Hào Môn Khế Ước: Quân Trưởng Chờ Đã!

Chương 5: Người trở về từ quá khứ (5)



Chiều hôm ấy, hơn mười người của đội đặc nhiệm quân khu X được cử tới Tứ Xuyên để vây bắt tên tội phạm mạng nguy hiểm Kito. Bọn họ đóng giả là khách hàng nhờ xử lí dữ liệu, hẹn gặp riêng với Kito và đã được chấp nhận. Địch Lăng được cử là người đóng vai trò trao đổi thông tin với Kito và là khách hẹn. Những người khác phân bố thành lễ tân, nhân viên trực thang máy, khách hàng. Theo cảm quan, bọn họ nghĩ người đến sẽ là một người đàn ông nhưng thông qua camera giám sát, sát giờ hẹn ngoài một người phụ nữ ngồi ở phòng chờ ra thì không có cả. Tưởng như kế hoạch đã thất bại thì người phụ nữ đó lại đi vào thang máy và đến tầng thượng đã được bao nguyên để dàn cảnh vây bắt.


Địch Lăng nhìn bàn tay đeo găng trăng hướng về phía mình, nhìn thấy suy đoán của bản thân bị chệch hướng thì không khỏi có chút ngây người nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, bắt tay với cô. Tầng thượng của khách sạn Novel được thiết kế như một nhà kính với cây cối trồng xung quanh tạo nên sắc xanh dễ chịu, bên ngoài tuyết rơi khiến cho không gian trở nên rất đẹp. Lâm Hiểu Khê nhìn người đàn ông trước mặt mình, trên tay anh ta có vết chai, chắc chắn thường xuyên sử dụng súng. Ồ, vậy là cô bị nhắm đến rồi à.


" Anh cần mở khoá thiết bị gì ?" Cô đong đưa li rượu vang, mỉm cười hỏi.


" Một file dữ liệu được mã hoá cao, nó chứa thông tin khách hàng của bọn tôi. Cách đây 3 tháng chúng tôi bị tin tặc tấn công và khoá toàn bộ file dữ liệu của chúng tôi bằng một loại mã cao. Đã thử rất nhiều cách nhưng không mở được, nên chúng tôi nhờ cậy cô Kito." Địch Lăng thuần thục nói.


Lâm Hiểu Khê gõ tay xuống bàn, " Anh nói bây giờ tôi nhảy lầu từ tầng 40 này xuống thì có chết không ?" Cô không hề quan tâm đến vấn đề của anh ta, trái lại lại hỏi một câu chẳng liên quan.


Địch Lăng khó hiểu, cô ta có thật sự có vấn đề gì không ? " Cô Kito, chúng ta đang bàn việc làm ăn."


" Anh biết rõ ai là người khoá nó mà." Cô đứng lên, xoay người đi tới trước mặt anh ta, hạ thấp xuống sau đó kề môi bên tai. Tay cô đặt trên vai anh ta nhẹ nhàng di chuyển xuống trước ngực của Địch Lăng, " Trả lời câu hỏi của tôi đi."


Địch Lăng cảm giác cả người mình như bị biến thành pho tượng, mùi nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ lan toả khắp không gian, cô tựa rất gần anh, hơi thở kề sát bên tai khiến anh cảm thấy không ổn.


Lâm Hiểu Khê đứng thẳng lưng, hai tay ôm ngang để trước người, " Mã đó được tôi thiết lập với 4 tường lửa, nó thâm nhập sâu vào trong tận máy chủ của các người. Không mở được cũng là đúng nhưng mà nói xem, dụ tôi ra là để bắt tôi, các người có nghĩ đến kết quả này không ?"


Địch Lăng biến sắc, cô ta biết, anh vội đứng dậy, " Kito, cô..."


" Nói với Hứa Luật Khôi xem anh ta có dám bắt tôi không đi !" Lâm Hiểu Khê thấy đồng hồ mình bỗng nhiên sáng lên. " Ở dưới tầng đỗ xe lúc nãy tôi đã đặt một quả boom có sức công phá đủ để khiến toà nhà 40 tầng này sụp đổ. Mật mã của nó đang nằm ở cách đây 4 km tại cửa hàng đồ hiệu MK lúc trưa tôi vừa mua. Tính theo thời gian nãy giờ thì còn 10 phút nữa boom nổ. Anh nói người của anh và quả boom của tôi ai nhanh hơn ?"


Địch Lăng nắm chặt tay định lấy súng thì chợt nghe thấy phát ra từ thiết bị liên lạc nằm sâu trong tai anh truyền tới, " Không hành động." Anh ta ngỡ ngàng, lúc này sao có thể không hành động được.


Lâm Hiểu Khê đi tới gần cửa kính, gõ gõ, " Sao nào, quân trưởng của anh nói anh nên làm gì ?"


" Nói cô ấy rằng không hề có quả boom nào cả." Người chỉ huy bắt Địch Lăng thuật lại.


Lâm Hiểu Khê nghe xong thì bật cười. Cô chỉ tay lên đồng hồ. Vẻ mặt vẫn không có gì là sợ hãi. " Thật ư ?"


Cửa thang máy mở ra, một đống người đi vào cùng với vũ khí, bọn họ được trang bị rất cẩn thận, rất nhiều laze chiếu lên người cô, cá là chỉ cần người ra lệnh đồng ý thôi thì cô sẽ biến thành một tổ ong.


" Đầu hàng đi Kito. Bây giờ cô theo chúng tôi đi thì sẽ được tha sống." Địch Lăng nhìn thấy sự cao ngạo của cô gái trước mặt mà không khỏi nghi ngờ.


Cô đưa tay lên, sau đó càng lúc càng tiến sát gần tấm kính, " Tôi nói rồi mà." Sau đó hạ tay xuống che lấy hai tai mình.


Boom...


Chẳng có quả boom nổ.


Mấy người kia đưa tay lên còng lấy tay cổ, ép cô đi theo bọn họ. Lâm Hiểu Khê chẳng có tí sợ hãi. Đứng bên cạnh Địch Lăng, " Anh đã từng nghe về hoa oải hương chưa ?" Cô hỏi anh ta. Thang máy chật chội, lại thêm vẻ bất cần đời này của cô, ai cũng ngỡ ngàng.


" Anh nghĩ ngày hôm nay các anh tóm được tôi hay là tôi để các anh tóm ?" Cô vẫn hỏi tiếp.


Chẳng ai trả lời.


" Vốn nghĩ người mà tôi muốn gặp sẽ đến nhưng tiếc thật." Cửa thang máy mở ra, lần này, Hứa Luật Khôi mặc quân phục tác chiến đứng trước mặt cô, bao năm qua thời gian đã khiến anh trở nên chững chạc, lại nhìn điệu bộ nghiêm chào của Địch Lăng cho thấy anh có chức vị rất cao. Lâm Hiểu Khê mỉm cười, " Đã lâu không gặp, Luật Khôi."


" Tiểu Khê, đến tôi cũng không thể ngờ được." Anh lạnh nhạt nhìn cô, giọng điệu không chút độ ấm.


Lâm Hiểu Khê quan sát anh từ đầu tới chân, " Quả boom có thật, nó nằm trong chiếc vali mà cách đây 2 tiếng ảnh hậu Trần Tố vừa kéo ra, bây giờ tính theo lịch trình thì có thể nó đã di chuyển đến phim trường của cô ta. Nghe bảo hôm nay cô ta quay phim cổ trang, cô ta đóng vai tướng quân nữ phẫn nam trang đi đánh giặc, địa điểm quay ở ngoại ô, chính xác là ở bãi đất trống được thuê làm phim trường để dàn cảnh đáng trận, anh nói, sẽ có bao nhiêu người chết ?"


Chưa kịp để anh trả lời thì một người đã vội chạy đến, " Có một vụ nổ vừa xảy ra ở phim trường."


Lâm Hiểu Khê cong môi, " Làm sao đây ?"


Hứa Luật Khôi tức giận nằm túm lấy cô sau đó áp mạnh vào tường, tay anh di chuyển lên bóp chặt cổ của cô, " Coi trời bằng vung." Giọng điệu không thể nào hung dữ hơn. Nhưng người bị anh up hiếp vẫn ương ngạnh, cô đưa tay lên nắm lấy bắp tay của anh, " Thử...xem !"


Hai mắt khiêu khích đối diện nhau, cuối cùng anh thả cô ra, trên cổ xuất hiện vết đỏ ửng. Lâm Hiểu Khê tháo găng tay ra, đặt lên cổ mình, " Đau đấy." Sau đó vẻ mặt chuyển lạnh, " Tôi sẽ gọi luật sư."


" Lâm Hiểu Khê, đừng khiêu khích tôi. Cô nên biết tôi không kiên nhẫn." Hứa Luật Khôi nhìn chằm chằm vào cô.


" Địch Lăng, anh rất hợp gu tôi." Cô nhìn Địch Lăng đứng phía sau anh, mỉm cười, " Nhưng mà tiếc quá." Vừa nói xong đột nhiên Địch Lăng ôm lấy cổ mình bộ dạng đau đớn, ai cũng không ngờ đến tình huống này. Cổ gân xanh tím nổi lên, nước mắt trào ra, tay chỉ về phía cô.


Hứa Luật Khôi lại một lần nữa túm lấy cô, " Đưa thuốc giải."


Lâm Hiểu Khê im lặng, chịu đựng bàn tay kia đang bóp chặt bàn tay mình. Vết sẹo trong lòng tay lại đang nhức lên, cô nhìn anh, " Không."


Lực đạo ở tay càng lúc càng mạnh, phiếm mắt của cô vì đau mà ửng đỏ. Cuối cùng cô thoả hiệp, " Buông tay." Sau khi được giải thoát cô liền quỳ gối trước Địch Lăng, cúi người xuống, trước ánh mắt của nhiều người liền áp môi mình xuống môi anh ta. Khi cô dứt môi, thì một đường máu chảy ra từ bên khoé môi. Vẻ mặt của Địch Lăng dần ổn định, chỉ tái nhợt đi sau đó bình thường. Địch Lăng ngồi dậy, vẻ mặt vẫn không hết khiếp sợ.


" Lavender-C1. Chúc mừng anh trở thành người đầu tiên được tôi cho thuốc giải." Cô nhẹ nhàng nói. Địch Lăng đẩy cô sau đó tự mình đứng dậy, khoé môi anh ta bị rách, máu cũng đang chảy, anh ta đưa tay lên quẹt máu.


Lâm Hiểu Khê đưa hai tay bị còng trói lại của mình hướng về phía Hứa Luật Khôi, " Vậy ta đi tới chỗ nhốt tôi thôi."


Hứa Luật Khôi quay người đi bước nhanh, dáng người cao lớn của anh quả thật khiến người ta không khỏi cảm thán. Lâm Hiểu Khê bị giải ngồi vào chiếc xe bọc thép. Cô ngồi trên ghế, hai bên và đối điện đều là cảnh sát. Vui vẻ gác chéo hai chân, cô quả nhiên đã đi đúng theo kế hoạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.