Tâm Hạ Trọng Hiểu nhũn ra thành bãi xuân thủy, ở trên mặt Uy Tử Cầm hôn liền mấy cái, dù sao nàng cũng không muốn thấy bạn gái mình phiền não.
“Đợi thêm một thời gian nữa là được rồi.”
Đứa nhỏ to xác nằm gục trên ngực nàng dụi dụi mấy cái: “Sau này kết hôn ngươi phải bồi thường cho ta.”
Hạ Trọng Hiểu dở khóc dở cười, vuốt ve mái tóc bạch kim của nàng dỗ dành: “Hảo, bồi thường cho ngươi là được rồi.”
Uy Tử Cầm nghiêng đầu thổi một hơi vào gáy nàng, ở gần miệng tuyến thể hôn một cái mới chịu rời đi. Tính cách ấu trĩ này cũng chẳng thay đổi bao nhiêu so với trước đây, như vậy cũng không tồi, nàng thích chính là dáng vẻ trẻ con này của đối phương.
Đương miên man suy nghĩ đột nhiên cảm thấy trước ngực lạnh lẽo, vội vàng nâng tay che chắn trước ngực, run rẩy nhìn người bên trên đang tháo từng nút áo của nàng. Bàn tay lại bị Uy Tử Cầm tháo xuống, ngón tay thon dài như có ma lực chạm đến đâu liền khiến nàng rùng mình, trước mắt phủ một màn sương mờ.
Áo sơ mi trên người cũng bị tháo ra vứt xuống đất, đập vào mắt là nội y Doraemon.
Uy Tử Cầm hít một ngụm lãnh khí, cầm chăn che trước ngực Hạ Trọng Hiểu, tay luồn vào trong chăn để tháo áσ ɭóŧ.
“Này!” Hạ Trọng Hiểu có thể nhìn rõ vẻ mặt ghét bỏ của Uy Tử Cầm: “Ngươi thái độ gì vậy hả? Ta không cho ngươi chạm, mau lấy tay ra!”
“Hiểu Hiểu, ngươi đổi áσ ɭóŧ đi, ta thật sự nhìn không nổi nữa.” Uy Tử Cầm khóc không ra nước mắt, đáng thương than vãn: “Mỗi lần nhìn áσ ɭóŧ của ngươi ta liền cảm giác mình đang luyến đồng.”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Luyến đồng cái P!
Trong lúc hai người cãi nhau thì Uy Tử Cầm đã cởi được áσ ɭóŧ ném xuống sàn nhà, còn cố tình nhặt lại quần áo để che khuất áσ ɭóŧ kia đi. Hạ Trọng Hiểu muốn giận cũng giận không nổi, nâng chân đá Uy Tử Cầm một cái cảnh cáo. Đáng tiếc chân lại dễ dàng bị đối phương bắt lấy, quần dài cứ như vậy bị cởi xuống. Sau khi nhìn thấy qυầи ɭóŧ Doraemon nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở không thông của Uy Tử Cầm.
Xoay người muốn bỏ trốn lại bị bạn gái ấn ngã xuống giường, dùng cách cũ kéo qυầи ɭóŧ của nàng ném xuống đất.
“A, đừng!”
Còn chưa kịp phản ứng thì bản thân đã bị lột sạch không sót lại gì, Hạ Trọng Hiểu ngượng ngùng kéo chăn muốn che chắn cơ thể nhưng Uy Tử Cầm đã nhanh tay hơn ném luôn xuống đất.
“N-Ngươi đừng có nhìn!”
Quẫn bách đưa tay che mắt Uy Tử Cầm nhưng bạn gái lại dễ dàng tháo xuống: “Hiểu Hiểu ngoan đừng ngại ngùng.”
Mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn, lớn tiếng quát: “Ta không có ngại ngùng!”
“Ân, ân, Hiểu Hiểu không có ngại ngùng.”
Lần nữa ấn nàng nằm xuống giường, ở trên bầu ngực trắng trẻo no đủ mà đặt lên một nụ hôn. Hạ Trọng Hiểu khẽ rùng mình, mím mím chặt môi tựa hồ rất ủy khuất.
Ở trên tiểu hồng đậu hung hăng cắn một ngụm, phát giác tiểu thân thể bên dưới chấn động, tin tức tố tỏa ra càng lúc càng nồng đậm. Hai mắt dần dần tối xầm, đầu vai khẽ run lên kiềm nén phấn khích mãnh liệt đang sôi trào, càng thêm dùng sức day cắn lưu lại vết bầm xanh tím.
“Hư, ưm, ngươi đừng cắn.” Hạ Trọng Hiểu ngượng ngùng không dám mở mắt, quẫn bách đẩy người đang càn quét trên ngực nàng: “Đau, đừng…”
Uy Tử Cầm thổi một hơi bên tai nàng, bàn tay dùng lực xoa nắn bầu ngực trắng trẻo đáng thương: “Hiểu Hiểu, ngươi rất đáng yêu.”
“Ngươi… xấu xa!”
Người bên trên càng thêm đắc ý, động tác càng lúc càng thô lỗ, khiến Hạ Trọng Hiểu cảm thấy có chút đau đớn. Nhưng nhìn thấy tơ máu trong mắt Uy Tử Cầm nàng tạm có thể lý giải, dù sao càn nguyên trưởng thành khác với khôn trạch, đây là bản năng nguyên thủy không thể thay đổi được.
Ở trên khóe môi ấn một nụ hôn nhằm xoa dịu tinh thần Uy Tử Cầm, quả nhiên động tác ở trên ngực nàng giảm nhẹ trở lại. Dịu dàng hôn lên bầu ngực trắng trẻo, nhẹ cắn mấy cái, ở trên tiểu hồng đậu đáng thương lưu lại dấu nước bọt.
Phát ra tiếng hừ nho nhỏ trong cổ họng, Hạ Trọng Hiểu cảm giác cơ thể bắt đầu hư thoát mất hết khí lực, tuyến mùi ở sau gáy mở rộng tỏa ra nồng đậm tin tức tố. Chỉ khi khôn trạch ở trong trạng thái hưng phấn thì tuyến mùi mới có thể mở ra, ngược lại nếu quá độ căng thẳng tuyến mùi sẽ khép kín phong bế khí tức.
“Hiểu Hiểu.” Uy Tử Cầm nhẫn nại đổ đầy một đầu mồ hôi, dần dần bị tin tức tố thơm ngọt kia bức điên: “Ta sắp…”
Cảm giác được tuyến thể bành trướng kia đang ở trên đùi nàng cọ sát liên tục, Hạ Trọng Hiểu mặt nhuộm đỏ thành quả cà chua. Ngượng ngùng vòng tay qua cổ Uy Tử Cầm để đối phương ôm dậy, tuyến thể to lớn vẫn không ngừng áp sát tỏa ra hơi nóng hừng hực.
Ngẩng đầu đón nhận nụ hôn vội vã từ bạn gái, bàn tay xấu xa vẫn hung mãnh xoa nắn ngực nàng không biết chán. Hạ Trọng Hiểu phát ra tiếng rên khẽ trong cổ họng, vệt đỏ lan rộng ra đến vành tai, rũ mi quan sát gương mặt nhuộm hồng của Uy Tử Cầm. Mỗi lần hai cơ thể vô tình chạm vào nhau sẽ cảm nhận được run rẩy từ đối phương, xem ra không phải chỉ một mình nàng mất khống chế.
Tiếng thở dốc gấp gáp bên tai nhịn không được ngượng ngùng, lúc này chỉ muốn tìm một chỗ để trốn.
“Hiểu Hiểu.”
Hạ Trọng Hiểu ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng bừng nóng hổi, mắt hạnh to tròn ngập hơi nước. Biết rõ Uy Tử Cầm muốn nói cái gì, chỉ là chưa từng trải qua loại sự tình này tránh không khỏi có chút lo sợ.
“Giúp ta.”
Giọng nói run rẩy đáng thương khiến Hạ Trọng Hiểu không đành lòng dày vò nữa, chậm chạp nhích người về phía Uy Tử Cầm, rụt rè chạm lưỡi vào tuyến thể bành trướng kia. Người phía trên lập tức run rẩy phát ra tiếng thở nặng nhọc, ánh mắt nhìn nàng càng thêm tối. Lấy hết dũng khí mở miệng ngậm lấy du͙ƈ vọиɠ trướng thô trong miệng, nhưng căn bản nàng không thể ngậm hết toàn bộ, mặt nhỏ vặn vẹo có chút khó thở.
“Không cần gấp, Hiểu Hiểu ngoan, đừng dùng răng.”
Hạ Trọng Hiểu nhả dục căn nóng bỏng ra, mặt nghẹn đỏ bừng: “Ta không làm nữa.”
Uy Tử Cầm ngực phập phồng thở dốc, ở trên khóe môi nàng vuốt ve: “Ngoan, giúp ta, ta không nhịn nổi nữa.”
Đại khái là bạn gái quá đáng thương, Hạ Trọng Hiểu cầm lòng không được lại ngậm lấy dục hỏa côn. Động tác vụng về trúc trắc đôi lúc lại phải nhả ra để hít thở, nước bọt theo khóe môi chảy xuống. Nhìn thấy biểu tình ẩn nhẫn hưng phấn của Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu trong lòng nổi lên nho nhỏ đắc ý, cố tình ở đỉnh đầu liếm nhẹ một cái trêu chọc.
Người bên trên liền gằn khẽ trong cổ họng: “Hiểu Hiểu.”
Âm thầm le lưỡi xấu hổ, cố gắng mở to miệng nhất có thể, bao hàm toàn bộ du͙ƈ vọиɠ trong khoang miệng ấm vọng. Mặc dù động tác vụng về nhưng vẫn có thể khiến bạn gái thoải mái đến phát điên, thắt lưng khẽ động ấn vào sâu trong mạnh mẽ phóng xuất dịch thể.
“Khụ…”
Hạ Trọng Hiểu khục khặc ho mấy tiếng, dịch thể nóng hổi lung tung chảy xuống.
Uy Tử Cầm lúng túng rút khăn giấy ở đầu giường giúp nàng lau sạch khóe môi: “Đừng nuốt.”
“Khụ, ta…” Hạ Trọng Hiểu ôm chặt miệng, đáng thương hề hề cáo trạng: “Ta lỡ nuốt một chút rồi.”
Uy Tử Cầm: “…”
“Chắc là không sao.”
Nghe xong Hạ Trọng Hiểu giận muốn nội thương, cầm gối đánh vào người nàng: “Chắc là?! Ngươi có trách nhiệm một chút đi!”
Uy Tử Cầm cũng không phản kháng, vươn tay kéo Hạ Trọng Hiểu ngã xuống giường, ở trên khóe môi nàng hôn liền mấy cái. Quả nhiên Hạ Trọng Hiểu không giãy dụa nữa, nằm yên trong lòng nàng mà trừng mắt, dáng vẻ không khác gì con mèo Ba Tư kiêu ngạo.
Cảm giác chân bị nhấc lên, Hạ Trọng Hiểu kinh hồn táng đảm ngăn lại: “Không được! Ngươi hứa với ta cái gì hả?”
“Yên tâm, chỉ thiển độ.”
Nói xong liền hôn lên tuyến thể ướt đẫm bên dưới, tìm tòi hương thơm ngọt ngào từ địa phương tối mật mang lại. Hạ Trọng Hiểu che miệng hét thảm một tiếng, vung vẩy chân muốn bỏ trốn nhưng bất thành, nhắm chặt mắt để không nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ kia.
Trên tuyến thể mềm mại hung hăng càn quét một trận, đầu lưỡi tiến vào trong khám phá, hai vách thịt non mềm kịch liệt co rút chào đón.
“Ưm, đừng… kì quái, đừng mà…”
Kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt từ đâu kéo đến, Hạ Trọng Hiểu phát hiện Uy Tử Cầm rất có kinh nghiệm, không hiểu sao lại nổi giận đạp vào người nàng: “Ngươi xấu xa! A~ Ở Thổ Áo, ưm, ngươi làm chuyện này với bao nhiêu người rồi hả?”
Uy Tử Cầm đắc ý kéo khóe môi: “Ngươi không biết hậu duệ hoàng gia sẽ được dạy những chuyện này sao?”
Nói xong liền cắn nhẹ lên thịt non mềm mại.
“A!”
Hạ Trọng Hiểu co rúm người lại, hai mắt ướt nước: “Xấu xa, Uy Tử Cầm, ngươi dám… ngươi dám… a!”
“Ta chưa từng làm với ai.” Uy Tử Cầm hôn khẽ lên đùi nàng, thâm tình mở miệng: “Chỉ mới xem qua sách, nghe bảo mẫu nói lại.”
Mười ngón tay vô thức siết chặt lấy sàn đan đến nhăn nhúm, phấn khích rên lên mấy tiếng, chấp nhận buông bỏ phòng tuyến đón nhận kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt đánh tới. Ngón chân co chặt, run rẩy phát ra một tiếng thét, cả người vô lực ngã lại xuống giường, trước mắt một mảng tối đen rồi hôn mê.
…
“Công chúa điện hạ.”
Hôm nay Uông quản gia gọi mãi vẫn không nghe thấy tiếng phản hồi, có chút nghi hoặc đến gần cửa nghe thử. Có vẻ như công chúa vẫn còn đang ngủ chưa dậy, hắn đành phải đẩy cửa đi vào, phát hiện cửa hoàn toàn không khóa.
Cảnh giác bước vào rồi gọi lớn: “Công chúa điện hạ, ngài vẫn chưa dậy sao?”
Còn chưa kịp nhìn thấy cái gì trước mặt đã xuất hiện một cái gối, Uông quản gia ngã bật ra mấy bước, hoảng hốt quỳ xuống đất khấu đầu. Vừa vặn tầm mắt rơi trúng đống hỗn độn trên sàn nhà, không khí tràn ngập tin tức tố khôn trạch liền hiểu ra vấn đề.
Xong rồi, xong rồi, hắn lại không đúng lúc đi làm phiền công chúa điện hạ!
“Ra ngoài!”
“T-Tuân mệnh…”
Lặng lẽ lui ra rồi đóng cửa lại, Uông quản gia run cầm cập ngoài cửa, tay liên tục lau chùi mồ hôi túa ra như tắm. Nữ hầu đẩy xe thức ăn âm thầm vỗ vai Uông quản gia an ủi, lần này không ai có thể giúp được hắn.
Bên trong phòng lại an ổn hơn rất nhiều, Uy Tử Cầm lắc đầu mấy cái vơi bớt cơn buồn ngủ, quay sang thì Hạ Trọng Hiểu vẫn gối đầu ngủ ngon bên cạnh. Sủng nịch đặt lên trán nàng một nụ hôn, dùng sức ôm xuống giường tắm rửa sạch sẽ, các nàng tối hôm qua vui sướng đến khuya mới dừng lại nên cả người đều bẩn không chịu nổi.
Chìm trong nước ấm mà mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt là gương mặt phóng đại của Uy Tử Cầm.
“Ưm, đừng hôn, còn chưa đánh răng.”
Uy Tử Cầm xấu xa kéo khóe môi, kéo Hạ Trọng Hiểu vào trong ngực, ở trên cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc không ngừng ve vuốt. Hạ Trọng Hiểu nghiêng đầu né tránh, cả người dựa vào trong tường lạnh băng băng vô thức phát ra tiếng thở hắt.
Lần nữa rơi vào vòng tay ấm áp của bạn gái, thoải mái hưởng thụ hương thơm từ tin tức tố càn nguyên mang đến, một cỗ an tâm mãnh liệt trỗi dậy. Hậu tiêu kí cơ thể khôn trạch luôn hướng về càn nguyên đã tiêu kí mình, bản thân dựa dẫm cùng phụ thuộc đã ăn sâu vào tận trong huyết quản. Thuộc về sở hữu của nàng, chịu đánh dấu của nàng, vĩnh viễn bất li bất khai.
“Hiểu Hiểu.”
Giọng nói như nỉ non rơi vào tai nhịn không được rùng mình, Hạ Trọng Hiểu nghiêng đầu nhìn lại, hướng đôi môi Uy Tử Cầm áp nhẹ một nụ hôn. Chỉ đơn giản là chạm nhẹ một cái rồi rời đi, nàng còn chưa đánh răng không tiện hôn môi.
Gỡ cánh tay của Uy Tử Cầm đang vắt trên eo, Hạ Trọng Hiểu di chuyển đến bồn rửa mặt bắt đầu lấy bàn chải và kem đánh răng. Chuẩn bị cho Uy Tử Cầm bàn chải đã được bôi đầy kem, hướng nàng đưa tới, ý bảo cùng nhau đánh răng.
Uy Tử Cầm ưu nhã nhấc chân dài đến bên cạnh, nghiêng đầu thì thầm vào tai nàng: “Ngươi có thấy chúng ta giống như một đôi vợ chồng mới cưới không?”
Hạ Trọng Hiểu gật gù: “Ân, đúng là giống.”
“Vậy có phải chúng ta nên làm chuyện vợ chồng nên làm?”
Biết ngay nữ nhân đầu óc toàn chuyện xấu xa này không nói được gì tốt, Hạ Trọng Hiểu dứt khoát đẩy nàng ra xa: “Không giống nữa, ta có cảm giác đang nuôi một đứa nhỏ trong nhà hơn.”
“Đứa nhỏ nào? Ngươi có thể nuôi cả một công chúa Thổ Áo sao? Vậy bây giờ ta muốn uống sữa rồi, ngươi mau cho ta uống!”
Hạ Trọng Hiểu cười không dừng lại được, đá đá chân ngắn: “Xấu xa, ngươi tránh một bên để ta còn đánh răng.”
Hai người ồn ào hồi lâu cũng làm vệ sinh cá nhân xong, cùng nhau thay đổi quần áo rồi dùng bữa sáng. Hạ Trọng Hiểu nhận được tin nhắn từ trường học báo thời gian nghỉ đông, so với năm ngoái thì trễ hơn hai ngày, hẳn là do tuyết rơi chưa đủ lớn.
Nữ hầu được lệnh đẩy xe thức ăn vào, Uông quản gia đặt thức ăn lên bàn, rụt cổ lí nhí mở miệng: “Công chúa điện hạ buổi sáng tốt lành, thực đơn hôm nay gồm thịt viên hầm và ít rau củ tươi sống ăn kèm. Tất cả đều do người hầu trong biệt thự chuẩn bị, cũng đã được kiểm tra qua hoàn toàn không chứa thịt cua hay chất độc hại. Riêng phần của Hạ tiểu thư thì có mì hoành thánh, tôm chiên giòn, thịt lợn luộc ăn kèm với tương chua và bánh ngọt.”
Hạ Trọng Hiểu ngồi xuống bên cạnh Uy Tử Cầm, hướng Uông quản gia cười đến sáng lạn: “Cảm ơn Uông quản gia, vất vả rồi.”
“Không vất vả, đây là trách nhiệm của ta.”
Không nghe công chúa nói thêm gì, Uông quản gia thở hắt một tiếng, trộm lau mồ hôi cùng nữ hầu rời khỏi phòng. Cũng may công chúa không lên trách tội hắn, hoặc cũng có thể do hắn chưa thấy gì nên được tha bổng.
Đợi cửa đóng lại Hạ Trọng Hiểu bưng chén mì hoành thánh đặt trước mặt Uy Tử Cầm: “Nói đến mì hoành thánh thì đa đa ta làm ngon nhất, mùa hè chị hai sẽ làm cho ta thêm một phần mì lạnh, lần tới có dịp đưa ngươi về nhà ăn cơm.”
Nghe đến việc về nhà ‘vợ’ gặp mặt gia đình Uy Tử Cầm không khỏi khẩn trương: “Cũng được, ta muốn đường đường chính chính đến nhà ngươi, sau này cũng không cần phải leo cửa sổ nữa.”
Hạ Trọng Hiểu bật cười, gắp miếng thịt lợn luộc chấm vào tương chua đưa đến trước miệng nàng: “Hôm nay ta phải về nhà rồi, ngươi chưa cần đi theo đâu, đợi tối về ta nói chuyện với đa đa rồi ngày mai ngươi đến cũng không muộn.”
“Không thể đi theo sao?”
“Ngươi gấp cái gì, ta tính nói chuyện với đa đa, dù sao cũng không thể đường đột dẫn ngươi về nhà được.”
Đút cho Uy Tử Cầm miếng thịt lợn, Hạ Trọng Hiểu với tay lấy một miếng rau xanh cuộn với thịt lợn ăn thử, mùi vị quả nhiên không tồi lại còn thanh mát.
Uy Tử Cầm bất mãn hừ một tiếng: “Chỉ có thể trong nhà ngươi giấu tình nhân mới không dám dẫn ta về.”
Hạ Trọng Hiểu dở khóc dở cười, gắp thêm một miếng thịt lợn được rau xanh bọc kĩ đưa đến bên miệng Uy Tử Cầm: “Ta dẫn tình nhân về còn sống được với đa đa sao?”
“Ta nhất định phải tố cáo với đa vợ ngươi bạc đãi ta.”
“Ta bạc đãi ngươi sẽ cho ngươi ăn sao?” Hạ Trọng Hiểu giả vờ thu tay lại không đút nữa: “Ngươi ăn thịt viên hầm của ngươi đi, còn cái này của ta.”
Uy Tử Cầm nhanh tay chụp lấy cổ tay nàng, há miệng ăn viên hoành thánh: “Ngươi đã đút sao ta có thể cự tuyệt, ta còn muốn ăn thêm.”
Người trước mặt không khác gì trẻ ba tuổi chưa trưởng thành, Hạ Trọng Hiểu sủng nịch mỉm cười, tiếp tục gắp thức ăn đút cho bạn gái. Cả hai cùng nhau giải quyết phần ăn dành cho ba người, tranh thủ thu dọn vài món linh tinh quay về nhà nghỉ đông.