Tô Hiểu Mỹ kinh hoàng, cô ta đẩy Lâm Hiểu Khê ra, " Sao có thể..." rồi lại chỉ tay về phía Hứa Luật Khôi, " Sao có thể...nhiều năm trôi qua vậy rồi, tại sao vẫn là cô ta cơ chứ !" Khi biết anh có quan hệ với cô diễn viên kia, Tô Hiểu Mỹ mặc dù ghen ghét nhưng vẫn có chút thở phào trong bụng dạ vì may mắn, may mà đó không phải là Lâm Hiểu Khê. Vậy mà, cuối cùng.... lại vẫn luôn là cô ta.
Hứa Luật Khôi thấy Lâm Hiểu Khê bị đẩy ra thì liền giữ lấy cô, ánh mắt anh không chút tình cảm nhìn Tô Hiểu Mỹ, " Chưa từng thay đổi, vẫn luôn là một người. Bảy năm trước hay bảy năm sau, tôi đều luôn đứng về phía cô ấy."
" Kể cả tay cô ta có dính máu sao ! Máu trên tay cô ta là của người thân cô ta...là..." Tô Hiểu Mỹ lớn tiếng, cô ta thu được sắc mặt tái nhợt của Lâm Hiểu Khê, muốn nói tiếp thì bị Hứa Luật Khôi ngắt lời, " Tô Hiểu Mỹ, quản cho tốt miệng của cô." Sau đó liền mang Lâm Hiểu Khê đi ra ngoài.
Lâm Hiểu Khê biết cô ta lại sắp sửa nói ra cái gì, cô cười lạnh, " Dựa vào đâu mà cô ta dám đe doạ em như vậy chứ ! Ngay cả Tĩnh gia cũng không ai dám động tới chuyện năm đó, cô ta lấy tư cách gì mà bảo trên tay em dính máu người thân."
Hứa Luật Khôi im lặng nắm lấy tay cô, " Đừng tức giận. Cô ta chỉ là người ngoài."
Cô nhìn anh sau đó rút tay về, quay người lại rời đi. Hứa Luật Khôi đuổi theo cô, " Anh phải làm gì mới có thể khiến em không còn giận anh nữa ?"
Lâm Hiểu Khê vẫn mặc kệ anh, quyết không cho anh một ánh mắt nhưng một giây sau cả người cô bị kéo vào trong góc khuất của hành lang, hai tay anh chặn đường lui của cô, anh giam cô trong vòng tay của mình, " Tiểu Khê, lời anh nói là thật. Nhiều năm như vậy vẫn chỉ có em."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, bắt gặp đôi mắt màu trà đang rất chân thành của anh, cảm giác bức bối liền biến mất, cô đưa tay lên ôm lấy cổ anh, " Ai cho phép anh để cô ta ôm anh ?"
Hứa Luật Khôi biết cô lại ghen rồi, Lâm Hiểu Khê ghen rất lâu, bốn năm trước anh từng được cô cho ra ngoài rìa suốt 3 ngày vì nhận nhầm cô với người khác. Anh ôm cô lên, " Xin lỗi, đáng lẽ anh không nên để cô ta chạm vào mình dù chỉ một chút."
" Còn gì nữa không ?" Cô vẫn chưa hài lòng.
" Không nên lên xe cấp cứu."
" Chưa đủ." Lâm Hiểu Khê lắc đầu.
" Anh không biết nữa." Hứa Luật Khôi bối rối, anh vẻ mặt căng thẳng.
Lâm Hiểu Khê lấy tay véo má anh một cái, " Lần sau anh còn dám cho người khác tơ tưởng hay thêm hi vọng thì em nhất định sẽ bỏ rơi anh."
Đúng là.... quỷ ghen tuông mà.
Hứa Luật Khôi cười nhẹ, " Được, đều nghe em cả."
Lâm Hiểu Khê đẩy anh ra, nắm tay anh cùng trở về chỗ đóng quân.
*****
Tĩnh Vưu mặc dù thoát khỏi tay của Lâm Hiểu Khê nhưng lại không thể chạy trốn khỏi Tây Tạng. Hắn đã gọi cầu cứu tới người kia nhưng lại không nhận được phản hồi. Chẳng lẽ, bọn họ đã quyết định vứt bỏ hắn sao. Tĩnh Vưu nghiến răng, trong đêm tối, hắn cố gắng tìm cách để thoát nhưng dường như mọi đường đi của hắn đều đã bị chặn cứng.
Cho đến lúc hắn bắt gặp một người, vừa thấy người đó thì sững lại. Súng còn chưa kịp rút ra thì một con dao đã phóng ngay tới chém ngang bả vai hắn. Tĩnh Vưu đau đến hét lên ngã xuống băng tuyết, máu của hắn hoà lẫn vào trong màu trắng khiết.
" Người của Jack phái tới không ngờ lại yếu như vậy." Hứa Luật Khôi rút con dao ra, chân dẫm lên người của Tĩnh Vưu. Ánh mắt lúc này của anh lạnh tới cực điểm, đứng từ trên cao nhìn xuống hắn tựa như nhìn một vật chết.
Tĩnh Vưu không ngờ tới mình lại bị lộ nhanh như vậy, lại dễ dàng để Hứa Luật Khôi bắt được. Vết thương càng ngày càng đau, hắn rên rỉ thở dốc muốn thoát khỏi thì lại bị Hứa Luật Khôi đạp mạnh xuống ngực. Tiếng hét vang lên giữa rừng băng.
Hứa Luật Khôi thu chân về, ngồi xổm trước mặt hắn, anh lấy ra một khẩu súng, " Chẳng phải tôi đã cảnh cáo với Jack là đừng động tới Tiểu Khê rồi sao ?"
Tĩnh Vưu không biết nguyên nhân vì sao Jack phái mình đi tới Tây Tạng làm ra cái vụ bắt cóc này nhưng liên quan tới Lâm Hiểu Khê thì hắn lại không ngờ được. Vậy ra hắn bán mạng nơi này là để đổi lấy sự chú ý của cô ta cho Jack sao ?
Tĩnh Vưu đột nhiên bật cười, " Đúng là...khốn nạn mà."
Hứa Luật Khôi kéo chốt an toàn của súng, " Tĩnh Vưu, đi mạnh khoẻ."
Đoàng....
Máu bắn thẳng lên mặt của Hứa Luật Khôi, anh lấy tay lau vết máu, sau đó nhìn tuyết biến thành màu đỏ. Ánh mắt bỗng nhiên chuyển sang nguy hiểm, anh quay người lại, mỉm cười với người đứng ở phía sau, " Địch Lăng, đem cái xác này làm lạnh cẩn thận, chuyển về thành phố X đưa tận tay cho Jack."
Địch Lăng nhìn khuôn mặt có vệt máu của anh, không nhịn được có chút lạnh sống lưng. Anh đi theo quân trưởng mấy năm đương nhiên biết Hứa Luật Khôi tàn nhẫn tới như nào. Chỉ là, từ khi người trong lòng anh trở về anh mới thu lại bộ dạng đó đi. Chẳng phải tự nhiên mà bọn tử tù trong trại giam sợ anh tới vậy.
" Đã rõ." Địch Lăng nghiêm túc nghe lệnh, anh cử hai người lên đem Tĩnh Vưu bỏ vào túi xác. Hứa Luật Khôi đi trở về lên xe dã chiến, lấy khăn ướt lau đi máu. Khuôn mặt dần dần nhu hoà lại, anh hi vọng Jack hài lòng với đại lễ này của mình.
Tiếng gió tuyết kêu rền trong đêm, Hứa Luật Khôi mang theo một tia hào hứng.
Ngay đêm đó, Tô Hiểu Mỹ cũng tự sát trong phòng bệnh. Cô ta không biết lấy được con dao từ đâu mà cắt cổ tay mình, khi y tá đi vào thấy một cảnh rùng rợn này thì hét lên gọi người nhưng cái xác trên giường đã lạnh. Hai mắt Tô Hiểu Mỹ mở to nhìn trân trân, ngay cả pháp y giám định cũng không khỏi rùng mình.
Lâm Hiểu Khê khi nhận được tin Tô Hiểu Mỹ chết thì có chút không tin được. Cô phải hỏi đi hỏi lại Hứa Luật Khôi mấy lần, đến nhà xác coi thi thể mới hoàn toàn tin tưởng.
Trái với cô, Hứa Luật Khôi lại hình như rất bình thản. Lâm Hiểu Khê thử thăm dò anh nhưng anh lại thể hiện rằng bản thân chẳng liên quan. Cô nuốt nước bọt, thật sự là Tô Hiểu Mỹ tự sát sao ? Chính vì vậy mà lúc viết báo cáo cô không thể nào tập trung được.
Tần Minh sau khi viết xong báo cáo thì ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hiểu Khê, cô vẫn trong cái bộ dạng ngơ ngác, " Lâm Hiểu Khê, có chuyện gì sao ?"
Lâm Hiểu Khê nghe thấy anh gọi cô thì mới bừng tỉnh, hình như cái chết của Tô Hiểu Mỹ đối với đội đặc công này đều không ảnh hưởng. Chẳng phải nhiệm vụ trên hết là cứu cô ta sao ?
" Anh thật sự tin Tô Hiểu Mỹ tự sát ư ?" Cô hỏi Tần Minh.
Tần Minh nghe xong thì hơi ngừng lại sau đó liền nghi ngờ hỏi cô, " Vậy cô nghĩ ai muốn giết cô ta nhất ?"
Một thoáng đó, cô chợt nghĩ ra, hình như người muốn giết Tô Hiểu Mỹ nhất ở đây chính là cái tên sát thủ A Lan đó và...cô. Có khi nào, tên A Lan đó quay lại giết nốt cô ta không.
Như nhìn thấu suy đoán của cô, Tần Minh nhanh chóng nói cho cô thêm một chuyện, " Tên sát thủ kia chết rồi. Sáng nay đã tìm thấy xác trong rừng băng."
" Cái gì ?" Lâm Hiểu Khê càng lúc càng thấy mọi chuyện không ổn chút nào.
" Ai đó đã bắn chết hắn, một viên xuyên qua đầu." Tần Minh đương nhiên không nói là do Hứa Luật Khôi giết bởi vì lần này là hành động bí mật.
Lâm Hiểu Khê ảo não, vậy là lại thêm một kẻ biết tin về Cố Trình Châu chết rồi.
" Tô Hiểu Mỹ bị lạm dụng, cô ta là thiên kim tiểu thư đương nhiên là không chịu nổi. Chiều hôm qua lúc y tá gọt hoa quả cho cô ta ăn, trong lúc không để ý đã bị lấy mất con dao. Cô ta chết vì cắt cổ tay tự sát. Phía trên không thể truy cứu trách nhiệm." Tần Minh nói với cô. Lí do đưa ra hoàn toàn hợp lí, mà hợp lí đến nỗi khiến Lâm Hiểu Khê có chút lo lắng.
Tần Minh cầm theo bản báo cáo đi ra khỏi phòng, lúc này Lâm Hiểu Khê ngồi một mình ở phía trong. Triệu Tiểu Hạ đi vào, quan sát xung quanh rồi đi tới nói với Lâm Hiểu Khê, " Tô Hiểu Mỹ tự sát đúng là không tin được đúng không ?"
Lâm Hiểu Khê thấy cô ta hỏi mình như vậy thì không trả lời.
" Cô ta đúng là tội nghiệp mà." Triệu Tiểu Hạ buông lên một tiếng thở dài. " Đắc tội với người không nên đắc tội."
Sắc mặt Lâm Hiểu Khê bỗng nhiên tái đi.
Triệu Tiểu Hạ cười nhẹ rồi đi ra khỏi phòng. Vừa lúc cô ta bắt gặp Tần Minh đứng ở phía trước, anh ta nhìn cô, sau đó lạnh nhạt cảnh cáo, " Cô cẩn thận mồm miệng. Đừng nói gì quá đáng, quân trưởng không tha cho cô đâu."
Cô ta lướt qua anh, " Mạng tôi là do Hứa quân trưởng đưa về, sao tôi có thể làm chuyện ảnh hưởng đến anh ấy cơ chứ."
Tần Minh bắt lấy cổ tay cô ta, " Cô an phận chút đi. Đừng có muốn trở thành Tô Hiểu Mỹ thứ hai."
Triệu Tiểu Hạ im lặng, giật tay về, " Biết rồi."
Tần Minh lúc này mới an tâm rời đi. Hứa quân trưởng đã dặn dò, chuyện của Tô Hiểu Mỹ không được phép đánh động đến Lâm Hiểu Khê. Tần Minh đương nhiên sẽ tuân lệnh anh ấy, chỉ có điều đúng là có chút thương hại Tô Hiểu Mỹ, miệng mồm không cẩn thận chút nào.
Hứa Luật Khôi ngồi trong phòng làm việc của Trình Cửu, chiều nay bọn họ sẽ trở về thành phố X nên cần bàn giao lại nhiệm vụ cho bên phía quân đội Tây Tạng. Trải qua một đêm biến động, Trình Cửu lúc này càng cảm thấy vị Thiếu tá trẻ tuổi này quả thật đúng như lời đồn: Lãnh khốc và tàn nhẫn đến kinh hoàng, thậm chí còn dám thao túng mọi việc xảy ra ở ngay dưới mắt quân đội.
Hứa Luật Khôi đương nhiên cảm nhận được sự e sợ của Trình Cửu, " Trình đội trưởng, tôi hi vọng những gì xảy ra ở Tây Tạng chỉ nên ở lại Tây Tạng."
Trình Cửu nghe anh nói vậy thì một tầng mồ hôi lạnh toát ra nhưng không dám nói gì hơn với Hứa Luật Khôi ngoài hai chữ " Đã rõ."
" Trình Cửu, người là do tôi sai giết, cũng không phải là anh nên anh đừng cắn rứt lương tâm." Hứa Luật Khôi lấy ra một điếu thuốc, đưa tới cho Trình Cửu.
Trình Cửu nhận thuốc nhưng không dám hút, lấy hết can đảm hỏi anh, " Vì sao phải giết cô ta ? Anh không sợ Cục phó sẽ tra ra được sao ?"
Hứa Luật Khôi nhếch mép, cũng tự đốt cho mình một điếu, " Cô ta đáng lẽ nên chết sớm từ 7 năm trước, bây giờ vẫn là muộn. Còn người ba làm to của cô ta cho dù có muốn tra cũng không thể tra được, Hứa gia tôi cũng không chỉ đơn thuần là một cái quân khu trưởng."
" ...." Trình Cửu thật sự không biết nên nói gì.
" Trình Cửu, Tô Hiểu Mỹ không vô tội cho nên anh đừng lo lắng. Cứ yên tâm trở lại làm việc như cũ, tôi tuy ở thành phố X nhưng sẽ vẫn để ý tới anh."
Trình Cửu không ngu nên anh biết đây không phải là một lời quan tâm mà là đang đe doạ.
Hứa Luật Khôi đứng dậy, đi khỏi phòng làm việc, Trình Cửu nhìn theo anh, nỗi sợ vẫn không dứt được.