Tựa hồ nghe thấy ngũ lôi oanh đỉnh, thần sắc trở nên cứng nhắc, Hạ Trọng Hiểu còn cho rằng bản thân nghe nhầm nhưng không dám hỏi lại. Đột nhiên công chúa điện hạ biến thành cận vệ, cận vệ lại là công chúa, đầu óc nàng lập tức kẹt cứng không thể suy nghĩ được gì nữa.
Bella đối với phản ứng này của nàng rất hài lòng: “Freya chưa nói với ngươi sao? Đứa nhỏ này cũng thật là, ở Thổ Áo đùa giỡn không ít khôn trạch đến Cáp Á Lợi vẫn giở trò cũ. Ỷ vào thân phận công chúa của mình mà làm đủ chuyện xấu hổ, ta thân là hoàng hậu không thể mặc kệ không quản. Tiểu cô nương ngươi đừng cho mấy lời hứa hẹn của Freya là thật, nàng còn nhỏ chưa hiểu chuyện, lời nói cũng chẳng có chừng mực đâu. Ta sợ chính là ngươi quá tin tưởng vào nàng, sau này phát hiện bị đùa giỡn nhất định sẽ rất thương tâm.”
“Đ-Đùa giỡn?” Hạ Trọng Hiểu hít thở có chút không thông, giọng nói bắt đầu run rẩy: “Uy Tử Cầm, thật sự là công chúa Thổ Áo?”
“Tất nhiên, nàng không nói hẳn là vì sợ ngươi đeo bám nàng không tha. Dù sao làm một cận vệ hoàng gia vẫn dễ dụ dỗ khôn trạch trẻ tuổi chưa trải đời như ngươi, Hạ tiểu thư ta muốn ngươi suy nghĩ kĩ lại.”
Trong lòng lạnh lẽo một đoạn, ngực đau đến không thể hô hấp, đến cả nụ cười gượng gạo cũng không giữ nổi nữa. Hóa ra đều là đùa giỡn, bởi vì nàng là khôn trạch nên Uy Tử Cầm mới tìm mọi cách có được nàng, trêu đùa nàng.
Chưa từng nghiêm túc qua.
Không quản người trước mặt là ai, Hạ Trọng Hiểu yếu đuối cúi đầu gục khóc nức nở. Tại sao phải lừa gạt nàng? Tại sao lại hứa hẹn với nàng? Tất cả đều là đùa giỡn vậy mà nàng vẫn nguyện ý tin tưởng không chút do dự.
Thổ Áo hoàng hậu nói xong cũng rời đi thanh toán tiền nước, đối với tình cảnh này của Hạ Trọng Hiểu chỉ đơn giản an ủi hai câu cho xong chuyện.
Chẳng biết khóc đến bao lâu, đến khi nhân viên cửa hàng nhắc nhở nàng ngồi trong quán quá lâu không còn chỗ cho khách ngồi thì mới chịu đứng lên ra về.
Đẩy cửa vào nhà, ba vị tỷ tỷ đều ngồi ở ngoài phòng khách, thấy nha đầu về định trêu chọc mấy câu đột nhiên thấy mắt nàng đỏ hoe. Cảm giác có gì đó không lành, ba người nhanh chóng chạy ra hỏi han nhưng ấu muội giống như mất hồn đi lên phòng đóng cửa lại.
Hạ Trọng Hiểu suy sụp nằm dài trên giường, nước mắt cứ rơi xuống, run rẩy cuộn người thành con tôm luộc. Thế giới này chỉ có nàng mới ngu ngốc như vậy, tin tưởng hết mực lại không biết mình đang bị lừa gạt, thậm chí còn định cùng Uy Tử Cầm đến Thổ Áo.
Thật sự cho rằng mình đủ bản lĩnh làm công nương sao?
Lấy chìa khóa dự phòng mở được cửa, Hạ Phượng Vũ lo lắng ngồi xuống mép giường, phát hiện đần muội muội đang khóc đến mặt bánh bao đều đỏ hết lên.
“Hiểu Hiểu sao lại khóc? Là ai ức hiếp ngươi sao?”
“Đi đi…” Hạ Trọng Hiểu đẩy cánh tay của đại tỷ, nghẹn ngào mở miệng: “Đi ra ngoài, ta muốn ở một mình.”
“Làm sao vậy hả?” Hạ Ly Cơ kéo tấm chăn không cho nàng trùm đầu, hai chân mày nhíu chặt muốn dính cả vào nhau: “Đang yên đang lành sao lại khóc, có chuyện gì phải nói ra mọi người mới biết được chứ.”
“Đừng quản ta.”
“Muốn nổi loạn sao?”
Dùng chút sức đã có thể kéo đần muội muội ngồi dậy, Hạ Tề Ngọc đỡ lấy mặt bánh bao của nàng, đều khóc đến hai mắt sưng to cả rồi.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mau nói cho bọn ta nghe.”
“Đã nói là đừng quản ta mà!” Hạ Trọng Hiểu nổi giận gạt cánh tay của tỷ tỷ: “Các ngươi đi ra ngoài! Nhanh lên!!”
“Đừng nói với ta ngươi là vì bạch kim cận vệ kia mà khóc đi.”
Hạ Ly Cơ sớm đã cảm thấy muội muội quá mức thân thiết với Uy Tử Cầm, chỉ là cảm thấy khó có khả năng hai người nảy sinh tình cảm. Nhưng bây giờ nhìn lại mới phát hiện suy đoán của nàng chính xác, rốt cuộc bạch kim cận vệ đó đã làm gì khiến nha đầu thương tâm tới vậy?
Bị chạm đến chỗ đau đớn nhất trong lòng, nước mắt trào ra không ngừng lại được, Hạ Trọng Hiểu vừa khóc vừa cố sức đẩy các tỷ tỷ ra khỏi phòng.
“Các ngươi đi ra ngoài!!”
“Hiểu Hiểu!” Hạ Phượng Vũ túm cánh tay của nàng, thương tâm mở miệng oán trách: “Ngươi vì một càn nguyên mà khóc như vậy hay sao? Ở nhà đa đa và bọn ta yêu thương ngươi, chưa để ngươi khóc lóc một lần nào, vậy mà ngươi lại vì một càn nguyên mà biến thành bộ dạng này không thấy hổ thẹn à?”
Sắc mặt Hạ Tề Ngọc kém cỏi đi mấy phần, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Hiểu Hiểu, ta nói cho ngươi biết đừng để hào nhoáng bên ngoài của hoàng gia mà mê muội. Bạch kim mao nha đầu đó có gì tốt, ngươi suy nghĩ lại thật kỹ, nàng có về Thổ Áo cũng sẽ không dẫn ngươi đi. Nhưng ngươi ở đây thương tâm là thương tâm cái gì? Sao không nghĩ bọn ta thấy ngươi khóc sẽ phiền lòng thế nào?”
“Các ngươi im đi!” Hạ Trọng Hiểu cầm lấy Doraemon trên đầu giường ném về phía các nàng: “Đi ra ngoài! Đi ra ngoài hết cho ta!!”
Tâm trạng của Hạ Trọng Hiểu đang kém cỏi, các nàng cũng không muốn kích động thêm mà lần lượt rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại một mình, chua xót thống khổ đều phải tự mình gánh vác. Có thể trách được ai, là do nàng si tâm vọng tưởng, cho rằng cửa hoàng gia dễ vào, hóa ra đều do nàng tự mình đa tình.
Buổi tối Hạ Vũ Thần trở về nghe tin từ ba đứa con gái lớn, trong lòng không tránh khỏi chán nản. Nhi nữ lớn rồi bắt đầu biết yêu thích, nàng muốn cản cũng cản không được, đi sai sẽ thất vọng nhưng vẫn cần biết đứng lên. Bản thân nàng biết Hiểu Hiểu có thể đứng dậy sau vấp ngã, cho nên cũng không đi vào khuyên nhủ để nàng yên tĩnh suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra.
Những ngày cuối năm học sinh chỉ vào lớp để điểm danh, Hạ Trọng Hiểu cũng vậy, mang gương mặt trắng bệch cùng hai mắt đỏ ngầu đi vào trong lớp. Uy Tử Cầm nhìn thấy nàng không khỏi vui mừng, nhưng cảm thấy hôm nay bạn gái có gì đó kì quái.
“Hiểu Hiểu sắc mặt sao kém thế?”
Gạt đi cánh tay của Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu lạnh nhạt mở miệng: “Không liên quan đến ngươi.”
“Sao vậy? Đa đa không chấp nhận cho ngươi cùng ta đi Thổ Áo sao? Hay là ta đến nhà ngươi một chuyến?”
Đến bây giờ vẫn có thể giả vờ?
Hạ Trọng Hiểu hai mắt đỏ hoen nếu còn khóc có khi sẽ hỏng luôn hai mắt: “Ta không đi.”
“Sao lại không đi?” Uy Tử Cầm càng lúc càng không hiểu bạn gái nghĩ cái gì trong đầu: “Hiểu Hiểu nhìn ta, ngươi hôm nay làm sao vậy?”
Hạ Trọng Hiểu không trả lời, đứng dậy nói với Kim Nhuận Ngọc: “Đổi chỗ cho ta.”
Hai mắt Kim Nhuận Ngọc mở to bằng cái nắp chai, lắp bắp không biết nói gì, nhưng thấy dáng vẻ gấp gáp của Hạ Trọng Hiểu đành đứng dậy chuyển chỗ ngồi.
Đầu Uy Tử Cầm to như cái đấu, rốt cuộc bạn gái nàng bị cái gì vậy?
Liên tục ba ngày Hạ Trọng Hiểu giả mù giả điếc không để ý đến Uy Tử Cầm, mọi người trong lớp lờ mờ đoán được giữa hai người xảy ra vấn đề nhưng chẳng ai dám lên tiếng hỏi. Lạc Uyển từng hỏi qua Uy Tử Cầm nhưng cả người trong cuộc cũng chẳng biết có chuyện gì, xem chừng là Hạ Trọng Hiểu đang giận dỗi cái gì đó.
Buổi chiều ngày thứ tư, Lạc Uyển nhận được tin nhắn của Hạ Trọng Hiểu mà lên sân thượng. Đến nơi thì thấy Hạ Trọng Hiểu đứng chờ sẵn, không biết đã đứng bao lâu, mái tóc dài tùy hứng bay loạn sau lưng.
“Ngươi đến rồi?”
Lạc Uyển bước nhanh đến bên cạnh Hạ Trọng Hiểu: “Ngươi mấy hôm nay làm sao vậy?”
“Ta biết rồi.” Hạ Trọng Hiểu ngẩng đầu lên, hai mắt không còn như ngày thường lấp lánh trong veo: “Tử Cầm là Thổ Áo công chúa.”
Hai mắt Lạc Uyển trừng to muốn rơi ra ngoài, quẫn bách nhìn Hạ Trọng Hiểu rồi lại cúi đầu nhìn mũi giày: “Phải, ta là công chúa giả, chắc ngươi rất chán ghét ta đi.”
“Ta không có chán ghét ngươi, chỉ chán ghét bản thân mình.” Cố sức hít một hơi thật sâu, Hạ Trọng Hiểu nhẹ giọng thì thầm: “Chuyện của Uy Tử Cầm cái gì ta cũng không biết, lại còn đáp ứng làm bạn gái của nàng, đúng là đang mơ mộng hão huyền. Trong lòng ta cũng biết Uy Tử Cầm chưa từng nghiêm túc qua, chỉ là khôn trạch số lượng quá ít, nàng chỉ muốn biết cảm giác có được khôn trạch sẽ như thế nào.”
Lạc Uyển nhìn thấy bộ dáng thương tâm của Hạ Trọng Hiểu tránh không khỏi đau lòng, nhẹ nhàng đỡ lấy hai vai đang run rẩy: “Ngươi đừng suy nghĩ linh tinh, ta cho rằng…”
“Đừng nói nữa, ta suy nghĩ kĩ rồi. Ta cũng không thể cùng nàng đến Thổ Áo, càng không có tư cách làm bạn gái nàng, coi như một lần sai lầm của tuổi trẻ vậy. Hôm nay nhờ ngươi đến đây là muốn ngươi cho ta một lý do có thể dứt khoát chia tay Uy Tử Cầm.”
“Sao?”
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Hạ Trọng Hiểu vươn tay ôm chầm lấy Lạc Uyển, ở trên mặt nàng hôn một cái. Bước chân cước bộ dừng lại, gương mặt nháy mắt biến trắng, ba bước thành hai chạy đến kéo Hạ Trọng Hiểu ra khỏi Lạc Uyển.
Còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh một đòn bật lùi về sau, Lạc Uyển ăn đau ôm ngực rêи ɾỉ.
Uy Tử Cầm hai mắt đỏ ngầu, giận dữ nhìn vào Lạc Uyển như muốn ăn tươi nuốt sống: “Ngươi làm cái gì bạn gái ta vậy hả?”
Hạ Trọng Hiểu dùng sức thoát ly kiềm kẹp của Uy Tử Cầm, cố tình chống đối chạy đến chỗ Lạc Uyển: “Ngươi có sao không?”
“Hiểu Hiểu.”
Lần nữa giãy khỏi tay của Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu tức giận rống: “Đừng có chạm vào ta!”
“Ngươi làm sao vậy? Mấy ngày nay ngươi xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại thay đổi nhanh chóng như vậy?”
“Nếu ngươi đã thấy vậy thì ta cũng không dong dài nữa, phải, ta chính là thích Lạc Uyển. Ta muốn làm bạn gái của công chúa, ngươi chỉ cận vệ hoàng gia, bạn bè đều nói ngươi không có tương lai. Dù sao ngươi cũng không thể so sánh được với công chúa điều kiện tốt, chúng ta chia tay đi.”
Tiêu cự trong mắt tức thì tan biến, Uy Tử Cầm đứng yên như trời trồng, đột nhiên kéo khóe môi mỉm cười: “Hiểu Hiểu đừng đùa nữa, có phải ta chọc giận gì ngươi không? Thật là, ngươi cũng biết càn nguyên bọn ta đầu óc không nhanh nhạy, có gì ngươi phải nó ta mới biết xin lỗi ngươi.”
“Ta nói chia tay đi.”
Giọng nói rõ ràng rành mạch như chùy nặng đánh thẳng vào lòng Uy Tử Cầm, cảm giác người trước mặt không còn lại bạn gái nhỏ mà nàng biết nữa.
“Vì ta không phải công chúa cho nên ngươi muốn chia tay với ta?”
Hạ Trọng Hiểu siết chặt nắm tay, thủy chung nhìn về phía Lạc Uyển: “Phải.”
“Ha, Hiểu Hiểu, hóa ra ngươi là người như vậy. Một người là thanh mai trúc mã với ta, một người là bạn gái của ta, các ngươi cho ta xem một màn kịch không tồi.” Uy Tử Cầm hai mắt đỏ ngầu cơ hồ nhìn thấy cả tơ máu: “Rồi các ngươi sẽ hối hận vì việc làm ngày hôm nay.”
Dứt câu liền xoay người chạy khỏi sân thượng, còn thô lỗ đem cửa đóng mạnh đến rung lên mấy lần.
Hạ Trọng Hiểu giả vờ kiên cường đến cực hạn liền đổ gục xuống, đem hai tay bưng mặt khóc: “Đến cả lúc chia tay cũng không dám nói sự thật, Tử Cầm chưa từng nghiêm túc qua…”
“Hiểu Hiểu.” Lạc Uyển lo lắng đỡ lấy hai vai của nàng: “Đừng thương tâm, Tử Cầm dù sao cũng đi rồi, ngươi đã quyết định chia tay thì phải làm cho thật tốt.”
“Ta thật sự rất thích Tử Cầm, ta rất thích nàng…” Hạ Trọng Hiểu đem đầu vùi vào hai cánh tay, yếu ớt phát ra tiếng nức nở: “Nhưng nàng lừa gạt ta, tại sao phải lừa gạt ta?”
“Đừng khóc, Hiểu Hiểu. Chuyện cũng đã như thế hay là ta đi khuyên Tử Cầm hai câu, nàng còn trẻ tính khí không tốt, không chừng nói vài câu sẽ khuyên được nàng xin lỗi ngươi. Dù sao nàng cũng là công chúa, ngươi trực diện đối đầu với nàng cũng không phải chuyện tốt.”
“Đừng nói nữa, ta mệt rồi…”
Lạc Uyển hít một hơi thật sâu hòa hoãn tâm tình, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng dỗ dành: “Nghe ta Hiểu Hiểu, trở về nhà nghỉ ngơi đi.”
Hạ Trọng Hiểu yếu ớt lắc cổ tay khước từ chăm sóc của Lạc Uyển, cuộn người dựa lưng vào tường cement, giống như muốn hóa thành cát bụi biến mất khỏi thế giới này. Chỉ có thể đứng dậy rời đi, đến cửa Lạc Uyển không cầm lòng được quay lại nhìn, đưa tay chạm đến gò má vẫn còn hơi nóng.
Chí ít cũng từng lọt vào tầm mắt nàng.
Ngồi trên sân thượng lạnh lẽo đến khi chuông tan học reo lên, chẳng biết làm sao tỷ tỷ tìm thấy được nàng, ba người chạy đến đem nàng vây lấy trong ngực. Hạ Trọng Hiểu giống như đứa trẻ chỉ biết cố sức khóc thật to, vòng tay ghì chặt lấy tỷ tỷ, nước mắt nước mũi tèm lem dây hết lên người các nàng.
“Ta với Tử Cầm chia tay rồi…”
Hạ Phượng Vũ ôm ghì lấy hai vai đần muội muội, đau lòng mở miệng: “Ta biết.”
Hạ Trọng Hiểu siết đến tay áo đại tỷ nhăn nhúm, thất thanh gào khóc, đem tất cả yếu đuối bộc lộ hết ra ngoài. Chỉ dám ở trước mặt các nàng mà khóc thật to, ủy khuất một mình chịu đựng quá đủ rồi, nàng muốn quay lại làm tiểu công chúa vô tư vô lo.
Tại sao phải gặp gỡ khi biết trước sẽ phân khai?
Đời người có hội ngộ sao còn li tán?
Chẳng biết làm sao về được nhà, tỉnh lại giữa cái chạm tay ấm áp của đa đa. Hạ Trọng Hiểu không mở nổi mắt, còn đa đa thì lo lắng ở bên giường giúp nàng thay một cái khăn ấm khác. Thân thể khôn trạch không thể chịu áp lực quá lớn, khóc đến thiên toàn địa chuyển rồi đổ bệnh, liên tục một tuần không đến trường, lễ bế giảng cũng không thể tham dự.
“Đứa nhỏ đó đi về Thổ Áo rồi, là công chúa điện hạ đi?” Hạ Vũ Thần thổi thổi chén cháo loãng trong tay, dịu giọng mở miệng: “Chia tay thì chia tay, mười sáu tuổi nên yêu đương một lần cho biết. Đau khổ đủ rồi thì yêu thương bản thân một chút, ngươi là khôn trạch phải biết tự quý trọng đừng để bất kỳ ai cũng có thể chà đạp ngươi.”
“Đ-Đa, ngươi rất yêu mẹ đúng không?”
Hạ Vũ Thần kéo khóe môi, từ tốn gật đầu.
Hạ Trọng Hiểu cũng yếu ớt mỉm cười: “Ta sẽ tìm một người giống đa đa.”
“Đứa nhỏ ngốc.” Đa đa dịu dàng đặt lên trán nàng một nụ hôn: “Ngoan, ăn chút cháo rồi uống thuốc, đừng để chị ngươi lo lắng nữa. Bọn họ đều vì ngươi mấy đêm nay không ngủ ngon, còn muốn đi gặp đứa nhóc đó đánh một trận.”
Nước mắt đọng lại cuối cùng cũng có thể rơi xuống: “Ta chọc giận chị.”
“Chị của ngươi sẽ không tức giận.”
“Sao không?”
Hạ Ly Cơ từ ngoài cửa bước vào, đứng ở ngoài đã nghe không ít, dựa lưng vào cạnh cửa mà liếc nhìn ấu muội mê man ba ngày ba đêm mới tỉnh. Khao khát trở thành tiên sinh của nàng lại tăng thêm mấy bậc, mỗi lần thấy đần muội muội hôn mê thì chỉ muốn ngay lập tức có biện pháp cứu tỉnh nàng.
“Chị ba.”
“Ngươi đúng là biết cách khiến người ta lo lắng.” Hạ Tề Ngọc ló đầu nhìn vào, thẳng thắn đến chỗ đa đa lấy chén cháo: “Để ta đút nàng ăn, đa đa ngươi nghỉ ngơi đi.”
Hạ Vũ Thần cũng đứng dậy, thức trắng một đêm sức lực đều đã bị rút cạn, đành phải quay về phòng ngủ một giấc để chiều còn đi làm. Đúng lúc Hạ Phượng Vũ mang thuốc đi vào, thấy Hạ Trọng Hiểu tỉnh rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Tề Ngọc múc một thìa cháo đưa đến miệng: “Ăn nhanh.”
“N-Nóng.” Hạ Trọng Hiểu giống như mọi ngày làm nũng: “Ta muốn ăn mì.”
“Bệnh còn ăn mì cái gì?”
Trán bị nhị tỷ vỗ đỏ lên, bất mãn chun mũi bĩu môi, ngoan ngoãn mở miệng ăn thìa cháo nóng trên tay Hạ Tề Ngọc. Một thìa lại một thìa, trong miệng chẳng có nửa điểm mùi vị nhưng bao tử trống rỗng mấy ngày được lấp đầy nên thoải mái ít nhiều.
“Chị, xin lỗi…”
Động tác đút cháo của Hạ Tề Ngọc khựng lại, từ trên nhìn xuống ấu muội than phiền: “Cũng biết xin lỗi sao? Một lần bệnh này chữa hết tính công chúa của ngươi à?”
Hạ Trọng Hiểu khịt khịt mũi, nắm lấy cổ tay nàng: “Đừng bỏ ta, ta có Doraemon, đều cho các ngươi.”
Hạ Tề Ngọc chậm chạp đặt lại chén cháo xuống bàn, cùng hai vị tỷ tỷ tiến đến ôm nàng vào lòng. Hạ Trọng Hiểu khịt mũi một tiếng nữa thì nước mắt cũng trào ra, cố sức ôm chặt tỷ tỷ, nàng hiện tại cũng chỉ còn đa tỷ mà thôi.
“Đồ ngốc này khóc cái gì, ngươi nhiều nước mắt vậy sao?” Mặc dù miệng càm ràm than vãn nhưng Hạ Ly Cơ vẫn ôm chặt lấy đần muội muội: “Ăn hết cháo đi, ngày mai dẫn ngươi đi trung tâm mua sắm mua hết Doraemon.”
Hạ Trọng Hiểu đang khóc cũng phải mỉm cười, ngoan ngoãn há miệng ăn thìa cháo mà Hạ Tề Ngọc đút tới. Dù tỷ tỷ không nói nàng cũng có thể biết bọn họ vì nàng mà thương tâm bao nhiêu lần, cho nên nàng phải cố gắng vực dậy, phải đứng lên bằng mọi giá.
Không có Uy Tử Cầm nàng vẫn có thể sống tốt.