Khi trước, Niên Bách Ngạn đã từng đưa thẻ ngân hàng cho Tố Diệp, nói với cô bằng một giọng điệu rất kiêu hãnh rằng: Sau này mua gì thì cứ dùng thẻ này. Anh không thể không thừa nhận có lúc lòng chuộng hư vinh của đàn ông còn vượt xa phụ nữ. Ví dụ như lúc đưa chiếc thẻ ngân hàng đó vào tay cô, nói với cô rằng cứ tiêu thoải mái, anh đã hoàn toàn được thỏa mãn sự tôn nghiêm mạnh mẽ của đàn ông.
Dĩ nhiên, Tố Diệp cũng có lòng tự trọng bé nhỏ của cô ấy. Lúc lựa chọn chia tay với anh, cô đã trả luôn cả thẻ ngân hàng cho anh, từ đó có thể nhận ra sự kiên quyết của cô.
Lần này, khi Niên Bách Ngạn giao thẻ phụ cho cô, cảm giác hình như đã thay đổi.
Cô nói không sai. Khi họ quyết định thiết lập lại mối quan hệ này, thì việc anh cho cô những thứ đại diện cho vật chất như tiền mặt hay thẻ ngân hàng đều đã thay đổi tính chất. Anh không thể nói bằng một thái độ kiêu ngạo nữa, vì trong lòng cô, anh đã không còn là bạn trai của cô.
Bạn trai và ông chủ, cho dù vẫn là chiếc thẻ ngân hàng đó thôi, nhưng khi trao vào tay cô, thứ tình cảm mà cô cảm nhận được cũng đã đổi thay.
Tố Diệp là một người con gái có thể kích phát lòng kiêu hãnh của đàn ông.
Nếu là trước đây, cô ưng ý thứ gì đều sẽ nói gần nói xa, hoặc bằng giọng làm nũng, hoặc bằng giọng lấy lòng. Khi anh mua cho cô rồi, cô sẽ sung sướng ôm chặt lấy anh, vận dụng tất cả những lời hay ho để tâng bốc anh, để anh hoàn toàn cảm nhận được khi đứng trước người con gái của mình, anh tự hào và tự cao thế nào.
Nhưng cô cũng vô cùng tỉnh táo, cô không chỉ một mực đòi hỏi. Có rất nhiều lần chính cô ỏm tỏi đòi đi dạo phố mua quần áo, kết quả những thứ mua về toàn là quần áo của nam hoặc là những đồ anh có thể dùng được. Cô tham tiền nhưng lại tham theo một cách khiến người ta ấm lòng và yêu quý. Cô sẽ dùng tiền của mình mua lại quà để tặng anh, mà những đồ cô mua cho anh lúc nào cũng đắt hơn đồ của mình rất nhiều.
Sau đó anh lại khó xử nói với cô rằng: Không cần mua đồ cho anh đâu.
Cô thì cười hì hì, bám lấy anh trả lời: Vì anh tốt với em mà, vì anh mua cho em bao nhiêu là đồ kìa!
Một Tố Diệp như vậy khiến Niên Bách Ngạn không thể rời xa.
Nhưng hôm nay, khi số tiền 50 vạn này lọt vào mắt Niên Bách Ngạn, dường như toát ra một sự phẫn nộ.
Hứa Đồng không biết Niên Bách Ngạn bị làm sao. Thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, gương mặt rõ ràng là rất mỏi mệt, nhưng khóe môi lại khẽ cười dịu dàng. Niên Bách Ngạn không nhìn Hứa Đồng mà lãnh đạm đáp: “Mấy bình luận kiểu này có nhiều không?”
“Còn có một vài bài nữa, trước mắt rất được mọi người quan tâm.” Hứa Đồng không hiểu anh đang nghĩ gì, nên thành thực báo cáo: “Hôm nay các phóng viên gần như đã gọi nổ cả điện thoại của phòng quan hệ rồi.”
Hứa Đồng đang nói, thấy Niên Bách Ngạn lại nhìn xuống điện thoại, cô bất giác thấy nghi hoặc: “Tổng giám đốc?”
Niên Bách Ngạn giơ tay ra hiệu cho cô dừng lại.
Anh mở tin nhắn ra, bên trong lại xuất hiện mấy khoản tiền được tiêu dùng, tổng cộng vào khoảng 60 vạn, đều ra rút tiền mặt.
Khóe môi anh bất giác cong lên.
Hứa Đồng thấy vậy rất kinh ngạc. Rõ ràng là một scandal khiến người ta bực bội, sao anh lại thấy vui nhỉ?
“Hứa Đồng!” Niên Bách Ngạn đưa Ipad cho Hứa Đồng: “Tìm trang báo nào chửi cô ấy dữ dội nhất!”
Hứa Đồng kỳ lạ, đón lấy, rồi nghĩ: “Fan của An Tịnh không ít. Trong tình huống bình thường, người mắng cô ta sẽ không nhiều…”
Niên Bách Ngạn hơi nhíu mày, nhìn Hứa Đồng với ánh mắt có phần nghiêm nghị, ngữ khí cũng nghiêm túc hơn: “Hứa Đồng! Tôi thấy cô nên lấy chồng được rồi đấy!”
Hứa Đồng ngẩn người. Cô lập tức hiểu ra ý của anh sau đổi mắt chợt trở nên hà khắc. Cô vội vàng xin lỗi, rồi cúi đầu mở mấy trang mạng ra, đưa cho Niên Bách Ngạn: “Tổng giám đốc! Ba trang này đả kích khá nhiều vào bác sỹ Tố, anh xem đi ạ!”
Ban nãy cô quá sơ ý, sao cô có thể cho rằng tổng giám đốc Niên đang hỏi chuyện của An Tịnh cơ chứ?
Niên Bách Ngạn đón lấy. Lần này anh đọc rất kỹ, lật giở từng trang một, hoàn toàn không cảm thấy chuyện này là lãng phí thời gian.
Quả thực mắng rất khó nghe.
Bạch Băng và An Tịnh vì có fan hâm mộ bảo vệ, nên cho dù bị nghe mắng thì đương nhiên cũng sẽ có người nhảy ra mắng lại. Nhưng Tố Diệp thì khác, cô ấy không phải ngôi sao, cũng chẳng phải nhân vật nổi tiếng trên mạng. Sau khi thân phận bác sỹ tâm lý bị bại lộ, cô bỗng dưng trở thành quái vật trong mắt fan mạng. Dù là fan của Bạch Băng hay An Tịnh, khi cãi lộn lẫn nhau cũng không quên kéo Tố Diệp vào chịu tội thay.
Có người chửi Tố Diệp không biết tự lượng sức mình. Có người chửi cô cố tình làm ra vẻ thanh cao thực chất là một kẻ tiện nhân chính hiệu. Có người còn nói cả người cô từ trên xuống dưới đều là giả, cả gương mặt cũng do chỉnh hình mà có, còn nói cô không xứng xách dép cho An Tịnh.
Lời hô hào rầm rộ nhất trên mạng chính là, người phụ nữ thích hợp ở bên cạnh anh nhất là An Tịnh.
Đưa máy tính cho Hứa Đồng, Niên Bách Ngạn dựa ra sau ghế, nhắm mắt lại. Hứa Đồng vẫn đứng bên cạnh, yên lặng chờ đợi anh ra lệnh.
Niên Bách Ngạn tuy rằng nhắm mắt nhưng trong đầu thì như có ngàn vạn binh mã phóng qua.
Không cần nghĩ cũng biết Tố Diệp giận rồi, nếu không sẽ không quẹt thẻ cho hả giận.
Vậy thì… nguyên nhân thực sự khiến cô tức giận là gì?
Thứ nhất, bị người ta công kích về thân thế của mình.
Niên Bách Ngạn rất hiểu cô. Bình thường Tố Diệp tuyệt đối không phải người ăn mặc lôi thôi lếch thếch. Cô cũng có bệnh thích làm đẹp, thích trang điểm như những người phụ nữ khác. Trước mặt anh, cô cũng chưa bao kiệm lời tự khen mình đẹp. Gương mặt nhỏ đó gần như trở thành vốn liếng khiến cô hãnh diện nhất. Có lúc cô cũng dựa vào lòng anh nói rằng: Bách Ngạn à! Anh nhất định phải giữ gìn nhan sắc cho tốt đấy. Em có vẻ đẹp trời cho. Em không muốn mười năm nữa chúng ta ra đường người ta nói em đi cùng chú đâu đấy!
Cô vô cùng tự tin về dung mạo của mình. Thế nên, trên bàn trang điểm của cô, sản phẩm dưỡng da bao giờ cũng nhiều hơn phấn son. Da cô vốn đã đẹp sẵn, nên không cần trang điểm vẫn đẹp. Cô không thể chịu nổi gương mặt mình bị vẽ thành một cái bảng pha màu. Mỗi lần nhìn thấy những người phụ nữ trang điểm đậm cô lại kéo tay anh nói: Sau này anh mà có thay lòng cũng không được tìm loại phụ nữ đó đâu đấy, mặt mũi họ toàn chì là chì, bôi trong ngoài ba lớp trong lỗ chân lông thì phải bẩn đến mức nào. Anh mà ôm hôn họ sẽ bị trúng độc chì đấy!
Dưới sự truyền bá cần mẫn mỗi ngày của Tố Diệp, bây giờ anh chỉ cần gặp người phụ nữ nào trang điểm là hình như đã thấy hơi sợ.
Tuy rằng Tố Diệp không mất thời gian vào việc tô vẽ gương mặt, nhưng cô lại dành phần lớn thời gian vào việc lựa chọn trang phục. Đây cũng là lý do hầu như lần nào cô và anh đi chơi, anh cũng phải pha một tách cafe, đọc báo chờ cô. Cô mà vào trong phòng để quần áo thì sẽ lập tức mắc chứng bệnh gặp trở lại trong chọn lựa.
Nhưng mỗi lần cô đi ra, quả thực đều khiến mắt anh sáng lên.
Thế nên, anh rất thích mua quần áo cho cô. Có lúc lái xe ngang qua cửa hàng nào trưng bày một bộ quần áo đẹp ngoài tủ kính, anh cũng nghĩ không biết lúc Tố Diệp mặc nó lên trông sẽ như thế nào. Thế là, anh lại mua về.
Mỗi lần Tố Diệp thử quần áo mới đều hớn hở hỏi anh: Anh thích nhìn dáng vẻ xinh đẹp của em sao?
Lúc đó anh lại cười. Cô đúng là người phụ nữ thiếu khiêm tốn nhất mà anh từng gặp.
Nhưng sự thật là, quả thực anh cũng thích ngắm nhìn hình ảnh xinh đẹp của cô.
Thế nên nói, khi Tố Diệp đọc được những bình luận này, nhất là những dòng công kích diện mạo của cô, hạ thấp cô dưới váy của An Tịnh, nhất định là bùng nổ.
So với suy đoán đầu tiên này, thật ra Niên Bách Ngạn mong chờ vào loại thứ hai hơn.
Tố Diệp đang ghen.
Lý do rất đơn giản, thế nên cô mới quẹt thẻ không thương tiếc. Đây giống như hành động của một người con gái đang ghen. Tuy rằng tâm lý trả thù của Tố Diệp mạnh hơn những người phụ nữ bình thường khác một chút.
Niên Bách Ngạn không biết cô giận dữ phần nhiều là vì lý do thứ nhất hay thứ hai. Tóm lại, chắc chắn là cô giận rồi.
Theo những gì anh hiểu về cô thì chuyện này chưa chấm dứt tại đây.
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Thông báo cho bộ phận quan hệ, tổ chức họp báo như bình thường. Còn về tin tức này, cứ xử lý như mọi lần là được rồi, tạm thời không cần có câu trả lời trực tiếp.”
Hứa Đồng sững người. Cô ấy không hiểu tổng giám đốc Niên và bác sỹ Tố đã xảy ra chuyện gì. Đến mức độ này rồi mà anh vẫn không ra tay giúp đỡ?
Nhưng lệnh của sếp trước nay cô ấy không bao giờ làm trái. Hứa Đồng gật đầu rồi ra ngoài gọi điện thoại.
Niên Bách Ngạn mở mắt ra.
Hôm trước đúng là An Tịnh có tới khách sạn tìm anh. Anh cũng không ngờ cô ta lại thần thông quảng đại tới mức có thể tìm được nơi anh nghỉ lại.
Sau lễ trao giải, vì còn một buổi tiếp khách khác, anh bèn từ chối lời mời cho bữa tiệc tối của ban tổ chức để rời đi trước. Khi về tới khách sạn cũng đã là nửa đêm. Anh vừa tắm xong, thì chuông cửa vang lên.
Mở cửa ra nhìn, anh mới phát hiện đó là An Tịnh, người được nhận thưởng trong lễ trao giải.
Cô ta tới đây là để cảm ơn anh lần trước đã giúp đỡ.
Vì quá muộn rồi, Niên Bách Ngạn cũng không định mời cô ta vào phòng, chỉ hờ hững đáp lại rằng cô ta không cần cảm ơn, cố gắng nói mấy câu để đuổi cô ta đi.
Nhưng An Tịnh lại nói một câu khiến anh thấy khó hiểu: Tổng giám đốc Niên! Anh có nhắn tin trả lời em là tối nay anh không có thời gian. Em biết đường đột tới tìm thế này là làm phiền anh, nhưng em thật sự rất muốn mời anh ăn một bữa cơm, tối mai anh có thời gian không ạ?
Mỗi câu mời của cô ta đều toát lên một sự ra hiệu ngầm mà phụ nữ dành cho đàn ông. Nếu chỉ là một bữa tối đơn giản, thời gian chắc chắn sẽ không chọn buổi tối. Có trò gì mà Niên Bách Ngạn chưa từng gặp? Đương nhiên anh hiểu rõ ý đồ dưới thứ ngôn ngữ mờ ám của cô ta. Nhưng điều khiến anh khó hiểu là, anh trả lời tin nhắn của cô ta lúc nào?
Nhưng thể hiện nét mặt không cảm xúc trước nay luôn là sở trường của Niên Bách Ngạn. Anh vô cảm đáp: Rất xin lỗi! Tôi không có thời gian. Muộn vậy rồi, cô An cũng về nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon!
Rồi đóng cửa lại.
Nhưng anh không ngờ cảnh đó lại bị đám phóng viên chụp được.
Trở về phòng, trái tim Niên Bách Ngạn không thể bình yên được nữa.
Không thể bình yên không phải vì lời mời của An Tịnh, mà vì hành vi trả lời tin nhắn của An Tịnh.
Đại khái anh đã sắp xếp ra được một sợi dây thế này: Có lẽ An Tịnh đã gọi điện thoại cho anh. Không! Có lẽ cô ta chỉ nhắn tin hay đại loại thế, nếu không trong điện thoại cô ta sẽ nghe ngay ra không phải giọng anh. Tin nhắn đó có nội dung gì thì anh không rõ, nhưng nhất định có liên quan tới việc mời cơm tối. Không thể nhắn vào di động riêng vì số điện của anh là bí mật. Vậy thì, chỉ còn số di động mà anh công khai với bên ngoài. Mà tối hôm trước, chiếc điện thoại đó anh để trong cặp tài liệu, sau đó… mang về Sanlitun.
Là Tố Diệp đọc được tin nhắn? Sau đó bắt chước giọng điệu của anh để hồi đáp?
Trái tim Niên Bách Ngạn bỗng dưng xôn xao vô cớ, như từng con sóng đánh vào mỏm đá, tạo ra vô vàn sóng nước vậy.
Anh nghĩ, thật ra cô vẫn còn quan tâm tới anh.
Anh rất muốn cô có thể gọi điện thoại tới hỏi anh chuyện của An Tịnh, kể cả là dùng giọng điệu hùng hùng hổ hổ cũng được.
Như vậy thì chí ít anh cũng biết cô thật sự đang ghen, chứ không phải chỉ đang bảo vệ cho lòng tự trọng của mình.
Nhưng cho tới tận hôm nay, điện thoại vẫn im lìm.
Không phải anh không muốn gọi điện về gạn hỏi, mà anh thật sự muốn xem xem giới hạn của cô ở đâu.
Có lẽ chuyện của An Tịnh cũng không phải là xấu, chỉ cần biết dừng đúng lúc…
Dọc đường chiếc xe vẫn đi thẳng. Khi đi qua khu vực đông đúc, người cảnh sát lái xe mới nói với Tố Khải: “Có xe đi theo phía sau, có cần cắt đuôi không ạ?”
Tố Khải đã nhìn thấy lâu rồi. Anh im lặng giây lát rồi khẽ đáp: “Mặc kệ nó!”
Cứ như thế, chiếc xe đi lên đường cao tốc Kinh Thẩm, ra ngoài bằng cửa ngõ Đậu Các Trang, hướng thẳng về phía Nam. Cuối cùng nó dừng lại trước trung tâm giáo dục và cai nghiện Bắc Kinh.
Diệp Lan đi theo phía sau cũng chỉ mải theo sát xe của Tố Khải, không hề nghĩ anh sẽ tới nơi nào. Cô chỉ muốn anh đừng tới tìm Khaki, vì cô có một dự cảm, nếu hôm nay để Tố Khải đi mất, vậy thì cô và Tố Khải sẽ thật sự chia tay.
Thấy xe của Tố Khải dừng lại, cô cũng lập tức xuống xe.
Khi mở cửa xe ra, cô mới bàng hoàng phát hiện, thì ra đây là trung tâm cai nghiện.
Tố Khải xuống xe rồi, không đi vào ngay, mà đứng đó đợi cô.
Diệp Lan rảo bước đi tới. Không biết có phải vì sợ hãi không, cô vô thức níu lấy áo Tố Khải, rất chặt.
Cô cảm thấy dường như mình đã chẳng thể ngăn được Tố Khải nữa rồi.
Người cảnh sát lái xe nhìn thấy cảnh này hơi ngẩn người ra.
Còn Tố Khải chỉ quay đầu nhìn Diệp Lan một cái, trong đôi mắt chất đầy sự khó xử. Một lúc lâu sau, anh lên tiếng, giọng nói rất khẽ: “Em quay về đi!”
Diệp Lan liều mạng lắc đầu.
Cô cũng không biết mình đang kiên trì điều gì.
Chẳng mấy chốc, có một người từ trong trung tâm chạy ra, thấy Tố Khải như thấy cứu tinh, anh ta chủ động bước nhanh tới, bắt tay anh: “Cảnh sát Tố phải không! Cuối cùng anh cũng tới rồi, mau vào trong xem đi!”
Tố Khải không nói gì, lập tức đi vào trong trung tâm.
Diệp Lan trong lòng run cầm cập, cũng đi theo phía sau anh.
Đây là lần đầu tiên cô tới mấy nơi này, cũng giống như lần đầu tiên cô sụp đổ khi tới đội chống ma túy tìm Tố Khải vậy.
Những người ở đây toàn bộ đều là những người cai nghiện, cũng có khu vực cách ly được phân chia theo số năm dính vào ma túy.
Thật không ngờ, lần thứ hai cô gặp người phụ nữ xen giữa cô và Tố Khải lại ở trong hoàn cảnh này.
Không giống với vẻ rạng rỡ, xinh đẹp như lần đầu gặp mặt, Khaki trong phòng bệnh hệt như một người bị người ta rút cạn máu trong người. Cả người cô ta xanh lét, tóc tai bù xù, gầy rộc đi, gò má cũng lõm hẳn vào, cổ tay thì chỗ xanh chỗ tím.
Khi cô cùng Tố Khải đi vào, Khaki đang giằng co với nhân viên, đập đầu vào tường. Trán cô ta bê bết máu. Cô ta ra sức gào thét, cầu khóc, sau đó lại co ro vào một góc, rồi lại cắn người, đánh người như một kẻ điên. Rồi cuối cùng, cô ta van nài nhân viên chăm sóc cho cô ta hít một chút, chỉ một chút thôi.
Diệp Lan đứng ở cửa phòng bệnh, hai chân như bị đóng đinh dưới đất không thể nhúc nhích.
Đây là biểu hiện khi lên cơn nghiện sao?
Cô đã từng nhìn thấy trên tivi, nhưng rõ ràng là, được chứng kiến cảnh này trong thực tế còn khiến cô chấn động và hoảng hốt hơn nhiều.
Cô nghĩ… không biết có phải Khaki sắp chết rồi không? Một con người sao có thể khô héo đến mức này?
Khi thấy Khaki va đập lung tung và gào khóc thảm thiết, Tố Khải xông vào phòng, giữ chặt cô ta lại, quát lên: “Khaki! Cô nhất định phải hợp tác với nhân viên chăm sóc, nếu không cả đời này cô sẽ sống cuộc đời người không ra người, ma chẳng ra ma!”
Dòng máu trên trán lan xuống mí mắt Khaki. Trông cô ta thật sự rất khủng khiếp. Ít nhất cũng khiến Diệp Lan mất hết dũng khí để tiến tới.
Sau khi Khaki nhìn thấy Tố Khải, cả người cô ta tạm thời bình tĩnh được mấy giây, nhưng trông có vẻ như là sững sờ hơn. Ngay sau đó nỗi đau của cơn nghiện lại quấn chặt lấy cô ta. Cô ta đẩy Tố Khải ra, lực mạnh tới nỗi khiến anh lảo đảo.
Nhưng cô ta không làm bị thương người khác nữa, mà rũ tóc xuống, xông về góc tường, cả người run rẩy, liều mạng ôm lấy đầu.
Tố Khải bước tới: “Cô bị thương rồi!”
“Đừng có lại đây!” Khaki gào lên điên dại.
Các nhân viên khác cũng khuyên anh đừng lại gần, bảo anh chỉ khuyên nhủ là được rồi.
Tố Khải nhìn cô ta, thở dài: “Khaki! Cô đã hút ma túy lâu lắm rồi. Tôi biết lúc lên cơn nghiện cô sẽ chịu không nổi, nhưng lúc này chỉ có cô mới tự giúp được chính mình mà thôi!”
“Em không muốn nhìn thấy anh!” Khaki vẫn ngồi ôm đầu, thậm chí còn kéo chăn lên bọc lấy người mình, gào thét: “Em không muốn anh nhìn thấy em như thế này, anh đi đi! Đi đi!”
Tố Khải chợt đờ người ra.
Cả Diệp Lan ngoài cửa cũng vậy. Ngay sau đó, tim cô cũng rơi xuống vực thẳm tối tăm.
Miệng cô đắng chát, nỗi đau trong lòng khó mà diễn tả thành lời.
Tuy rằng cô không rõ khi lên cơn nghiện sẽ có cảm giác thế nào, nhưng có thể nhận ra Khaki chịu rất nhiều giày vò. Vậy mà sau khi gặp Tố Khải, cô ta lại không muốn Tố Khải nhìn thấy bộ dạng này của mình. Có thể thấy, người con gái đó yêu Tố Khải nhiều đến thế nào.
Diệp Lan giương mắt nhìn Tố Khải đi tới bên cạnh Khaki, ngồi xuống, giơ tay chạm vào cô ta.
Nhưng Khaki càng co rụt người lại dữ tợn hơn.
Cảnh ấy khiến Diệp Lan đau đớn vô cùng.
Tố Khải ở trong phòng không thể quan tâm được tới suy nghĩ của Diệp Lan nữa. Một là anh đích thực cảm thấy áy náy với Khaki. Hơn nữa, Khaki lại là tội phạm quan trọng. Nếu cô ta có thể cai nghiện thành công, thì phía cảnh sát có khả năng sẽ thuyết phục được cô ta làm nhân chứng chỉ điểm. Thế nên cả về tình về lý, anh đều không thể nhắm mắt làm ngơ.
“Khaki! Bây giờ cô cần đi gặp bác sỹ!”
Khaki trốn trong chăn, lắc đầu liên tục.
Tố Khải không còn cách nào khác, đành kéo chăn xuống.
Khaki níu chặt chiếc chăn lại. Tố Khải giơ tay, tách từng ngón tay của cô ta ra, sau đó hét lên trên đỉnh đầu: “Khaki!”
Cô ta bất ngờ ngẩng phắt lên. Cả gương mặt trắng nhợt đều đang run rẩy.
Rất lâu sau, cô ta mới nói với giọng run rẩy: “A Phong… Trông em… Trông em rất xấu phải không?”
Tố Khải gắng kìm chế: “Không!”
“Em gọi anh là A Phong… Anh vẫn đáp lại, thật mừng!” Cô ta sụt sịt mũi thật mạnh, run rẩy giơ tay lên, muốn sờ lên mặt anh nhưng lại ngừng lại. Ngay sau đó cô ta ôm chặt lấy người mình, gương mặt gần như biến dạng.
“Khaki! Cô phải tỉnh táo một chút!” Tố Khải thấy cơn nghiện của cô ta lại phát tác, vội siết chặt lấy Khaki.
Ai ngờ, Khaki bỗng nhiên đẩy mạnh Tố Khải ra như một kẻ điên. Trong tầm nhìn hỗn loạn, cô ta như biến thành một người khác. Tố Khải không kịp giữ cô ta lại, cô ta đã xông tới trước cửa phòng bệnh.
Tố Khải thất kinh: “Diệp Lan!”
Diệp Lan đang chìm trong đau khổ không ngờ Khaki lại xông tới. Cả người cô chết sững. Cô còn chưa kịp có phản ứng gì đã bị Khaki giữ chặt hai bả vai. Gương mặt tái xanh của cô ta áp vào mặt cô rất sát.
Đến nỗi Diệp Lan ngửi thấy cả mùi của thần Chết quanh quẩn đâu đây.
“Tôi cầu xin cô! Cô cho tôi một ít ma túy đi, cho tôi hít một tý thôi!” Con ngươi Khaki không thể tập trung, đầu ngón tau bấu chặt vào vai Diệp Lan.
Diệp Lan đau đớn thét lên.
Một giây sau, Tố Khải xông tới, kéo Khaki sang một bên, một tay kia thì đẩy Diệp Lan ra thật xa.
Diệp Lan loạng choạng, tay không kịp bám vào tường, ngã bệt xuống đất.
Cứ như thế, cô nhìn thấy Khaki thảm thiết nhào vào lòng Tố Khải. Cô ta túm tóc mình, khóc lóc, tiếng góc xé ruột xé gan.
“Khaki! Cô phấn chấn lên một chút!” Tố Khải giữ rịt lấy cổ tay cô ta, ngăn không cho cô ta tự làm tổn thương chính mình.
Khaki dùng toàn bộ sức lực còn lại để cầu xin Tố Khải, nước mặt ngập ngụa: “A Phong! Em cầu xin anh! Hoặc là anh cho em ma túy, hoặc là anh giết chết em đi! Em cầu xin anh, em không chịu nổi nữa rồi! Em không thể chịu đựng được nữa đâu!”
Chứng kiến cảnh ấy, tim Diệp Lan cũng đau theo.
Vì Tố Khải ôm lấy Khaki, mà cũng vì nỗi đau Khaki phải chịu đựng khi cơn nghiện phát tác.
Cô không hề biết ma túy lại là một thứ đáng sợ đến thế. Nó đày đọa một con người đang sống đàng hoàng tới mức độ này, thậm chí chỉ muốn chết.
Để ghì chặt lấy Khaki, Tố Khải đành ôm cô ta vào lòng. Anh thấp giọng nói: “Tôi sẽ không để cô chết đâu. Khaki! Tôi sẽ ở bên cạnh cô, cô nhất định sẽ cai nghiện thành công!”
Trong khoảnh khắc, nước mắt Diệp Lan trào ra.
Cô quay người, rời khỏi đó…
Chỉ trong vòng một buổi tối, mũi nhọn trên mạng đã chuyển hướng. Tin tức bị tung ra khiến An Tịnh cảm thấy luống cuống.
Thông tin trên mạng là nhanh nhạy nhất mà cũng là tiện lợi nhất.
Một tiêu đề sáng loáng đã làm nổ tung rất nhiều kênh tin tức.
An Tịnh đang ngồi trong phòng trang điểm vứt di động lên bàn, trút mọi bực tức lên đầu cô trợ lý nhỏ: “Tại sao lại có tin đồn này? Bôi nhọ! Đúng là vu khống người khác! Tôi sẽ kiện đám người này!”
Màn hình di động còn chưa tối đi, dòng chữ bên trên đung đưa trước mắt: Hé lộ tin tức nóng hổi về quá khứ của nữ thần trạch nam, thực chất xuất thân từ một cô nàng hầu rượu, vì muốn leo cao đã bị người ta chơi đến héo úa.
Bắt đầu từ hơn tám giờ tối, tin tức này đã làm bùng nổ các trang mạng, ngay sau đó nó lan truyền với tốc độ nhanh như virut.
Cô trợ lý còn chưa lên tiếng, cửa phòng đã bị ai đó đẩy vào. Là Bạch Băng. Nét mặt cô ta rất phẫn nộ, sau khi đuổi hết nhân viên ra ngoài, cô ta nhìn An Tịnh, tức giận vô cùng: “Em làm sao thế hả? Trước đây những chuyện đó chẳng phải đã dùng tiền dập tắt hết rồi sao? Giờ thì hay rồi, bị người ta lôi ra nói, còn làm liên lụy tới chị nữa! Rốt cuộc em đã đắc tội với ai?”
Tin này sở dĩ được truyền bá rộng khắp là vì có ông chủ ở quán bar hay hội quán nào đó thừa nhận An Tịnh trước đây đích thực đã từng tiếp rượu kiếm tiền. Kéo Bạch Băng vào, là vì có một số nhân vật ở những nơi cao cấp tiết lộ, Bạch Băng thường giới thiệu cho An Tịnh một vài người quyền quý, thậm chí còn tung tin về giá của hai người họ khi xuất hiện trong một bữa tiệc.
Thậm chí còn có người lộ liễu hơn, tung ra cả giá một đêm của Bạch Băng và An Tịnh.
An Tịnh thấy Bạch Băng sốt ruột, cô ta cũng cuống, vội vàng giải thích: “Em muốn xảy ra những chuyện này sao? Em không biết, em có đắc tội với ai đâu cơ chứ?”
“Chị không cần biết em không biết thật hay giả vờ không biết, tóm lại em mau dập vụ này ngay cho chị. Tự em rớt xuống giếng thì thôi, đừng có lôi chị vào. Còn nữa, chị nhắc nhở em, chuyện này công ty đã biết rồi, em tốt nhất hãy nghĩ cách làm thế nào để công ty ra mặt giải quyết cho em đi!” Nói xong, Bạch Băng tức giận bỏ đi.
An Tịnh nhìn chằm chằm bài báo trên điện thoại, tức đến nghiến răng kèn kẹt…
Tố Diệp có vẻ nhàn hạ, cả tối nằm ườn trên sofa, vừa ăn khoai tây chiên vừa hưởng thụ cảm giác tuyệt vời của rạp chiếu phim trong nhà do một tay mình tạo ra.
Nhìn lên hình ảnh của màn hình tivi cực lớn, lắng nghe âm thanh với độ rõ tiêu chuẩn. Có thế chứ, đây mới gọi là cuộc đời!
Dưới sofa, xếp đống mấy chiếc túi. Có quần áo, có đồ trang sức, có giày dép… Trên túi còn vứt mấy tờ tiền.
Vừa tới tám rưỡi, Tố Diệp vội vàng chuyển sang chế độ xem tivi, bật ra chương trình mà tối hôm trước khiến cô tức giận tới nỗi chỉ muốn đập nát màn hình tivi. Lần này, những nội dung trên đó còn khiến người ta hài lòng hơn một chút.
Những chữ “tiếp rượu” bay khắp màn hình. Còn có người tung tin cô ta bị một đại gia nào đó chơi tới tàn phế, đến mức phải tới trị liệu ở bác sỹ tâm lý. Mọi người đều đang bàn tán rôm rả xem vị đại gia đó là ai. Hình tượng nữ thần trạch nam có nguy cơ sụp đổ.
Tố Diệp ngồi trên sofa cười ngặt ngoẽo. Cô suy nghĩ, vừa ngậm một miếng khoai tây. Cô cầm điện thoại lên, nhanh chóng gửi một tin nhắn cho một số điện thoại lạ: Cho người tung tin thêm một thông tin, vị đại gia đó chính là tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch, Niên Bách Ngạn, tôi trả anh thêm 30 vạn.
Bên đó đáp lại rất nhanh: Chuyện này… không ổn đâu! Niên Bách Ngạn không dễ đắc tội. Lỡ như anh ta điều tra ra tôi thì phải làm sao? Tôi sẽ ngồi tù mất!
Tố Diệp nhai rồn rột khoai tay trong miệng, nhắn lại: Yên tâm đi! Xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm. Với lại, địa chỉ IP của anh không thể theo dõi, không có chuyện gì đâu. Tôi ra giá 60 vạn, anh yên tâm chưa?