Cuối cùng nhiệm vụ ở Tây Tạng cũng kết thúc, mặc dù người quan trọng nhất cần được giải cứu đã tự sát nhưng phía trên không có trách cứ gì quân khu X. Lâm Hiểu Khê xuống máy bay thì theo đoàn xe trở về quân khu X. Lúc ngồi trên xe, cô nhận được một tin nhắn từ Thẩm Bình Tây, [ Vĩnh Thiều ổn rồi, ngay chiều nay có thể thực hiện.] Khoé môi cô cong lên, cô cất điện thoại vào túi, tựa người ra sau ghế. Chuyến đi này khiến cô mệt mỏi, vừa ngả đầu xuống đã đi vào giấc ngủ, cô phát hiện gần đây, mình không còn khó ngủ nữa. Trong mê man, cô lại nghe thấy một giọng nói.
" Lâm Hiểu Khê, là suối nhỏ à ?"
" Ừ, là suối nhỏ. Vậy chữ Châu trong tên anh là gì ?"
" Không là gì cả, Cố Trình Châu chỉ là Cố Trình Châu."
" Suối nhỏ, anh mong đời em yên ả như cái tên của em."
Lại như có tiếng ai đó khóc lớn, tiếng khóc nghe đến đau lòng. Lâm Hiểu Khê không biết là ai khóc nhưng khóc tới như vậy, chắc hẳn phải là chuyện rất thương tâm.
" Cố Trình Châu, anh hại chết..."
" Tiểu Khê !" Cô bị đánh thức dậy, khuôn mặt đầy lo lắng của Hứa Luật Khôi đối diện cô, cô đưa tay lên chạm vào mắt mình, đau rát và ẩm ướt. Hoá ra người khóc là cô.
Giang Hi ngồi ở trước cô bây giờ đang chồm dậy, tựa trên ghế, lo lắng hỏi cô, " Lúc nãy cô khóc rất đau lòng."
Lâm Hiểu Khê nhận khăn ướt từ Hứa Luật Khôi, " Vậy ư ? Tôi ở trong mơ nghe thấy người khóc, không ngờ người đó lại là tôi." Cô lau sạch nước mắt, nhìn sang Hứa Luật Khôi, sắc mặt anh cứng nhắc, cô nắm lấy tay anh, " Làm sao vậy ?" Hứa Luật Khôi lắc đầu, anh gỡ tay cô ra, đứng dậy quay trở lại ghế của mình.
Cô nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, ánh mắt chùng xuống, sau đó gần một tiếng trở về, cô không hề chợp mắt thêm chút nào nữa.
Triệu Tiểu Hạ ngồi cùng hàng ghế với cô nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, sau đó nhỏ giọng nói với cô, " Cố Trình Châu ? Cô đã gọi cái tên đó."
Bàn tay đang vặn chai nước của Lâm Hiểu Khê khựng lại, cô quay sang hỏi lại, " Tôi vừa gọi vừa khóc à ?"
" Ừ, chính vì vậy nên sắc mặt của quân trưởng mới xám xịt như vậy đó." Triệu Tiểu Hạ gật đầu, cô ta đẩy cằm về phía người ngồi ở hàng ghế đầu, sau đó lại quay sang hỏi cô, " Lâm Hiểu Khê, đó là ai vậy ?"
Lâm Hiểu Khê uống một hớp nước, thanh âm khô khốc, " Tôi mà biết đó là ai thì đã không chật vật như vậy rồi." Đóng nắp chai lại, cô đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài xe, trong lòng, sự hỗn loạn đang chiếm cứ, có vẻ như Cố Trình Châu đối với Hứa Luật Khôi cũng là một cái tử huyệt.
Tần Minh cầm theo một đống đồ đưa lên phòng làm việc cho Hứa Luật Khôi, khi được anh gọi vào thì Tần Minh liền mang theo một số đồ anh căn dặn để lên bàn cho anh.
" Chuyện của Tô Hiểu Mỹ tôi đã xử lí sạch sẽ rồi." Tần Minh đem một chiếc USB đặt trên bàn làm việc cho anh.
Hứa Luật Khôi nhìn vật đen đó rồi cười nhạt, " Đúng là chỉ có cái chết mới làm ta yên tĩnh."
Tần Minh nghe anh nói thì hơi sững người, tâm trạng của Hứa Luật Khôi trở nên không ổn từ khi ở trên xe, chính xác là lúc bọn họ nghe thấy tiếng khóc của Lâm Hiểu Khê, cụ thể hơn là khoảnh khắc một cái tên được cô gọi lên. Lần đầu tiên, Tần Minh nhìn thấy nét đau đớn đến đỡ đần của Hứa Luật Khôi. Anh không biết, người đàn ông tàn nhẫn này cũng có lúc như vậy.
" Tần Minh." Hứa Luật Khôi xoay người lại, nhìn anh ta, " Cố Trình Châu không tồn tại trên đời này."
Hai tay Tần Minh nắm chặt lại, " Tôi biết."
" Hắn chết rồi, cho nên... tôi hi vọng không ai để cho cô ấy biết được Cố Trình Châu thật sự là ai." Lại giống như 4 năm trước, một lần nữa khiến cho một con người trở thành vô danh.
" Tôi sẽ làm sạch sẽ."
Hứa Luật Khôi gõ tay trên mặt bàn, anh nửa người tựa trên ghế, " Bốn năm nay, tôi cảm tưởng tình yêu của mình có được từ Lâm Hiểu Khê như một thứ ăn trộm được. Nếu cô ấy nhớ ra được Cố Trình Châu là ai thì có lẽ cũng là lúc tôi phải đối mặt với án tử của mình."
" Anh không làm gì có lỗi với cô ấy. Bốn năm nay, người chịu giày vò đâu với kí ức đó đâu phải chỉ có mỗi cô ấy." Tần Minh là đồng đội của anh, đã theo chân anh tới Iraq, chứng kiến từng con người tưởng như kiêu ngạo đều lần lượt sụp đổ. Cố Trình Châu chết, mang theo nỗi đau của hai người Lâm Hiểu Khê và Hứa Luật Khôi đẩy lên đến đỉnh điểm.
Hứa Luật Khôi không nói gì, dáng hình của anh ngồi trước cửa sổ bỗng nhiên trở nên rất cô độc, người như anh đáng lẽ không nên như vậy. Tần Minh biết anh muốn ở một mình, anh liền cẩn thận rời phòng rồi đóng cửa lại.
Hứa Luật Khôi hướng ánh mắt nhìn về bầu trời tối sầm ở ngoài cửa sổ, bỗng nhiên anh nhớ về Iraq, nơi đã chôn cất Cố Trình Châu và một phần trái tim của anh ở đó.
" Hứa Luật Khôi, em không còn muốn tha thứ cho anh nữa."
Trái tim của anh nhói lên, bốn năm trước, khoảnh khắc trước khi cô nhảy lầu ấy đã khiến anh ám ảnh tới tận bây giờ. Cô thả người như một chiếc lá rơi xuống còn anh thì buông người kéo cô vào lòng, " Không tha thứ cũng được, chỉ cầu em sống." Sau đó, bọn họ rơi xuống đất, máu đã chảy lênh láng của một vùng, Hứa Luật Khôi biết đó là máu của mình, anh ôm chặt lấy cô, trước khi rơi vào trong cơn bất tỉnh, anh nghe thấy tiếng cô khóc gào, " Em muốn quên đi tất cả, không còn muốn nhớ tới nữa."
Bốn năm trôi qua, vết thương đều đã thành sẹo, người phải quên cũng đã quên, người còn sống thì vẫn day dứt mỗi ngày. Giây phút ở trên xe, lúc cô gọi cái tên Cố Trình Châu, Hứa Luật Khôi liền biết cho dù có mất đi trí nhớ thì người đàn ông đó vẫn được cô cất giữ cẩn thận.
Lâm Hiểu Khê đi tới chỗ Thẩm Bình Tây, Vĩnh Thiều quả nhiên hồi phục rất tốt, vừa thấy cô thì cười tươi rói, nắm lấy tay cô, " Em chịu đau như vậy là vì chị đó." Cô nhìn mảng băng bó nơi ổ bụng của anh ta thì có chút thương xót, " Ngoan. Đừng lắm điều, đi thẳng vào vấn đề." Cô đi vào căn phòng yên tĩnh mà Thẩm Bình Tây đã chuẩn bị trước, bốn bức tường kín bưng hề có một góc hở.
" Về phần thôi miên đảo mà chị muốn làm đó, sẽ không thể làm luôn một lần. Chúng ta tiếp thu từng kí ức một nhé !" Vĩnh Thiều kéo tay cô nằm lên ghế, tay anh xoa nhẹ hai bên thái dương cô.
Lâm Hiểu Khê biết bản thân vội vàng nhưng cô thật sự rất muốn biết về quá khứ của cô. Dưới tác động của tay anh, cô dần dần nhắm mắt lại.
" Lâm Hiểu Khê, đừng khóc." Vĩnh Thiều chậm rãi dừng tay lại, anh kéo chiếc đồng hồ đếm để một bên phía tai cô, âm thanh của con lắc dần khiến cho căn phòng rơi vào một sự bức bối.
" Lâm Hiểu Khê, bây giờ trước mặt chị là khung cảnh như thế nào ?"
Cô thấy ở trước mặt mình là một khoảng tối đen, có tiếng đồng hồ lách cách khiến cho không gian càng thêm tối tăm.
" Có ánh sáng nào không ?"
Một tia sáng dần ló ra, cô chạy đuổi theo tia sáng đó, dần dần, dường như không gian tối đen đang đuổi theo cô, cô cố hết sức bắt kịp tia sáng thì cả người đột nhiên bị ai đó kéo lại. Cô quay đầu, người nắm tay cô mỉm cười, " Suối nhỏ !"
Một khuôn mặt không quá nổi bật, da trắng xanh, gọng kính hơi dày khiến anh có vẻ ngoài khá thư sinh. Cô ngỡ ngàng nhìn anh, khoé môi mấp máy, kêu ra một cái tên, " Cố Trình Châu ?"
" Ừ, anh đây." Cố Trình Châu gật đầu, tay anh vẫn nắm lấy tay cô, da anh rất lạnh, giống như người chết. Sự cứng chặt của lòng bàn tay anh khiến cô có chút không thoải mái, " Anh chết rồi ư ?"
Cố Trình Châu vẫn gật đầu, anh nhẹ nhàng thả tay ra, " Làm em đau rồi." Hai bọn họ càng lúc càng tiến gần tới tia sáng, Lâm Hiểu Khê thấy một sa mạc cát ở ngay trước mặt mình, cô tiến tới càng lúc càng nhanh, nhưng khi bước vào sa mạc, lại xuất hiện mưa, tiếng xe hơi đi lại tấp nập khiến cô giật mình, cô quay lại muốn tìm Cố Trình Châu thì lại chẳng thấy anh đâu. Là sao ?
" Lâm Hiểu Khê, đây là kí ức đầu của chị."
Lâm Hiểu Khê ngồi im trong xe hơi, cô đang chờ một người, sắc mặt cô càng ngày càng khó chịu. Đến khi cửa xe mở ra, cô liền phụng phịu, " Tại sao lại để em chờ tới tận 1 tiếng như vậy, anh là muốn làm em tức chết ư, tên Jack chết dẫm này !"
Jack thấy cô giận mình thì không biểu hiện gì, anh đi vào ngồi trong xe, sắc mặt lạnh nhạt, " Tiểu Khê, em càng ngày càng khiến anh mất hứng thú."
Lâm Hiểu Khê nghe anh nói vậy thì xụ mặt xuống, cuối cùng im lặng chẳng nói gì nữa. Jack dường như không quan tâm đến cô, anh vẫn chỉ chăm chú xem đống tài liệu trong tay mình. Cô nắm chặt tay sau đó liền mặc kệ bên ngoài anh, ánh mắt cô chăm chú nhìn cảnh ở ngoài đường. Như một giây vụt qua, cô giật mình, gõ gõ về phía cửa phía trước, màn che hạ xuống, " Dừng xe lại." Xe liền đỗ lại ven đường.
Jack nheo mày nhìn cô, giọng điệu tức giận, " Em lại muốn làm gì hả ?"
Lâm Hiểu Khê chỉ nhìn anh sau đó mở cửa xe chạy ra. Cô xông lên đường đi bộ, chen lấn giữa đám người tan tầm, sau đó cô đưa tay lên bắt lấy một cánh tay, người kia giật mình quay lại nhìn cô. Lâm Hiểu Khê thở dốc, cô ngẩng đầu nhìn người đó, " Có thể cho tôi xem đàn vĩ cầm của anh được không ?
Người đàn ông đeo hộp đàn vĩ cầm, ở ngoài hộp đựng có khắc một bông hoa to, nhìn không giống hộp đàn của đàn ông chút nào. Lâm Hiểu Khê vừa nhìn đã liền nhận ra hộp đàn này. Người đó thoáng chốc ngỡ ngàng nhưng sau đó liền đem cho cô. Cô cẩn thận mở ra, mùi gỗ thơm cùng lớp sơn bóng loáng, cây vĩ thon dài đặt cẩn thận một bên, ở thân cây vĩ khắc nổi một chữ " Khê". Cô lật mặt sau đàn lại, quả nhiên là bông hoa mẫu đơn.
" Đây là đàn của tôi." Người đàn ông đó nói với cô.
Lâm Hiểu Khê đặt cẩn thận đàn lại vào hộp sau đó nở một nụ cười buồn, " Nó đã từng là của tôi." Cây đàn này được cô mang tới tặng cho một chỗ đấu giá để gây quỹ cho trẻ em ở vùng chiến loạn, không ngờ bây giờ lại xuất hiện ở đây.
" 15.000 đô, tôi có được nó với cái giá đó." Người kia đeo lại hộp đàn. Ánh mắt anh đọng lại trên khuôn mặt có chút ửng đỏ của cô, sau đó anh thở dài, đem hộp đàn lần nữa cởi xuống, " Tôi xem như cho cô mượn."
Lâm Hiểu Khê không thể tin được, cô run run nhận lấy, " Tôi chỉ là có chút nhớ nó."
" Cố Trình Châu."
" Hả ?"
" Tôi nói tôi tên là Cố Trình Châu." Anh đưa cho cô một tấm danh thiếp, " Khi nào hết nhớ thì đem theo đàn tới địa chỉ này trả cho tôi."
Lâm Hiểu Khê cứng nhắc cầm tấm danh thiếp, bác sĩ quân đội ư, nhìn anh không giống cho lắm nhưng " Tôi là Tiểu Khê, chủ nhân cũ của cây đàn này."
" Suối nhỏ ư ?" Anh mỉm cười, " Tên hay đấy !"
Sau đó quay người lại, rời đi trong đám đông, Lâm Hiểu Khê nhìn theo bóng dáng của anh, trái tim đột nhiên đập nhanh. Đó là lần đầu tiên Cố Trình Châu và Lâm Hiểu Khê gặp nhau, nơi Paris thơ mộng, hai con người cùng một cây đàn.
Khi đó Jack đứng ở phía sau cô tức giận nhìn một màn này, " Lâm Hiểu Khê !"
Cô quay người lại, nhìn Jack sau đó buông ra một nụ cười nhạt, " Jack, tôi có vẻ sắp hết hứng thú với anh rồi."