Nếu ví khu Sanlitun khi mới lên đèn với một cô nàng nóng bỏng chỉ che thân bằng một lớp vải mỏng, vậy thì ánh bình minh rực rỡ của nơi đây sẽ nghiễm nhiên trở thành một cô gái tri thức, thời thượng và cao sang. Trên người “cô gái” ấy không thể tìm ra một chút phong trần nào. Nhịp sống nhanh vội với bộn bề công việc đã thay thế cảnh ca múa rộn ràng, chính hơi thở của cuộc sống hiện đại đã làm phong phú thêm nhiều sắc màu rực rỡ cho nơi đây.
Tố Diệp vừa bước vào phòng làm việc, hương hoa nhẹ nhàng đã thấm tận tâm can. Cô nhìn thấy ngay gần đó ngập tràn hoa nhài. Hoa được rút cành cắt lá, bó lại thành một màu trắng thuần khiết chói mắt, được trợ lý Lý Thánh Đản của cô đặt ngay ngắn trên bàn làm việc. Những bông hoa trắng tinh xen giữa những chiếc lá xanh mướt, trong khung cảnh nắng nóng khiến người ta phải sốt ruột thế này, lại có thể giúp tâm hồn thoải mái.
“Thánh Đản! Không ngờ cô cũng có thẩm mỹ đấy chứ. Lần đầu tiên tôi thấy có người bó hoa nhài thành bó đấy.” Cô đặt tập tài liệu trong tay sang một bên. Tố Diệp lười biếng ngồi xuống ghế, nhàn nhã lấy một đóa hoa đưa lên mũi ngửi, khẽ hít sâu, bỗng chốc cảm thấy thanh mát dễ chịu.
Lý Thánh Đản đang chuẩn bị cà phê cho Tố Diệp, nghe thấy cô nói vậy, vội vàng đứng dậy xua tay: “À không không. Bác sỹ Tố! Hoa này khi nãy lúc chị đi lấy tài liệu có người đưa tới, không phải em chuẩn bị đâu.”
Tố Diệp hơi ngẩn người, đứng lên tìm kỹ một lượt trong bó hoa nhưng không thấy bất kỳ tấm thiệp nào: “Có nói là ai gửi tới không?”
Lý Thánh Đản lắc đầu.
Tố Diệp khẽ nhướn mày, thấy kỳ lạ, vô cớ lại nhận được một bó hoa mà không biết người tặng là ai. Suy nghĩ một lúc, cô hỏi: “Cô biết ý nghĩa của hoa nhài là gì không?”
“Ý nghĩa của hoa nhài…” Lý Thánh Đản dừng việc đang làm lại, nhíu mày như đang suy nghĩ: “Thánh thiện? Mê hoặc?”
Tố Diệp ngồi lại xuống ghế, nghiêng đầu chăm chú nhìn bó hoa nhài, trước sau vẫn im lặng.
“À, em nhớ ra rồi, hoa nhài còn có một ý nghĩa nữa.” Lý Thánh Đản kinh ngạc hét lên, nhìn Tố Diệp và nói: “Em thuộc về anh! Chính là ý nghĩa này.”
Tố Diệp bất giác rùng mình, cả người như nổi da gà, cô vòng hai tay ôm lấy hai bên cánh tay, xoa xoa, không nhịn nổi phải nói: “Cái người tặng hoa này cũng sến súa quá đi mất!”
“Em cũng vô tình đọc được trong “Bách khoa toàn thư về ý nghĩa các loài hoa” thôi.”
Lý Thánh Đản mỉm cười thật thà, nói xong liền quay đi pha cà phê cho cô. Tố Diệp cũng chẳng quan tâm tới lai lịch bó hoa nhài nữa. Cô đưa tay lên day hai bên thái dương. Từ chín giờ sáng đến cơ quan cho tới giờ, khách hàng toàn hỏi một loạt các vấn đề kỳ ảo hoang tưởng, cô sắp bị giày vò tới chết rồi. Cũng may có bó hoa nhài trước mặt. Hương hoa thoang thoảng xen lẫn trong bầu không khí mát mẻ của điều hòa ít nhiều cũng khiến cô thấy phấn chấn.
Một cốc cà phê thơm nồng nhanh chóng được bê tới trước mặt cô. Được thấm đẫm hương hoa, nó khiến lòng cô cảm thấy thoải mái dễ chịu. Đống tài liệu khi nãy bị cô đặt bừa bãi trước mặt chẳng mấy chốc đã được Lý Thánh Đản thu dọn gọn gàng. Bên tai vang lên tiếng cô ấy ngâm nga một khúc nhạc, giai điệu mới mẻ, âm luật không giống với các bài hát đang thịnh hành, nghe giống một điệu nhạc của tự nhiên.
Tố Diệp bưng cốc cà phê lên, uống một ngụm, sau khi đặt xuống, cô mỉm cười: “Tôi còn chưa biết vì sao cô lại tên là Lý Thánh Đản đấy?” Rất ít khi thấy con gái được đặt tên như vậy, nghe khá thú vị. Cô ấy là trợ lý được giáo sư Đinh phân xuống, vừa mới tốt nghiệp đại học chưa lâu. Không biết tính cách cô ấy vốn như vậy hay do thần kinh căng thẳng, lúc nào cũng hấp ta hấp tấp, vội vàng luống cuống. Nghe nói trước đây cô ấy đã làm trợ lý cho bác sỹ thôi miên Phương Bội Lôi mấy ngày. Sau một lần lấy nhầm tài liệu đã bị Phương Bội Lôi đuổi đi.
Lý Thánh Đản vừa thu dọn tài liệu vừa cười tít măt đáp: “Đơn giản lắm ạ. Em sinh đúng vào đêm Noel, thế nên bố mẹ em đặt cho em cái tên này, nói là để dễ nhớ.”*