Hào Môn Khế Ước: Quân Trưởng Chờ Đã!

Chương 38: Người trong hồi ức (7)



Lâm Hiểu Khê hoảng sợ bật dậy, Vĩnh Thiều đưa nước cho cô, " Sao vậy ?"


Cô loạng choạng đứng dậy, cả người xoay vần vần, nước mắt cứ thế rơi, cô nhìn lên tay mình, vết thương trên tay bị cô nắm chặt quá mà chảy máu thấm qua băng, cô đột nhiên mỉm cười, " Vĩnh Thiều, hoá ra từ bốn năm trước tôi đã ích kỉ như bây giờ."


Vĩnh Thiều không hiểu ý cô, anh trầm mặc, cúi người vén phần tóc ướt mồ hôi của cô ra phía sau, " Chị đã gặp được Hứa Luật Khôi rồi à ?"


Lâm Hiểu Khê gật đầu, cô hồi tưởng lại, lần này không cần thôi miên cô cũng có thể nhớ được mang máng kí ức xảy ra sau khi Hứa Luật Khôi nói với cô những lời đó. Sau đó anh đã tự mình nhận lỗi với quân đội, chuyến bay tiếp theo anh sẽ về nước để chịu án kỉ luật, đêm trước khi đi, cô đến gặp anh, đã ôm anh rồi chậm rãi nói, " Jack là đối tượng của tôi." Cô nhìn thấy tia vui mừng trong anh nhưng sau đó lại nghe được anh đau lòng hỏi cô, " Tiểu Khê, có phải em cũng xem anh như một đối tượng của em không ?"


" Có phải chỉ khi tôi quỳ sụp dưới chân em cầu xin em đừng hành hạ trái tim tôi nữa thì cái người phụ nữ em mới chịu cho tôi một chút thương hại không ?"


"......"


" Lâm Hiểu Khê, em ác thật, ích kỉ thật, tại sao anh lại yêu phải một người như em cơ chứ ? Cứ yêu như vậy mấy năm nay."


Cô không nói gì cả, Hứa Luật Khôi là ngôi sao trên trời, cô ngắm nhìn nó nhưng không thể bắt lấy, mỗi đêm nhìn lên trời cao, những vì sao lấp lánh khiến cô nhớ đến anh nhưng cô không muốn ánh sao đó vụt tắt. Ông nội cô vì cô mà qua đời trong đau đớn, cô bị đưa tới Pháp, ba mẹ cô vì chuyện này mà bị công kích, phải gồng gánh gia tộc, cô nghĩ mình là sao chổi, đi tới đâu cũng mang theo thảm hoạ. Hứa Luật Khôi của cô rạng rỡ như vậy, không thể nào lại vì cô mà ảm đạm.


Cánh cửa đóng sầm lại, cô biết, anh đã thất vọng hoàn toàn về cô. Cô ngồi tựa xuống tường, thông qua ô cửa sổ nhỏ nhìn bầu trời sao ngoài kia, giọng cô khe khẽ, " Tạm biệt, Hứa Luật Khôi."


Sau đó, Jack lại tìm đến cô, hắn lôi cô tới bên bờ sông, nhấn thẳng cô xuống nước, cô không vùng vẫy gì nữa, trái tim cô bây giờ đang dần chết lặng, cô cũng thực mong hắn thật sự giết cô, cô đã chịu đựng sự u uất này quá lâu rồi. Căn bệnh trầm cảm hành hạ cô bấy lâu nay đã khiến cô không còn muốn sống nữa, ngày hôm nay nếu như được chết thì cô cũng hài lòng. Tiếng phi cơ bay qua trời, mang theo người cô yêu rời xa khỏi cô, thật may cô đang bị dìm ở dưới nước, như vậy sẽ không ai biết được bây giờ cô đang khóc.


Lại một lần nữa, con dao đó cắt lên tay cô, Jack vẫn không giết cô. Cô thầm cười nhạo hắn, hắn yêu cô rồi, yêu đến mức hận cô như vậy nhưng lại không có can đảm giết cô. Cô biết ngay mình là sao chổi mà, ngay đến cả Jack khi ở cạnh cô cũng có thoải mái gì đâu. Hắn ôm lấy cô, để cho máu cô chảy ướt hết áo hắn, " Tôi phải làm sao với cô đây hả Tiểu Khê !"


Giết tôi, giết chết tôi đi.


Trong lòng cô đang gào thét, cô hi vọng con dao đó thay vì đâm qua tay cô thì nó nên cắt một đường trên cổ cô. Có như vậy thì cô mới ngừng đau đớn, cô lấy máu mình bôi lên mặt Jack, " Nếu anh không giết được tôi thì sau này... sẽ là tôi giết anh. Nhân lúc này hãy giết đi." Đúng vậy, kẻ xấu trong người cô đang kích động, phải khiến hắn tức điên lên, để con dao đó rạch một đường trên cổ cô, để máu cô phun lên mặt hắn, để cô có thể ngắm được bầu trời sao kia.


" Tôi hận cô, hận cô chết đi được. Ai cho phép cô, đối xử như vậy với tôi. Tôi sẽ khiến cô hối hận, tôi sẽ huỷ diệt tất cả những người cô yêu thương. Tôi sẽ biến cô trở thành kẻ điên, có như vậy tôi mới vui sướng."


Cô bị vứt nằm trên đất, máu chảy không ngừng, cô cảm giác thân thể mình đang dần lạnh ngắt, cô biết, cô sắp được rời đi rồi.


" Suối nhỏ !" Có người ôm cô vào lòng, cô lờ mờ biết được, người cho cô sự ấm áp này là ai. Đó là Cố Trình Châu, là kẻ cho cô chút chân thành giả tạo lúc đó.


Lâm Hiểu Khê ngồi trên sàn nhà bật cười, cô cầm lấy tay Vĩnh Thiều, " Vậy mà lại không chết..." Vĩnh Thiều ngỡ ngàng nhìn cô, anh không hiểu tại sao lần này cô lại kích động tới như vậy. Sau đó cô lại cười, cười lớn, " Vĩnh Thiều, tôi bị lừa, cả ba kẻ đó đều lừa tôi."


Lucas và Thẩm Bình Tây ngồi ở ngoài phòng khách, bọn họ không biết được động tĩnh xảy ra ở trong phòng. Hai con người ngồi đối diện nhau, ánh mắt đều dò xét.


" Cô ấy không biết đã nhớ tới đâu rồi nhỉ." Lucas bỗng nhiên hỏi.


Thẩm Bình Tây lúc này đang đọc báo, không hề nhìn Lucas, giọng điệu bình thản, " Rồi cái gì cũng phải nhớ."


" Thẩm Bình Tây, anh không hận Lâm Hiểu Khê sao ?" Câu hỏi của Lucas khiến cho Thẩm Bình Tây đang định lật trang báo bị khựng lại, anh gấp tờ báo, ném lên bàn, " Vì sao tôi phải hận cô ấy ?"


" Cố Trình Châu chết trong tay Lâm Hiểu Khê." Lucas nói nhẹ như bẫng, tay của người đối diện anh đang nắm lại rất chặt, anh ta kích động, Lucas nhếch môi, " Một tay của Cố Trình Châu là do Lâm Hiểu Khê mà bị chặt đứt, nhảy từ lầu xuống cũng là do cô ấy. Anh thật sự không hận Lâm Hiểu Khê thật sao, em trai của Cố Trình Châu ?"


Thẩm Bình Tây biết rõ người này đang dò xét anh, hỏi anh hận cô không ư, anh hận, hận đến chết nhưng Cố Trình Châu không cho phép anh hận cô, anh trai của anh đã nói với anh rằng chỉ cần một người hận cô là được, người còn lại phải chăm sóc cô ấy. Cố Trình Châu chết là do Lâm Hiểu Khê nhưng đó là cái giá mà anh ta phải nhận.


" Tôi không phải Cố Trình Châu, tôi không hận Lâm Hiểu Khê." Thẩm Bình Tây thở dài, đôi mắt anh nhắm lại, như để kiềm chế sự kích động trong lòng mình, " Lucas, đừng thử tôi, tôi không làm gì tổn thương Lâm Hiểu Khê."


Tiếng cửa phòng mở ra, Lucas đem những lời mình định nói nuốt xuống. Lâm Hiểu Khê mặc dù sắc mặt có tái nhợt nhưng dường như vẫn ổn. Cô nhìn Thẩm Bình Tây rồi lại nhìn sang Lucas, nụ cười yếu ớt đưa lên, cô nói: " Muộn rồi, về đây. Thẩm Bình Tây, anh nhớ làm theo những gì mà tôi đã nhờ anh." Sau đó liền một mạch đi về.


Lucas lo lắng hỏi Vĩnh Thiều thì chỉ nhận được một cái lắc đầu, " Dường như chị ấy đã nhớ được điều gì đó. Chị ấy nói có 3 người lừa chị ấy."


Thẩm Bình Tây đứng dậy, đem tập báo trên bàn cất vào trong giá đỡ, " Vậy là đã nhớ tới chuyện đó rồi."


Trên đời này, người lừa dối Lâm Hiểu Khê nhất chính là Cố Trình Châu, người ác độc với Lâm Hiểu Khê nhất là Jack, còn người làm tổn thương cô nhất lại là Hứa Luật Khôi. Toàn bộ kí ức mà cô đã đem đi xoá đó đều là về ba người đó.


Lâm Hiểu Khê gọi xe tới căn hộ của Hứa Luật Khôi, anh vẫn chưa trở về, an ninh ở đây rất nghiêm ngặt, cô không thể lên được căn hộ đó. Cô ngồi im ở dưới sảnh, cả người ngây ra như con búp bê, im lặng chờ anh suốt 1 tiếng. Hứa Luật Khôi khi trở về căn hộ, vừa vào sảnh đã thấy cô ngồi đơ ở trên ghế chờ, anh đi tới, " Tiểu Khê."


Cô ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt cứ theo dòng mà chảy xuống, cô dường như thấy một bầu trời đầy sao, cô gắt gao ôm lấy anh, ngay giữa sảnh ghì chặt anh. Hứa Luật Khôi ngỡ ngàng, anh ôm cô nhưng ngại nơi đông người nên liền đưa cô lên căn hộ, vừa mở khoá cửa thì cô đã đẩy anh về phía sofa, sau đó hôn anh. Nụ hôn có vị mặn, bởi vì cô vừa hôn anh vừa khóc. Hứa Luật Khôi chưa kịp chuẩn bị thì đã bị cô làm cho sợ. Tay cô trượt xuống vội vã cởi đồ của anh, anh muốn ngăn cô nhưng cô lại đẩy tay anh ra, " Em muốn, ngay bây giờ."


Anh không cản cô nữa, cô ở trên người anh, tự để anh đi vào người mình, sự căng chặt cùng khô khốc khiến anh đau nhưng anh biết cô còn đau hơn anh, cô ôm lấy cổ anh, tự mình chuyển động, anh muốn cô chậm lại nhưng cô lại không chịu, cô táo bạo đến đau lòng, nhưng nước mắt vẫn chảy, anh lấy tay ghì người cô lại, áp cô xuống sàn, không để cô động nữa, " Em khóc, không muốn thì đừng miễn cưỡng." Anh đang định rút ra thì bị hai chân cô kìm chặt vào, khiến hai bọn họ sát hơn, cô hôn lấy môi anh, cắn cho chảy máu, anh ăn đau nhưng không dám phản kháng, ở trong người cô nóng ấm, anh không kìm được, lại di chuyển, cô rên rỉ ở ngay bên anh, anh lau nước mắt cho cô, cô dường như thấy không đủ, nhiều lần muốn lật người nhưng anh lại không cho phép. Khi rút ra, anh cởi hết quần áo còn ở trên người cả hai, để da thịt nóng ấm chạm vào nhau. Cô ở trong lòng anh nức nở, anh ở trong cô không ngừng nghỉ. Cao trào đánh đến khiến cho tốc độ nhanh hơn, Lâm Hiểu Khê bấu víu lấy lưng anh, móng tay cào thành một đường dài, khi sắp lên đỉnh, cô liền cắn mạnh xuống vai anh, mùi máu tanh ngọt xen trong miệng. Mà Hứa Luật Khôi cũng đã đến cực hạn, lấp đầy cô, anh nằm trên người cô, thở dốc, cô vẫn chưa buông da thịt anh ra, răng cô cắn làm anh đau.


Anh vòng tay ôm lấy đầu cô, cô từ từ nhả ra, vết cắn rỉ máu xuống, dấu răng hằn trên da anh. Cô lại thế nữa rồi, lại khóc, " Tiểu Khê, là ai làm em đau ?"


Cô nhìn anh, đây là bầu trời sao của cô, bốn năm trước cô dùng cách đau đớn nhất để đuổi anh đi, bốn năm sau vẫn là ích kỉ không muốn anh biết chuyện của mình. Nhưng dù là vậy cô cũng không muốn buông anh ra, đời này, người đàn ông này chỉ có thể là của cô. Cho dù cô làm tổn thương anh hay anh làm tổn thương cô thì bọn họ vẫn phải là của nhau.


" Luật Khôi, anh chưa từng là đối tượng của em. Anh là người mà em trân trọng nhất !"


Ba năm trước, cô cũng từng nói với anh lời này, cũng là sau một lần làm tình đến mệt, cô ghé tai anh nói với anh rằng anh không phải đối tượng của cô, anh là người mà cô không muốn đánh mất.


Hứa Luật Khôi không tin được, anh chống tay nhìn cô, muốn xác định bản thân không nghe nhầm, " Em nói gì ?"


Lâm Hiểu Khê quay người, không nói nữa.


Vật nóng trong người rục rịch, Hứa Luật Khôi rướn người đâm mạnh vào trong cô, cô ăn đau mà nhíu mày. Anh lại thấy chưa đủ, bắt đầu tàn phá không kiêng dè, tay anh nắm ngực cô làm cô đau nhức, tia khoái cảm tưởng đã qua bây giờ lại xuất hiện, " Tiểu Khê, nói với anh, nói lại điều mà em vừa nói."


Lâm Hiểu Khê vẫn không chịu, lửa nóng trong cô lại bị châm lên lần nữa, cô muốn được nhiều hơn nhưng anh lại như chọc tức cô, không động nữa, mồ hôi chảy khắp người, từ người anh giọt xuống trên ngực cô, từ người cô ám lên người anh, " Động." Cô khó chịu nhăn mày. Nhưng người ở trên vẫn không làm gì cả, cô muốn tự động cũng không được, anh giữ chặt lấy cô.


" Nói đi." Anh ghé xuống cắn lấy điểm hồng trên ngực cô, tay anh vuốt ve làn da cô khiến nó nhạy cảm hơn bao giờ hết.


Cô uốn éo trong lòng anh nhưng không thu lại kết quả gì, tức giận, " Hứa Luật Khôi, hoặc là động hoặc là để em ở trên."


Anh bật cười, trong miệng vẫn ngậm lấy ngực cô, anh ngẩng đầu dậy, thân dưới liền đâm mạnh, cô cong lưng, anh lại càng hăng hơn, anh ôm cô ngồi dậy, " Ta cùng làm." Cô theo tiết tấu của anh lên xuống, hai mắt cô nhắm nghiền nhưng cô biết anh đang quan sát cô, bàn tay anh bấm trên từng đốt sống lưng của cô, bóp mạnh eo cô, " Lâm Hiểu Khê, em nhớ tới đoạn chúng ta làm tình ở sa mạc chưa ?"


Cô không ngờ anh thẳng thắn tới vậy.


" Đã nhớ được căn phòng nhỏ hẹp mà đêm nào ta cũng quấn lấy nhau không ? Có nghe được tiếng giường kêu kẽo kẹt không ?"


Cô theo giọng anh hỏi, tâm trí giống như xuôi theo lời anh, nhớ về một căn phòng, nó nhỏ, chỉ kê được một chiếc giường, rất nóng, cây quạt nhỏ khiến bọn họ mồ hôi túa ra như mưa. Mấy đêm liền anh đều ở trong cô, chiếc giường kêu lên những âm thanh xấu hổ. Cô ôm lấy cổ anh, không ngừng kêu to kêu nhỏ.


" Lâm Hiểu Khê, em đã nhớ tới lúc ta yêu nhau chưa ?"


Cô nhớ rồi, nhớ bầu trời sao mà cô ao ước, nhớ căn phòng chật hẹp mà bọn họ thuê với giá 10 đô một giờ, nhớ tới trên sa mạc nóng, bọn họ ở trong xe. Nhớ tới nỗi đau từ trong tận xương tuỷ.


" Em nhớ rồi, nhớ được em đã từng yêu anh như thế nào."


Đó là 2 tháng sau khi Cố Trình Châu nhảy lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.