Đợi cho rời xa hoàn toàn người bạn học của cô, Giang Mạc Viễn
nhịn không được cười, “Anh không thể gặp người sao? Đó là bạn
học của em à? Sao không giới thiệu với anh?”
“Anh vừa đi vào thì làm gì có ai không biết anh chứ, anh làm ơn thu liễm chút đi, đây là hôn lễ của Cố Mặc, anh đình biến mình
thành nhân vật chính nữa.”
“Xem ra anh lại phải ứng phó rồi.” Trang Noãn Thần nhìn phía sau lưng anh bất đắc dĩ nói.
“Bây giờ anh kéo em chạy đi có kịp không?” Giang Mạc Viễn không quay
đầu lại cũng có thể đoán ra tình hình,, khẽ cười nhìn cô,
hiếm khi trêu cô.
Cô khẽ lắc đầu, “Không có cách nào đâu, cửa ở sau lưng họ, cho
dù anh kéo em chạy cũng vừa quay đầu đã chạm trán.”
Anh bị cô chọc cười, cúi đầu khẽ nói bên tai cô, “Vẫn là câu nói kia, đừng có thân cận quá với Cố Mặc.”
Cô bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Sau đó là mấy tiếng chào khách sáo…
“Giang tổng, cửu ngưỡng đại danh, hôm nay nhìn thấy anh thật sự là vinh hạnh quá.”
Giang Mạc Viễn khẽ xoa đầu cô rồi xoay người, sau đó tiến lên nói
chuyện xã giao với mấy người kia, không che lấp ánh mắt yêu
chiều cô.
Trang Noãn Thần vội vàng chạy trốn, cô sợ loại khách sáo xã giao này.
Người Trung Quốc kết hôn chú ý thiên thời địa lợi nhân hoà, mặc kệ lựa chọn
nghi thức tổ chức như thế nào vẫn phải tuân thủ giờ giấc.
Trang Noãn Thần tranh thủ đi toilet, sắp tổ chức rồi, cô không
thể không có mặt lúc tổ chức được.
Đi ngang qua phòng nghỉ hành lang, cô thấy có bóng trắng đứng trước
mắt, cô thuận tiện nhìn coi mới biết là Hứa MỘ Giai, cô đang
không biết có nên đi lên chào hỏi hay không thì trong phòng đã
có người đi ra, cầm trong tay một cái hộp gấm vẻ mặt tức
giận: “Ngày kết hôn Cố Mặc còn quên mang nhẫn, tiểu tử kia quá đáng lắm rồi. Trước mắt dùng cái này đi.”
Trang Noãn Thần đứng im tại chỗ không bước đi, nhìn Hứa Tác Vinh
cách đó không xa, người này cô không lại, cô và Cố Mặc đã từng đi cầu xin ông ta, nhưng ông ta không tha cho đường sống nào.
“Giai Giai, nói thật bố thực muốn con gả cho nó, nhưng nha đầu con cứng
đầu không nghe khuyên bảo, trong lòng Cố Mặc có người khác, nó
sẽ không tốt với con đâu.”
“Ai nha bố, bây giờ bố còn nói nhưng lời này làm gì, con và anh ấy đầu đăng ký rồi.”
“Bố biết, nhưng chính là lo lắng mà thôi.”
“Con đường này là do con muốn đi, chồng là do con chọn, thực sự có ngày phải chia tay con cũng không hối hận, hơn nữa con vất vả
lắm mới có thể ở bên Cố Mặc, đánh chết con cũng không xa anh
ấy.” Vẻ mặt Hứa Mộ Giai rất quật cường.
Hứa Tác Vinh nhíu mày, đột nhiên nhìn khắp bốn phía, Trang Noãn
Thần lập tức ẩn mình vào góc tường, trong lòng lại bắt đầu có dự cảm không tốt.
“Nha đầu ngốc a, loại chuyện này giấy không thể gói được lửa, sớm muộn gì
có một ngày sẽ lòi ra.” Hứa Tắc Vinh lo lắng, “Nó cưới con là bởi vì áy náy, một khi nó biết hết thảy đều là con thiết kế, vậy sẽ không
đòi ly hôn với con sao?”
“Chuyện này bố không nói con không nói anh ấy sao mà biết?” Hứa Mộ Giai kéo
kéo áo cưới, “Bác sĩ bên kia đều là bạn thân của bố, họ sẽ không
nói đâu, chuyện này sẽ không ai biết đâu.”
“Chỉ mong là vậy, nhưng bố vẫn không yên tâm, khi con còn chưa chết
tâm với nó, ngày đó bố vẫn còn lo lắng.” Hứa Tác Vinh bất đắc
dĩ lắc đầu.
Hứa Mộ Giai giơ tay ôm Hứa Tác Vinh, nhẹ giọng an ủi, “Bố, con biết bố
lo lắng cho con, bố yên tâm đi, chuyện này Cố Mặc tuyệt đối không có cơ hội biết.”
Cô cảm thấy, từ nay về sau chính mình có lẽ không nên tham gia hôn lễ
của ai nữa, thì ra những vẻ lung lung phía trước đều che giấu
đi sự thật không muốn ai biết. Giống như là người mẫu trên sàn
diễn toả sáng chói lọi, nhưng phía sau là một mớ hỗn độn.
Lúc trước Hứa Mộ Giai tìm cô, dùng một câu “Tôi đã mang thai đứa con của Cố Mặc.” Hoàn toàn làm cô hết hy vọng, những lời này như là một
quả bom thành công đem cô đánh lui, cô hoàn toàn tuyệt vọng từ bỏ
tình yêu này.
Cô biết, tình cảm giữa cô và Cố Mặc như là đứa trẻ sinh non, cho
dù tận tâm hết sức giữ gìn cũng sẽ có ngày tới cái chết,
nhưng mà cô và Cố Mặc đi đến ngày hôm nay đều là do ông trời
sắp đặt sao?