Lâm Hiểu Khê đương nhiên biết Hứa Luật Khôi sẽ xuất hiện ở đây, cô tự hỏi năm trước cô tuyệt tình với anh như vậy, liệu anh có còn tức giận với cô không ?
Cô đi lang thang trong khu chợ ở gần căn cứ, cô bịt kín lại ngoài đôi mắt ra không hề lộ ra chỗ nào. Cô hoà nhập với người Iraq ở nơi đây.
" Chị Lucy !" Một cậu bé gầy gò đột nhiên chạy tới bên cô, áo ngoài mặc mỏng manh, làn da đen sẫm, chỉ có một đôi mắt xanh là sáng ngời.
Lâm Hiểu Khê cúi người xuống cậu bé đó lên, " Sivia hôm nay không đi chợ cùng mẹ à ?"
Sivia rất ngoan, những đứa trẻ sống ở vừa nội chiến này thường không được học hành tử tế, chúng phải biết làm việc từ khi nhỏ. Cô đã ở đây gần 2 năm, cũng quen biết rất nhiều đứa trẻ ở nơi này. Sivia là một trong số ít đứa trẻ thân cận với cô.
" Hôm nay mẹ em bán xong hàng sớm nên đã trở về, còn em ở đây đợi chị." Sivia cười tươi để lộ chiếc răng cửa mới mọc được phân nửa.
Lâm Hiểu Khê lấy từ trong túi ra một thanh kẹo đưa cho Sivia, " Nhớ đừng ăn nhiều không thì răng của em sẽ lại đau đấy." Cô ngắt mũi cậu bé. Sivia được quà thì mừng rỡ, hai mắt sáng trưng không ngừng gật đầu với cô. Cô thả cậu bé xuống, nắm lấy tay của cậu nhóc.
" Lucy, hôm nay cô có xoài tươi, con có muốn ăn không ?" Một người phụ nữ trung niên ngồi bên sạp hoa quả vừa thấy cô thì đã mừng rỡ gọi.
" Cô Juity, cháu đã nhận rất nhiều rồi." Cô dừng lại bên hàng hoa quả, cười đáp lại.
" Không, cháu phải nhận nó. Cô thích cháu." Juity nhìn cô gái người Trung Quốc trẻ tuổi này, chính là cô đã cứu sống mạng của con trai bà khi anh ta bị phiến quân bắt, ơn của cô là trời.
Lâm Hiểu Khê nói cảm ơn với Juity rồi đem túi xoài mà mình vừa được tặng cho Sivia, " Nhớ chia phần cho mẹ nhé !"
Sivia đang ăn kẹo lại nhận được quà nên bây giờ rất vui, " Chị Lucy, em yêu chị nhất !"
Cô lại cùng cậu nhóc đi vào trong ngôi làng gần đó, chợt có người đuổi theo từ phía sau, tiếng máy ảnh chụp kêu lên, " Perfect, Lucy !" ( Hoàn hảo lắm, Lucy !)
Cô quay người lại, nhìn người đàn ông đang hướng máy ảnh về phía mình, " Lucas, anh có thôi chụp ảnh tôi đi không !"
" Cô biết không, sau khi quay trở lại New York, nhất định tôi sẽ mở riêng một triển lãm về cô." Lucas hạ máy ảnh xuống, " Tôi sẽ đặt tên là ' Tiên nữ sa mạc'."
Lâm Hiểu Khê ném cho anh ta một ánh mắt ghét bỏ, " Tôi nghĩ anh nên cầu mong mình được trở về sớm thì tốt hơn."
Lucas xụ mắt xuống, " Nào, rồi sẽ trở về." Sau đó lại đưa máy ảnh lên, hướng về phía Sivia, " Nhóc, cười." Sivia khờ khạo làm theo anh, nụ cười với hàm răng chỗ có chỗ không của cậu khiến anh cười lớn, " Sivia ngốc !"
Lâm Hiểu Khê đá anh ta, " Đừng nói thế với cậu bé !"
Lucas đeo máy ảnh vào cổ, rảo bước cùng cô, " Châu đâu ?"
" Anh ấy đang làm việc cùng quân y bên Trung Quốc." Lâm Hiểu Khê trả lời.
" Chà, lần này tập trận có vẻ hoành tráng nhỉ."
" Đương nhiên."
Ngôi làng nghèo khó cuối cùng cũng xuất hiện, mấy đứa trẻ con ngồi chơi trên nền đất vừa thấy hai người thì đã chạy ùa đến. Lâm Hiểu Khê lấy gói kẹo ra, chia cho mỗi người một thanh kẹo.
Chợt có một cô bé tầm 12 tuổi chạy vội đến chỗ cô, " Chị Lucy, nhanh, mẹ em, mẹ em sinh em."
Lâm Hiểu Khê biến sắc, cô chạy tới căn nhà lụp xụp của cô bé đó, trong nhà nóng bức, có tiếng gào thét của phụ nữ, mẹ của cô bé kia đang tự mình đỡ đẻ, máu đã chảy lênh láng thấm đỏ giường, mồ hôi chảy ra nhễ nhãi. Cô đi tới, xem tử cung của người này đã mở ra được bao nhiêu, được tầm hơn 5 phân, sắp ra rồi. Lucas cũng xông vào, thấy màn này thì mặt đỏ lên, Lâm Hiểu Khê hét anh ta: " Nhanh đi nấu nước ấm và giặt khăn cho tôi." Lucas lúc này mới lúng túng đi.
Cô bé kia ở bên cạnh nắm tay mẹ, nước mắt chảy ròng ròng.
" Nina, em tới, xem trong nhà có rượu không, tìm tới cho chị." Lâm Hiểu Khê trấn tĩnh cô bé.
Nina gật đầu, tìm khắp nhà nhưng không có, lúc khóc đến nơi thì nhớ ra nhà Sivia bán rượu, cô bé chạy vội đi sau đó cùng Sivia đem về một chai. Lâm Hiểu Khê lấy con dao găm mà mình mang theo người ra, lấy bật lửa đốt nóng sau đó đổ rượu lên, cô đẩy hai đùi của mẹ Nina ra, " Chịu đau chút !" Sau đó dao hạ xuống, cùng với đó là tiếng hét vang, cô dần dần giữ được đầu của đứa trẻ, sau đó là cả người.
Đứa trẻ đỏ hỏn toàn máu nằm trên tay cô, tiếng khéo oe oe kêu lên. Cô thở phào, cắt dây rốn cho đứa trẻ sau đó nhờ Lucas cẩn thận tắm rửa cho bé. Cô kiểm tra lại các phần dư trong người mẹ bé. Vết rạch vẫn đang chảy máu, cô biết bây giờ nếu như không khâu thì sẽ không ổn.
" Sivia, mở túi của chị ra lấy chị hộp sắt ở trong đó." Sivia nghe lời rất nhanh đã đưa cho cô hộp sắt. Cô luôn mang đầy đủ dụng cụ y tế bên người mỗi khi ra ngoài.
Rượu nóng nấu lên bốc khói, cô thả kim khâu vào rồi đem ra, không có thuốc tê nên mỗi kim xuyên qua liền khiến cho mẹ đứa trẻ đau đớn nức nở. Sau khi khâu xong, cô lấy thuốc sát trùng rửa lại. Kê một chiếc khăn ấm vào người của mẹ.
Lucas lúc này đã tắm sạch xong cho em bé, anh đưa tới đặt em bé trên ngực mẹ, để hoàn toàn chạm da giữa mẹ và bé. Đứa trẻ trong lòng mẹ mặc dù khóc toáng lên nhưng người mẹ lại run run ôm lấy con mình. Khoảnh khắc đó khiến Lucas xúc động, anh đem máy ảnh ra chụp lại, nhất định, sẽ biến những bức ảnh ở nơi này được lan truyền khắp thế giới.
Chập tối, sau khi dọn dẹp xong thì Lâm Hiểu Khê cùng Lucas rời đi. Nina và mẹ cảm ơn cô không ngừng, cô mỉm cười đáp lại, thực ra cô mới nên là người cảm ơn bọn họ, những người dân ở nơi đây đã thay đổi cô. Trời chập tối nhá nhem, Lucas chiếu đèn cho cô đi, trên người cả hai đều phảng phất mùi máu, bộ đồ của Lâm Hiểu Khê thì đen mất một mảng trước ngực.
" Cô giỏi lắm !" Lucas nói với cô, anh không nghĩ cô sẽ có thể tự đỡ đẻ cho người phụ nữ đó.
Lâm Hiểu Khê không nói gì, khuôn mặt cô tràn đầy sự vui vẻ và trân trọng.
Khi vừa tới cửa doanh trại thì cô đã thấy Cố Trình Châu chờ ở đó. Lúc này cô mới nhớ ra, mình quên không nói lại với anh. Cố Trình Châu chạy tới chỗ cô, nhìn đồ dính đầy máu và mùi tanh ngọt có trên người cô và Lucas, anh lo lắng, " Đã xảy ra chuyện gì ?"
Lâm Hiểu Khê trấn tĩnh anh lại, " Em vừa đỡ đẻ đấy. Mẹ tròn con vuông."
Sự lo lắng trong người của Cố Trình Châu cuối cùng cũng giảm bớt, " Thật ư ?"
Lâm Hiểu Khê chỉ vào máy ảnh của Lucas, " Không tin anh xem đi, anh ta chụp đấy."
Cố Trình Châu nhíu mày nghi ngờ nhìn sang Lucas, anh ta liền bật máy ảnh lên, " Này, đẹp phải không ?"
Cố Trình Châu cuối cùng cũng tin là cô thật sự đỡ đẻ. Anh gỡ khăn đội đầu của cô xuống, lấy tay lau vết máu còn sót bên má cô, " Em tuyệt lắm."
Cô nghe được anh khen mình thì vui sướng, " Trình Châu, em vừa mới cứu sống một mạng người và đưa một em bé tới với cuộc đời đó."
Anh nắm tay cô, đưa cô trở về phòng. Cô đi vào nhà vệ sinh tắm qua người, đem bộ đồ máu giặt sạch. Xong xuôi thì treo ở cửa sổ, đi ra ngoài, Cố Trình Châu lúc này đang ngồi bên cạnh bàn làm việc.
" Anh ăn chưa ?" Cô tiến tới gần anh, mái tóc ướt nhỏ giọt nước xuống.
Cố Trình Châu dừng tay lại, anh lấy khăn ra lau tóc cho cô, tóc cô đen dài, để khô được thì cần nhiều thời gian, " Anh chưa ăn, đang đợi em về."
" Chờ một chút rồi mình ăn nhé !" Cô nhìn đồng hồ, cũng đã muộn.
Ấm nước nấu sôi sùng sục, cô đổ nước nóng vào hai bát mì rồi úp lại. Cố Trình Châu đang tắm, trong lúc chờ mì chín, cô đi ra ngoài ban công. Đêm nay mặt trăng đặc biệt to, theo như trung quốc gọi là trăng rằm, đúng hơn thì là Trung Thu. Cô chợt nhớ nhà, không biết mọi người có ổn không nữa. Từ khi tới Iraq cô rất ít khi gọi về nhà, thỉnh thoảng bọn họ gọi tới thì cô thường chỉ nói qua loa rồi tắt.
" Mì chín rồi."
Cố Trình Châu đi tới ôm cô, trên người anh có mùi xà phòng tắm, làn da anh mát lạnh, cô quay người lại, để anh ôm eo mình, " Hôm nay là Trung thu."
" Ừ, Trung thu vui vẻ !" Cố Trình Châu dịu dàng nhìn đôi mắt cô, anh khẽ nói.
Lâm Hiểu Khê cũng chúc lại anh, " Trung thu vui vẻ, mừng tết đoàn viên."
Cố Trình Châu buông cô ra, đi vào phía trong, hai bát mì đã nở. Anh và cô nhanh chóng ăn hết. Ăn xong thì anh đem đi rửa. Lâm Hiểu Khê lấy thuốc ra uống, cô nhìn lọ thuốc ngủ đặt cách xa đống thuốc của mình, chần chừ định mở ra thì đã bị Cố Trình Châu ngăn lại. Cô ngoan ngoãn nghe lời anh.
Cô lấy xoài trong túi ra, cắt thành từng miếng, vị xoài thơm ngọt, ăn vào đúng là không thể chê được. Cô vừa ăn vừa kể anh nghe về ngày hôm nay của mình, thật may cô đã mang theo chiếc túi bảo bối của mình đi.
" Tiểu Khê, em vừa trở thành người tốt đấy." Cố Trình Châu nghe cô kể xong thì khích lệ cô.
Lâm Hiểu Khê nghe thấy anh nói mình là người tốt thì cõi lòng trùng xuống, cô khẽ thở dài, " Người tốt... thật vất vả."
" Ngốc, làm người tốt vất vả nhưng thanh thản, còn kẻ xấu thì chỉ có lo sợ." Cố Trình Châu dừng lại một chút sau đó nói tiếp, " Lo sợ được mất, lo sợ lòng mình xao động."
Ánh mắt cô nhìn ra ngoài bầu trời đầy sao, cô không đáp lại anh, làm người tốt, thanh thản.
Đêm hôm đó trời oi bức, Lâm Hiểu Khê nằm bên cạnh Cố Trình Châu, cô lại khó ngủ. Người bên cạnh cô đã ngủ say, cô không muốn mình làm anh thức giấc nên khẽ khàng rời giường. Cô đi khỏi chỗ ở của bọn họ, lấy áo khoác trải trên thảm cát, ánh mắt nhìn lên bầu trời. Nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Bà nội, ba, mẹ, Thiên Dương, chị Tiểu Diệp, con thật sự rất nhớ mọi người. Ngày hôm nay con đã mang một sinh linh tới với thế giới này, chẳng hiểu sao con lại nhớ đến ông nội, người cũng từng chấm dứt sinh mệnh của mình trên tay con. Có phải, ông trời đang an ủi con không ?
Phía sau có người dần tiến tới, anh ngồi xuống bên cạnh cô, " Cát làm em đau mắt sao ?"
Lâm Hiểu Khê giật mình, không nghĩ Hứa Luật Khôi lúc này lại xuất hiện ở đây, cô định đưa tay lên lau nước mắt đi thì anh đã nhanh tay hơn cô, bàn tay anh nóng ấm, có vết chai sần do dùng súng, đặt lên má cô, lau đi những giọt nước đang lăn xuống.
" Tiểu Khê, anh vẫn thua trong tay em, vẫn thua dưới giọt nước mắt của em." Hứa Luật Khôi thở dài, tay anh vừa muốn rời khỏi má cô thì cô đã bị cô giữ lại. Sau đó, một nụ hôn xuất hiện, cô đè người sang bên anh, mạnh mẽ áp xuống môi anh.
Hứa Luật Khôi ngỡ ngàng nhưng rất nhanh đã đáp lại cô, môi cô mềm, đây là thứ tra tấn anh rất nhiều đêm trong mấy năm qua. Anh đưa tay ôm cô ngồi lên người mình, " Tiểu Khê, chúng ta đều không uống rượu."
Lâm Hiểu Khê biết anh đang nhắc đến chuyện năm bọn họ 18 tuổi đó. Cô đưa tay lên cởi áo mình ra, áo lót đen ôm lấy khuôn ngực trắng nõn của cô, " Em hoàn toàn tỉnh táo."
Hứa Luật Khôi cau mày, tay đưa lên chạm vào eo cô, da thịt cô mềm mại mát lạnh, khiến anh dần nổi lên phản ứng. Anh ôm lấy cô sau đó chầm chậm vuốt ve thân thể mà anh khao khát. Trừng phạt cũng được, vui sướng nhất thời cũng được, chỉ cần cho anh có cô thì cho dù phải trả bất cứ giá nào anh cũng chấp nhận.
Ở nơi sa mạc Iraq nóng rát đó, hai con người đã tìm lại nhau sau mấy năm xa cách. Cho dù chỉ là niềm vui thể xác, sự cầu hoan của hai kẻ cô đơn thì bọn họ cũng đã trao nhau tất cả.
Lâm Hiểu Khê víu lấy bả vai anh, cảm nhận sự mạnh mẽ của anh trong người mình, hai chân cô ôm lấy eo của anh, nhịp nhàng di chuyển theo tiết tấu. Hứa Luật Khôi vùi đầu trước ngực cô, mùi thơm của phái nữ khiến anh không còn kiểm soát được mình. Anh hôn lên từng tấc da thịt trên người cô, ra vào không kiêng nể. Người con gái này là chất kích thích, mà anh lại là một con nghiện lâu năm, đâu kẻ nghiện nào từ chối được thứ mà mình thèm khát cơ chứ. Anh mang toàn bộ nỗi nhớ trút vào trong người cô, tay cô vuốt ve cơ ngực anh khiến cho sự kích thích càng lúc càng tăng cao. Anh đi sâu vào trong cô, chạm đến nơi sâu nhất, nghe tiếng rên rỉ của cô bên tai mình.
Lâm Hiểu Khê, em có biết tôi thèm khát em như nào không ? Người phụ nữ khiến cho tôi nhiều đêm mất ngủ, làm cho tôi chỉ muốn ở bên cạnh mà hành hạ em.
Tiểu Khê, Tiểu Khê của tôi, em đang ôm lấy tôi, đang thừa nhận sự chiếm hữu của tôi. Sáng mai khi em tỉnh táo em phải nhớ kĩ, người khiến tôi sa đoạ là em.
Lâm Hiểu Khê đạt cao trào, cô cong eo ôm cứng người anh, da thịt anh sát kề da thịt cô, trước ngực cứng đau được anh xoa bóp. Cô thở dốc nằm trong lồng ngực anh, cát thổi dính trên làn da đầy mồ hôi của hai người. Quần áo làm khăn trải, mái tóc dài của cô rũ trước sau lưng cho đi mảng tuyết trắng.
Hứa Luật Khôi để cô ôm một lúc sau đó gỡ ra, lấy quần áo mặc lại cẩn thận cho cô rồi mặc cho mình, bế cô đi về trong chỗ nghỉ ở căn cứ. Tắm rửa sạch sẽ, rũ hết cát trên người cô. Tay anh lướt qua vùng tối của cô, anh đương nhiên biết thứ dính lên cơ thể cô đó là gì. Nước mát rửa trôi hết tất cả. Cô cuộn tròn nằm trên giường anh, anh ôm thân hình mềm mại như tơ của cô vào lòng.
" Hứa Luật Khôi, đêm nay em rất cô đơn." Cô ở trong lòng anh khẽ nói.
" Ừ." Vì vậy nên cô mới dễ dàng cùng anh như vậy.
" Là tết Trung thu."
" Nên chỉ có anh ở đây là người nhà của em." Anh vuốt tóc cô, chậm rãi nói.
" Những người ở đây toàn là kẻ xấu, bọn họ đùa bỡn em trong lòng bàn tay." Cô tới gần anh hôn, môi cô chạm vào ngực anh.
" Vậy anh ở đây bảo vệ em."