Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Chương 6: Đa Lạp Giao Dịch



Bước chân vào lớp vẫn là cảnh tượng cận vệ hoàng gia đứng thành hàng thẳng tắp trước cửa lớp, Hạ Trọng Hiểu lịch sự kéo khóe môi gật đầu chào hỏi, bất quá chẳng ai thèm liếc nhìn nàng. Từ xa trông thấy Kim Nhuận Ngọc đầu vùi trong balo, hai chân nhét vào trong ngăn bàn, tóc tai rối bù còn chưa kịp chải qua. Hạ Trọng Hiểu xốc balo về chỗ ngồi, bạch kim cận vệ ngửa đầu ra sau, mắt nhắm nghiền, cánh tay thả xuôi dọc theo thân người.

Càn nguyên đều thích vào lớp ngủ như vậy sao?

“Hiểu Hiểu?”

Kim Nhuận Ngọc nghe được tiếng bước chân, mờ mịt ngẩng đầu lên: “Ngươi có đồ ăn sáng không? Hôm qua đang ăn bị mẹ phát hiện, ta chỉ có một lát bánh mì trong bụng, đói sắp chết rồi.”

Biết trước Kim Nhuận Ngọc sẽ đòi ăn, Hạ Trọng Hiểu hảo tâm cứu đói, lấy trong balo một cái bánh mì ngọt. Buổi sáng dậy muộn Hạ Trọng Hiểu sẽ ăn bánh mì lót dạ trước, hôm nay cũng vậy, nhưng lại mang theo tận hai cái dành cho Kim Nhuận Ngọc một cái.

Kim Nhuận Ngọc hai mắt ướt nước, kích động túm lấy hai vai Hạ Trọng Hiểu: “Hảo bằng hữu, ta sẵn sàng vì ngươi lên núi đao xuống biển lửa, chết không từ nan!”

Hạ Trọng Hiểu bị hai mắt gấu trúc thâm quầng của nàng chọc cho khanh khách cười vang: “Ngươi mau ăn, lão sư vào lớp sẽ không có cơ hội ăn nữa.”

Kim Nhuận Ngọc hùng hổ gật đầu, dùng lực xé bỏ bao bì bên ngoài, lang thôn hổ yết xử lý bánh mì ngọt. Nếu không phải vì sợ mẹ phát hiện, nàng phải dậy sớm hơn bình thường, liều mạng đạp xe đến trường học. Chậm một giây thôi sẽ chẳng biết quần áo hôm nay mặc sẽ đính thêm bao nhiêu cái nơ bươm bướm, đầu cài kiểu dáng băng đô nào nữa.

Đột nhiên cảm thấy đang bị ai quan sát, Hạ Trọng Hiểu quay đầu lại nhìn, hóa ra là bạn cùng bàn, bạch kim mao cận vệ. Uy Tử Cầm hai mắt lấp lánh, chờ mong nhìn vào balo của nàng, cho rằng nó giống như túi thần kì bốn chiều của Doraemon có thể lấy ra đủ thứ bảo bối.

“Ngươi muốn ăn?”

Uy Tử Cầm ngồi thẳng dậy, dùng tiếc Cáp Á Lợi trúc trắc nói: “Đó là thức ăn của ngươi, nhưng ta chưa từng thấy qua nó, là cái gì vậy?”

Hạ Trọng Hiểu nhìn vào bánh mì ngọt trong tay, đều là chữ Cáp Á Lợi, có lẽ nhãn hiệu này không có ở Thổ Áo.

“Cái này là bánh mì ngọt, mọi người ở Cáp Á Lợi rất thích ăn nó vào buổi sáng.”

“Ăn sáng bằng cái này?”

Uy Tử Cầm đảo mắt quanh gói bánh mì ngọt, dáng vẻ thèm thuồng rất muốn nếm thử, nhưng lại không tiện mở miệng hỏi xin đồng học giành bàn của mình.

“Được rồi, cho ngươi.”

Hạ Trọng Hiểu thuận tay đưa bánh mì ngọt cho Uy Tử Cầm, suy nghĩ một lát sẽ cùng tỷ tỷ bọn họ ăn sáng dưới canteen. Đem balo đặt ngay ngắn lại trên đùi, dời mắt nhìn lên bảng, đột nhiên phát hiện hai tai trắng nõn của công chúa điện hạ rung động, có lẽ đang nghe các nàng trò chuyện.

“Công chúa, có phải ngươi cũng muốn ăn?”

Lưng của Thổ Áo càng thêm thẳng, quay đầu lại, tròn xoe mắt: “Ngươi nói cái gì?”

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Càn nguyên đều là một đám người thích sĩ diện!

Đành đẩy ghế đi xuống canteen mua cho công chúa Thổ Áo một gói bánh mì ngọt, không quên nói đồ vật này để tặng, không phải vì công chúa thèm ăn nghe lén các nàng nói chuyện.

Hai con người sinh ra ở Thổ Áo gian nan mở gói bánh mì ngọt, ăn thử một miếng, hai mắt đều sáng lấp lánh, tỏ vẻ rất hài lòng với thức ăn của Cáp Á Lợi.

“Các ngươi đến Thổ Áo không ăn thứ này sao?”

Uy Tử Cầm bận rộn ăn vẫn không quên trả lời: “Đều ăn thức ăn Thổ Áo, sáng sớm là ngũ cốc, buổi trưa là thịt viên hầm, tối chỉ được ăn trái cây.”

“Mỗi ngày đều như vậy?”

“Ân, đều như vậy.”

Lưng quay về phía cửa sổ, cũng may cận vệ không nhìn vào lớp học cho nên không phát hiện các nàng lén ăn thức ăn khác.

Trong lòng cảm khái một phen, đổi lại là Hạ Trọng Hiểu, mỗi ngày chỉ có một thực đơn nhất định sẽ ngán đến chết. Nói đi cũng phải nói lại, người kia là công chúa cùng cận vệ hoàng gia, ăn lung tung bị đau bụng thì phải làm sao đây?

Tra ra được là do nàng đưa đồ ăn ngoài, có khi nào bị treo lên giàn hỏa thiêu không?

Nhịn không được rùng mình một cái, xung động muốn giành lại bánh mì ngọt, nhưng khi thấy hai người ăn đến cao hứng liền không nỡ. Cả ngày chỉ ăn ngũ cốc, thịt hầm tất nhiên sẽ chán, có được món ăn khác liền giống như hồi sinh, nếu nàng đoạt đi đồ ăn thì có vẻ quá thất đức.

Sau này mua đồ nhất định phải cẩn thận một chút.

Bốn người to nhỏ nói chuyện thì lão sư tiến vào, không ai nói ai tự động nhét thức ăn vào hộc tủ, đứng dậy thẳng lưng chào lão sư vào lớp.

Tiết quốc ngữ có phần nhàm chán, chưa được mười phút học sinh đồng loạt tử trận, nằm la liệt khắp bàn ngáp ngắn ngáp dài. Thổ Áo công chúa cần phải giữ gìn quốc thể nên không dám vọng động, hai mắt đều sắp cụp xuống, vừa thấy ánh mắt lão sư liền hiền hòa dâng lên nụ cười thương hiệu.

Bạch kim cận vệ lại không chịu nổi ngã ra bàn lẩm bẩm tiếng Thổ Áo, xem chừng là nghe không hiểu quốc ngữ Cáp Á Lợi nên sinh ra nhàm chán. Hạ Trọng Hiểu nương theo nằm xuống, cũng may Thổ Áo công chúa dáng người khá cao, dễ dàng che khuất nàng.

“Tử Cầm.”

“Hửm?” Uy Tử Cầm nheo nheo mắt, kim sắc trong đôi hắc đồng lần nữa lóe lên: “Lại ăn bánh mì ngọt sao?”

“Ngươi thích ăn đồ ăn Cáp Á Lợi sao?”

“Ăn rất ngon.”

Hạ Trọng Hiểu đảo mắt suy nghĩ, quyết định thương lượng với bạch kim cận vệ: “Ta sẽ cho ngươi ăn, nhưng ngươi không được nói ra ngoài, nếu không ta sẽ bị nhà trường khiển trách.”

“Tất nhiên.”

“Học tập thời điểm cũng phải giúp đỡ ta.”

Uy Tử Cầm ngây người, nghiêm túc nói ra vấn đề: “Ta chưa học qua chương trình Cáp Á Lợi, giúp ngươi được sao?”

“Hôm qua lúc ngươi ngủ có thấy bài tập của ngươi, là chương trình học cao tam a, Thổ Áo các ngươi học nhảy lớp hay sao?”

“Cao tam? Ta không biết, gia sư mời đến hoàng cung dạy như vậy, ta chỉ học theo hắn mà thôi.”

Hạ Trọng Hiểu hít phải một ngụm lãnh khí, xem ra Thổ Áo vương thất quá trọng sĩ diện, sợ công chúa cận vệ đưa tới thành tích kém xa học sinh Cáp Á Lợi nên mới dạy sớm chương trình. Nhưng Uy Tử Cầm có thể lĩnh hội được cũng không tầm thường, nếu có thể nhờ vả vậy thì ba năm cao trung này liền dễ dàng vượt qua nha.

“Đáp ứng không?”

Uy Tử Cầm không chút do dự mà gật đầu: “Ta giúp, nhưng quốc ngữ Cáp Á Lợi thì phải nhờ ngươi, thành tích quá kém sẽ bị đánh.”

Hạ Trọng Hiểu che miệng suýt cười ra tiếng, gật gật đầu, hai người lặng lẽ vỗ tay với nhau, thành giao.

Suốt hai tiết quốc ngữ các nàng đều nằm dài trên bàn nho nhỏ thảo luận, thống nhất chiều nay Hạ Trọng Hiểu sẽ mang một ít bánh kẹo đặc trưng của Cáp Á Lợi đến.

Tiếng chuông ra chơi vang lên, Hạ Trọng Hiểu cấp bách gửi một tin cho Hạ Tề Ngọc nói nàng ở lại lớp cùng đồng học, không cần phải đến lớp tìm nàng. Nhưng tin còn chưa kịp gửi thì Hạ Tề Ngọc lại gửi trước cho nàng, nói là trong lớp đang bỏ phiếu bầu ban cán sự nên hiện tại phải lưu lại không thể ra chơi bảo nàng an phận ngồi trong lớp đừng đi lung tung.

Hạ Trọng Hiểu thu điện thoại, đưa mắt nhìn Kim Nhuận Ngọc đang ngấu nghiến ăn bánh mì ngọt: “Ngọc Ngọc, sau này thức ăn sáng của ngươi để ta chuẩn bị, ngươi mỗi ngày mua cho ta một lon coca là được.”

“Coca? Ngươi mỗi ngày đều uống sao?”

“Ta hay bị căng thẳng khi đổi chỗ học mới, nhìn thấy màu đỏ sẽ an tâm hơn.”

Kim Nhuận Ngọc nhìn đồ dùng trên bàn của Hạ Trọng Hiểu, đều là màu xanh của Doraemon. Nhưng cũng không cho ý kiến gì, gật đầu đáp ứng, đi xuống canteen mua một lon coca cho nàng.

Tiếp nhận lon coca lạnh từ trong tay Kim Nhuận Ngọc, hai tay áp chặt trên thân lon luyến tiếc cảm giác mát lạnh.

“Cái này…”

Phát hiện bạn cùng bàn là người rất hay tò mò, Hạ Trọng Hiểu mở nắp lon đưa coca về phía Uy Tử Cầm.

“Uống thử đi.”

Uy Tử Cầm đảo mắt nhìn ra ngoài cửa lớp, đột nhiên đẩy cánh tay Hạ Trọng Hiểu ra, duỗi người lần nữa nằm xuống bàn học.

Ý tốt bị khước từ, Hạ Trọng Hiểu buồn bực trừng mắt, đem coca đặt lại lên bàn, không thèm nhìn đến bạch kim cận vệ tính khí thay đổi 180 độ. Lật vở bài tập quốc ngữ, nghĩ đến luyện chữ làm văn liền chán nản, trong đầu suy nghĩ có nên mua chuộc chị hai làm giùm hay không. Theo thói quen cắn cắn đầu bút bi, ngón tay tì mạnh trên tập, mông lung nhìn đề bài trong vở bài tập.

Bên cạnh truyền đến tiếng gõ bàn hai cái, Hạ Trọng Hiểu đưa mắt nhìn sang, là bạch kim cận vệ đang ra hiệu với nàng.

“Cái gì?”

“Đưa ta.” Uy Tử Cầm vẻ mặt bình thản, nghiêng đầu nhìn lon coca: “Bên ngoài có đánh nhau, bọn họ đi xem rồi, mau đưa cái đó cho ta.”

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Hóa ra là đang chờ cận vệ bỏ đi mới dám ăn đồ ăn ngoài.

“Ban nãy ngươi khước từ rồi, ta không cho.”

Uy Tử Cầm gấp đến độ trên trán đọng một lớp mồ hôi mỏng, mím mím môi, nhìn thẳng vào mắt Hạ Trọng Hiểu. Mớ tóc bạch kim tán loạn ở sau lưng, giống như chưa được chải qua, đặc biệt hỗn loạn nhưng dưới nắng lại phát quang nhuyễn mịn.

“Ta rất giỏi môn tự nhiên.”

Hạ Trọng Hiểu phốc một tiếng cười đến không thở nổi, thuận tay đẩy lon coca về phía Uy Tử Cầm, quả nhiên là biết thương lượng. Phần lớn càn nguyên đều rất giỏi các môn tự nhiên, cho nên Uy Tử Cầm lấy thế mạnh của mình ra trao đổi, tự khắc sẽ có được phần thưởng xứng đáng.

Uy Tử Cầm cảnh giác cúi đầu uống một ngụm, rồi lại đảo mắt nhìn ra cửa, cúi đầu uống thêm một ngụm. Bộ dáng lén lút như đi trộm gà nhà hàng xóm của Uy Tử Cầm chọc cho Hạ Trọng Hiểu không ngừng được cười, mặc dù trông rất đáng thương nhưng lại buồn cười hơn.

Cảnh giác rồi uống rồi lại cảnh giác, cuối cùng Uy Tử Cầm cũng thỏa mãn uống hết một lon coca, nghiêm túc ợ một tiếng dài.

“Thế nào?” Hạ Trọng Hiểu cắn bút nén cười, hai bên thái dương rịn ướt mồ hôi: “Uống ngon không?”

“Không tồi.” Uy Tử Cầm tao nhã cầm khăn giấy lau miệng, đảo mắt một vòng: “Ngày mai lại mang cho ta.”

“Đồ uống này không tốt cho sức khỏe, mười ngày nửa tháng hẳn uống tiếp.”

Khóe môi Uy Tử Cầm lập tức xụ xuống một đoạn, khăn giấy cũng bị vứt lên bàn, tựa hồ không hài lòng với câu trả lời này của Hạ Trọng Hiểu.

“Lần sau mang cho ngươi thứ khác uống ngon hơn.”

Hạ Trọng Hiểu kéo tập ra, gõ gõ hai cái: “Toán học, nhờ ngươi rồi.”

Uy Tử Cầm thu lại dáng vẻ thất vọng, đằng hắng hai tiếng: “Bàn quá nhỏ, không thể tư duy tốt được.”

Đây là ám chỉ Hạ Trọng Hiểu chiếm sáu phần bàn học, Uy Tử Cầm chỉ còn bốn phần, diện tích nhỏ nên không thể giải toán. Bất quá Hạ Trọng Hiểu sinh ra đã là công chúa được đa tỷ sủng ái, làm sao dễ dàng chịu ủy khuất, nhướn nhướn mày muốn cùng Uy Tử Cầm phân định thắng thua.

“Ban nãy còn tính mua bánh gato, xem ra là không cần nữa rồi.”

Uy Tử Cầm hai mắt lóe sáng: “Bánh gato? Là cái rất nhiều kem trên TV đúng không?”

“Ngươi chưa ăn qua sao?” Hạ Trọng Hiểu giả vờ thân thiện, vuốt vuốt cằm hồi tưởng: “Bánh gato ăn cùng với trái cây tươi là ngon nhất, sinh nhật đa mua cho ta một cái bánh gato dâu tây, mùi vị đến giờ vẫn chưa quên được. Bên dưới đế bánh có phô mai, cắn một ngụm khắp miệng đều là vị phô mai, ta một mình ăn hết nửa cái bánh vẫn còn thèm.”

Dỏng tai nghe được tiếng nuốt nước bọt của bạch kim cận vệ, Hạ Trọng Hiểu đảo mắt, cầm bài tập toán làm quạt phẩy a phẩy: “Đáng tiếc, cận vệ Thổ Áo không có khẩu phúc.”

Bài tập toán trên tay bị tháo xuống, Uy Tử Cầm lưu loát cầm bút bi Doraemon, nghiêm túc chỉ vào bài tập: “Tìm x của bài này rất đơn giản, ngươi chỉ cần nhân qua là được, sau đó thì giải dần xuống sẽ có kết quả.”

Hạ Trọng Hiểu: “Phốc!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.