“Này, Uy Tử Cầm!”
Hạ Ly Cơ từ trong phòng vệ sinh đi ra, lớn tiếng gọi: “Bóng đèn trong phòng hỏng rồi ngươi vào thay đi, bên trong có sẵn bóng đèn thay thế rồi.”
Hạ Trọng Hiểu đang nằm dài trên sofa ăn bánh rán, nghe nhị tỷ nói xong liền bất bình lên tiếng: “Tử Cầm đâu phải thợ sửa bóng đèn, người giỏi vật lý ở nhà này là ngươi mà.”
“Ta là chị ngươi hay Uy Tử Cầm là chị ngươi?”
Bất mãn bĩu môi nhưng cũng không dám cho ý kiến gì, đưa mắt nhìn theo Uy Tử Cầm từ trong bếp đi vào nhà vệ sinh, tóc dài được chính tay nàng cột gọn ở sau đầu. Hạ Ly Cơ đi ngang qua sofa đá vào chân nàng một cái cảnh cáo rồi đi ra ngoài mang giày vào, có vẻ là muốn đi đâu đó.
“Chị ba trời đang đổ tuyết mà.”
“Ta có việc.”
“Có việc gì chứ?” Hạ Trọng Hiểu quải tay lên trên ghế, sờ sờ cằm tỏ vẻ đăm chiêu: “Ta dạo này thấy ngươi kì quái lắm, hay nhìn vào điện thoại có phải chờ tin nhắn của người yêu không?”
“Ăn nói linh tinh, ta có việc bận ngươi ngoan ngoãn về phòng ủ ấm đi, một lát hắt hơi ta đánh vào mông ngươi.”
“Xì, không thèm, đi nhanh đi!”
Hạ Ly Cơ ném cho nàng một ánh mắt cảnh cáo mới chịu đẩy cửa đi ra, không quên đem cửa đóng lại cẩn thận tránh gió lùa vào trong nhà. Đợi yên ắng rồi, Hạ Trọng Hiểu mới đặt bánh rán đang ăn dở ở trên dĩa chạy vào trong phòng vệ sinh, một phát nhảy lên câu chặt cổ bạn gái.
“Tử Cầm, chị ba đi rồi.”
Uy Tử Cầm suýt chút bị kéo ngã, kinh ngạc nhìn bạn gái đang dụi đầu vào cổ nàng, không ngờ khí lực khôn trạch lại lớn như vậy. Bất quá chỉ cần dùng một tay cũng có thể đỡ lấy, Uy Tử Cầm đặt lại bóng đèn cũ trên bồn rửa tay.
“Lại đây đạp lên ghế.”
“Làm chi?”
Uy Tử Cầm đẩy ghế đến trước mặt Hạ Trọng Hiểu, nghiêm túc mở miệng: “Đứng lên mới hôn được.”
Khóe môi một trận rút trừu, Hạ Trọng Hiểu đá vào chân dài của nàng: “Ngươi ngồi xuống.”
Mơ hồ phát hiện bản thân vừa chọc giận bạn gái, Uy Tử Cầm vội vàng nhận mệnh ngồi xuống ghế, ngẩng đầu chờ đợi nụ hôn ngọt ngào. Bất quá chẳng có nụ hôn ngọt ngào ở đâu cả, Hạ Trọng Hiểu một phát chụp lấy môi nàng bóp chặt, hung dữ trừng mắt.
“Ngươi khi dễ ta thấp có phải không?”
Miệng bị khóa không cách nào thốt ra chữ, vô thố lắc đầu liên tục.
“Đừng có giả vờ trước mặt ta, rõ ràng ngươi khi dễ ta thấp mới bảo ta đứng trên ghế để hôn!” Hạ Trọng Hiểu đem mặt kề sát, hung hăng trợn trừng hai mắt: “Uy Tử Cầm, ngươi chán sống rồi sao?”
Đáng thương uông uông mắt nước tiếp tục lắc đầu.
Hạ Trọng Hiểu hừ một tiếng thả tay đang khóa môi Uy Tử Cầm: “Lần sau sẽ không dễ dàng như vậy đâu.”
Uy Tử Cầm dang tay kéo nàng vào lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bạn gái của ta hung dữ quá, ta biết phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi còn dám nói ta hung dữ?”
“Nhưng ta yêu bạn gái ta muốn chết!”
Lửa giận mới bùng lên liền tắt ngúm, Hạ Trọng Hiểu thẹn quá hóa giận đánh liên tục mấy cái như phủi bụi vào người nàng.
“Hết giận rồi đi?” Uy Tử Cầm kéo nàng đến gần một chút nữa, ở bên cái cằm duyên dáng mà miết mạnh: “Hiểu Hiểu, chúng ta kết hôn đi.”
“Hả?”
Không nghĩ sẽ được nghe lời cầu hôn ở trong phòng vệ sinh, không biết nên khóc hay là nên cười. Hạ Trọng Hiểu ngây người hồi lâu rồi đột nhiên xoay người chạy ra khỏi phòng vệ sinh hướng về phía sofa, tự đem chăn quấn bản thân thành con nhộng.
Uy Tử Cầm thay xong bóng đèn đi ra, chuẩn xác bước về phía bạn gái vẫn đang giấu mặt trong chăn. Một phát ôm chầm cả người lẫn chăn, thò tay vào bên trong kéo gương mặt bánh bao đỏ bừng phụng phịu ra ngoài. Không biết có phải nàng ngỏ lời quá vội vàng mới khiến bạn gái thẹn thùng đến mức bỏ trốn hay không, nhưng dáng vẻ này của bạn gái cũng đặc biệt đáng yêu.
“Sao ngươi không trả lời ta?”
“K-Kết hôn cái gì chứ?” Hạ Trọng Hiểu căng thẳng đến nói lắp: “N-Ngươi không được đùa giỡn như vậy đâu!”
“Ta trông giống đang đùa giỡn sao?”
Dùng sức lưu loát đem Hạ Trọng Hiểu ôm lên người, bản thân ngồi ngây ngắn trên sofa, ở trên gương mặt bánh bao nhéo mấy cái. Trong lòng một trận cảm khái, bạn gái da thịt mềm mại lại còn đàn hồi tốt, nhéo bao nhiêu lần cũng không thấy chán.
“Chuyện quan trọng như kết hôn đâu thể một mình ngươi nói là được.”
Uy Tử Cầm ngả lưng dựa vào ghế, đôi hắc mâu thâm thúy nhìn sâu vào mắt nàng: “Chuyện của chúng ta, ta nói sao lại không tính?”
Hạ Trọng Hiểu căng thẳng nhìn vào bạn gái xinh đẹp ở trước mặt, cảm giác có chút không chân thật, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vẫn nên nói với đa đa…”
“Ta cũng đã nói với đa đa sẽ lấy ngươi về Thổ Áo, nàng cũng không cự tuyệt.”
“Nhưng ta sợ hoàng hậu sẽ không đồng ý.”
“Hoàng hậu là cái gì mà nàng không đồng ý thì chúng ta không kết hôn?” Uy Tử Cầm nhướn mày nghi hoặc: “Chỉ cần ngươi gật đầu, ta lập tức chuẩn bị giấy tờ đưa ngươi về Thổ Áo gặp mặt mẹ ta, chúng ta cùng nhau đi đăng kí kết hôn.”
“Tử Cầm…” Hạ Trọng Hiểu mím chặt môi, khẩn trương đến tay xoắn xuýt như bánh quẩy: “Có vội vàng quá hay không? Ta còn đang đi học mà.”
“Kết hôn ngươi vẫn có thể đi học mà, thậm chí ta sẽ đưa ngươi đến trường đại học tốt nhất ở Thổ Áo, bảo đảm không thua kém Tế Nam. Nếu ngươi muốn ta vẫn có thể mời giáo sư về hoàng cung giảng dạy cho ngươi, không nhất thiết phải xuất hiện trước mặt công chúng.”
“Cái gì mà công chúng? Ta cũng không phải đại minh tinh nha.”
Uy Tử Cầm miết mặt bánh bao của nàng, nửa thật nửa đùa nói: “Ngươi gả vào hoàng tộc cũng tính là đại minh tinh rồi, thậm chí còn là công nương tương lai của Thổ Áo.”
Mặt bánh bao tức thì đỏ lựng, ngượng ngùng kéo chăn lên che khuất mặt: “Ngươi vội vã, ta còn chưa nhìn thấy nhẫn cầu hôn.”
Sực nhớ đúng là nàng còn chưa mua nhẫn, xác thật đúng là có chút vội vã, nghĩ ngợi một lúc liền nói: “Hảo, ta sẽ liên lạc với Thổ Áo đặt làm một chiếc nhẫn để cầu hôn ngươi.”
Hạ Trọng Hiểu mím chặt môi nén tiếng cười khúc khích, vươn tay nắm lấy cổ áo Uy Tử Cầm, ở trên mặt nàng đặt liền mấy nụ hôn. Uy Tử Cầm cũng không khách khí mà hào sảng đáp lại, lật Hạ Trọng Hiểu nằm dưới thân, tóc dài từng sợi rơi lác đác hai bên vai.
Hai người ồn ào một lúc thì thấm mệt, chẳng biết ngủ quên từ lúc nào. Mãi đến khi Hạ Ly Cơ trở về nhìn thấy hai đứa trẻ dựa vào nhau ngủ say cũng không nỡ đánh thức, đành để yên cho các nàng tùy hứng một bữa. Nhưng đến khi Hạ Tề Ngọc về liền một phát ôm ấu muội lên phòng ngủ, đùa sao, tâm can bảo bối các nàng ra sức bảo hộ sao có thể để một càn nguyên dễ dàng chiếm tiện nghi như vậy.
Hạ Vũ Thần đưa mắt nhìn theo, quay sang Hạ Ly Cơ mà nói: “Các ngươi hộ Hiểu Hiểu như vậy làm sao nàng có thể gả đi được?”
“Bọn ta cũng biết có ngày Hiểu Hiểu phải gả đi, chỉ là có chút không nỡ.” Hạ Ly Cơ trút một tiếng thở dài: “Chí ít bây giờ vẫn có thể bảo bọc nàng giống như lúc còn nhỏ.”
“Được rồi, các ngươi tẫn trách rồi, nên nghỉ cho bản thân mà mau tìm người yêu đi. Hạ gia vẫn còn cần người kế thừa đấy, mẹ ngươi cũng muốn nhìn thấy các ngươi yên bề gia thất.”
Nói xong Hạ Vũ Thần nhìn qua tấm ảnh treo trên tường, khóe môi hơi nhấc lên, ánh mắt tràn ngập ôn nhu hiếm có.
Trải qua kì nghỉ đông kéo dài một tháng, Hạ Trọng Hiểu cũng quay trở lại trường, bận rộn với bài thi sắp tới. Uy Tử Cầm chẳng nhàn rỗi hơn bao nhiêu, thời gian tranh trữ đặc biệt nhạy cảm, đến đâu cũng có nhà báo phóng viên đuổi theo tra hỏi hành tung. Việc này chẳng ảnh hưởng đến các nàng bao nhiêu, chỉ mất một chút riêng tư, bọn họ vẫn không có bản lĩnh đi thẳng vào trường đại học để quay phim chụp ảnh tránh làm phiền sinh viên khác học tập.
Các nàng tuy không thường xuyên đi chung với nhau như trước đây nhưng tình cảm vẫn rất tốt. Mặc dù chưa từng nói về chuyện tình cảm trước mặt nhiều ngươi bất quá mọi người đều ngầm hiểu các nàng đang yêu nhau. Chuyện công chúa làm lốp dự phòng chẳng ai có thể chấp nhận nổi, lại không dám ở trước mặt công chúa nói linh tinh rồi rơi vào danh sách đen của hoàng gia.
Nhưng rồi mọi thứ lại quay về quỹ đạo cũ, lý do đơn giản là vì vương tử Frick chính thức nhập học khoa vĩ cầm đại học Bắc Sơn. Ban đầu nghe phong thanh vương tử sẽ vào học khoa báo chí truyền thông ở Tế Nam, mọi người đều sục sôi tìm cách ngăn cản sợ Hạ Trọng Hiểu hai tay câu hết hậu duệ hoàng gia. Kết quả đột nhiên thay đổi khiến mọi người vừa mừng vừa sợ, riêng Bắc Sơn đại học đã phải cử thêm đội ngũ giảng viên giàu kinh nghiệm giảng dạy thêm cho vương tử điện hạ.
Đại học Bắc Sơn chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, người ra người vào nườm nượp, phần lớn đều là vì danh tiếng của vương tử điện hạ. Thời gian tranh trữ gần kề, mọi người tin rằng vương tử uy thế vượt trội hơn công chúa điện hạ, dù sao thì đa của vương tử cũng là quốc vương, nữ hoàng có lợi hại chăng nữa thì quyền lực vẫn bị hạn chế. Ôm được đùi vương tử điện hạ, ngày tháng sau này nhất định sẽ nở hoa.
Mỹ nhân không thiếu chỉ thiếu nếp nhăn ở não, bao nhiêu trò cũ rích thu hút sự chú ý của vương tử đều làm qua hết, nhưng chẳng ai có thể lọt được vào mắt của vương tử điện hạ.
Vẫn như mọi ngày, Hạ Trọng Hiểu ôm tài liệu đi về lớp của mình, tóc tai chưa kịp chải rối loạn một đoàn sau đầu. Tối qua đã nhắc nhở Uy Tử Cầm là ngày mai nàng phải lên lớp nhưng bạn gái trước sau giả điếc đem nàng lăn mấy vòng trên giường, hại sáng nay dậy muộn không kịp sửa soạn gì cả.
“Đồ xấu xa, lần sau còn cho ngươi chạm ta không mang họ Hạ nữa.”
Lẩm bẩm mắng chửi rẽ qua một đoạn hành lang, xui xẻo đụng mặt ngay Frick ở cách đó vài bước chân. Lần nào đến trường Uy Tử Cầm cũng nhắc nhở nàng tránh vương tử càng xa càng tốt, Hạ Trọng Hiểu theo bản năng lùi lại mấy bước, xoay người muốn đổi đường khác để đi.
“Hiểu Hiểu, ngươi đi đâu mà vội vàng thế?”
Nghe Frick gọi xong Hạ Trọng Hiểu hoảng hốt nhảy dựng: “Ngươi nói linh tinh gì vậy, ta là Hạ Trọng Hiểu, ngươi gọi tên cho tử tế vào.”
“Sao thế? Freya có thể gọi như thế mà ta lại không được à?” Frick sải chân dài đến trước mặt, ưu nhã vén tóc nàng ra sau tai: “Chúng ta nói thế nào cũng là người một nhà.”
Ba một tiếng thẳng thừng gạt tay vương tử ra khỏi tóc mình, Hạ Trọng Hiểu mi tâm khẽ nhíu, đặc biệt không vui mà nhắc nhở: “Vương tử không còn là trẻ con nữa, hành xử nói năng nên cẩn trọng một chút tránh người khác cười nhạo ngươi.”
“Ta thế nào? Nếu ta muốn ngươi cũng có thể trở thành người của ta.
Độ vô sỉ của hậu duệ hoàng gia hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của Hạ Trọng Hiểu, kinh hãi trợn lớn hai mắt không biết phải phản ứng thế nào. Xung quanh đồng học nhỏ to nghị luận, dùng ánh mắt ghê tởm quan sát nàng tựa hồ nghĩ rằng nàng cố ý câu dẫn vương tử Frick.
Quả nhiên họa phúc khó lường, Hạ Trọng Hiểu chớp mắt lại trở thành tầm ngắm của toàn bộ sinh viên trong trường đại học.
“Vương tử, ta nhắc nhở ngươi một lần nữa, ăn có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy. Ta hôm nay cho rằng ngươi đầu óc không tỉnh táo mà bỏ qua, nếu ngươi còn nói linh tinh ta sẽ kiện ngươi quấy rối khôn trạch.”
“Ngươi là khôn trạch đặc biệt nhất mà ta từng gặp, thảo nào Uy Tử Cầm lại thích ngươi đến như vậy.” Frick nói như đang than thở, đôi mắt xanh biếc quét qua gương mặt bánh bao khả ái: “Ta chỉ muốn cạnh tranh công bằng, ngươi là của ta, Freya vẫn có thể tìm được người tốt hơn.”
“Ngươi đầu óc có bệnh.”
Lạnh lùng vứt lại một câu, Hạ Trọng Hiểu xoay người bước qua Frick để đến lớp học của mình. Cận vệ đảo mắt nhìn theo rồi bước đến bên cạnh vương tử, lặng lẽ dùng tiếng Thổ Áo trao đổi.
“Vương tử, cô gái này không dễ đối phó, mục đích của cô ta không chừng là nhắm đến công chúa điện hạ.”
“Mặc kệ mục đích cô ta là gì nhưng phải tách hai người này ra.” Frick nhét hai tay vào túi quần, ý cười cợt nhã vẫn lưu trên khóe môi: “Nhất định phải để Gerae trở thành nữ nhân bên cạnh Freya chúng ta mới dễ giám sát hành động của nàng, tranh trữ cận kề không còn thời gian để chần chờ.”
“Không biết điện hạ tính toán thế nào?”
“Ngươi phái thêm vài thủ hạ tay chân nhanh nhẹn theo dõi cô ta, có cơ hội lập tức hành động.”
Hiểu được ý tứ của vương tử, cận vệ vâng dạ nhận mệnh, lặng lẽ rời khỏi đội ngũ đi tìm thủ hạ thân tín.
Lại nói đến Hạ Trọng Hiểu mang tâm tình buồn bực đến lớp học, tránh không khỏi bị đồng học soi mói ở sau lưng nàng lẳng lặng nghị luận. Bất quá chuyện này lại không phải vấn đề mà Hạ Trọng Hiểu quan tâm, nàng có cảm giác vương tử dường như cố ý gây hiểu lầm. Nhưng nếu vương tử và Uy Tử Cầm xảy ra tranh chấp trong thời gian tranh trữ cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, còn làm xấu đi quan hệ với Ba Lạc Tân.
Đương miên man suy nghĩ đột nhiên nghe thấy tiếng thét kiềm nén của đồng học, ngẩng đầu đưa mắt nhìn thử, vừa vặn bên cạnh xuất hiện thêm một người. Mớ tóc dài kim sắc tán loạn ở sau lưng vừa tùy hứng vừa lười nhác, đôi mắt thuần đen chăm chú nhìn vào nàng, khóe môi trời sinh khẽ nhếch chứa đựng ý cười không đứng đắn.
Uy Tử Cầm ở trên cằm nàng vuốt ve, giọng điệu cợt nhã: “Đang nghĩ đến ai hay sao mà không phát hiện ta đến?”
Vài giây thất thần trôi qua, Hạ Trọng Hiểu đã quá quen với việc bị Uy Tử Cầm đùa giỡn, bắt đầu học theo thói xấu châm chọc của bạn gái: “Phải nha, ta đang nghĩ đến người khác, còn là càn nguyên.”
“Úc, vậy sao? Có lẽ ta nên đăng kí thêm một lớp học.”
“Lớp học?”
Bạn gái không biết xấu hổ hướng nàng nháy mắt: “Một lớp bắn súng, bách phát bách trúng, đem càn nguyên mà ngươi nghĩ đến bắn thành mấy trăm lỗ.”
Hạ Trọng Hiểu phốc một tiếng cười chảy cả nước mắt: “Đáng ghét, ngươi làm như ngươi không biết bắn súng vậy.”
“Thanh lí tình địch tất nhiên phải luyện cho thật thành thục, bằng không bạn gái ta lại chê bai ta không uy phong.”
“Uy phong cái P! Ta đang phiền não muốn chết đây.”
Vui vẻ chẳng được bao lâu lại nhớ đến chuyện của vương tử, Hạ Trọng Hiểu cẩn thận nhìn quanh rồi đè thấp giọng nói vào tai Uy Tử Cầm.
“Ban nãy ta có gặp Frick, hắn có vẻ như muốn ly gián ta và ngươi.”
“Hửm? Ngươi khi nào gặp Frick?”
“Mới đây thôi, ở trên hành lang.”
Uy Tử Cầm thu hồi dáng vẻ đùa cợt, nghiêm mặt nhíu mày: “Hắn nói gì với ngươi?”
“Hắn nói ta và hắn là người một nhà, là thứ hắn muốn thì nhất định sẽ có. Những lời này có vẻ như muốn nói cho ngươi nghe để ly gián chúng ta.” Hạ Trọng Hiểu khẩn trương đến đổ mồ hôi mặc dù vừa kết thúc kì nghỉ đông chưa bao lâu: “Tử Cầm, có khi nào Frick âm mưu muốn hại ngươi không?”