Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 10 - Chương 446: Khi đang hạnh phúc cũng là lúc lo được lo mất



Buổi tối cuối tuần, vẫn luôn hồi hộp như thế.

Diệp Lan không biết tại sao thứ năm này cô lại tim đập nhanh vô cớ. Rõ ràng là điện thoại không kêu, rõ ràng là cô còn đang bù đầu với hàng đống công việc, nhưng vẫn có một dự cảm, đó là khi tan làm cô sẽ được gặp Tố Khải vậy.

Từ sau buổi gặp mặt lần trước, cô và Tố Khải không liên lạc với nhau nữa.

Cảm giác im lặng này giống như đang có một bức tường trong không khí ngăn cách hai người.

Có mấy lần cô muốn gọi điện cho Tố Khải, nhưng cầm điện thoại lên lại không biết phải nói gì.

Diệp Lan không biết mình đang chờ đợi điều gì.

Có lẽ, cô đang đợi từ Tố Khải một lời giải thích.

Một lời giải thích có thể mở lối thoát cho quan hệ của hai người.

Nhưng tới tận lúc tan ca, cô vẫn không nhận được tin tức gì của Tố Khải, mà ngược lại nhận được một cuộc điện thoại khác. Cô nhận máy trong kinh ngạc: “Mẹ?”

Xe của Diệp Lan bị tắc đường gần một tiếng đồng hồ mới tới được hội quán mà Nguyễn Tuyết Cầm hẹn trước, cô không ngờ Diệp Hạc Thành cũng có mặt ở đó. Nguyễn Tuyết Cầm bảo nhân viên bê lên một cốc nước hoa quả, sau đó nói thẳng với Diệp Lan mục đích tới đây.

Diệp Lan nghe xong như nổ tung, cô nhìn bố mẹ không thể tin nổi: “Sao bố mẹ có thể nói lời không giữ lời như vậy chứ? Mẹ! Chính mẹ đã nói với Tố Khải mà. Chỉ cần anh ấy rời khỏi đội chống ma túy là mẹ sẽ không phản đối chúng con yêu nhau nữa, nhưng hôm nay mẹ lại bắt con đi xem mặt? Hay cả hai bố mẹ cùng đồng thời ép con?”

Nguyễn Tuyết Cầm ấn vai cô xuống, ngăn không cho cô rời đi, nét mặt bình thản mà nghiêm túc: “Sông có khúc, người có lúc! Lúc đó bác cả con còn chưa qua đời, Tinh Thạch vẫn còn là của gia đình chúng ta, bây giờ thì sao? Trưởng bối duy nhất trên dưới trong nhà họ Diệp chỉ còn lại bố con. Nếu chúng ta vẫn còn làm ngơ không quan tâm, Tinh Thạch sớm muộn cũng sẽ không còn chỗ đứng cho nhà họ Diệp nữa.”

“Thế nên mẹ đã gán con đi?” Diệp Lan nhìn bố mẹ, cõi lòng tê tái.

Diệp Hạc Thành ngồi bên, thở dài nói: “Con gái à! Bố mẹ cũng là muốn tốt cho con thôi, tìm một gia đình môn đăng hộ đối có gì không đúng chứ? Thật ra bố mẹ cũng không mang con ra để đổi lấy thứ gì. Bố và mẹ con thật lòng cho rằng cậu Tố Khải đó không thích hợp với con. Con là thiên kim tiểu thư, nó chỉ là một thằng cảnh sát quèn. Con xem xem, ngày thường quần áo con mặc, đồ con ăn, thậm chí là phương tiện đi lại, có cái nào không tốt? Cậu cảnh sát đó có thể cho con một cuộc sống giàu sang, sung sướng hay không? Bây giờ con còn nhỏ, luôn cảm thấy tình yêu là thứ vĩ đại nhất. Nhưng Lan Lan à, còn phải biết hôn nhân không phải trò đùa của con nít, khác hẳn với việc con yêu đương. Lâu dần các con cũng phải đối mặt với vật chất chứ? Đến lúc đó con sẽ cảm thấy cuộc sống rất gian khổ. Con và nó là người sống ở hai thế giới khác nhau. Con ở trên trời, nó ở dưới đất. Hai đứa đến với nhau hoàn toàn không thích hợp.”

“Đúng đấy, Lan Lan! Bố mẹ đều là người từng trải. Những gì bố mẹ nói con phải khiêm tốn mà học hỏi. Trên đời này không có bố mẹ nào không nghĩ cho con cái cả. Mẹ thừa nhận, con có tình cảm với Tố Khải, Tố Khải cũng đối xử rất tốt với con, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi, rồi con cũng phải đối diện với hiện thức chứ? Con nói xem, từ sáng tới tối nó toàn tiếp xúc với mấy kẻ xấu xa, còn con thì sao? Nghề nghiệp của con lịch sự, trong tay lại có cổ phần của Tinh Thạch, chắc chắn kiếm được hơn nó rất nhiều. Tới lúc đó hai đứa lấy nhau bảo người ngoài nhìn các con thế nào? Lẽ nào con còn định chuyển qua sống cùng với bố mẹ? Con gái à! Con mà lấy Tố Khải là tự hạ giá mình. Đàn ông trên đời này chẳng ai muốn người phụ nữ của mình kiếm tiền nhiều hơn mình, thời gian ra ngoài nhiều hơn thời gian ở nhà cả. Nó là người có công việc ổn định. Loại đàn ông đó từ trong máu đã có tư tưởng bảo thủ gia trưởng. Điều nó hy vọng là con có thể trở thành người phụ nữ quán xuyến công việc gia đình, chứ không phải một cô chủ. Con bảo con kết hôn rồi cũng không thể tự mình bỏ tiền ra thuê bảo mẫu tới nhà giúp việc chứ? Bố con nói đúng lắm. Hai đứa là người của hai thế giới khác nhau. Yêu đương qua đường thì thôi, kết hôn thì chắc chắn không được.”

“Mẹ! Sao mẹ có thể như vậy chứ? Hai người ở bên nhau là phải chăm sóc cho nhau. Con là cô chủ nhà giàu thì đã sao? Chẳng phải vẫn có hai cái mắt, một cái mũi, một cái miệng sao? Cho dù thường ngày con ăn sung mặc sướng, đó đều là bố mẹ ép buộc cung cấp cho con mà thôi. Quần áo có đẹp đến mấy con cũng không thể một ngày thay bảy, tám bộ. Đồ ăn có ngon đến mấy con cũng chỉ có một cái miệng mà thôi. Vòng đi vòng lại, chẳng qua là bố mẹ hy vọng lấy cuộc hôn nhân thương mại của con để đề phòng anh rể mà thôi. Nếu bố mẹ thật sự lo lắng như thế, vậy được thôi, còn xem mặt làm gì nữa? Chi bằng bố mẹ tặng con cho anh rể luôn đi. Con đi theo anh ấy, chẳng phải bố mẹ cũng không phải lo con đói ăn thiếu mặc sao?” Diệp Lan sốt ruột, cuộn chặt tay lại.

“Con nói linh tinh cái gì thế?” Sắc mặt Nguyễn Tuyết Cầm rất không vui, bà ta thấp giọng quát: “Tốt nhất là con bình tĩnh lại ngay. Cho dù có khó chịu thế nào, hôm nay con cũng phải đi gặp người ta cho mẹ.”

“Lan Lan à! Phía nhà trai hôm nay tới, gia đình có một công ty đại lý. Cả nước đều có chi nhanh của họ. Bố cậu ấy là một nhân vật có tiếng tăm trong giới kinh doanh. Cậu ấy lại là con một trong nhà, sớm muộn gì cũng sẽ kế nghiệp gia đình, tuổi tác cũng hợp với con, lớn hơn con bốn tuổi.” Diệp Hạc Thành kiên nhẫn giải thích cho Diệp Lan.

Diệp Lan nhăn mặt: “Tóm lại, con sẽ không chấp nhận người khác đâu.”

“Nếu con thật sự yêu Tố Khải thì nên buông tay nó.” Nguyễn Tuyết Cầm bất ngờ nói câu ấy.

Diệp Lan không hiểu.

“Tố Khải có thể vì con mà từ bỏ công việc nó yêu thích nhất. Con cảm thấy lâu dần nó có hối hận không? Con đi theo nó, nó chỉ có thể không ngừng thỏa hiệp và thay đổi, cuối cùng sẽ biến thành một người mà ngay bản thân nó cũng ghét bỏ. Đây là biểu hiện của việc con yêu nó? Nếu đổi lại là người con gái khác, nó sẽ không có nhiều áp lực như thế, nó có thể vẫn được làm công việc mà mình muốn, thậm chí thoải mái còn phát triển được tốt hơn nữa. Bây giờ thì sao? Nó chỉ có thể núp mình trong một nơi bé nhỏ làm một cảnh sát tép riu. Lý tưởng và hoài bão bị vứt vào thùng rác hết rồi. Lan Lan! Con cảm thấy đây là tình yêu mà con cần sao?”

“Con…” Diệp Lan há hốc miệng.

“Tóm lại con hãy suy nghĩ cho kỹ đi. Nhưng trước đó, buổi xem mặt hôm nay con nhất định phải đi.” Nguyễn Tuyết Cầm vừa đấm vừa xoa.

Diệp Lan đang định nói gì, đã thấy có tiếng nói vọng vào, một giọng nói tràn trề nhiệt tình.

“Thật ngại quá, để gia đình đợi lâu rồi!”

Diệp Lan ngẩng đầu lên nhìn. Đầu tiên là nhìn thấy một cặp vợ chồng đứng tuổi. Người vợ khoan thai, người chồng điềm đạm. Theo sau họ còn có một người đàn ông khá trẻ.

Dáng người cao ráo, cơ thể khỏe mạnh.

Khi cô ngước mắt lên, anh ta cũng vừa hay nhìn qua đây.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Diệp Lan ngỡ ngàng, chỉ vào anh ta và thốt lên: “Cảnh Long?”

Còn Cảnh Long cũng không ngờ lại là cô, sững người trong giây lát: “Diệp Lan? Sao lại là em?”

Khi Tố Diệp tỉnh lại, ngoài cửa sổ nắng đã lên cao.

Rèm cửa cũng không thể che hết những tia sáng rực rỡ ấy.

Bên cạnh cô trống trải, chỉ còn lại hơi ấm.

Và mùi đàn ông còn lưu lại trong không khí.

Tinh mơ sáng thứ bảy, cô tỉnh dậy khi khắp người đau nhức.

Đang định đứng dậy thì cửa phòng bật mở.

Niên Bách Ngạn vừa tắm rửa xong. Nửa trên cơ bắp vẫn còn đọng nước. Từng giọt nước men theo từng thớ thịt chảy xuống. Phía dưới anh quấn một chiếc khăn tắm lớn.

Tố Diệp anh đã đi từ lâu rồi, không ngờ anh vẫn còn ở nhà. Cô vô thức cứng đờ người, ngồi yên trong chăn không dám động đậy.

Anh thấy cô tỉnh, bèn đi tới, ngồi xuống bên cạnh giường. Anh cầm lấy một chiếc áo sơ mi được gấp ở một bên, tùy hứng hỏi một câu: “Hôm nay có kế hoạch gì không?”

Tố Diệp không hiểu ý trong câu hỏi của anh, suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ sẽ tìm Yêu Yêu ăn cơm!”

Cuối tuần là thời gian để tiêu khiển, nhưng cho tới bây giờ, cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào hay để trải qua mấy ngày cuối tuần, đành tùy tiện nói một câu lấy lệ.

Niên Bách Ngạn không né cô, mà thay một chiếc quần sạch sẽ ngay trước mặt cô. Anh ném chiếc áo sơ mi trong tay sang một bên, rồi hờ hững nói: “Lấy cho tôi một chiếc áo sơ mi sạch.”

Tố Diệp cũng ngửi thấy mùi rượu trên áo anh. Cô vốn định mặc kệ anh, nhưng lại thấy anh đứng yên đó, bổ sung một câu: “Hôm nay tôi ra ngoài không vội chút nào đâu.”

Vừa nghe nói vậy, cô đứng dậy ngay.

Nhưng vừa mới đó, một chất dịch sền sệt, nhạt màu đã chảy từ trong người cô ra, dính đầy giữa hai chân.

Mặt cô trắng bệch đi.

Cô chợt nhớ lại hành vi tối qua của anh.



Hơi thở nặng nề ấy dường như vẫn còn văng vẳng bên tai cô.

Từ phòng khách tới phòng ngủ, anh giữ mãi cho cô sự kích tình. Anh sau khi say rượu, thời gian còn dài hơn bình thường.

Cô bị anh nâng lên, rồi rơi xuống, rồi lại lên cao…

Cho tới khi, cô có thể cảm nhận được anh mỗi lúc một lớn hơn trong cơ thể cô, sức mạnh càng lúc càng nhanh.

Lớp sóng này sắp qua, lớp sóng khác đã ập tới.

Cô gần như lắc lư đến sụp đổ.

Đây không phải lần đầu tiên quan hệ với anh, đương nhiên cô hiểu anh sắp bùng nổ.

Thế là cô bất lực đẩy anh ra, cầu xin anh đừng để lại…

Nhưng anh vẫn giữ chặt người cô.

Cuối cùng, anh khẽ gầm lên một tiếng, rồi giải phóng tinh hoa của mình vào cơ thể cô.

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự nóng bỏng ấy đang đốt chảy nơi sâu thẳm của cô, đốt mãi, đốt mãi, thiêu rụi cả trái tim…

Khoảnh khắc ấy, trái tim cô cũng như anh vậy, đập cuồng loạn không ngừng.

Niên Bách Ngạn được thoải mái giải tỏa dục vọng không lập tức rút lui ngay. Anh ôm cô rất lâu, giữ mãi một tư thế đó.

Gương mặt anh vùi vào cổ cô. Hơi thở vẫn không hề nguội đi, giống hệt như nhiệt độ khuôn mặt anh.

Lồng ngực anh cũng dần dần bình ổn trở lại.

Cánh tay cô vẫn còn vắt lên bả vai anh, cảm nhận cái căng chặt của cơ bắp và từng giọt mồ hôi gợi cảm sau khi được trút hết toàn bộ tinh hoa đã từ từ thả lỏng trở lại.

Sau đó, Niên Bách Ngạn chống tay lên, tạo ra cho một không gian nhỏ để hít thở. Một tay kia anh vuốt ve gương mặt cô, nhẹ nhàng mơn man. Rồi anh cúi xuống, hôn khẽ lên vầng trán đẫm mồ hôi của cô.

Bờ môi di chuyển từng chút một, cuối cùng dừng lại ở một nụ hôn sâu.

Một Niên Bách Ngạn cuồng phong, ngang ngược cuối cùng lại trở về với vẻ dịu dàng, triền miên, chăm sóc rất cẩn thận cơ thể đang từ từ xua tan nhiệt tình của người con gái sau khi kết thúc.

Cô buồn ngủ rồi, cũng mệt rồi, cuối cùng ngủ thiếp đi kiểu gì cũng quên mất.



Hai tay Niên Bách Ngạn chống lên giường, giam cô trong vòng tay mình. Anh cười khẽ: “Còn không dậy đi?”

Tố Diệp nhận ra vẻ đùa cợt trong ánh mắt anh. Cô cắn răng, kéo luôn chiếc khăn tắm bị anh vứt lại trên giường tới, đẩy anh ra rồi che người đi xuống giường.

Chân vừa mới chạm đất, cẳng chân cô đã run lên. Cả đôi chân mềm nhũn, nhưng cô vẫn phải đi vào phòng để quần áo dưới sự quan sát của anh.

Niên Bách Ngạn khẽ cười. Ánh mắt anh dừng lên trên tấm ga trải giường, với một khoảng ướt đẫm…

Một lát sau, Tố Diệp lấy ra một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, trắng phau, đơn giản.

Đưa cho anh.

Anh không giơ tay lấy, mà thong dong nhìn cô nói: “Mặc cho tôi!”

Tố Diệp trừng mắt với anh: “Phải thu phí riêng đấy!”

Niên Bách Ngạn ngỡ ngàng đôi chút rồi bật cười: “Muốn bao nhiêu tiền?”

“Một ngàn!” Cô trực tiếp báo giá.

Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Được thôi!”

“Tiền trao cháo múc!” Cô giơ tay ra trước mặt anh.

“Ví tiền ở dưới nhà, lát nữa em cứ xuống mà lấy.” Niên Bách Ngạn không hề giận dữ.

Tố Diệp lườm nguýt, không nói gì nữa mà lập tức đi tới, khoác áo lên người cho anh.

Niên Bách Ngạn hưởng thụ khoảnh khắc người con gái bé nhỏ đang ở trước ngực mình.

Dưới đầu ngón tay cô, chiếc áo sơ mi trắng phau tựa cánh hoa sen, tôn lên làn da gần như trong suốt của cô. Ánh nắng len vào phòng, không thiên vị bất kỳ ai. Có tia sáng vụn bắn lên tóc cô, khiến mái tóc mượt mà như một dải lụa.

Niên Bách Ngạn bỗng nhiên cảm thấy rất thanh thản với một buổi sáng như thế này. Anh không tỉnh dậy rời khỏi nhà từ khi trời còn tờ mờ sáng, mà đợi tới khi ánh nắng hắt vào gương mặt cô, để anh được nhìn ngắm vẻ rực rỡ đã lâu không gặp của người con gái ấy.

Anh dùng hai chữ “rực rỡ” để hình dung không khoa trương chút nào.

Đa phần mọi người khi thức dậy đều uể oải, thế nên cho dù có đẹp cũng chỉ trong một khoảnh khắc lười biếng ngắn ngủi từ trong giấc mơ chuyển tới hiện thực. Nhưng Tố Diệp thì khác. Cô mang một vẻ lười biếng xinh xắn, nhưng phần nhiều còn vì đôi mắt đó của cô. Một đôi mắt bé nhỏ mà kiên cường, quyết không chịu thua. Đối mắt ấy vì có suy nghĩ lại càng trở nên xinh đẹp hơn.

Cô giơ tay, cài từng cúc áo cho anh, không khách khí lắm, nhưng đủ để khuấy đảo tình yêu tận sâu trái tim Niên Bách Ngạn.

Chỉ cần anh giơ tay là có thể ôm cô vào lòng.

Niên Bách Ngạn nghĩ như vậy mà đã làm như vậy.

Khi cô cúi đầu cài xong cho anh cúc áo cuối cùng, ngón tay vừa buông xuống, anh bèn giơ cánh tay mình ra, kéo cô vào lòng.

Mùi hương dễ chịu của người đàn ông cùng mùi nước cạo râu quyện chặt nhau, thấm đẫm lên hô hấp của cô, cũng làm rối loạn trái tim cô. Cô không ngẩng đầu nhìn anh, mà muốn đẩy anh ra, nhưng anh vẫn siết rất chặt.

“Đừng tới làm phiền Lâm Yêu Yêu nữa, cuối tuần rồi, cô ấy làm gì có thời gian dành cho em.” Niên Bách Ngạn nghiêng đầu nhìn cô, như cười như không.

Vừa nãy chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ nói cho có của Tố Diệp. Anh nói xong cô cũng không tiếp lời, chỉ hờ hững đáp: “Tự tôi sẽ sắp xếp thời gian.”

“Trưa nay đợi tôi!” Niên Bách Ngạn khẽ nói.

Tố Diệp sững sờ, ngước mắt lên nhìn anh.

“Có một nhà hàng mới mở, thức ăn không tồi.” Bờ môi Niên Bách Ngạn thấp thoáng một nụ cười. Cuối cùng, dường như anh sợ cô bỏ trốn, bèn bổ sung thêm một câu: “Ăn cơm với ông chủ, cũng là nghĩa vụ của nhân tình đấy!”

Đôi mắt vốn đang bình yên của Tố Diệp chợt xôn xao. Cô ngẩng mặt lên, nhìn Niên Bách Ngạn chằm chằm. Dần dần, ánh sáng trong đó tụ lại thành một quầng sáng mơ hồ không rõ. Sau cùng cô cắn răng đáp: “Được!”

Niên Bách Ngạn mỉm cười, vòng tay ra sau gáy cô, cúi đầu hôn lên trán cô…

Cuối tuần, hiếm có ngày trời đẹp.

Trong ánh nắng thấm hương hoa thoang thoảng, đến cả làn gió cũng trở nên nhẹ nhàng.

Nhiệt độ của mùa xuân luôn biến đổi rất nhanh.

Ban sáng hơi se se lạnh, tới trưa là có thể mặc áo cộc tay. Về buổi tối thì áo khoác lại không thể rời tay. Bốn mùa, mỗi mùa đều có một sự tùy hứng riêng, trong đó không thể thiếu mùa xuân.

Tiết xuân ở Bắc Kinh trước nay luôn ngắn ngủi, nhưng lại phân hóa được cái đẹp của mùa đông và mùa hạ trong quãng thời gian ngắn chẳng tày gang ấy, dùng một ngòi bút nhạt nhòa để tô dần từng lớp, từng lớp sắc màu ấm áp, để tới cuối cùng phác họa nên ngày hạ dài dặc nhất.

Lúc ấm lúc lạnh chính là điểm đặc biệt của mùa này, cho dù ngoài cửa nắng vàng có rực rỡ đến mức nào.

Ít nhất thì khi Cảnh Long gõ cửa nhà Diệp Lan, cô vừa mở cửa, không khí lạnh đã len vào nhà.

Cuộc thăm hỏi của Cảnh Long khiến Diệp Lan trở tay không kịp. Cô ngẩn người một lúc mới ra phải mời anh ta vào nhà.

Diệp Lan có chút thiếu tự nhiên. Cô bảo anh ta đợi một lát. Cô vào phòng thay áo ngủ, mặc một bộ quần áo ở nhà bình thường rồi ra ngoài.

Cảnh Long thì đang ngắm những bức ảnh trên bức tường phòng khách, từng bức từng bức một, có vẻ rất hứng thú.

Diệp Lan rót nước cho anh ta rồi mời anh ta ngồi.

Sau khi ngồi xuống, Cảnh Long hỏi thăm mấy câu rồi nói: “Anh tới tìm em như vậy có hơi đường đột, mong em đừng trách.”

Diệp Lan khẽ lắc đầu, hỏi một câu: “Tố Khải có chuyện gì sao ạ?”

Mấy ngày nay họ đều không có liên lạc. Cô không biết giữa cô và Tố Khải đã làm sao, giống như rõ ràng rất quan tâm tới đối phương nhưng lực bất tòng tâm. Mà có rất nhiều chuyện rất kỳ lạ, thời gian như một nhà tạo hóa tài ba, lặng lẽ biến đổi tất cả mọi thứ.

Giống như cô và Tố Khải.

Cũng giống như Cảnh Long trước mặt cô bây giờ.

Buổi xem mặt ngày thứ sáu quả thực đã làm Diệp Lan hết hồn hết vía. Cô hoàn toàn không thể ngờ rằng đối tượng xem mắt lại là Cảnh Long. Cô chỉ biết anh với thân phận một cảnh sát chống ma túy, không ngờ anh lại có một gia cảnh giàu có đến thế. Công ty đại lý mà bố mẹ nói cô biết. Nó kinh doanh tiểu ngạch, quản lý rất nhiều sản phẩm thương mại, có thực lực nhất nhì trong cả nước.

Sau đó, Cảnh Long đề nghị cho cô và anh ta được rời đi trước. Bố mẹ hai bên nhìn thấy cảnh ấy thì vui mừng như kết thông gia tới nơi vậy.

Ra khỏi cửa hội quán, Diệp Lan sốt sắng hỏi mọi chuyện là thế nào.

Cảnh Long giải thích với cô rằng. Ước mơ lớn nhất từ nhỏ tới lớn của anh ta là được làm cảnh sát, nhưng tiếc rằng anh ta lại là con một, tới một độ tuổi nhất định phải kế thừa sự nghiệp của gia đình là điều khó tránh khỏi. Anh ta và bố mình đã có hẹn ước, trước khi phải thừa kế gia nghiệp, anh ta phải thực hiện nguyện vọng của mình. Bố anh ta cũng là một người thấu tình đạt lý, cũng cho rằng đàn ông khi còn trẻ thì dầm mưa dãi nắng một chút, sau khi tiếp quản gia nghiệp mới càng thích ứng được với những biến đổi của thương trường, thế là đã đồng ý với yêu cầu của anh ta.

Bao nhiêu năm nay, anh ta vẫn tận tụy trong công việc chống ma túy của mình. Trong sở cảnh sát không ai biết gia cảnh nhà anh ta như thế nào. Anh ta cũng chưa từng tiết lộ với ai.

Cuối cùng anh ta bổ sung một câu, nửa năm nữa là anh ta sẽ rời khỏi cục cảnh sát.

Lúc nói những lời ấy, Diệp Lan nhìn thấy sự hụt hẫng trong đôi mắt Cảnh Long.

Tối đó, cô và anh ta nói chuyện rất ít. Cảnh Long cũng đưa cô về nhà rất lịch sự.

Nhưng hôm nay, Diệp Lan không ngờ Cảnh Long lại tìm tới nhà, nhất định là bố mẹ nói cho anh ta biết địa chỉ của cô.

Cảnh Long nghe xong, cười khẽ rồi lắc đầu: “Thật ra anh tới tìm em, là muốn em cùng anh đi mua mấy bộ quần áo.”

Diệp Lan nghe xong bèn cảm thấy kỳ lạ.

Cảnh Long vội vàng giải thích rằng mình vừa tới Bắc Kinh chưa lâu, hơn nữa từng này tuổi nhưng đây lại là lần đầu tiên lên thủ đô. Bình thường vì công việc quá bận rộn, anh ta cũng chẳng quan tâm được, nên anh ta muốn nhân dịp cuối tuần đi mua mấy bộ quần áo. Nhưng các trung tâm thương mại ở Bắc Kinh, anh ta lại không nắm rõ, mà cũng chẳng có bạn bè gì. Tố Khải thì chắn chắn là không có thời gian rồi, nên người có thể nghĩ tới chỉ còn mình Diệp Lan.

Lúc này Diệp Lan mới nhớ ra anh ta đã từng nói gia đình mình định cư ở Thượng Hải. Từ nhỏ anh ta đã lớn lên ở đó, sau đó ra nước ngoài du học. Sau khi về nước làm việc thì đã được điều tới Vân Nam, Quý Châu… làm việc dài hạn. Đây đúng thật là lần đầu tiên anh ta tới Bắc Kinh công tác.

Suy nghĩ đầu tiên của cô là gọi cho Tố Khải, hỏi xem anh có thời gian không, nhưng không hiểu sao cô bỗng do dự, suy nghĩ một lúc lại thôi.

Cảnh Long đợi mãi câu trả lời của cô. Cô suy nghĩ, rồi gật đầu…

Khi Lâm Yêu Yêu được Diệp Uyên thông báo về chuyến bay hai giờ chiều tới Hồng Kông thì sững sờ rất lâu. Mãi một lúc sau, cô mới nói được một câu: Diệp Uyên! Chí ít anh cũng phải báo trước với tôi một tiếng mới phải chứ?

Diệp Uyên bèn đỗ xe sang một bên, tắt máy, rồi quay đầu giải thích với Lâm Yêu Yêu: “Anh định sau khi tới Hồng Kông lựa xong mấy thứ đồ sau khi kết hôn, nhân tiện sẽ đưa em đi chơi, thả lỏng tâm trạng một chút.”

Lâm Yêu Yêu nhìn thẳng về phía trước, nhẫn nhịn không lên tiếng.

Diệp Uyên thấy cô như vậy, bèn kéo tay cô lại nói: “Không thì thế này đi, chúng ta tới châu Âu mua đồ cũng được.”

“Tôi không có kỳ nghỉ.” Lâm Yêu Yêu hờ hững đáp.

Diệp Uyên cười: “Đích thân anh sẽ phê chuẩn đơn xin nghỉ phép cho em.”

Lâm Yêu Yêu há hốc mồm, một lúc sau mới nhìn về phía anh: “Diệp Uyên! Không phải tôi chê bai gì địa điểm mua sắm của anh. Đối với tôi mà nói, mua ở đâu cũng vậy thôi, nhưng điều kiện tiên quyết là anh cũng phải nói trước với tôi một tiếng chứ?”

Diệp Uyên nghe xong lập tức giơ cao hai tay: “Được, được, được! Là anh sai! Anh xin lỗi em! Tại anh suy nghĩ không chu đáo. Chuyện này đúng là phải bàn bạc trước với em mới phải.”

Có lẽ Lâm Yêu Yêu không ngờ anh lại chủ động nhận sai. Cô đờ ra giây lát.

Diệp Uyên buông tay xuống, nhìn cô, nét mặt có chút cợt nhả: “Vậy em xem, chúng ta đi đâu mua đồ đây? Hay là em nói cho anh biết em muốn đi đâu nhất, để anh sắp xếp.”

“Tôi muốn tới nơi xa nhất.” Cô có chút hờn giận.

Diệp Uyên suy nghĩ: “Nơi xa nhất à? Khái niệm này chung chung quá. Thật ra anh có thể gợi ý một số nơi không tồi. Đương nhiên, tốt nhất là anh sẽ đích thân lái máy bay đưa em tới…” Nói tới đây, anh ngừng lại một chút, ánh mắt chợt tối đi phần nào.

Lâm Yêu Yêu nhạy cảm nắm bặt được vẻ hụt hẫng trong đôi mắt anh, trái tim cô khẽ run lên một nhịp.

“Chẳng qua tôi chỉ tiện mồm thì nói vậy thôi, tôi không muốn đi đâu cả.” Cô né tránh vấn đề.

Cô từng oán hận Diệp Uyên, hận anh dùng thủ đoạn bỉ ổi. Nhưng đồng thời cô cũng ít nhiều hiểu Diệp Uyên. Hàng không mới là sự nghiệp anh quan tâm nhất. Đôi mắt và trái tim anh chỉ thuộc về bầu trời rộng lớn cao xanh kia. Tinh Thạch đối với anh mà nói là một sự trói buộc tàn nhẫn nhất.

Sau khi nghe xong lời cô nói, Diệp Uyên lắc đầu: “Đồ đạc thì vẫn phải chuẩn bị.”

“Bắc Kinh rộng lớn như vậy, thứ gì mà không có.” Cô buông một câu.

Diệp Uyên thấy thái độ của cô kiên quyết đành phải thỏa hiệp.

Rất lâu sau, anh nhìn cô và hỏi: “Yêu Yêu! Có một câu anh vẫn rất muốn hỏi em.”

Lâm Yêu Yêu quay sang nhìn anh.

Anh khôi phục lại thái độ chân thành, nắm chặt tay cô: “Trong lòng em, có thích anh một chút xíu nào không?”

Trái tim Lâm Yêu Yêu nhói đau. Cô rút tay lại, không cần suy nghĩ: “Không!”

“Ồ…” Bất ngờ, Diệp Uyên không giận dữ, ngược lại anh kéo tay cô lại, đặt lên mu bàn tay một nụ hôn: “Không sao, ngày tháng còn dài.”

Lâm Yêu Yêu nhìn nét mặt cười cợt của anh, nhất thời chẳng nói nên lời.

Nếu anh không từng đối xử với cô như thế, có lẽ… cô sẽ cảm động.

Nhưng từ sau lần đó, Diệp Uyên không còn cưỡng ép cô nữa. Giới hạn của anh chỉ dừng lại ở nắm tay, không còn làm những hành vi quá mức cho phép với cô. Thế nên, cô lại càng chẳng biết phải đối mặt với anh thế nào.

Từ trung tâm mua sắm trên con đường tài chính Phúc Hưng Môn cho tới trung tâm thương mại Kim Bảo Hối gần Vương Phủ Tỉnh, Tố Diệp đi từ Tây sang Đông, cả một buổi sáng. Cô hoàn toàn phát huy đặc trưng của người phụ nữ chỉ đi ngắm không tiêu tiền.

Nhưng quả thực cô đã ngắm được không ít thứ.

Mùa xuân mới về, tất cả các thương hiệu đều tung ra các sản phẩm mới bắt mắt, đang không ngừng kích thích khao khát mua sắm của phụ nữ.

Điều thuận lợi nhất của khu vực đồ cao cấp chính là không có nhiều người chen chúc xô đẩy cùng cô, thích hợp cho những trái tim cô đơn, lạc lõng trong một ngày cuối tuần nhộn nhịp.

Trong một cửa hàng, Tố Diệp thử tới bảy, tám bộ quần áo. Nhân viên cũng không hổ danh có tiêu chuẩn, tố chất đã được quốc tế hóa. Bất luận Tố Diệp có kén chọn, gây khó dễ thế nào, họ vẫn luôn tươi cười lịch thiệp, giới thiệu cho cô từng bộ một.

Tới cuối cùng, Tố Diệp vẫn chẳng mua bộ nào. Khi thay quần áo trong phòng thử đồ, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng cô nhân viên bực tức sau khi trút bỏ dáng vẻ cao cấp bề ngoài. Cô ta nói với các nhân viên rất nhỏ rằng: Nhìn thấy chưa, xinh đẹp để làm gì? Tới ngày cuối tuần cũng chỉ đi mua sắm một mình, chắc là mua quần áo cũng phải bỏ tiền túi của mình ra nên xót.

Sau đó cô lại nghe thấy các nhân viên khác thì thụt: Muốn chết hả! Bàn tán sau lưng khách hàng mà bị tố cáo thì cậu chết chắc.

Mấy câu nói đó cứ lọt vào Tố Diệp một cách nhát gừng, đứt đoạn. Nếu là bình thường cô đã nổi xung lên từ lâu, nhưng hôm nay không hiểu sao, cô lại bình tĩnh lạ thường.

Sau khi lần lượt trả quần áo cho nhân viên, cô bổ sung một câu: Tôi đi một vòng, nếu không có bộ nào hợp sẽ quay lại.

Nhân viên mỉm cười tiễn cô đi.

Dường như Tố Diệp đọc ra được một câu nói phía sau nụ cười mỉm ấy: Quay lại ư? Chẳng qua chỉ là nói cho lấy lệ mà thôi.

Cô không quan tâm tới vẻ giả dối của cô ta, mà cũng mỉm cười đáp lại rồi rời đi.

Đang chuẩn bị vào một quán cafe nghỉ chân một lúc, bỗng cô người gọi giật lại sau lưng cô. Cô quay đầu, thì ra là Diệp Lan.

Tố Diệp thấy sau lưng con bé còn có một người đàn ông thì cảm thấy rất kỳ lạ.

Diệp Lan nhìn thấy cô rất vui mừng, hỏi thăm mấy câu.

Tố Diệp nhìn anh, hỏi với vẻ chần chừ: “Vị này là…”

Diệp Lan còn chưa lên tiếng, Cảnh Long đã chủ động bước tới tự giới thiệu: “Chào chị, bác sỹ Tố! Tôi là Cảnh Long, bạn của Diệp Lan. Tôi từng nghe Diệp Lan nhắc tới chị.”

Tố Diệp bắt tay với anh ta: “Chào anh!”

“À, thật ra anh ấy là đồng nghiệp của Tố Khải.” Diệp Lan giải thích.

Tố Diệp nhìn Cảnh Long, rồi lại nhìn Diệp Lan: “Hai người… đi mua sắm?”

Cảnh Long chỉ cười không đáp.

Diệp Lan vội vàng bổ sung thêm một câu: “Không phải… Là anh ấy muốn mua mấy bộ quần áo, lại không nắm rõ đường phố Bắc Kinh, thế nên em…” Nhưng bất luận giải thích thế nào, đều khiến cho người ta cảm giác kỳ lạ.

Tố Diệp gật đầu như còn đang suy nghĩ gì đó.

“Trưa nay cùng đi ăn cơm đi!” Diệp Lan đề nghị.

Tố Diệp nhìn đồng hồ. Mười một rưỡi rồi mà Niên Bách Ngạn vẫn chưa gọi điện tới. Cô suy nghĩ rồi nói: “Thôi, hai người đi ăn đi, tôi có hẹn rồi!”

Diệp Lan cười hì hì: “Chị hẹn anh rể hả?”

“Em theo ai mà gọi là anh rể thế hả?” Tố Diệp trừng mắt nhìn con bé.

“Theo ai thì anh ấy cũng là anh rể. Nếu chị nghe không quen thì em gọi anh ấy là tổng giám đốc Niên là được chứ gì.” Diệp Lan mím môi.

“Đừng có vớ vẩn!” Dẫu sao cũng có người ngoài ở đây, Tố Diệp ít nhiều cảm thấy không tự nhiên.

Diệp Lan nhìn cô: “Không giống phong cách của chị lắm thì phải, cả sáng mà hai tay vẫn trống trơn?”

“Chẳng có gì để mua!”

“Hay là… tiền của chị bị tổng giám đốc Niên trừ sạch rồi.” Diệp Lan đẩy cô một cái rồi nói: “Chị đừng trông chờ vào em đấy. Đồ ở đây dựa vào chút tiền lương đó của em, đến một bộ quần áo cũng không mua nổi.”

Việc tổng giám đốc Niên xưa nay luôn nghiêm khắc với nhân viên, trừng phạt cố vấn tâm lý Tố Diệp chép phạt điều lệ nhân viên đã được truyền đi. Tin tức này sở dĩ lan ra đều vì sự thiếu hợp tác của Tố Diệp.

Nghe nói vì cô không nộp chép phạt bản kiểm điểm đúng giờ tới bàn làm việc của tổng giám đốc, mà phòng tài vụ đã lập tức chuyển thông báo phạt tiền tới cho Tố Diệp. Vì vậy, chuyện này đã trở thành tiêu điểm khiến trên dưới trong công ty say sưa kể lại.

Nhưng điều tốt là, Tố Diệp một lần nữa thành công trở thành con gà khổ sở, còn Niên Bách Ngạn là người giết gà, để làm khiếp sợ những kẻ tinh ranh không yên phận khác.

Đây là nguyên nhân căn bản Tố Diệp đi dạo cả sáng mà không thu hoạch được gì.

Không sai! Cô đã bị Niên Bách Ngạn trừ sạch tiền!

Gian thương đúng là gian thương. Cô chỉ mở ví tiền của anh ra thôi, còn anh thì rút sạch tiền của cô.

Thế nên, sau khi nghe Diệp Lan nói, nét mặt cô có phần ngượng ngập. Cô hắng giọng: “Yên tâm đi! Xem em bị dọa kìa!”

Diệp Lan cười: “Em phải tiêm thuốc dự phòng cho chị trước, đề phòng vạn nhất.”

Tố Diệp không biết phải làm sao. Cô liếc mắt phát hiện Cảnh Long đang mỉm cười nhìn Diệp Lan, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm không lành. Chẳng mấy chốc, cô tươi cười nhìn sang Cảnh Long: “Anh Cảnh! Tôi muốn nói chuyện riêng với Diệp Lan mấy câu, anh không ngại chứ?”

Cảnh Long mỉm cười xin lỗi, rồi quay người đi ra một chỗ khác.

Đợi anh ta biến mất ở một góc, Tố Diệp mới kéo Diệp Lan lại, nhíu mày nói: “Thế này là thế nào?”

Diệp Lan chẳng hiểu mô tê gì: “Sao lại thế này là thế nào ạ?”

Tố Diệp chỉ về hướng Cảnh Long vừa khuất dạng: “Ngày Chủ nhật, em không hẹn hò với Tố Khải, mà lại cùng người đàn ông khác đi mua quần áo?”

“Chị! Chị hiểu lầm rồi. Anh ấy không có bạn bè ở Bắc Kinh, thế nên…”

“Mấy lời ngớ ngẩn đó mà em cũng tin?” Tố Diệp lắc đầu bất lực: “Cậu ta có ý với em. Nếu em còn yêu Tố Khải thì dứt khoát với người đó ngay!”

Diệp Lan cười: “Chị nói gì vậy? Sao anh ấy lại có ý với em được?”

“Ánh mắt cậu ta nhìn em người tinh mắt nhìn một cái là nhận ra ngay.” Tố Diệp giơ tay chọc vào đầu con bé: “Em đừng có ngốc nghếch, chuyện gì cũng không biết nữa!”

Diệp Lan hơi ngẩn người, một lúc sau mới cười ngượng ngập: “Em nghĩ là… không thể nào!”

“Tạm thời không nói về Cảnh Long, em và Tố Khải sao rồi? Theo như chị biết, hôm nay nó ở nhà, không tới sở.” Tố Diệp lại hỏi.

Diệp Lan cắn môi, cúi gằm.

“Hai đứa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Chị…” Một lúc sau Diệp Lan mới nhìn lên Tố Diệp, gương mặt có chút ấm ức: “Thật ra em cũng không biết em và anh ấy làm sao nữa. Từ ngày anh ấy từ Vân Nam trở về, em liền cảm thấy mọi việc đều bất ổn. Bọn em nói chuyện càng ngày càng ít đi, những lúc ở bên nhau cũng không biết nên nói gì.”

Tố Diệp nhìn Diệp Lan, trái tim chợt lạnh đi quá nửa.

“Đang yên đang lành sao lại như vậy?”

Diệp Lan cắn môi, sau đó nắm chặt lấy tay Tố Diệp: “Chị, không hiểu tại sao, cảm giác Tố Khải mang lại cho em không còn như khi trước nữa. Lần này em đi Vân Nam, trông thấy anh ấy hóa trang thành một kẻ lưu manh, còn ôm theo một cô gái trong lòng. Hơn nữa… anh ấy… anh ấy còn xăm, hoàn toàn khác với dáng vẻ trước đây của anh ấy. Em…”

Tố Diệp chợt hiểu ra.

Tố Khải từ ngày quen biết với Diệp Lan đã mang lại cho con bé cảm giác chính trực như vầng mặt trời. Dáng hình nó trong bộ cảnh phục tuấn tú và ngay thẳng. Tố Diệp là chị nó, đương nhiên hiểu hình ảnh đó của Tố Khải đã mê hoặc không biết bao nhiêu cô gái mới yêu lần đầu. Đương nhiên, bao gồm cả Diệp Lan.

Diệp Lan khác với cô. Từ nhỏ, con bé đã sống trong một hoàn cảnh được yêu chiều. Bố mẹ nó bảo vệ nó rất tốt. Cô chưa từng gặp những chuyện hiểm ác trên đời. Trong thế giới của nó chỉ có lương thiện và đẹp đẽ. Thế nên nó hoàn toàn không tưởng tượng được một cảnh sát anh tuấn, khí khái như thế khi làm gián điệp sẽ có bộ dạng ra sao.

Nhưng Tố Diệp biết, cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh của Tố Khải khi chấp hành nhiệm vụ khác hoàn toàn với nó thường ngày. Mà cảnh này vừa hay lại bị một Diệp Lan ngây thơ bắt gặp, thế nên nhất thời, hình tượng của Tố Khải trong lòng con bé đã sụp đổ.

Nói cách khác, trước đây Diệp Lan luôn ngưỡng mộ Tố Khải, thậm chí là sùng bái, chưa bao giờ dám nhìn thẳng. Nhưng bây giờ, khi nó biết Tố Khải cũng có một hình ảnh khác, khó chấp nhận cũng là điều dễ hiểu.

Tố Diệp thở dài: “Diệp Lan! Em biết rõ đó là công việc của Tố Khải.”

Diệp Lan gật đầu lia lịa: “Em biết đó là công việc của anh ấy, nhưng chị à! Bây giờ mỗi lần ở bên cạnh anh ấy, em lại nhớ tới người phụ nữ đó, nhớ tới dáng vẻ anh ấy khi ôm cô ta, còn cả hình ảnh anh ấy lúc đó. Em thậm chí còn sợ hình xăm trên người anh ấy…”

Tố Diệp không biết nói sao.

Trưởng thành trong một môi trường và quá trình khác nhau sẽ tạo ra khả năng chấp nhận sau này. Giống như bạn bắt một người chưa bao giờ biết thế nào là lạnh phải tới Bắc Cực vậy.

“Em còn yêu Tố Khải không?” Tố Diệp thẳng thắn hỏi câu này.

Ánh mắt Diệp Lan chợt khựng lại, một lúc sau con bé gật đầu: “Yêu ạ!”

Tố Diệp nắm chặt tay Diệp Lan, chân thành nói: “Diệp Lan à! Em phải xác định rõ. Em yêu con người Tố Khải, hay chỉ yêu bộ cảnh phục trên người nó?”

Diệp Lan sững sờ.

Tố Diệp trầm mặc mấy giây rồi nói: “Em và Tố Khải có cần nói chuyện rõ ràng với nhau không? Hai đứa không gặp vấn đề về nguyên tắc, thế nên mọi chuyện đều dễ giải quyết. Không phải vì Tố Khải là em trai chị nên chị mới nói đỡ cho nó. Thực tế là nó rất yêu em, vì em nó mới rời khỏi đội chống ma túy.”

“Em không muốn anh ấy vì em mà phải hối hận.” Nghe xong câu ấy Diệp Lan càng cảm thấy nặng nề.

“Em cảm thấy, sự lựa chọn bây giờ của nó là một gánh nặng đối với em phải không?” Tố Diệp nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Lan.

Hơi thở của Diệp Lan gấp gáp, hồi lâu không nói gì.

“Diệp Lan! Chị hy vọng em có thể hiểu. Tố Khải là một người trưởng thành. Nó có sự lựa chọn và quyết định của mình. Con người ta luôn phải có trách nhiệm với quyết định của bản thân mình. Chị nghĩ nếu nó đã làm vậy thì sẽ không hối hận. Đương nhiên, em cũng có suy nghĩ của riêng em. Chị chỉ mong, nếu em cảm thấy tình cảm của hai đứa trở thành gánh nặng thì em phải nói chuyện rõ ràng với Tố Khải.” Tố Diệp nhẹ nhàng nói.

Diệp Lan cúi gằm, rất lâu sau mới gật đầu: “Em sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ấy.”

“Được rồi!” Tố Diệp khẽ thở dài.

Sau khi tiễn Diệp Lan đi, Tố Diệp chìm vào suy tư.

Thật ra con người ai cũng vậy, khi tới gần với hạnh phúc, họ sẽ rất sung sướng, nhưng khi đang hạnh phúc, họ sẽ lo được lo mất. Đây là số mệnh không ai trong chúng ta có thể trốn thoát. Vì chúng ta quá muốn nắm chắc, không muốn mất đi nên lại càng khiến con tim mình bị bó buộc.

Rốt cuộc phải là tình yêu như thế nào mới có thể thành công đây?

Ngay lúc này đây Tố Diệp bỗng nhiên lại thấy mờ mịt.

Cô những tưởng mình và Niên Bách Ngạn sẽ bên nhau trọn đời, nhưng rốt cuộc là vì sao, cô và anh lại đến nông nỗi như ngày hôm nay? Đúng như Diệp Lan cảm thấy, tất cả hình như đều lực bất tòng tâm.

Cô và Niên Bách Ngạn cũng như vậy sao?

Là yêu đến không thể làm gì được nữa? Hay là ngay từ ban đầu tình yêu chỉ là một lớp vỏ ngụy trang?

Có không ít lần cô chần chừ, đắn đo. Cô muốn tin tưởng Niên Bách Ngạn, muốn giả vờ ngốc nghếch tin vào con người khó đoán ấy. Nhưng mỗi lần ở trong lòng anh, cô lại luôn nghi ngờ, lại suy nghĩ, bước tiếp theo anh sẽ làm gì cô?

Cứ như vậy mà trở thành tình trạng như bây giờ.

Cái bụng sôi òng ọc kéo Tố Diệp ra khỏi suy tư. Cô xoa bụng, rồi lại nhìn đồng hồ. Đã mười hai rưỡi rồi. Cô rút điện thoại ra. Bên trên vẫn chưa hiển thị cuộc gọi tới, thậm chí một tin nhắn cũng không có.

Anh cũng quá đáng lắm rồi đấy. Rõ ràng là anh yêu cầu trưa nay ăn cơm, thế mà sắp chiều rồi vẫn im hơi lặng tiếng.

Quay đầu, cô lại nhìn thấy cửa hàng ban nãy mình thử quần áo. Đúng lúc người nhân viên nhìn về phía cô. Không hiểu sao, Tố Diệp bỗng nảy sinh một suy nghĩ bồng bột. Cô đi về phía cửa hàng đó.

Sau khi đi vào. Cô ung dung chọn ra mấy bộ vừa rồi mình ưng ý, rồi gửi thẳng cho Niên Bách Ngạn một tin nhắn weixin: Tôi đang ở Kim Bảo Hối, đã ưng mấy bộ quần áo, tới thanh toán tiền cho tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.