Hào Môn Khế Ước: Quân Trưởng Chờ Đã!

Chương 52: người trong hồi ức (16)



Linh đã từng cố bỏ trốn rất nhiều lần nhưng nơi mà cô bị giữ lại bây giống như mê cung vậy, sau hai ngày phản kháng cuối cùng cô cũng cam lòng chịu thua. Cô ngồi ngây ngốc bên cửa sổ, không biết Cố Trình Châu đã tìm cô như thế nào rồi, anh nhất định sẽ rất sốt ruột. Cửa phòng mở ra, " Em không ăn cơm ?" Hứa Luật Khôi đi đến phía sau lưng cô, tay anh vuốt tóc cô, hơi thở ở ngay bên cạnh cô.

" Hứa Luật Khôi, tôi phải rời đi !" Cô lạnh giọng.

Anh bắt lấy lọn tóc của cô, " Đi đâu ? Anh nói rồi, chừng nào em nhớ ra em thật sự là ai thì anh sẽ để em đi."

Máu nóng lại xông lên, cô quay người lại, " Hứa Luật Khôi, có phải anh làm gì có lỗi với cái người tên Lâm Hiểu Khê đó nên bây giờ thấy tôi anh mới vội vàng đi chuộc lỗi phải không ?"

Sắc mặt của anh ta tái đi, cô lập tức liền biết mình đã nói trúng tim đen. Đôi mắt đó dần đánh mất đi vẻ dịu dàng, cô lấy đầu ngón tay chỉ vào người của anh, " Tìm không được cô ấy nên anh thấy tôi giống nên muốn chuộc lỗi ư ? Hứa Luật Khôi, anh đúng là kẻ yếu đuối. Có phải lúc cô ấy cần anh nhất anh đã chạy trốn không ? Kẻ thảm bại, Hứa Luật Khôi...tôi tưởng anh như nào, hoá ra cũng chỉ là một tên nhát gan." Cô đắc ý vì cô nhìn thấy tia sáng trong đôi mắt kia đã vụt tắt, màu tối tăm của bi thương xuất hiện bao trùm lên.

" Lâm Hiểu Khê, em biết rõ như vậy mà...anh luôn là kẻ chạy trốn. Mấy năm trước cũng không đủ can đảm nắm tay em sang Pháp, bây giờ cũng thế, mỗi một giây một phút anh ở bên em, anh tưởng mình là kẻ ăn trộm." Hứa Luật Khôi hạ giọng, anh dường như đang kìm nén nỗi đau, " Tiểu Khê, em nói đúng, anh là kẻ nhát gan, đến cả việc ở bên cạnh em cũng sợ hãi."

" Thả tôi ra !" Cô nắm lấy cổ áo của anh, " Tôi không phải là thứ để các người tranh giành."

Hứa Luật Khôi nắm lấy tay cô, anh thở dài, " Lâm Hiểu Khê, em nếu đã không muốn là em nữa vậy thì anh sẽ để em rời đi."

Và cứ như vậy, cô được thả ra. Hoá ra cô cứ vậy mà bị đưa tới một căn lâu đài cổ ở Pháp. Hứa Luật Khôi đưa cô tới căn nhà mà cô và Cố Trình Châu đã từng ở. Cô nhìn theo bóng chiếc xe rời đi, tâm trạng chùng xuống. Cô đi lên phòng, nhập mật khẩu mở cửa, đi vào, bên trong thoảng một mùi rượu nồng, vỏ chai vứt khắp nơi, đồ đạc bị đập vỡ. Cô sợ hãi, cẩn thận đi về phòng ngủ, trên giường, có một người nằm đó, quần áo xộc xệch. Cô đưa tay định chạm thì bị bắt lại, đôi mắt người đó nhìn cô đầy căm hận.

" Ai cho cô rời xa khỏi tôi !" Người đó hét lên giận dữ, cô sợ hãi, " Cố Trình Châu ?"

" Không phải...không phải Cố Trình Châu. Đời này tôi ghét nhất là nghe cái tên đó. Tiểu Khê, tôi không muốn nghe em gọi tôi như thế." Người đó lấy tay bóp cổ cô. Cô gào lên vùng vẫy, không thể tin được. Hơi thở dần bị chiếm đoạt, hai mắt mờ đi, cô đau đớn ngất lịm.

Hàn nhận được tin Lâm Hiểu Khê trở về thì vội chạy tới, kịp thời ngăn cản Jack giết cô. Anh ta cố gắng hô hấp nhân tạo cho Lâm Hiểu Khê, đến khi thấy cô thở lại thì Hàn mới thở phào. Một giây nữa thôi là kế hoạch bọn họ dàn dựng bao lâu nay sẽ bị đổ vỡ. Hàn xách cổ áo Jack đang trong trạng thái không kiểm soát được ra.

" Này." Anh ta tát mạnh vào mặt Jack, " Anh vừa suýt giết cô ta đó !"

Jack chìm trong men rượu vẫn chưa tỉnh, ánh mắt mịt mờ nhìn Hàn, " Cô ta dám ở trong lòng bàn tay tôi đi theo hắn."

Tiếng cốc đổ vỡ trong phòng khiến cả hai chú ý, Hàn thở dài, gọi điện thoại kêu người lên đưa Jack đi. Sau đó anh ta đứng ở trước cửa, ổn định sắc mặt rồi đi vào. Linh ngồi chống tay trệ sàn ho liên tục, Hàn đi tới, giọng thay đổi, " Em có sao không ?"

Linh muốn tránh xa hắn thì đột nhiên bị anh ta bế lên giường, " Ngủ đi." Không biết có ma thuật gì, sau khi nghe lời anh ta nói, cô cứ vậy mà nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ.

*****

Hôn lễ rất nhanh được tổ chức. Cô dâu ngồi trong phòng thẫn thờ, nhân viên vừa trang điểm cho cô vừa tấm tắc khen cô xinh đẹp nhưng cô lại giống như không nghe thấy điều gì. Một lúc sau, cửa được đẩy ra, người đàn ông mặc âu phục trắng đi vào, hôm nay vẻ ngoài của anh ta rất chỉn chu, đến cả cô nhân viên còn phải ngoái lại nhìn. Nhìn thấy chú rể, cô dâu liền mỉm cười, " Trình Châu !"

Jack cúi người xuống hôn lên cổ cô, " Em rất đẹp."

Linh ngắm anh, " Trông anh rất khác, đẹp trai hơn nhiều."

" Anh hi vọng em là người hạnh phúc nhất ngày hôm nay. Vì hôn lễ này, anh đã đợi chờ rất lâu rồi." Tay anh xoa bả vai tròn mịn của cô, mùi nước hoa nhạt thoảng trong không khí, " Anh không muốn phải đợi nữa."

Linh nắm lấy tay anh, ánh mắt ngọt ngào không che giấu niềm vui, " Ngốc, chúng ta đã yêu nhau suốt mấy năm rồi mà anh vẫn sướt mướt vậy." Cô đứng dậy, tay vòng qua ôm eo anh, ngẩng đầu hôn lên cằm anh, " Cố Trình Châu, anh đừng xa lạ như vậy."

Cô thợ trang điểm nhìn một màn ân ái này, chẳng hiểu sao lại có chút lạ, hai người bọn họ giống như đang diễn kịch vậy. Khi chú rể vừa rời đi, nụ cười của cô dâu vụt tắt, cô lấy khăn giấy lau cổ của mình, ánh mắt chuyển sang lạnh nhạt, khác hoàn toàn với cái người dịu dàng lúc nãy.

" Mika, tôi khuyên cô hôm nay nên về sớm một chút." Cô dâu nhìn sang cô, nhẹ nói.

Mika gật đầu, thu dọn đống đồ trang điểm, lúc chuẩn bị về, cô nhìn thấy cô dâu đang kéo tà váy của mình lên, một con dao mỏng được cô lấy ra từ chiếc nịt đùi, " Cô ?"

" Mika, ngoan, nghe tôi về đi." Cô dâu đưa tay lên làm dấu im lặng, sau đó cô thả lỏng người, tô lại son môi, " Xem như chưa từng có gì nhé !"

Mika chạy trối chạy chết ra khỏi đó, cô không biết rằng, ngày hôm ấy, nếu cô ở lại dự lễ cưới ấy, chỉ sợ cô đã phải chứng kiến một cảnh mà chắc chắn cả đời này cô sẽ ớn lạnh. Thật may, cô dâu đã dặn cô về sớm, thật may... cô không quá tò mò.

Trong tiếng nhạc vang lên ở lễ đường, cô dâu với chiếc đầm khoét lưng tôn lên vóc dáng mảnh mai với những đường cong quyến rũ của mình đi vào. Bó hoa lily trắng nằm trong tay cô dịu dàng mà e ấp. Khăn voan trùm đầm như màn sương ẩn hiện che đi dung nhan tuyệt sắc của cô dâu. Mọi khách mời đều đứng lên vỗ tay chào đón cô dâu. Chú rể đứng trên lễ đường, nụ cười hạnh phúc không che dấu, anh nhìn ngắm cô dâu của mình, chỉ cần qua hôm nay, bọn họ sẽ không thể tách rời khỏi nhau. Anh tiến đến, nắm lấy tay cô, dẫn cô đi đến trước cha xứ.

Trước sự chứng kiến đông đảo của khách mời, Jack mỉm cười cất lên lời thề.

" Anh nhận em làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng em mọi ngày suốt đời anh. Anh hứa sẽ luôn yêu em và sẽ mãi mãi yêu em dù có chuyện gì xảy ra sau này đi nữa. Với anh, em là tình yêu duy nhất và vĩnh viễn của anh suốt cuộc đời này."

Tiếng vỗ tay rạo rực, Jack lấy chiếc nhẫn từ trong túi áo, cẩn thận đeo cho cô. Cô mỉm cười dưới lớp khăn voan, hai má ửng đỏ e thẹn.

" Em hứa sẽ luôn yêu anh bằng sự dịu dàng chính mình, sẽ luôn kiên nhẫn trọn vẹn với tình yêu của chúng ta. Em sẽ cùng anh tận hưởng cuộc sống đầy tươi đẹp và bên anh mọi lúc khi anh cần. Em hứa sẽ một lòng hướng về trái tim ấm áp của anh bởi nơi đó chính là nhà của em." Cô dâu hạnh phúc đọc lời thề của mình, dưới cái nhìn đắm say của chú rể, cô cẩn thận đeo nhẫn vào cho anh. Tiếng chuông nhà thờ vang lên, hoà trong đó là tiếng vỗ tay chúc mừng của nhiều người.

Cha xứ nắm lấy tay của đôi tình nhân, " Ở đây, có ai có thể cho tôi biết lí do cô Lucy và anh Jack không thể ở bên nhau không ?"

Không có tiếng đáp lại, tất cả đều đang chúc mừng cho tình yêu của bọn họ. Lúc cha xứ chuẩn bị tuyên bố thì đột nhiên cửa lễ đường mở ra, một người đàn ông mặc âu phục đen sang trong bước vào, trên ngực trái là một bông hồng đen tăm tối, ánh mắt anh ta không kiêng nể quét qua một loạt, nụ cười dửng dưng trên môi. Anh ta đứng giữa lễ đường, giơ tay lên, " Tôi phản đối cuộc hôn nhân này."

Tiếng xì xào cất lên, không ai biết vì sao giữa đường lại xuất hiện một kẻ khác lạ này ra ngăn cản.

" Thưa anh, anh là....?"

" Tôi không đồng ý. Cô dâu ngay cả bản thân mình còn không biết rõ thì sao có thể tuỳ tiện định đoạt cuộc đời." Hứa Luật Khôi đá thảm hoa trải trên đường, vẻ thách thức ngông cuồng cùng lời nói cất ra khiến mọi người hoang mang. Chuyện này....

Hứa Luật Khôi đứng dưới cửa sổ trời, ánh nắng chiếu trên người anh, anh đưa tay về phía cô dâu, " Trò chơi đến lúc kết thúc rồi."

Khuôn mặt chú rể bây giờ đã lạnh đến cực điểm, toàn bộ ánh mắt đang chiếu về phía anh ta. Jack cười nhạt, nhìn sang cô dâu của mình, " Em quen anh ta sao ?"

Cô dâu quay sang nhìn người xông vào hôn lễ của mình, cô kéo khăn voan xuống, tiến về phía người đó, " Hứa tiên sinh, tôi với anh.... Là kẻ xa lạ."

Hứa Luật Khôi bật cười, anh nắm chặt lấy ngón tay vừa đeo nhẫn của cô sau đó kéo một đường, nhẫn rơi khỏi ngón tay, rơi tõng xuống sàn. Anh lấy giày dẫm lên chiếc nhẫn đó, " Một người thật sự hợp với em thì sẽ không mua một chiếc nhẫn dễ dàng khiến nó rơi xuống như thế ! Lâm Hiểu Khê, tôi nói em về bên cạnh tôi !"

" Hứa tiên sinh, anh lại đến không đúng lúc rồi." Jack tiến tới muốn kéo cô dâu về. " Người anh tìm sớm đã không còn nữa."

Hứa Luật Khôi lắc đầu, " Jack, anh biết rõ. Cố Trình Châu nhảy lầu tự tử gãy toàn bộ tứ chi, vỡ sọ não mà chết. Mặc Linh từ nhiều năm trước đã yên mồ yên mả. Anh dựng lên một vở kịch này là để đợi gì ?"

Sắc mặt Linh thay đổi, cô không thể tin được nhìn Jack, " Anh ta đang nói gì vậy ?"

Jack không ngờ trước mặt cô, Hứa Luật Khôi dám ngang nhiên nói những điều đó, nụ cười anh ta không còn giữ được, tay anh ta thả cô ra, lùi về sau một bậc, " Hứa Luật Khôi, anh không sợ cô ấy hận anh sao ?"

" Thà để cô ấy hận tôi còn hơn là ở bên cạnh con quỷ như anh." Hứa Luật Khôi nói, đúng vậy, có chết cũng phải đưa cô về bên cạnh anh.

Cô tiến về phía Jack, anh đang dùng đôi mắt thăm dò nhìn cô, một giọt nước mắt rơi xuống, " Nói với em, những gì anh ta nói là thật hay giả ?"

Jack chuẩn bị rất nhiều lời nói dối nhưng khi đôi mắt đỏ hoe của cô đang khẩn thiết nhìn anh, anh đã lựa chọn im lặng.

" Nói với em đi !" Cô hét lên.

" Lâm Hiểu Khê, đến bước này em còn không tin sao ? Hắn chính là kẻ đã gián tiếp đẩy Cố Trình Châu xuống lầu, một cánh tay của anh ta là do hắn chặt !"
Con dao cắm xuống trước ngực của Jack, anh ta không thể tin nổi. Máu thấm đỏ áo trắng, tiếng hét vang lên, anh lùi lại về sau, như không thể tin nổi. Người phụ nữ lúc nãy còn thề hẹn với anh nay đang dùng đôi mắt đầy căm hận nhìn anh, " Đi chết đi !"

Lâm Hiểu Khê gỡ khăn voan xuống, " Mỗi một giây một phút ở bên cạnh anh đều khiến tôi kinh tởm."

Jack miệng hộc đầy máu, anh ta đột nhiên bật cười. Lâm Hiểu Khê thất thần lùi lại, Hứa Luật Khôi nắm lấy tay cô rời khỏi lễ đường. Từ đầu đến cuối, cô chưa từng quay đầu lại nhìn anh dù chỉ một lần.

Jack ngồi trên lễ đường, lấy tay lau máu, cởi áo ra, thật may hắn đã cảnh giác sớm, mặc đồ bảo hộ, con dao đó đâm không sâu xuống được. Lực đạo ra tay của cô rất mạnh, nếu hắn không đề phòng thì con dao đó đã đâm chết trái tim hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.