tay đưa gói bánh quy ngăn cái miệng ồn ào của Kim Nhuận Ngọc.
“Hiểu Hiểu xem.”
Uy Tử Cầm từ trong balo lấy ra một con Doraemon vừa mới mua.
Tối hôm qua Hạ Trọng Hiểu gọi điện thoại than thở với nàng không dám mang theo Doraemon sợ bị đồng học cười nhạo, cho nên Uy Tử Cầm bỏ qua mặt mũi đi mua cho nàng. Trước khi đưa cho Hạ Trọng Hiểu đã đem khoe hết cho cả lớp, đợi một lát nữa bạn gái sẽ ôm Doraemon xuống xe, các nàng không cần phí sức công khai thân phận. Tính toán hoàn hảo không một khe hở, Uy Tử Cầm thỏa mãn kéo khóe môi, trước sau gì mọi người cũng sẽ biết Hiểu Hiểu là bạn gái của nàng.
“Ngươi mua cho ta sao?” Hạ Trọng Hiểu vui mừng suýt hét lên, cố gắng kiềm chế vùi đầu vào Doraemon dụi dụi, hai mắt đỏ hoen muốn khóc: “Tử Cầm, ta thích ngươi chết được!”
Uy Tử Cầm xấu xa kéo khóe môi, cố ý nhích đến gần đem mặt kề sát: “Có phải nên thưởng cho ta hay không?”
Hạ Trọng Hiểu đảo mắt nhìn xung quanh, chủ động giơ Doraemon che khuất tầm nhìn, rướn người hôn vào môi Uy Tử Cầm một cái. Loạt động tác chưa đến ba giây, mặt bánh bao ngượng chín đỏ, lần nữa giấu mặt vào Doraemon không dám nhìn người.
“Hắc, Hiểu Hiểu nhìn ta.” Uy mặt dày giả vờ dùng sức kéo Doraemon ra khỏi tay bạn gái, nghịch ngợm trêu chọc nàng: “Hiểu Hiểu, không phải lần đầu ngươi ngượng ngùng cái gì chứ?”
Xấu hổ hé mắt nhìn bạn gái đang đắc ý cười lộ răng nanh trắng bóng: “Ta mới không ngượng ngùng, chỉ là muốn kiểm tra độ co dãn của vải thôi.”
“Thật sao? Vậy ta cũng phải kiểm tra nữa.”
Phát hiện gương mặt xinh đẹp của Uy Tử Cầm đang tiến gần, Hạ Trọng Hiểu quẫn bách ấn Doraemon vào mặt nàng.
“N-Ngươi tự mình kiểm tra đi.”
Uy Tử Cầm cười không thấy hai mắt đâu nữa, má lúm đồng tiền duyên dáng thu hút: “Ngươi đang ngượng ngùng, không cần lo lắng ta rất thích.”
“Ngươi nói mấy lời này làm gì chứ?”
Vội xoay mặt nhìn ra ngoài cửa kính, Hạ Trọng Hiểu cảm giác mặt đều nóng lên hết rồi, dè bĩu bản thân định lực quá kém dễ bị bạn gái đùa giỡn. Trêu chọc Hạ Trọng Hiểu thêm một lúc Uy Tử Cầm mới chịu ngừng lại, trước khi đến Tư Nam Hải thì rủ nhau chợp mắt nửa tiếng, lát nữa còn phải đi bộ đến bãi biển rất xa.
Hạ Trọng Hiểu ban đầu dè dặt không dám dựa vào vai Uy Tử Cầm ngủ, một lát sau cảm thấy ngủ ngồi quá mỏi đành bỏ qua sỉ diện mà dựa vai bạn gái ngáy o o. Ngay cả Uy Tử Cầm cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cả đêm hôm qua trực đến 12h mới được thả về tránh không khỏi có chút mệt mỏi.
Lạc Uyển đi điểm danh để phát nước, đến chỗ các nàng thì khựng lại hồi lâu. Bất quá vẫn cúi người lấy hai chai nước đặt vào balo của Uy Tử Cầm sau đó lại đi tiếp phát nước.
Trong lúc ngủ Hạ Trọng Hiểu cảm giác đang sờ vào thứ gì đó rất mềm, mờ mịt mở mắt nhìn thử, phát hiện tay mình đang đặt trên ngực Uy Tử Cầm. Ngón tay hơi co lại, xúc cảm phi thường chân thật, Hạ Trọng Hiểu ngượng đỏ mặt thu hồi bàn tay hư hỏng của mình. Động tĩnh lớn như vậy nhưng Uy Tử Cầm vẫn ngủ say như chết, trong lòng Hạ Trọng Hiểu khẽ động, trong đầu nảy ra suy nghĩ xấu xa khi dễ bạn gái.
Lần nữa đem tay đặt lên ngực Uy Tử Cầm nhéo một cái, thỏa mãn kéo khóe môi, cho ngươi ngày thường khi dễ ta!!!
Lực đạo không lớn khó mà đánh thức được bạch kim cận vệ, chỉ hơi xoay người về phía Hạ Trọng Hiểu, vòng tay trên thắt lưng càng cố sức ghì chặt. Nhéo thêm mấy cái mới miễn cưỡng hài lòng, Hạ Trọng Hiểu buông tha ngực bạn gái, lần thứ hai dựa vào vai nàng chìm vào mộng đẹp.
Cũng may là dãy ghế kế bên cũng đã ngủ ngáy như chết, Hạ Trọng Hiểu an toàn thoát khỏi tội danh sàm sỡ. Bằng không để người khác thấy nàng ngang nhiên nhéo ngực một càn nguyên đang tuổi trưởng thành không nhổ nước bọt chết nàng mới là lạ.
Chiếc xe vẫn chậm rãi di chuyển trên đường, rất nhanh liền dừng ở bãi đỗ xe, phần còn lại phải dựa vào các nàng đi bộ đến bãi biển. Đồng Kiều Mẫn xuống xe trước, rồi đồng học mới lần lượt xuống điểm danh, riêng Lạc Uyển phải ở lại cuối cùng để kiểm tra xem có đồng học nào ngủ quên không xuống.
Đường đến bãi biển còn rất xa, Hạ Trọng Hiểu mặc dù đã lường trước nhưng không nghĩ lại xa như vậy. Khí trời mát mẻ miễn cưỡng đi được nửa đường, rất nhanh đã tụt phía sau, chớp mắt thấy đồng học càng đi càng xa.
“Tử Cầm ta đi không nổi.”
Uy Tử Cầm cũng chỉ chờ Hạ Trọng Hiểu chủ động làm nũng, nhanh nhẹn nửa ngồi nửa quỳ trước mặt bạn gái, ý bảo sẽ cõng nàng đến bãi biển.
Trước mắt bạn học đều đã đi rất xa, Hạ Trọng Hiểu mím môi suy nghĩ, dù sao nàng cũng đi không nổi nữa đành để Uy Tử Cầm cõng nửa đường còn lại. Dứt khoát nhảy lên lưng Uy Tử Cầm, thoải mái vòng tay qua cổ nàng, phát hiện lưng của bạn cùng bàn kiêm bạn gái phi thường ấm áp.
“Ta có nặng không?”
Uy Tử Cầm vững vàng bước đi, nửa đùa nửa thật nói: “Cõng cả thế giới trên lưng tất nhiên sẽ nặng.”
Hạ Trọng Hiểu phát vào vai nàng hai cái: “Ăn nói lung tung.”
Mặc dù miệng mắng nhưng tâm đã tan chảy thành bãi xuân thủy, ngọt ngào kéo khóe môi, lần nữa dựa đầu vào vai Uy Tử Cầm. Cố tình giảm tốc độ bước chân bỏ xa các đồng học, đoạn đường giống như được kéo dài thêm, thoải mái hưởng thụ bầu không khí chỉ hai người.
“Tử Cầm.” Hạ Trọng Hiểu tì cằm lên vai Uy Tử Cầm nhỏ giọng thì thầm: “Ngươi nói chúng ta sau này sẽ thế nào nhỉ?”
“Thế nào?”
“Là sẽ vẫn như bây giờ chứ?”
Uy Tử Cầm ngây người một lúc lâu, mi tâm khẽ nhíu: “Ta vẫn chưa hiểu, như bây giờ không tốt sao?”
“Như bây giờ rất tốt, nhưng mà ta sợ tương lai của chúng ta sẽ không thể giống bây giờ nữa.”
“Sẽ không.” Uy Tử Cầm bước từng bước vững chãi, giọng nói không giống thường ngày pha chút bỡn cợt: “Ta và A Uyển sắp phải trở về Thổ Áo rồi, cũng tính toán xong trường học cho ngươi. Trường học ở Thổ Áo so với Cáp Á Lợi tốt hơn rất nhiều, môi trường học tuy có chút nghiêm khắc nhưng có tính rèn luyện cao. Đặc biệt còn có trường học riêng cho khôn trạch, ngươi ở đó học tập, tan khóa ta đón ngươi về nhà.”
Hạ Trọng Hiểu không nghĩ Uy Tử Cầm sẽ nghiêm túc tính toán chuyện đưa nàng về Thổ Áo, trong lòng như được ai rót mật đặc biệt vui sướng.
“Ta sợ đa của ta không đồng ý.”
Một nhà năm người chỉ có nàng là khôn trạch, đa tuyệt đối không dễ dàng để nàng đi nơi xa xôi như Thổ Áo, chưa kể còn có ba vị tỷ tỷ và gia gia nghiêm khắc ở dưới quê.
“Nếu vậy ta tìm đa ngươi nói chuyện.”
“Đừng, để ta tự mình nói vẫn tốt hơn.” Hạ Trọng Hiểu chán nản bĩu dài môi: “Để đa biết ta vì ngươi qua Thổ Áo nhất định sẽ không cho ta đi đâu cả.”
Uy Tử Cầm xốc người bạn gái lên một đoạn, tiếp tục nâng chân bước đều về phía trước: “Tùy ý ngươi, kết thúc học kì cao nhất sẽ về Thổ Áo, ngươi tranh thủ thời gian thông báo cho đa ngươi biết. Giấy tờ di chuyển đến Thổ Áo sẽ do ta giúp ngươi làm, cũng không phải tốn thời gian phỏng vấn, ngươi sẽ theo đoàn hộ tống hoàng gia quay về.”
“Có được hay không a? Ta nghe nói hoàng gia Thổ Áo không nhận người ngoại quốc.”
“Ngoài mặt thì nói như vậy nhưng ta vẫn có biện pháp đưa ngươi vào, yên tâm về đến hoàng cung thì chẳng ai có thể nghị luận gì nữa.”
“Hoàng cung?” Hạ Trọng Hiểu đầu to như cái đấu, khiếp sợ hỏi ngược lại: “Không phải chúng ta sẽ ở chỗ ngươi sao? Sao lại phải đến hoàng cung a?”
“Ngươi muốn ở chỗ ta sao?”
Giọng điệu thiếu đòn này của Uy Tử Cầm chọc Hạ Trọng Hiểu xù lông lên: “Không, ta muốn dọn ra ngoài, cách ngươi càng xa càng tốt.”
Uy Tử Cầm phá lên cười, hơi nghiêng đầu cọ vào gò má mềm mại của bạn gái: “Cận vệ hoàng gia đều phải sống ở trong hoàng cung, ngươi ở chỗ ta cũng chính là ở trong hoàng cung.”
Hạ Trọng Hiểu nhích mặt ra một khoảng để không bị Uy Tử Cầm cọ trúng, giận dỗi nhìn sang hướng khác, đại khái là đang tái phát bệnh công chúa. Uy Tử Cầm sao không hiểu tính khí bạn gái, dỗ dành hai ba câu đã có thể thu thập lửa giận của Hạ Trọng Hiểu, sau đó lại trêu chọc mấy câu khiến nàng giận xù lông lên.
Từ khi đến Cáp Á Lợi, Uy Tử Cầm có một thói quen xấu, chính là thích nhìn bạn gái nổi giận!?
Thoáng thấy bóng đồng học Hạ Trọng Hiểu liền rời khỏi lưng Uy Tử Cầm, cùng nhau tiến về phía lớp, không ngoài dự đoán bị lão sư trừng mắt đe dọa.
“Các ngươi đi đâu nãy giờ vậy hả?”
“Lão sư xin lỗi, ta muốn ngắm cảnh nên kéo chân Uy Tử Cầm cùng ta đi.”
Đồng Kiều Mẫn liếc mắt, hừ hừ hai tiếng, nàng lẽ ra phải sớm tách hai càn nguyên bắt đầu lệch lạc này. Nếu không phải Uy Tử Cầm là cận vệ hoàng gia nàng đã gọi điện than phiền với phụ huynh của Hạ Trọng Hiểu, không thể để hai đứa nhỏ này càng đi càng sai.
“Các ngươi vào vị trí điểm danh đi.”
Hạ Trọng Hiểu lén lút thè lưỡi, xấu hổ chạy về vị trí đứng của mình để ban trưởng điểm danh. Cũng may là không bị lão sư phát hiện Uy Tử Cầm cõng nàng, bằng không cả hai nhất định sẽ chết dưới tay lão sư đáng sợ.
Đợi điểm danh đủ số học sinh, Đồng Kiều Mẫn mới bắt tay hướng dẫn học sinh khu vực thay quần áo, và hẹn đến 12h sẽ cùng nhau ăn trưa. Thức ăn đều là cơm hộp mua sẵn ở tiệm mang theo lên Tư Nam Hải cho nên mọi người chẳng mấy hứng thú, chỉ chờ đến đêm để đốt lửa trại ăn hải sản.
Lần này đi có mười hai cùng nghi, trong đó nổi bật nhất chính là Ngô Mao, không ít đồng học tranh nhau sứt đầu mẻ trán để có được sự chú ý của nàng. Trong lúc thay đồ Ngô Mao được nhường vào trước, sau đó mới đến lượt các cùng nghi khác. Để tranh thủ thời gian hai ba càn nguyên thường dùng chung một phòng, cũng chỉ cởϊ áσ cởϊ qυầи, bên trong mặc sẵn quần bơi trực tiếp đi ra là được.
Nhưng Hạ Trọng Hiểu không thể chui vào chung phòng thay đồ với đám càn nguyên cùng lớp, ngồi khoanh chân ở trên bãi cát cùng với Uy Tử Cầm nói chuyện phiếm.
“Hiểu Hiểu không đi sao?” Kim Nhuận Ngọc ôm phao bơi con vịt đến trước mặt Hạ Trọng Hiểu, nhớ đến gì đó rồi nói: “Yên tâm, đều đi hết cả rồi, phòng thay đồ đang trống đó.”
“Ta không định tắm biển đâu.” Hạ Trọng Hiểu sợ nước biển thấm ướt làm lộ tuyến thể sau gáy, đành phải ngồi ở trên bãi cát hóng mát: “Ngươi đi tắm đi, chỉ có hai giờ đừng lãng phí thời gian.”
Kim Nhuận Ngọc nhìn xung quanh, đột nhiên hô to: “Tử Cầm, bên kia có con gì kìa.”
Uy Tử Cầm hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn qua, còn chưa kịp hiểu gì thì bên cạnh một mảng trống trải, bạn gái bị Kim Nhuận Ngọc vác lên vai chạy ra biển.
“Kim Nhuận Ngọc!!”
Đầu chúi xuống đất có chút hoa mắt, Hạ Trọng Hiểu giãy dụa mấy cái thì bị Kim Nhuận Ngọc ném thẳng xuống biển trực tiếp uống mấy ngụm nước.
“K-Khụ! Ngọc Ngọc ngươi làm cái quỷ gì vậy?”
“Hắc, cho ngươi tắm biển đó, áo cũng ướt rồi thoải mái chơi đi.”
Hạ Trọng Hiểu liếc nàng muốn cháy cả mặt, quay sang thì Uy Tử Cầm đã xuất hiện ở bên cạnh, giống nàng chưa kịp thay đổi quần áo trên người. Cũng may Hạ Trọng Hiểu có mang dư quần áo, bằng không bị ném xuống biển ướt đồ như vậy chẳng biết lấy gì để thay.
“Không sao chứ?”
“Không sao, chỉ uống mấy ngụm nước biển.” Hạ Trọng Hiểu vung chân đạp vào người của Kim Nhuận Ngọc, ở dưới nước nên lực đạo nhẹ như bông: “Ai cho ngươi ném ta, về trường ta cắt phần bánh của ngươi.”
“Hắc, chỉ sợ ngươi không có sức quay về trường.”
Nói xong liền ném phao con vịt về phía Hạ Trọng Hiểu, nhếch môi hất càm, ý bảo cho nàng làm điểm tựa để nổi lên.
“Cũng không mua được Doraemon.”
Mặc dù càm ràm nhưng Hạ Trọng Hiểu tìm cách leo lên phao con vịt, nàng vốn dĩ không biết bơi, mỗi lần đi biển đều được tỷ tỷ nhét vào phao rồi kéo đi. Uy Tử Cầm đỡ phao con vịt ngay ngắn cho nàng dễ leo, dùng lực đỡ ở sau lưng, không tốn nhiều sức bạn gái cũng ngồi được trên phao con vịt.
“Ngươi biết bơi không?”
Hạ Trọng Hiểu ‘bóp’ cổ vịt, lắc đầu liên tục hai cái: “Không biết, ta sợ chìm.”
“Không chìm được đâu.” Uy Tử Cầm đưa tay muốn đỡ Hạ Trọng Hiểu xuống nước lại bị nàng giãy như cá chạch mà thoát ra.
“Đừng! Ta không biết bơi đâu, để ta ngồi trên con vịt đi.”
Kim Nhuận Ngọc thoải mái bơi trái bơi phải xung quanh Hạ Trọng Hiểu, nửa đùa nửa thật nói: “Ngươi đừng ép nàng nữa, một lát nàng chìm xuống chúng ta ai cũng không kéo lên nổi đâu.”
Hạ Trọng Hiểu dứt khoát vẩy nước vào mặt Kim Nhuận Ngọc: “Ngươi lăn đi!”
Ba người ồn ào một lúc đột nhiên nghe thấy tiếng la hét xung quanh, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Ngô Mao từ trên ghế ngồi dậy, thẳng thắn đem áo choàng ném xuống. Trên người mặc bikini hai mảnh màu hồng phấn, hai chân thon dài trắng nõn như sương như tuyết, trên mặt chễm chệ kính mát thần thái không khác gì đại minh tinh.
Càn nguyên đồng học giống như lần đầu thấy gái đẹp, nước miếng chảy dài ba thước, tức tốc chạy lên hộ tống Ngô Mao tắm biển. Hạ Trọng Hiểu dở khóc dở cười, quả nhiên Ngô Mao rất được hâm mộ.
Kim ‘mê gái’ cũng bơi sang bên kia góp vui với đồng học, vây quanh Ngô Mao không một khe hở, xum xoe hỏi thăm sở thích của nàng.
Hạ Trọng Hiểu cảnh giác nhìn qua bạn gái mình, chỉ thấy Uy Tử Cầm đầu cúi thấp, có vẻ như đang tìm gì đó ở dưới nước, hoàn toàn không để ý đến Ngô Mao mặc bikini hai mảnh nóng bỏng. Còn chưa hài lòng được 10s thì cả người bị lôi xuống nước, đến bây giờ mới biết Uy Tử Cầm cố tình tìm vị trí cổ chân để kéo nàng.
“Tử Cầm!!”
Uy Tử Cầm đỡ dưới nách Hạ Trọng Hiểu tránh nàng ngã xuống uống phải nước biển, trên mặt treo ý cười không đứng đắn: “Thấy không, có ta ở đây sẽ không chìm được.”
“Ngươi dọa chết ta rồi!”
Tay chân vung loạn đánh vào người Uy Tử Cầm, liều chết muốn quay về phao con vịt cho an toàn lại bị đối phương lần nữa kéo xuống nước. Nhưng lần nào cũng được Uy Tử Cầm kịp thời xốc lên, Hạ Trọng Hiểu bị lắc qua lắc lại đến chóng mặt, đành từ bỏ không leo lên phao con vịt nữa.
“Ngươi muốn làm gì a? Ta không học bơi đâu, ta muốn ngồi phao.”
Bạn gái chủ động làm nũng Uy Tử Cầm sao có thể khống chế được, từng chút áp sát, ở dưới nước sờ soạng eo nàng: “Ta đỡ ngươi có thể nổi lên mặt nước.”
“Không muốn.” Hạ Trọng Hiểu với tay ôm lấy phao con vịt đang trôi xa: “Để ta ngồi đi, ngươi kéo phao cũng được mà.”
Uy Tử Cầm chồm người đến thì thầm vào tai nàng: “Ta mục đích là muốn ôm ngươi.”
Mặt bánh bao hồng thấu, ngượng ngùng trừng mắt, đành buông tha phao con vịt để Uy Tử Cầm đỡ dưới bụng và đầu gối giúp nàng nổi lên mặt nước. Chân quẫy đạp mấy cái khiến nước bắn tung tóe, Hạ Trọng Hiểu thoải mái duỗi thẳng cánh tay từ từ trôi về phía trước.
Phải, là trôi về phía trước, hoàn toàn không biết bơi là gì.
Uy Tử Cầm choàng tay qua thắt lưng nàng, đem hai chân kéo lại xuống nước: “Tay phải vận động nữa.”
“Không làm, lười lắm, ta muốn trôi như vậy.”
Uy Tử Cầm: “…”
Có ai đi biển chỉ muốn trôi lềnh bềnh như xác chết không?