Hào Môn Kiếp: Vợ Thế Tội Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 22: Châm biếm



editor: 9196

Nghe thấy thanh âm của Bùi Hạo Thần Tịch Mạt lau nước mắt ngẩng đầu lên: " Anh theo dõi tôi! " Cô nói.

" Tôi đây là bảo vệ an toàn của em! " Bùi Hạo Thần không cho là đúng từ trên cao nhìn xuống nhìn Tịch Mạt. " Tôi chỉ nói là sẽ không hạn chế tự do của em cũng không nói không phái người đi theo em, em là vợ của Bùi Hạo Thần tôi ra ngoài làm sao có thể một bảo tiêu cũng không có! ".

Tịch Mạt cười khẽ " Anh Hạo Thần! Tôi đây cám ơn anh! ".

Âm cuối nhẹ nhàng mà gọi trong lòng Bùi Hạo Thần có chút ngứa ngáy, anh thanh hắng giọng chậm rãi ngồi xổm xuống. Ở góc độ kia vừa vặn dễ dàng nhìn thấy bên trong cổ áo. Anh nhắm mắt lại mới bình tĩnh một chút.

" Cùng hắn nói gì sao? " Anh vuốt vuốt tóc Tịch Mạt nhẹ giọng hỏi.

" Anh cảm thấy chúng tôi còn có thể nói cái gì? Chúng tôi đâu còn gì để nói! " Tịch Mạt cười khẽ " Anh Hạo Thần! Ở lúc anh bắt đầu tính kế tôi cùng Kỳ Nhiên một khắc hiểu lầm kia chúng tôi đã không còn gì để nói! " Tịch Mạt đẩy tay Bùi Hạo Thần ra liền đứng dậy.

" Tính kế? " Bùi Hạo Thần nhíu mày " Tịch Mạt! Cái này không thể trách tôi tính kế chỉ có thể trách các người trong lúc đó không đủ tin tưởng! Nếu em đối với Thẩm Kỳ Nhiên có đủ tin tưởng làm sao lại chỉ thấy Thẩm Kỳ Nhiên ôm một người phụ nữ khác liền nhận định hắn phản bội em! ".

" Tôi muốn không tin sao không có lỗi anh đem số tiền lớn tới diễn viên đâu! " Tịch Mạt cười. Cô nhìn Bùi Hạo Thần trước mắt người này chính mình luôn luôn đem hắn coi là anh trai sùng bái giống như vị thần vậy mà đối với bạn trai của cô tính kế bỏ thuốc hắn phản bội cô.

" Hừ! " Tịch Mạt giễu cợt. " Cũng là chúng ta không đủ tin tưởng! " Tịch Mạt gật đầu. Nếu cô không phải tuổi quá nhỏ không chạy đi, nếu cô dũng cảm đi vào kéo người phụ nữ trên người Thẩm Kỳ Nhiên ra để hỏi rõ ràng một chút liền đều đã không giống với lúc trước! " Cô cũng sẽ không bị người cướp đoạt, Tịch Mạt đau khổ nhắm mắt lại. Với lại nếu cô cho Thẩm Kỳ Nhiên một cơ hội giải thích vậy hôm nay tất cả có lẽ liền không giống với lúc trước có lẽ ba ba, mẹ mẹ cũng không chết. Ít nhất bọn họ không cần cô đơn chết ở nhà giam cùng trong bệnh viện.

" Sao vậy? Lại nghĩ đến chuyện đau lòng sao? " Bùi Hạo Thần nâng cằm Tịch Mạt!

"Vâng! " Tịch Mạt cũng không phủ nhận.

" Tịch Mạt! Tôi sẽ yêu thích sự thành thật của em! " Anh nâng cằm Tịch Mạt lên ở trên môi Tịch Mạt ấn xuống một nụ hôn " Em hẳn là không có dũng khí đối với Thẩm Kỳ Nhiên chấp nhận thân phận của em đi!

" Điều này rất quan trọng sao? " Tịch Mạt hỏi lại. " Có thừa nhận hay không chúng ta đều không quay lại quá khứ được có thừa nhận hay không cũng không thay đổi được tất cả sự thật " Tịch Mạt chua sót lắc đầu.

" Hừ! " Bùi Hạo Thần nhẹ giọng cười. " Tịch Mạt của tôi từ trước đến nay cũng không phải người chịu phận bất hạnh! ".

" Có lẽ lúc trước không có! " Tịch Mạt ngẩng đầu. " Nhưng anh Hạo Thần tại lúc anh đem tính kế tôi đến gian quán bar kia để cho tôi lầm tưởng Kỳ Nhiên phản bội tôi thời điểm tại lúc trong hẻm nhỏ đó tôi bị người cướp đoạt cái đồ vật quý nhất của con gái thời điểm tại lúc ba ba cùng mẹ mẹ của tôi lần lượt chết đi nhưng tôi không có khả năng cho bọn họ nói lời tạm biệt lần cuối cùng lúc đó tôi cũng đã có kinh nghiệm, tôi cam chịu số phận.

" Tịch Mạt! Đây là em đang nhắc nhở tôi em bị người cướp đoạt là lỗi của tôi! ".

" Hừ! Bùi Hạo Thần! Anh lúc nào cũng đều tìm cơ hội nhục nhã tôi! Nhưng sao lúc này tôi tuyệt không cảm thấy đau đớn. Tôi bị người cướp đoạt thì sao tôi bị người chơi đùa thì sao? Anh không phải cùng dạng đối với tôi có phản ứng! " Tịch Mạt cười giễu cợt. Nhìn Bùi Hạo Thần bởi vì tức giận mà run rẩy mặt Tịch Mạt cười lớn hơn nữa! " Anh Hạo Thần, anh để bụng tôi đây là cái người phụ nữ dơ bẩn ngồi xe của anh sao? ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.