Tuyết rơi suốt một đêm dài, một đêm đó Lâm Hiểu Khê không ngủ được, hai mắt cô trừng to nhìn lên trần nhà, Hứa Luật Khôi nằm cạnh cô an ủi một đêm, sau đó cô giả vờ ngủ thì anh mới yên tâm đi ngủ. Lâm Hiểu Khê nhìn cửa sổ đang mở bên ngoài, tuyết rơi đậm xuống, chắc hẳn rất lạnh, trái ngược với khí hậu ở Iraq. Cô vươn mình dậy cầm lấy điện thoại của Hứa Luật Khôi, ảnh nền là bức ảnh chung của cô, anh, Bạch Ngạn Lâm và Chấn Bách Niên, năm ấy bọn họ đều mới 18 tuổi. Nhìn thấy mật khẩu, cô nhập ngày sinh của mình vào, vừa khéo. Cô mở phần ảnh ra, trong máy chỉ có đúng 20 bức ảnh, cô lướt lên, dừng lại ở một tấm, dưới ánh hoàng hôn màu cam cháy, có người đứng cô đơn trên sa mạc cát, nhìn bóng lưng này chắc chắn là Hứa Luật Khôi, cô zoom cận cảnh dáng hình đó, chẳng hiểu sao trong kí ức liền xuất hiện một giọng nói: " Đừng di chuyển, rất đẹp, anh đứng yên đó đi." Hình như là giọng của cô, dưới ánh chiều, người đàn ông đứng thẳng lưng lặng người ngắm hoàng hôn, cô nhìn thấy cảnh này, không nhịn được đã lấy máy ra chụp lại. Nhưng, tại sao kí ức này lại xuất hiện vào lúc này. Cô tắt máy sau đó đặt về chỗ cũ, nằm gọn xuống, quay về phía anh, hai đầu mày anh hơi cau, có vẻ giấc ngủ này cũng không quá ngon. Cô đưa tay lên chạm vào khuôn mặt anh, " Luật Khôi, em quên anh ư ?" Sau đó cô nhắm mặt lại, từ từ ngủ, khó khăn lắm cô mới an tâm như vậy.
Sáng ngày mai, tuyết đã ngừng rơi, đội giao thông bắt đầu dọn tuyết, Lâm Hiểu Khê tỉnh dậy thấy bên cạnh không còn người, có lẽ anh đã đi ra ngoài. Cô nhìn cánh tay mình, sưng đỏ lên, có lẽ phải nhanh chóng đến bệnh viện. Cửa phòng mở, Hứa Luật Khôi mang theo một ít đồ ăn vẫn còn nóng tới, " Em vệ sinh rồi ăn nhanh, ta phải xử lí cánh tay của em."
" Ý anh là chặt đứt nó ?" Cô cười xảo trá hỏi.
Anh lắc đầu cười trừ, dọn thức ăn lên bàn. Lâm Hiểu Khê vào nhà vệ sinh sửa soạn, sau đó đi ra, cánh tay cô đau nhức, ngồi ngoan vào bàn, hôm nay có cháo thịt nạc băm, sữa đậu nành và bánh bao. Cô vì đau tay nên được Hứa Luật Khôi đút cháo cho ăn, nhìn anh bây giờ chật vật không khác gì ông bố với đứa con gái lớn xác. Ăn no, cô uống thêm sữa đậu, cả người khoẻ hẳn. Dọn đồ sau đó trả phòng, cô và anh đi tới bệnh viện gần nhất. Tay cô bị rạn nhưng vẫn phải bó nẹp tầm 1 tuần, kiểm tra thì thấy đầu chỉ bị chấn thương nhẹ, làm xong thì cả hai liền lên xe đi về thành phố X, quá trưa cuối cùng cũng tới, thành phố cảng bao nhiêu năm không gặp lại đúng là càng ngày càng phát triển.
Khu của Tứ đại gia tộc ở tách riêng ở ngoài ngoại ô, giới tài phiệt gọi khu đó là Hoàng Kim Đế Viên, nơi đây tồn tại đã được hơn nửa thế kỉ. Tĩnh gia là gia tộc có nguồn gốc ở Giang Nam, nhưng sau lại chuyển tới đây, trong Tứ đại đứng thứ 2, gia tộc gốc ở thành phố X là nhà họ Chấn với hơn bốn đời thầu bến cảng, hầu như các cảng chính ở thành phố X đều do họ đầu tư và quản lí. Nhà họ Hứa được biết như là thế lực ngầm ở đây, bọn họ không có một di sản nào ở bạch đạo nhưng trong giới hắc đạo lại là bá chủ một phương, thế lực chân gốc càng mạnh hơn khi người thừa kế gia tộc Hứa Luật Khôi gia nhập vào quân ngũ, trở thành người chỉ huy của quân khu tách biệt. Còn Bạch gia là gia tộc trẻ nhất, căn cốt của gia tộc này ở Nga, họ là dòng dõi sau của đại tư bản Nga có liên hệ mật thiết với chính quyền cộng sản, sau khi Liên Xô tan rã, Bạch gia mới đi tới thành phố X này. Bốn chân trụ của thành phố X liên kết với nhau tạo thành thế bình phương, từ đó thành phố tài phiệt này cũng nổi lên từ đó. Cũng chính vì vậy mà những đứa trẻ bước ra từ những gia tộc này đều gồng gánh trên lưng mình một quả tạ nặng nề.
Hứa Luật Khôi đưa Lâm Hiểu Khê vào tận nhà, anh đem vali của cô cho người làm rồi sau đó lái xe rời đi. Lâm Hiểu Khê ngắm nghía xung quanh, rồi đi vào, cô đã về nhà.
Hứa Luật Khôi lái xe một đoạn liền về tới nhà, anh đưa xe cho cảnh vệ rồi đi vào, mẹ của anh đang ngồi trên sofa xem TV, bộ dạng của bà hết sức bình thản, thấy anh chỉ liếc qua rồi sau đó không nói gì. Anh cũng lên lầu, đi vào phòng, trên bàn trà đặt một hộp quà, anh không mở nó. Thay quần áo rồi đang định xem qua tài liệu thì thấy cửa có người gõ, " Thiếu gia, lão gia cho gọi anh." Anh ừ rồi mặc thêm áo khoác đi tới phòng của ba. Hứa Kiệt mấy đời lăn lội trong bể bùn hắc đạo nên khí chất sắc nhọn như ngấm vào người, trên mặt ông có một vết sẹo khiến cho vẻ mặt có chút hung tàn, nhìn thấy con trai, anh mỉm cười, " Ba nghe nói bên quân khu vừa mới tiếp cận được vụ làm ăn lớn của lão Kình thành đông à ?"
" Người của con có thu được hơn xe hàng trắng của họ ở cảng, trước mắt thì vẫn chưa đào được gốc rễ lên nhưng sau vụ này chắc chắn lão Kình sẽ bị tổn thất." Anh nói, vụ hàng trắng ở cảng đó đã bị quân khu anh tóm gọn, bây giờ cũng đang truy quét.
Hứa Kiệt hài lòng, nhìn con trai mình, anh được xem là bản sao của ông, tất cả mọi thần thái hay cách làm việc của anh đều khiến ông hài lòng, bao năm qua, Hứa Luật Khôi chính là niềm tự hào của gia tộc họ Hứa. " Ba nghe nói con đã đón được Tiểu Khê về nhà, con bé sao rồi ?"
" Cô ấy vẫn ổn, chỉ là hôm qua gặp tai nạn ngã cầu thang nên bị thương ở tay." Anh thành thật nói.
Hứa Kiệt biết con trai ông có tình ý với cháu gái của nhà họ Tĩnh, hai đứa cũng lớn lên bên nhau nên việc tác thành là chuyện sớm muộn. Ông đi tới vỗ vai con trai, " Hai đứa cũng không còn trẻ, nên biết suy nghĩ chuyện trước sau."
Hứa Luật Khôi không nói gì.
" Để mai mốt gì đó mấy nhà họp lại thì ta sẽ đề cập đến việc của hai đứa."
" Chuyện của con ba đừng đụng tay vào." Anh đột nhiên thay đổi thái độ, " Con và Tiểu Khê được đến đâu thì được."
Hứa Kiệt có chút khó hiểu, đôi mắt ông bắt đầu thăm dò, sau đó như nhớ ra gì, tối sầm mặt, " Có phải con dây dưa với con bé diễn viên kia rồi bắt đầu có ý đúng không ?" Chuyện Hứa Luật Khôi bên ngoài như thế nào ông không quản nhưng con dâu của Hứa gia chỉ có thể là Lâm Hiểu Khê.
" Trần Tố đối với con chỉ là trách nhiệm." Anh gay gắt, " Ba cũng biết mạng con lấy về là do ai đổi mà."
" Ồ, ba sợ người ta lại không nghĩ như con. Hứa Luật Khôi, ba nhắc nhở lại, con đừng có khiến cho gia tộc ta xuất hiện một bê bối nào nữa." Hứa Kiệt gằn giọng, ông hiểu rõ con trai, cũng biết thằng con của ông muốn gì nhưng ông không chấp nhận một sơ xuất nào đối với gia tộc của ông nữa.
Hứa Luật Khôi không nói, mở cửa phòng đi ra, nhìn thấy mẹ anh đang đứng trước phòng, vẻ mặt bà vẫn lạnh như băng, nhìn anh, giọng vô cảm, " Anh với ba anh lại cãi nhau chuyện gì ?"
Hứa Luật Khôi nắm tay lại sau đó thở dài, " Không phải chuyện mẹ quản."
Tố Nguyệt bật cười nhìn đứa con trai mà bà đẻ ra, không ngờ có ngày nó cũng dám nói như vậy với bà, " Anh mới đi khỏi nhà có mấy năm mà đã thái độ thế rồi à ?"
" Con lớn vậy rồi sao mẹ còn chưa đi khỏi Hứa gia. Chẳng phải mẹ nói mẹ mong con lớn để mẹ được giải thoát sao ?" Anh không nhịn được đáp lại.
Tố Nguyệt sắc mặt tối sầm, bà đưa tay lên định tát anh nhưng tay chưa hạ xuống đã thu về, " Tốt nhất mày đừng xuất hiện trước mặt mẹ." Sau đó bà quay người bỏ đi.
Hứa Luật Khôi nhìn theo bà sau đó không nói gì, anh không ở nhà nữa mà đi ra ngoài. Anh ngồi trên ghế xích đu, ánh mắt nhìn về toà nhà gỗ cách đó không xa, đó là Tĩnh gia, từ bé đến lớn anh luôn ngồi đây nhìn về nó. Cơn giận trong người từ từ hạ xuống, anh quay trở lại nhà, nhìn bức ảnh gia đình lớn ở giữa cầu thang, một gia đình không có nụ cười. Sau đó tiếng đồ đạc vỡ vang lên, anh giật mình. Đi lên lầu, mẹ anh ngồi khóc ở giữa sàn còn ba anh bất lực quay lưng, thấy anh, hai người như chột dạ, anh chỉ lướt qua rồi đi trở về phòng mình, xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra.
Lâm Hiểu Khê vừa trở về liền được chào đón, bà nội thấy cháu gái út của mình mang một tay băng bó về thì xót ruột, không ngừng trách cô không chịu cẩn thận. Ba mẹ của cô mới từ Nhật Bản về, bay một chuyến gặp con gái đã lâu không gặp, mẹ tủi tủi mắt rưng rưng.
Cô mỉm cười, " con lần này về không đi nữa." Bảy năm trước Lâm Hiểu Khê tới Pháp theo học tại học viện âm nhạc, nhưng sau đó cô bỏ ngang, gia đình cũng không ý kiến, đối với Lâm Hiểu Khê, mọi người trong gia đình chưa từng gò ép điều gì.
Lâm mẫu ôm con, " Bảy năm qua con chẳng về ngày nào, bây giờ về lại mang một cái tay thế này về, mẹ xót xa vô cùng." Cô biết mẹ luôn xem cô như báu vật nên từ nhỏ đã bao bọc cô kĩ càng.
Bà nội thì lại chú ý đến mái tóc của cô, tuổi bà mới qua 70 nhưng lại khá thời thượng, bà rất thích mái tóc bạch kim này của cô, còn khen cô có tóc đôi với bà.
Trái lại với vẻ vui mừng ra mặt, Lâm phụ chỉ ôm lấy cô hài lòng, " Con về là được rồi." Ông con người cứng rắn, mấy năm lăn lội nơi xã hội đã khiến ông có phần lạnh lùng nhưng đối với những người thân yêu, ông hết sức điềm đạm.
Trò chuyện một hồi lâu rồi Lâm Hiểu Khê lên phòng, cô đã không trở về đây suốt 7 năm nhưng mọi thứ vẫn giữ nguyên như cũ. Thả người trên giường, cô lấy điện thoại tới gọi cho anh trai, " Thiên Dương em về rồi."
" Anh nghe bảo em bị thương ở tay à ?" Lâm Thiên Dương thông qua điện thoại hỏi cô.
" Ừ, chỉ là rạn thôi."
" Lần sau cẩn thận. À ngày mai sinh nhật anh, chúng ta đến suối nước nóng nhé, anh tổ chức ở đó."
" Giàu thế, đúng là em phải bám anh dài ngày."
" Thôi nào. Em nghỉ ngơi đi, tối anh xong việc sẽ trở về."
Lâm Hiểu Khê ừ rồi tắt máy, cô kéo rèm cửa ra nhìn, khu nhà của Tĩnh gia khá rộng, đối diện phòng cô là một hồ nước lớn, bên kia hồ chính là khu nhà của Hứa gia, tính ra cũng là hàng xóm gần. Cô nhớ lúc trước, mình hay đứng nơi cửa sổ này nhìn sang căn nhà bên kia, sau đó không ngừng cười ngốc. Nhanh thật, chớp mắt đã qua rất nhiều năm, bọn họ đều thay đổi.
Lâm Hiểu Khê thấy điện thoại rung lên, có người gọi tới, nhìn cái chữ Dearling nổi bật cô liền biết là ai, " Em nhớ mình bảo anh 3 ngày tới mới được gọi ?"
" Nhưng tôi nhớ em." Người bên kia giọng ngọt làm nũng, Lâm Hiểu Khê chỉ cười lạnh. " Jack, đừng như thế."
Jack lúc này đang ngồi trên tầng thượng của toà nhà Lotus, biểu tượng của thành phố X, anh nhìn thành phố được xem là Las Vegas châu Á này, anh từng đến đây, nhưng chưa từng nghĩ một ngày nó lại khiến anh rung động như vậy. " Tiểu Khê, em biết tôi thật sự là ai không ?" Đầu giây bên kia không hề có tiếng đáp lại, anh biết cô giỏi lừa người, bốn năm trước, cô cũng là do cái tài đó mới khiến anh tức giận đuổi cùng giết tận.
Lâm Hiểu Khê lúc này đang rất bối rối, chẳng lẽ ý đồ của cô đã bị anh nhận ra sao ?
" Không phải ngẫu nhiên là Tứ Xuyên, cũng chẳng phải tuỳ tiện mà đến khách sạn đó và càng không nên là căn phòng bên cạnh tôi. Tiểu Khê, em nói xem em tiếp cận tôi vì lí do gì ?" Jack rất mong chờ cô trả lời câu hỏi của anh, ba năm nay cô thoát khỏi tay anh, ngày đó không chết trên sa mạc đúng là mạng lớn.
" Jack, anh quả thật là kẻ đánh lấy cắp kí ức của tôi !" Cô cuối cùng cũng hạ giọng, tay nắm chặt lại, cô nghĩ cô hành động cẩn thận rồi vậy mà hoá ra vẫn bị anh ta tính toán trên đầu.
Jack bật cười, " Nhưng mà làm sao đây Tiểu Khê, em là người cầu cạnh anh xoá đi kí ức đó mà, bởi vì trong hồi ức đó có người bị em tàn nhẫn giết hại một cách oan ức. Tại sao không thể hài lòng với mọi thứ mà em đang có bây giờ vậy ?"
" Không thể nào." Cô lẩm bẩm, thần sắc tái nhợt.
" Hứa Luật Khôi biết rõ em đã làm những gì, lần nào đó em thử tìm lại manh mối trên người anh ta xem."