Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 4 - Chương 8: Là người yêu cũng là đối thủ



Ông trời sẽ luôn tạo ra một cặp thế này, hoặc sinh tử ly biệt, hoặc yêu nhau không thể gần nhau, vế trước là lỗi của ông trời, vế sau lại là lỗi lầm do con người gây ra. Giống như từ xưa đến nay ai cũng thích tình tiết sinh tử duy mỹ của Lương Sơn Bá- Chúc Anh Đài, cũng như cái chết chói lọi trong Romeo và Juliet, nhưng cả hai đều là sinh ly tử biệt cả.

Thế thì trên đời này có một loại tình nhân chính như thiên sứ với cá heo, chúng chỉ tồn tại an nhàn ở phạm vi dành cho riêng mình, nếu không gặp gỡ nhau, nếu không có chuyện vừa gặp đã yêu, có lẽ chúng sẽ không khổ nhọc. Một loài chỉ có thể bay trên trời lại muốn học bơi lội dưới nước, một loài chỉ có thể sống trong nước lại ảo tưởng có thể bay lượn, đây nhất định là một tình yêu đầy đau khổ.

Trang Noãn Thần đã từng có lần cho rằng tình yêu giữa cô và Cố Mặc là một vở tình yêu bi thương có mở đầu mà không có kết thúc, nhưng lần tái hợp ở sáu năm sau, cô lại ảo tưởng có thể có một ngày đeo được chiếc nhẫn Cố Mặc trao cho mình, Cố Mặc chính tay phủ áo cưới cho cô, hai người cùng nhau trải qua cuộc sống đẹp đẽ trọn đời, cho nên cô vẫn luôn hăng hái nổ lực, cho dù ở phương diện công việc vấp phải trở ngại, cô cũng không muốn ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.

Sự thật chứng minh, người đang bị áp lực thường có thể phát huy được tiềm năng vô hạn. Trang Noãn Thần là người vô cùng sợ lạnh, dưới thử thách trên hai phương diện là tình yêu và công việc, cô hứng gió lạnh đầu tiên là bắt xe đến nhà Cố Mặc ở khu công viên Triêu Dương, sau khi thấy anh không có nhà bèn chạy ngược về ga tàu điện ngầm để ngồi tàu đến toàn soạn báo Kinh Tế Mới tìm anh.

Cố Mặc là một người quên mình vì công việc, cô gọi n cuộc điện thoại, kết quả điện thoại di động của anh vẫn ở tình trạng tắt máy.

Cảnh đêm Bắc Kinh luôn để cho người có thời gian đến thưởng thức, Trang Noãn Thần sống nhiều năm ở Bắc Kinh như vậy nhưng không lần nào thư thả để thưởng thức sức hút của cảnh đêm thành phố, thật ra trong lòng cô luôn che giấu một khao khát, đó chính là có thể có một ngày, dưới bóng đêm, cô và Cố Mặc đan tay vào nhau thảnh thơi hưởng thụ cảnh đêm xinh đẹp này, bởi vì thành phố không có Cố Mặc thì chỉ là một thành phố chết.

Toàn bộ ban biên tập của báo Kinh Tế Mới đều tăng ca, thời gian đã qua 10 giờ, nơi này vẫn sáng đèn, nhưng bản chất của đại đa số giới truyền thông và PR không khác nhau là mấy, tăng ca đã thành thói quen, nhưng bên truyền thông sướng hơn bên PR chính là, lúc nhàn nhã sẽ nhàn nhã muốn chết, lúc bận bịu cũng bận muốn chết, còn PR hả, đa số là bận.

“Xin hỏi cô tìm ai?” Một biên tập trẻ tuổi ôm một chồng trang in mẫu đi ra, suýt nữa đụng vào Trang Noãn Thần, hết hồn, đẩy gọng kính trên mặt hỏi.

Trang Noãn Thần hiếm khi đến đây tìm Cố Mặc, cho nên có rất nhiều biên tập không biết cô là chuyện bình thường.

“Xin hỏi Cố Mặc có ở đây không?” Cô mỉm cười hỏi.

“À, Cố chủ biên à, đang họp ở ban biên tập, để tôi dẫn cô qua đó.” Người biên tập trẻ khá nhiệt tình, đi trước dẫn đường.

Trang Noãn Thần biết chỗ của ban biên tập, nhưng thấy đối phương nhiệt tình dẫn đường cũng không tiện từ chối, đi theo cô ấy đến thẳng ban biên tập, bên trong quả nhiên đang họp. Khác với tính chất cuộc họp ở công ty, cuộc họp ở tòa soạn chủ yếu là cơn lốc tư duy, bầu không khí không hề căng thẳng, lại càng không yêu cầu rập khuôn người này người kia phải thế nào, trong ban biên tập có người uống trà, có người đang ăn, nhưng có thể nhìn ra toàn bộ sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lên người Cố Mặc.

Cố Mặc tùy ý dựa vào ghế trên bàn họp, trên người mặc một chiếc áo sơ mi nhạt màu rộng rãi, cả người có vẻ phóng khoáng bất kham, cầm trong tay một cây bút chiếu tia hồng ngoại chỉ vào màn hình lớn nói chuyện, trong đó có một nữ biên tập đang phát biểu, theo ánh mắt có thể mình ra được sự ái mộ của cô ấy với Cố Mặc, “Chủ biên, hay chúng ta cứ trực tiếp làm chuyên đề liên quan đến đầu tư phi pháp, vậy thì càng khiến cho xã hội chú ý hơn.”

Trang Noãn Thần đứng bên ngoài vừa nghe lời này liền nhanh tay giữ cô biên tập dẫn đường lại, ra hiệu cô ấy khoan hãy thông báo.

Sau khi Cố Mặc nghe vậy bèn nhíu mày, “Tin tức phải có tính chân thật, trước đó quan điểm của chúng ta chỉ là dẫn dắt dư luận, cho dù trong văn vẻ của tôi cũng nêu rõ bước đầu nghi ngờ CEO của Tiêu Duy, thế nhưng mọi người phải hiểu rõ một chuyện, nghi ngờ và có kết luận là hai khái niệm khác nhau, cô muốn làm chuyên đề đầu tư phi pháp, cũng được thôi, tôi hỏi cô, cô có chứng cứ xác thực Giang Mạc Viễn đầu tư phi pháp hay không?”

Cô biên tập đỏ mặt, “Không phải có thư nặc danh sao?”

“Thư nặc danh chúng ta chỉ đăng thôi, sau khi đăng tin bên kia cũng không có bất cứ thái độ thanh minh gì, còn nữa, một lá thư nặc danh có thể chứng minh được gì? Tôi cũng có thể là tác giả của lá thư đó, cả cô cũng vậy, trừ phi chúng ta có đầy đủ tin tức mang tính chân thật!”

“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?” Một biên tập khác hỏi.

“Rất đơn giản, tiếp tục theo dõi động thái của Tập Đoàn A.M và Tiêu Duy, nếu hai tập đoàn này là đối thủ cạnh tranh khốc liệt trong lần ra mắt dòng xe mới này, vậy thì tự nhiên sẽ có càng nhiều tin tức tư liệu đổ về, yêu cầu của tôi rất đơn giản: thứ nhất, không phải tin tức không làm; thứ hai, không đúng sự thật tôi cũng không làm! Hiểu chưa?”

“Hiểu.” Nhóm biên đầu đồng loạt gật đầu.

“Chủ biên, có người tìm anh.” Cô biên tập đứng ở cửa lên tiếng.

Cố Mặc quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đang chất chứa ý cười của cô.

***

Đêm lạnh, có tách cà phê nóng hổi dường như ấm lên rất nhiều.

Tiệm cà phê dưới toàn soạn báo Kinh Tế Mới, có không ít người chưa ngủ.

Cố Mặc bưng một ly sữa nóng đến, đổi lấy tách cà phê trước mặt Trang Noãn Thần, đặt ly sữa trước mặt cô, còn tách cà phê thì kéo qua chỗ mình, “Người có dạ dày không tốt thì nên uống ít cà phê lại đi, còn nữa, em mà uống cà phê sẽ không ngủ được, anh cũng không muốn suốt đêm phải nấu cháo điện thoại với em đâu.”

Trang Noãn Thần bật cười, hóa ra anh vẫn còn nhớ. Đó là thời còn học đại học, có một đêm cô thèm nên uống hết một ly cà phê, kết quả đêm cừu đến khuya vẫn không tài nào ngủ được, cho nên gọi điện thoại cho Cố Mặc, nói chuyện đến gần sáng.

Kết quả là, anh nghe cô nói đến tỉnh táo, còn cô thì nói đến ngủ quên, báo hại anh ngủ gật trên lớp, làm giáo sư râu bạc vô cùng tức giận.

Bởi vì nghĩ tới chuyện đã qua, trái tim cô bỗng mềm đi, thời đó đúng là vô ưu vô lo.

“Muộn thế này rồi còn đến?” Cố Mặc hỏi.

Trang Noãn Thần cười nhẹ, “Nhớ anh mà.”

Câu trả lời dịu dàng như nước thẩm thấu vào trái tim Cố Mặc, vẻ cười trên mặt anh tăng thêm, giọng nói cũng nhẹ đi nhiều, “Ăn uống gì chưa? Nếu chưa thì anh dẫn em đi ăn.”

“Em ăn rồi.“ Cô uống hớp sữa, tươi cười với anh.

Cố Mặc nhìn cô, như là nghĩ tới chuyện gì đó, cụp mắt cầm muỗng nhỏ khuấy nhẹ cà phê, cà phê trong tách hình thành một lốc xoáy đẹp đẽ nồng nàn, hấp thu lấy sự cô đơn lướt qua đáy mắt anh, “Ờ ha, chắc là em ăn rồi.”

Tay cầm ly chợt khựng lại, cô nhìn anh, nhanh chóng nắm bắt được hàm ý trong câu nói đó, mím môi nói, “Anh đừng hiểu lầm, hiện giờ tình hình thế nào anh là người rõ ràng nhất mà, hai ngày nay em và Giang Mạc Viễn thường xuyên tiếp xúc nhưng đều là vì công việc, thật đó.”

“Anh không hiểu lầm, có thể thấu hiểu mà.” Cố Mặc đưa tay nựng mặt cô, cười ôn hòa.

Thấy anh cười, Trang Noãn Thần thoáng an tâm, kéo tay anh qua nắm lấy, “Cố Mặc, chúng ta đi du lịch được không? Ngày phép của năm nay em vẫn chưa dùng đến, có nhớ anh từng nói với em cũng ta cùng đi ngắm biển không? Chúng ta có thể đi ngắm biển, hoặc đi đâu cũng được.”

Cố Mặc nhìn cô, ý cười bên môi vẫn nhu hòa, “Được, đợi anh hoàn thành xong chuyên đề kỳ này chúng ta sẽ đi, em muốn đi đâu anh cũng sẽ dẫn em đi.”

“Chuyên đề này quan trọng vậy à?” Cô nhịn không được bèn hỏi.

Nghe vậy, mắt Cố Mặc đang nhìn cô chuyển thành u ám, nhấn mạnh từng chữ, “Rất quan trọng.”

“Vừa rồi anh còn nói tin tức có liên quan đến chuyện CEO của Tiêu Duy đầu tư phi pháp vốn không có chứng cứ xác thực nên không thể đưa tin rộng rãi cơ mà, vậy thì bên anh hoàn toàn có thể thay đổi chuyên đề khác.” Trang Noãn Thần bất giác nắm tay anh chặt hơn.

Nụ cười của Cố Mặc có hơi cứng lại, nhưng vẫn giữ giọng nói mềm nhẹ, “Noãn Thần, không phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao? Khi ở bên nhau sẽ không bàn chuyện công việc, nếu không thì sẽ cãi vã không dừng được.” Cảnh tượng ở buổi họp báo đã làm anh tan nát cõi lòng, nhưng anh lý giải đây là trách nhiệm công việc của cô, cho nên cố gắng tự nói với mình, lúc gặp cô chỉ nghĩ cô chính là bạn gái của mình, là người phụ nữ mình yêu nhất, quên đi thân phận người làm PR của cô.

“Cố Mặc, nếu em thật sự muốn bàn chuyện công việc với anh thì sao? Anh vẫn còn tăng ca mà, hiện giờ vẫn xem như là thời gian làm việc.” Cô thở dài, anh không nóng nảy nhưng cô sốt ruột, dư luận nhiều thêm ngày nào là thổi phồng phiền toái của Tiêu Duy nhiều thêm ngày đó.

Nụ cười bên môi Cố Mặc rốt cục cũng tan đi, giọng điệu lạnh nhạt, “Như vậy trễ thế này còn đi tìm anh, nghĩ ra chuyện đi du lịch chẳng qua chỉ là cái cớ, chuyện em muốn nói nhất vẫn là chuyện giữa Tiêu Duy và Kinh Tế Mới, được thôi, một khi đã như vậy, hai ta trở lại chuyện chính đi, em muốn thương lượng gì với anh?”

Trang Noãn Thần thấy thái độ anh chuyển lạnh, biết nhiều lời vô ích, hít sâu vào, buộc phải trình bày sự thật, “Nếu ngay cả anh cũng nói chuyện Giang Mạc Viễn đầu tư phi pháp vốn không có chứng cứ rõ ràng, vậy tại sao còn tăng thêm tin đồn chứ? Cố Mặc, chúng ta đều xuất thân từ ngành thông tin, anh là người có thể thấy rõ ràng tình hình hiện giờ nhất, thực tế thì lúc nãy anh họp cũng đã nhắc đến tình hình hiện giờ mà, lần này Tiêu Duy vô tội bị vạ lây, giới truyền thông phải chịu trách nhiệm lần này.”

“Nếu em có xem tin tức thì đã rõ, từ đầu đến cuối bên anh đều không nêu rõ 100% Giang Mạc Viễn tiến hành đầu tư phi pháp, trên phương diện khống chế câu chữ, Kinh Tế Mới luôn chịu trách nhiệm.” Cố Mặc thờ ơ nói, “Em phải hiểu rõ thói quen làm việc của giới truyền thông chứ, Kinh Tế Mới không hề muốn tạo ra dư luận, mục đích của bên anh rất đơn giản, chính là phân tích tình hình, về phần kết quả bên anh đương nhiên cũng sẽ theo đến cùng, cho xã hội một câu trả lời.”

“Công việc của anh không có gì đáng trách, nhưng không hề nghĩ đến chuyện Tiêu Duy mới là bên vô tội nhất?”

“Vô tội?” Cố Mặc như thể đang nghe truyện hài trong thiên hạ, híp mắt lại, “Noãn Thần, em hiểu Giang Mạc Viễn được bao nhiêu mà nói như vậy?”

Trang Noãn Thần lắc đầu, “Em không hiểu gì anh ấy cả, nhưng công việc của em là đảm bảo hình tượng thương hiệu của Tiêu Duy tiếp tục hoạt động.”

“Anh không công bố điều gì với bên ngoài, nhưng em có biết không, lá thư nặc danh kia chính là Nhan Minh đưa cho anh, là anh ấy đích thân đưa cho anh.” Cố Mặc đè thấp giọng, nghiến răng, “Là Nhan Minh chính miệng nói với anh, Giang Mạc Viễn vì muốn nắm quyền điều hành khách sạn của anh ấy mà nghĩ trăm phương ngàn kế. Noãn Thần, Giang Mạc Viễn ngoại trừ việc am hiểu quản lý công ty ra còn là nhà đầu tư vốn, mắc xích mờ ám không thể cho ai biết trong đó có lẽ không thể tưởng tượng nổi, anh ta không phải người đơn giản đâu.”

Quả nhiên là anh họ, cô đoán đúng rồi.

“Anh họ em có nói cụ thể chuyện gì xảy ra không?” Tim cô đập nhanh bất an.

“Nếu anh ấy nói rõ đầu đuôi ngọn ngành cho anh biết, thì bản tin của Kinh Tế Mới viết về Giang Mạc Viễn tuyệt đối không phải gói gọn trong hai chữ ‘nghi ngờ’.” Cố Mặc chau mày, “Còn nữa, cho dù Nhan Minh có nói, anh cũng không thể sử dụng tên thật, trên lá thư này thật ra có viết tên của anh ấy, nhưng bị anh xóa đi.”

Trang Noãn Thần kinh ngạc, “Tại sao?” Với tính cách của Cố Mặc tuyệt đối sẽ không làm như vậy, anh là một người rất thực tế, nếu dùng tên thật công bố với bên ngoài thì mức độ ảnh hưởng sẽ cao hơn so với thư nặc danh.

Cố Mặc nhìn cô, ánh mắt tối đi, giọng điệu chuyển nhẹ, một tia tình cảm lặng lẽ ẩn sâu trong đáy mắt, “Anh không muốn liên lụy đến em.”

Như có sóng lớn hung hăng đánh vào tim cô, Cố Mặc không phải là người vì tình riêng mà làm việc trái nguyên tắc, nhưng vì lý do này anh thà rằng gạt mọi người làm giảm độ chân thực của lá thư, cô biết, khi anh ra quyết định này trước đó có bao nhiêu rối rắm.

“Xin lỗi anh…” Trang Noãn Thần hít sâu vào, bấm mạnh ngón tay, “Nhưng anh biết không, trong việc này, em thà rằng bản thân bị liên lụy cũng không muốn nhìn thấy Giang Mạc Viễn bị đưa lên đầu ngọn sóng.”

Khi thấy trong mắt anh nghiêm lại, cô bổ sung thêm một câu, “Anh đừng hiểu lầm, em đã nói với anh, đối với Giang Mạc Viễn em chỉ muốn trả ơn, anh ấy quan tâm giúp đỡ em nhiều như vậy, em không thể trơ mắt nhìn giới truyền thông hủy hoại anh ấy.”

“Hay nói cách khác, vì Giang Mạc Viễn, em thà tổn thương anh và tình cảm giữa chúng ta?” Cố Mặc vô thức siết chặt nắm tay.

“Em không cho là vậy.” Trang Noãn Thần thở dài, kéo bàn tay đang nắm thành quyền của anh qua, dịu dàng nói, “Chỉ cần chúng ta tìm được phương thức chung sống thích hợp sẽ không thành vấn đề, không phải sao?”

“Hôm nay là vụ của Giang Mạc Viễn, ngày mai có thể sẽ là vụ nào khác, Noãn Thần, trừ phi bây giờ anh không làm tin tức nữa, chỉ làm mấy ghi chép vặt vãnh, như vậy giữa chúng ta sẽ đơn giản hơn rất nhiều, hoặc là, em cũng chuyển qua làm tin tức đi.” Làm báo và làm tạp chí khác nhau, làm báo thì trách nhiệm xã hội sẽ cao hơn nhiều so với làm tạp chí.

Trang Noãn Thần nhìn anh, “Cố Mặc anh phải tin rằng, em thật sự có thể vì anh mà bỏ công việc em yêu thích nhất, nhưng điều kiện tiên quyết chính là em phải giải quyết xong xuôi vụ của Tiêu Duy đã.” Cô rút tay lại, giọng nói mềm đi, “Anh đã tha cho em một lần, em biết lúc này kêu anh rút lui chính là được voi đòi tiên, đây là công việc của anh, em cũng không muốn thấy anh bị liên lụy. Anh xem thế này được chưa, bên em sẽ giải quyết mọi nguy cơ quan hệ xã hội, bên anh cũng tạm hoãn việc theo dõi Tiêu Duy, cách nhìn nhận của Kinh Tế Mới luôn luôn là chong chóng đo chiều gió, nếu bên Kinh Tế Mới tạm thời ngừng đưa tin thì các nhà truyền thông khác cũng sẽ không tranh nhau đưa tin nữa.”

Cố Mặc sau khi nghe vậy thì đôi mỏng hơi cong lên, nhìn cô như đang nhìn một người xa lạ, thản nhiên nói, “Điều kiện trao đổi là gì?”

Trang Noãn Thần cúi đầu, cắn mạnh môi mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, “Quảng cáo trong năm của Tiêu Duy sẽ nhiều hơn, còn nữa, Kinh Tế Mới có thể trở thành cố vấn truyền thông danh dự của Tiêu Duy.” Nói xong lời này, cô âm thầm bấu chặt tay mình, nhìn thẳng vào anh mà không dám chớp mắt.

Đôi mắt Cố Mặc vẫn bình ổn như nước, kể cả vẻ mặt của anh, nhưng lại là lần đầu tiên cô hoàn toàn không hiểu cách nghĩ của anh.

Mùi cà phê thơm thuần khiết lẳng lặng lan tràn, xen lẫn vào giữa hai người họ, im lặng đã trở thành phương thức chung sống duy nhất giữa họ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.