Hào Môn Khế Ước: Quân Trưởng Chờ Đã!

Chương 14: Người của hiện tại (5)



Lâm Hiểu Khê vừa ra khỏi phòng thì đụng phải một bé con, cô bé ngã xuống hành lang, cô lo sợ đỡ cô bé lên. Hai mắt cô bé đỏ ửng, cô biết lần là lỗi của cô, " Thật xin lỗi, bé con em có sao không ?"


" Đau." Cô bé đưa tay mình lên trước mặt cô.


Lâm Hiểu Khê cầm lấy nhẹ nhàng thôi, " Chị thật là không để ý gì cả, hại bé con bị ngã đau."  Nhìn một chút qua cô bé lại thấy hình như có chút quen thuộc.


Hứa Luật Khôi thấy cảnh này, lại nhìn cô bé kia, thở dài, " Bối Bối đừng giả vờ nữa, chẳng đau chút nào." Đứa trẻ này chính là con gái của Trình Kiêu, năm nay vừa vặn 7 tuổi, là đứa nhỏ ranh mãnh nhất mà anh từng gặp.


Lâm Hiểu Khê hơi ngạc nhiên, " Ai vậy ?"


" Con gái của Trình thúc." Hứa Luật Khôi đi tới bế cô bé lên, " Lần sau đừng có giả vờ khóc bắt nạt vợ của anh nữa." Mặc dù cô bé này nhỏ hơn bọn họ cả chục tuổi nhưng xét theo vai vế vẫn ngang hàng.


Bối Bối nhanh chóng gạt nước mắt, cười vui vẻ, " Chị xinh đẹp của anh về rồi sao ?" Đôi mắt sáng lên long lanh nhìn sang Lâm Hiểu Khê, sau đó nói thầm bên tai anh, " Xinh như lời anh nói."  Hứa Luật Khôi hài lòng.


Cùng lúc đó Trình Kiêu cũng từ thang máy đi ra, " Ồ, hoá ra con bé ở đây."


" Chú nhỏ." Lâm Hiểu Khê rất lâu rồi không gặp Trình Kiêu, lúc anh đi tới Nga cô cũng vừa chỉ mới mười ba tuổi, Trình Kiêu luôn đối xử với cô rất tốt, chuyên cho cô kẹo nên vì vậy cô học theo ba anh em họ Chấn gọi anh là chú nhỏ.


Trình Kiêu đúng là không ngờ Lâm Hiểu Khê đã lớn như vậy rồi, lúc trước còn chưa cao quá lưng anh vậy mà bây giờ đã vượt qua vai, " Tiểu Khê đúng là thay đổi chóng mặt." Sau đó anh đón lấy Bối Bối từ trong lòng Hứa Luật Khôi, " Con gái của chú, Bối Bối Trình Tiêu."


Lâm Hiểu Khê lấy một cây kẹo trong túi áo đưa cho Bối Bối, " Đây là món quà xin lỗi nhé !"


Bối Bối lễ phép nhận quà, vì thấy sắp đến giờ ăn nên hai người không muốn làm chậm trễ hai ba con đến muộn. Lâm Hiểu Khê hơi thắc mắc, " Chú nhỏ có con sớm vậy sao ? Chú nhỏ cưới vợ hồi nào ?"


" Anh không biết vợ chú ấy hay mẹ của đứa bé là ai nhưng Bối Bối quả thực là con gái của chú. Nhìn cái đôi mắt kia không lạc đi đâu được."  Anh trả lời, mẹ con gái của Trình Kiêu thật sự là ai đến giờ vẫn là bí mật, gia tộc họ Chấn cũng không đề cập.


" Bối Bối và anh rất thân nhau. Không ngờ là anh cũng có mặt yêu trẻ em vậy đó." Cô khoác tay anh, nhớ lại vẻ yêu chiều của anh lúc nãy, cảm thấy anh đúng là thay đổi.


Hứa Luật Khê trước đây thỉnh thoảng vẫn trông Bối Bối cho Trình Kiêu bởi vì Chấn Bách Niên nhờ vả, cô bé đó cũng vì vậy mà thân thiết với anh. " Trẻ em rất đáng yêu."


" Như vậy sau này em sinh con, không lo anh ruồng bỏ con nữa." Lâm Hiểu Khê hài lòng, cô nghĩ Hứa Luật Khôi sẽ là ông bố tốt. Nhưng vì quá đắm chìm nên cô không nhận ra được một tia mất mát trong ánh mắt của anh, chỉ là vụt qua nhưng dường như rất bi thương.


Đi tới phòng ăn, nơi này đã dựng sẵn một cái bánh kem siêu to, cô không khỏi cảm thán nói với anh, " Nhìn không khéo người ta lại tưởng bánh cưới."


Lâm Thiên Dương rất hào phóng cho nên bất cứ cái gì anh thích anh đều sẵn sàng chi trả để đạt được nó. Lúc này anh đang xem qua thực đơn, mọi thứ đều giống như anh dặn dò. Thấy em gái và Hứa Luật Khôi tình tứ, không khỏi tổn thương trái tim.


Lâm Hiểu Khê đi tới trước mặt anh, " Sinh nhật vui vẻ, món quà to nhất của anh chắc chắn là em đúng không ?"


Lâm Thiên Dương cười, " Em ít quá, không xứng với anh."


Cô phụng phịu, sau đó lấy từ trong túi xách ra một chiếc USB. Nhìn thấy nó cả Hứa Luật Khôi và Lâm Thiên Dương đều hơi sững người. Lâm Hiểu Khê lại không quá để ý, " Đây là bí mật em ăn trộm được của Google, lúc nào anh rảnh xem qua tí."


Có vẻ bọn họ nghĩ nhiều.


Hứa Luật Khôi xách theo một vali cứng, anh đưa cho Lâm Thiên Dương, " Quà sinh nhật."


" Tiền ư ?" Lâm Thiên Dương mở vali ra, một vali toàn tiền đô, nháy mắt có chút kinh ngạc, " Thẳng thắn vậy à."


Hứa Luật Khôi không nói gì. Bọn họ về bàn ngồi, có vẻ năm nay Lâm Thiên Dương nhận được rất nhiều quà giá trị, miệng anh ta cười vui vẻ cả buổi. Bối Bối thì lại cứ luôn bám lấy Lâm Hiểu Khê, không ngừng khen cô xinh đẹp, sau đó nói nhỏ với cô, " Chị Tiểu Khê xinh gấp nhiều lần cái cô diễn viên kia." Cô không ngờ đứa trẻ này lại biết Trần Tố, " Em biết ư ?"


" Chị ta có lần cố ý đến nhà anh Tiểu Khôi, nếu không phải có em ở đó chắc chắn chị ta sẽ quyến rũ anh ấy." Có vẻ như Bối Bối trưởng thành hơi sớm, xem phim hơi nhiều.


Lâm Hiểu Khê càng lúc càng thích cô bé này, " Vậy sau đó em làm sao với cô ta ?"


" Cứ mỗi lần chị ta định tới gần anh ấy là em sẽ cản, hừ, chị ta chẳng lẽ không biết anh Luật Khôi có vị hôn thê ư, nhìn chị ta chẳng khác gì mấy cô diễn viên luôn cố ý tiếp cận ba em để đòi làm mẹ em." Bối Bối vừa ngậm kẹo vừa tức giận. Vậy ra chiêu thức đuổi người là do cô bé rèn luyện. " Chị không sợ một ngày anh Tiểu Khôi sẽ xiêu lòng sao ?"


Cô véo má Bối Bối, " Em còn nhỏ nên nghĩ đơn thuần, nhưng chị vẫn trả lời câu hỏi của em đó chính là cái gì đã là của mình thì vĩnh viễn là của mình còn cảm thấy không phải thì vứt."


Bối Bối bắt đầu cảm thấy Lâm Hiểu Khê giống như nữ chính của mấy bộ phim truyền hình mà cô nhóc hay xem rồi. Thật là không hổ là người anh Tiểu Khê thích.


Lâm Hiểu Khê lại nhìn điện thoại, cô nhíu mày rời khỏi phòng. Bên ngoài có người đợi sẵn, anh ta đứng ở ngoài hành lang ngắm tuyết, vừa thấy cô thì vui vẻ, " Tôi tưởng em sẽ không nghe lời." Jack đưa tay hứng tuyết, sự lạnh lẽo của những bông tuyết khiến anh kích thích, anh đi tới bên cạnh cô, để bàn tay lạnh cóng của mình nắm lấy tay cô, " Vậy đêm nay em sẽ đến phòng tôi."


Lâm Hiểu Khê rụt tay về, " Chỉ làm chuyện chúng ta nên làm thôi." Cô đưa tay ra sau, nếu những khác thấy Jack và cô bây giờ sẽ nghĩ đến một cặp tình nhân giận dỗi nhau vì anh đang ép cô vào tường, mặt anh cách rất gần cô. Lâm Hiểu Khê chỉ thấy một nỗi sợ hãi đã ăn sâu trong người, cô sợ hắn, rất sợ.


Jack hiểu được sự sợ hãi của cô, anh đưa tay lên chạm vào gò má của cô, " Tên của hắn là Cố Trình Châu."  Sau đó tách khỏi cô, chậm rãi xoay người rời đi, " Đêm nay tôi đợi em đến."


Lâm Hiểu Khê sắc mặt tái nhợt, Cố Trình Châu ư ? Cô cảm thấy cái tên đó rất lạ lẫm với bản thân nhưng trong đầu lại dần phác hoạ nên khuôn mặt người đó, " Tiểu Khê, đừng quên anh." Dường như chủ nhân của giọng nói ám ảnh mình bao lâu nay chính là anh ta. Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy tuyết. Cố ổn định lại tinh thần, cô quay trở lại, đối với sự vắng mặt nhất thời này của cô cũng không có ai chú ý đến.


Ăn xong, mọi người rủ nhau chơi mạt chược và poker, mỗi bên tách ra sau đó chơi đổi chéo cho nhau. Lâm Hiểu Khê không chơi, cô ngồi cùng Bối Bối. Bối Bối thích được bím tóc, cô liền giúp cô bé, tóc của Bối Bối rất dài, có lẽ chưa từng cắt lần nào, mái tóc mềm mượt, cô làm hai bím tóc cho cô bé sau đó gỡ cài tóc đính đá trên đầu của mình xuống đính vào tóc của Bối Bối, sau đó cô lấy điện thoại chụp ảnh cùng cô bé. Bối Bối rất thích, chạy tới lấy máy của ba để cô chuyển ảnh sang. Cô rất thích trẻ em, chúng hiếu động và ngây thơ. Có vẻ như mấy người kia chơi chưa thấy mệt, ai cũng uống rượu ngà ngà say. Lâm Hiểu Khê thấy Bối Bối buồn ngủ nên nói Trình Kiêu mình đưa cô bé về. Trình Kiêu đưa thẻ phòng cho cô, sau đó cảm ơn cô đã trông con cho anh. Cô gật đầu, phòng của ba con họ Trình ở cuối dãy của tầng cô, phòng rất ngăn nắp. Bối Bối buồn ngủ ríu mắt, cô bé vừa được nằm lên giường thì đã bắt đầu nhắm mắt, cô chỉ vỗ nhẹ bên lưng của Bối Bối một lúc thì đã ngủ say, cẩn thận chỉnh chăn lại cho cô bé rồi cô ra khỏi phòng, gửi thẻ ở quầy lễ tân.


Cô mở điện thoại tìm đến phòng của Jack. Anh ta ở khu đối diện với cô, cô cầm ô đội tuyết đi sang, đứng trước cửa phòng, chần chữ một lúc rồi gõ cửa. Jack đi liền ra mở cửa cho cô vào, anh ta đang uống rượu, đèn trong phòng chuyển sang màu nâu rượu. Cô ngồi xuống chiếc ghế bên bàn trà, thấy trên bàn có hai li rượu đã rót sẵn, có lẽ anh ta để cho cô. Jack đưa cô li rượu sau đó ngồi xuống đối diện, " Có lẽ em đã phần nào nhớ được chút gì đó về quá khứ nhỉ ?"


Lâm Hiểu Khê nhấp một chút rượu rồi gật đầu, " Không quá rõ nhưng phần nào đoán được kha khá."


Jack lắc nhẹ li rượu, người phụ nữ đối diện anh đang rất căng thẳng, cô cảnh giác với anh như vậy, anh cũng hài lòng, ít ra cô còn biết sợ anh. " Tại sao em lại biết tôi ?" Cô mất trí nhớ nhưng lại tìm được rất chuẩn xác những người có liên quan đến cô năm đó. Anh cũng không khỏi đánh giá lại cô.


Lâm Hiểu Khê đặt li rượu xuống, đứng dậy rồi đi tới trước mặt anh, ngồi xuống đùi anh, tay cô vòng qua cổ ôm anh, " Chỉ cần điều tra chút là ra mà, với lại tôi từ nhỏ đã có một tật xấu đó chính là đi đâu cũng ghi chép lại một chút về nó. Đáng lẽ anh khi xoá đi kí ức của tôi phải xoá bỏ đi đống tài liệu bên cạnh tôi."


Jack để tay vuốt nhẹ trên đùi cô, " Lâm
Hiểu Khê, tôi không xoá kí ức của em. Em mà quên tôi thì buồn thật đấy. Mấy năm qua tôi không quên được em."


Lâm Hiểu Khê biết người này đang thăm dò cô, cô bắt lấy bàn tay đang định tiến sâu của anh, " Có phải lúc trước tôi cũng lừa anh như này rồi nên bây giờ anh mới nắm được thóp tôi không ?"


Jack nhíu mày, anh thở dài, Lâm Hiểu Khê lúc nào cũng khiến anh đau đầu: " Em lừa tôi rất giỏi, lừa giỏi đến nỗi tôi ngay lúc này muốn bóp chết em ở đây luôn." Tay anh đưa lên nắm chặt lấy cổ cô, Lâm Hiểu Khê khó thở, cố kéo tay anh xuống nhưng sức anh quá khoẻ.


" Tôi chính là hận em nhiều như vậy đấy, hận em tàn nhẫn xem tôi như con quỷ, rõ ràng cứu vớt tôi cũng là em mà khiến tôi rơi xuống tầng địa ngục cũng chính là người phụ nữ em." Jack bỗng thả tay ra, đầu anh chôn vùi vào cổ cô, dường như khi nói ra những lời này anh rất tức giận. Lâm Hiểu Khê muốn đẩy anh ra nhưng đã bị anh giữ chặt lại.


" Có phải Hứa Luật Khôi cũng đã hôn chỗ này của em không, người em anh ta cũng chạm vào rồi không ?" Jack ném cô lên giường, đè cô xuống sau đó giữ hai tay cô trên đầu, anh bức xúc.


Lâm Hiểu Khê giãy giụa chống lại sức lực của anh nhưng không thể, " Jack, anh đụng vào tôi tôi liền chết cho anh xem."


Như đụng trúng dây thần kinh nào của Jack, anh dừng lại, nhưng vẫn không buông cô ra, sau đó cô nghe thấy tiếng anh buồn bã, " Ba năm trước em cũng nói như vậy. Là em quyến rũ tôi, khiến tôi yêu em nhưng tại sao em lại nhân danh tình yêu để vùi dập tôi hả ?"


Lâm Hiểu Khê không nói gì, cô không biết trong quá khứ bản thân vì cái gì mà tiếp cận người này nhưng bây giờ thật sự cô rất hối hận. Sau đó Jack buông cô ra, kéo ngăn kéo lấy ra thứ gì đó, trong lúc cô không đề phòng thì anh liền đâm nó vào người cô. Cơn nhói đau xuất hiện, cô chỉ thấy trước mắt dần mờ đi, cô bấu víu lấy cánh tay của anh ta nhưng sau đó dần tối lại, cứ như vậy cô đã bị bất tỉnh. Jack nhìn thấy cô nằm lặng trên giường, anh đưa tay chạm lên khuôn mặt cô, sau đó nằm xuống bên cạnh ôm cô thật chặt, " Đừng rời bỏ tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.