Hào Môn Kiếp: Vợ Thế Tội Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 29: Cơ hội giải thích



Thẩm Kỳ Nhiên thật vất vả mới thoát khỏi đám người quấy rầy, ở trong đám người anh tìm kiếm bóng dáng Tịch Mạt. Ngày đó Diệu Tình gọi điện thoại cho anh nói bốn năm trước Tịch Mạt có thể đã thấy được chuyện xấu của anh, lúc đó anh gần như thấy được trời đất quay cuồng khó trách ngày đó thái độ của Tịch Mạt lại như vậy.

Tịch Mạt cùng Diệu Tình ngồi ở bên cạnh, Diệu Tình vẫn nhìn Tịch Mạt, cô không còn là cô gái hoạt bát, vui tươi bốn năm trước nữa, là cô bé không phải đau khổ gì tại sao giờ phút này anh lại thấy trên mặt cô dều là vẻ mặt đau khổ.

" Tịch Mạt! Bốn năm này cậu đã ở đâu? sống tốt không? " Diệu Tình nghẹn ngào.

" Tốt hay không tốt cũng là quá khứ rồi, Diệu Diệu, không cần hỏi tốt không! " Tịch Mạt nhẹ nói. Cũng đã bốn năm cô vẫn luôn đau khổ cho nên cô không muốn nghĩ tới lại càng không muốn nhắc đến.

" Được! Cậu không muốn nói mình sẽ không hỏi đợi lúc cậu bằng lòng nói lúc ý lại nói cho mình biết! " Cô nghiêng người yêu thương ôm lấy Tịch Mạt. Mặc dù cô chỉ lớn hơn Tịch Mạt mấy tháng nhưng là đối với đứa trẻ không tim không phổi này cô đã có thói quen yêu thương có thói quen chăm sóc!

" Chúng ta đi ra ngoài đi được không? " Ở chỗ này Tịch Mạt cảm thấy khó thở.

" Được! " Diệu Tình gật đầu. Sau đó nhìn Thẩm Kỳ Nhiên, ở lúc anh ta đang nhìn chăm chú, Diệu Tình lôi Tịch Mạt ra ngoài!

Không khí buổi tối lành lạnh cũng rất trong lành Tịch Mạt hít sâu một hơi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối xanh thẳm.

" Vì sao cậu lại ở cùng một chỗ với Tiêu Lăng Phong? " Tịch Mạt hỏi.

" Tịch Mạt! Vì tin tức trong quá khứ mà mình xem thường cậu như vậy nhưng mình bây giờ lại càng khiến người ta xem thường! " Diệu Tình giễu cợt cười. " Tin tức của cậu là giả mà tên gọi mình là người thứ ba "

" Người thứ ba! " Bắt đầu từ bốn năm trước Tịch Mạt đối với từ ngữ này liền càng mẫn cảm Diệu Tình là tình nhân của Tiêu Lăng Phong!

" Diệu Tình! Anh ta không phải là người tốt! "

" Nhưng mình lại không thể lựa chọn! " Diệu Tình thở dài. " Được rồi, không nói mình nữa. Chúng ta nói một chút chuyện vui vẻ trước kia đi! " Diệu Tình lôi kéo Tịch Mạt, hai người giống như hồi nhỏ kề vai ngồi cùng một chỗ. " Tịch Mạt, luôn luôn không có cơ hội nói với cậu một lời xin lỗi, mình nghĩ không còn có cơ hội nữa! "

" Ha ha! " Tịch Mạt cười khẽ. " Đúng vậy, có mấy lần thật sự thiếu chút nữa không có cơ hội! "

" Tịch Mạt! Ngay lúc hai cô gái đang lúng túng nhìn nhau không nói gì. Thanh âm của Thẩm Kỳ Nhiên vang lên. Anh mặc một thân lễ phục màu trăng. Màu sắc rực rỡ ở dưới ánh đèn xa hoa anh thật tuấn tú.

Tịch Mạt không biết nên nói gì đứng dậy muốn rời khỏi lại bị kéo lại.

" Tịch Mạt, đừng đi, nghe anh giải thích được không? " Thanh âm của Thẩm Kỳ Nhiên bởi vì kích động mà run rẩy.

" Tôi không cảm thấy trong chúng ta có hiểu lầm gì! " Tịch Mạt lạnh nhạt nhìn Thẩm Kỳ Nhiên. " Cho dù có cũng đã qua lâu như vậy có cần thiết phải giải thích không cho nó qua đi! " Thời gian không gặp mặt cũng có oán có trách nhưng càng nhiều là tê tâm liệt phế nhớ nhưng thật sự thấy là Tịch Mạt nghĩ duy nhất lại là trốn tránh.

" Tịch Mạt! cho anh một cơ hội được không! " Thẩm Kỳ Nhiên lôi kéo Tịch Mạt không tha. " Tịch Mạt! Bốn năm qua anh luôn luôn chờ ngày này! " Anh nói xong đemTịch Mạt kéo đến càng chặt.

Tay Tịch Mạt từ từ nắm lại nhưng cuối cùng vẫn không có hất tay Thẩm Kỳ Nhiên ra, anh lấy dũng khí quay đầu lại nhìn Diệu Tình, Diệu Tình gật gật đầu sau đó lui ra.

Trên bãi cỏ chỉ còn lại Tịch Mạt cùng Thẩm Kỳ Nhiên ôn nhu trong ánh đèn bọn họ đều nhìn đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.