Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 11 - Chương 485: Hoặc là lấy anh, hoặc là rời xa anh



Chữ cuối cùng trong câu nói của Tố Diệp như nấc nghẹn, sau đó thanh âm cũng tan biến trong bầu không khí se lạnh.

Niên Bách Ngạn im lặng ngồi bên cạnh cô. Sống lưng anh cứng đờ, môi kéo thành một đường thẳng tuột. Dáng vẻ trầm mặc của anh khiến người ta sợ hãi. Nhưng từ hàng mi nhíu chặt, không khó nhận ra những con sóng lòng dữ dội trong anh.

Không khí dường như không chuyển động nữa mà đông lại thành băng.

Cứ như vậy, hai người không ai nói với ai câu nào nữa, giống như cả hai cũng đã đông cứng.

Tố Diệp úp thẳng mặt vào gối. Trái tim thì như bị ai cưa đôi, máu và nỗi đau không ngừng trào dâng. Cô chưa từng nghĩ giấu giếm chuyện này làm gì, cô chỉ ích kỷ hy vọng anh biết muộn ngày nào hay ngày ấy.

Nói thật là, cô sợ bị anh ruồng bỏ.

Ngay cả cô bé Lọ Lem khi gặp hoàng tử cũng muốn cố gắng hết sức để trang điểm bản thân trở thành một công chúa với chiếc váy tuyệt đẹp, cỗ xe bí ngô tinh tế và xa hoa cùng một đôi giày thủy tinh lấp lánh, thu hút sự chú ý. Thật ra câu chuyện này không muốn nói với chúng ta rằng chim sẻ cũng có thể bay lên thành phượng hoàng, mà nó chỉ muốn nói rõ thế nào là môn đăng hộ đối.

Hoàng tử chỉ có thể ở bên cạnh công chúa, thế nên cô bé Lọ Lem nhất định phải trở thành công chúa. Nếu không chỉ với bộ quần áo rách rưới, đôi giày nát bươm và một gương mặt lem luốc thì hoàng tử dù có tinh mắt đến đâu cũng không thể yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Thấy chưa, ngay cả một câu chuyện cổ tích cũng muốn nói lên triết lý này. Chỉ khi nào bạn làm được tới mức tốt nhất thì mới có thể gặp được người đàn ông tốt nhất. Cô bé Lọ Lem hiểu triết lý này, đã dùng một diện mạo xinh đẹp và một đôi giày thủy tinh độc nhất vô nhị để che đậy thành công thân phận tầm thường của mình, và thế là cô ấy được lấy hoàng tử.

Cả trong hiện thực, các cô bé Lọ Lem được hoàng tử theo đuổi, ngay từ ban đầu sẽ không cho hoàng tử thấy nơi ở thấp kém của mình, họ chỉ muốn bày ra vẻ đẹp nhất với hoàng tử mà thôi.

Tố Diệp tưởng mình là công chúa, kỳ thực vẫn chỉ là một cô bé Lọ Lem. Chỉ có điều, cô có quần áo lộng lẫy, có đôi giày xinh xắn, tiếc là điều kiện của bản thân cô không thể sống cùng hoàng tử đến trọn đời.

Thành công như anh sao có thể chấp nhận một người con gái đã có khiếm khuyết? Cho dù anh có thể chấp nhận tạm thời, vậy sau này thì sao? Khi anh nhìn thấy nhà người ta trẻ con chạy tung tăng khắp nơi, khi anh nghe thấy người ta kể chuyện về con cái mình, lẽ nào anh không hối hận sao?

Tố Diệp không dám mạo hiểm, thế nên cô cứ lần lữa mãi. Cô đơn thuần chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được anh quan tâm. Nhưng ngày này cuối cùng vẫn phải tới. Mà thế là, nó tới rồi.

Niên Bách Ngạn rất muốn có con, nếu không, anh sẽ không im lặng mãi như thế, gương mặt anh cũng không khó coi như thế.

Từng giây từng phút trôi qua.

Tố Diệp đã nhìn thấy kết cục.

Cô và Niên Bách Ngạn cũng sẽ đường ai nấy đi từ khoảnh khắc này phải không?

Nhưng rõ ràng là sự kiên quyết của cô, tại sao trái tim vẫn đau đớn đến thế?

Rất lâu sau, bầu không khí nặng nề bị câu nói của Niên Bách Ngạn phá vỡ. Giọng anh nghe hơi khàn và đầy mỏi mệt: “Nguyên nhân gì tạo thành?”

Ngón tay Tố Diệp khẽ run nhưng cô không ngẩng đầu lên: “Vì đứa bé đó, sau khi nó mất mà thành ra như vậy.”

Lồng ngực Niên Bách Ngạn như bị đập mạnh vào. Anh quay đầu nhìn Tố Diệp không rời, ánh mắt đau xót.

“Anh cứ coi như… đây là báo ứng của em đi!” Tố Diệp hơi ngẩng mặt lên. Cô chỉ nhìn tới góc áo anh. Không cần ngẩng đầu cô cũng biết ánh mắt anh sắc bén cỡ nào. Cô không thể chịu nổi cái nhìn ấy.

“Nếu lúc đó giữ lại đứa bé đã chẳng có kết cục như bây giờ.”

Sự việc đã tồi tệ lắm rồi, không cần thiết phải khiến nó tồi tệ hơn, đúng không? Dù sao thì kết quả cũng sẽ như nhau. Vì nguyên nhân gì còn quan trọng không? Không quan trọng nữa, đối với cô không quan trọng, mà đối với một người đàn ông trước nay chỉ quan tâm tới kết quả như Niên Bách Ngạn lại càng không quan trọng.

Hà cớ gì phải khiến con đường giữa hai người thêm tắc nghẹn?

“Kết hôn đi!” Niên Bách Ngạn đột ngột lên tiếng.

Tố Diệp nhìn anh ngỡ ngàng. Cô hiểu chữ kết hôn mà anh nói, nhất định không phải giả vờ như cô nghĩ.

“Bây giờ y học rất phát triển, chúng ta hoàn toàn không cần bi quan như bây giờ.” Niên Bách Ngạn nhìn vào mắt cô. So với sự bàng hoàng của cô, anh có vẽ đã bình tĩnh lại.

“Chúng ta có thể tìm bác sỹ tốt nhất, hoặc có thể là thụ tinh nhân tạo. Thụ tinh nhân tạo vẫn không được thì chúng ta nhận con nuôi. Nếu không nhận được con nuôi, sau này chúng ta có thể không cần con cái gì hết.”

Tố Diệp nhìn anh khó tin, lẩm bẩm: “Không… Anh điên rồi!”

“Nếu em chỉ vì nguyên nhân này mà không dám lấy anh thì anh có thể nói chắc chắn với em rằng, anh không cho phép em dùng cái cớ này để trốn tránh quan hệ giữa hai chúng ta. Anh không quan tâm em có thể sinh con cho anh hay không, anh chỉ cần em mà thôi!” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn vô cùng kiên quyết.

Tố Diệp hoàn toàn không ngờ anh lại nói vậy. Cô tưởng sau khi cô nói ra nguyên nhân ấy anh sẽ đứng dậy bỏ đi, không nhắc một lời về chuyện sau này nữa. Vì anh là một thương nhân, hiểu nhất là lợi hại trong một mối quan hệ.

Nhưng… tại sao lại như thế này?

“Niên Bách Ngạn! Nếu đã là chuyện nhìn trước được kết cục, tại sao anh còn kiên trì? Không sai, bây giờ anh có thể cảm thấy không quan trọng, nhưng sau này thì sao? Tất cả mọi người đều sẽ bàn tán chỉ trỏ sau lưng anh, tất cả mọi người đều sẽ chê cười chúng ta không thể sinh con. Anh không cần phải làm vậy! Không xứng đáng để anh làm vậy đâu!”

“Vậy em nói cho anh biết điều gì mới là xứng đáng đi?” Niên Bách Ngạn nhìn chằm chằm vào mắt cô, hơi nhíu mày lại: “Tìm bừa một người phụ nữ nào đó có thể sinh con cho anh mới là xứng đáng sao? Tố Diệp! Đó không phải là một cuộc hôn nhân mà anh mong muốn. Đúng vậy! Anh rất hy vọng có một đứa con, nhưng nếu không có con cũng chẳng ảnh hướng tới điều gì cả. Đàn bà có thể sinh con cho anh nhiều vô số kể, nhưng lại không phải là người anh muốn lấy!”

Tố Diệp đỏ mắt, hít sâu một hơi: “Em đã từng nhận một án. Hai người họ tình cảm rất mặn nồng sau đó đã làm đám cưới. Năm đầu chưa có con, hai người cảm thấy không hề gì. Năm thứ hai chưa có con, họ tới bệnh viện phát hiện ra cô gái có vấn đề, người đàn ông nói không sao đâu. Năm thứ ba vẫn không có con, người thân và họ hàng đều sốt ruột, người đàn ông an ủi vợ rằng, đừng lo lắng. Tới năm thứ tư, người vợ nói với chồng mình, anh nhờ đẻ thuê đi, và người chồng đồng ý. Họ tìm được người đó rất nhanh, là một cô gái rất trẻ. Đến năm thứ năm, một đứa bé chào đời. Nhưng nó chỉ nhận cô gái đó là mẹ. Còn người chồng, cuối cùng cũng đã trở thành chồng của cô gái trẻ đó.”

Niên Bạch Ngạn nhìn cô không biết nói sao: “Anh thừa nhận trên đời này chuyện gì cũng có, chuyện này lại là rất bình thường trong thực tế. Nhưng Tố Diệp! Anh lấy em làm vợ, thì em là người vợ duy nhất của Niên Bách Ngạn này. Mấy cái chuyện hoang đường em nói, anh tự cho rằng mình không làm nổi. Anh cũng chẳng có nhiều thời gian và sức lực đi tìm người phụ nữ đẻ thuê nào đó. Anh chỉ có thể chấp nhận con của hai chúng ta. Nếu không có, anh cũng tuyệt đối không cho phép con của anh và em lại chui ra từ bụng của một người phụ nữ khác, em hiểu chưa?”

Tố Diệp mím chặt môi, lắc đầu. Anh càng khẳng định chắc chắn, cô càng không có tự tin.

Thấy vậy, Niên Bách Ngạn nổi giận thật sự. Anh đứng lên, ngữ khí bắt đầu bực bội: “Tố Diệp! Rốt cuộc em đang nghĩ cái gì? Rõ ràng là một chuyện vô cùng đơn giản, tại sao em cứ phải phức tạp hóa vấn đề lên?”

“Em…” Sao cô có thể không suy nghĩ chứ? Chuyện này mà đơn giản sao? Không, quá khó khăn, thứ cô sợ chính là thời gian.

Thời gian là thứ tàn khốc nhất, nó có thể lặng lẽ giết chết mọi tình cảm mặn nồng, thứ còn sót lại chỉ là một hiện thực lạnh lẽo.

Niên Bách Ngạn hít sâu một hơi, giơ tay lên ý bảo cô không cần nói gì nữa.

“Hôm nay… anh vẫn giao quyền lựa chọn cho em!”

Tố Diệp ngước đôi mắt sưng vù lên.

Cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng kiềm chế được cơn giận, giọng nói trở nên bình tĩnh hơn: “Hoặc là lấy anh, hoặc là rời xa anh!”

Tim Tố Diệp run lên theo từng cậu anh nói, nhất là khi nghe tới câu nói cuối cùng: Hoặc là rời xa anh!

“Nếu em chọn lấy anh, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, tổ chức đám cưới. Nhưng Tố Diệp! Nếu lần này em chọn rời xa anh thì anh sẽ không bao giờ tới tìm em nữa. Từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt. Anh sẽ lập tức lấy Joey!” Anh nói với giọng chắc chắn.

Sao cơ?

Tố Diệp kinh ngạc. Chẳng mấy chốc, nỗi đau lại ập xuống đầu cô.

“Tố Diệp! Nếu hôn nhân và tình yêu chẳng liên quan gì đến nhau, thế thì, anh lấy ai cũng vậy cả thôi.” Nét mặt Niên Bách Ngạn sa sầm lại.

Đôi mắt Tố Diệp xao động.

Cô biết, đây là những lời thật lòng của anh. Với tính cách của anh, nếu lần này chia tay, thì sẽ là chia tay thực sự…

Điện thoại vang lên, là của Niên Bách Ngạn.

Anh nghe máy ngay trước mặt cô.

Trong khoảnh khắc, cô nghe thấy anh hờ hững trả lời: Được! Tôi biết rồi! Vậy thì sắp xếp tới sáng mai đi!

Cuộc điện thoại kết thúc.

“Vì lý do thời tiết, hôm nay máy bay không thể cất cánh, miễn cưỡng bay sẽ rất nguy hiểm. Sáng sớm ngày mai chúng ta về Bắc Kinh.”

Tố Diệp cắn môi, khẽ gật đầu.

“Diệp Diệp! Kỳ thực có rất nhiều chuyện, lòng tự trọng thật sự không còn quan trọng đã không còn quan trọng nữa.” Niên Bách Ngạn cất điện thoại đi, thở dài nặng nề: “Em suy nghĩ cho kỹ đi. Em cần anh hay đẩy anh ra để kiên trì với thứ mà em cho là lòng tự trọng. Quyền lựa chọn thuộc về em. Dù em chọn điều gì, anh đều tôn trọng!”

Dứt lời, anh ra khỏi phòng.

Một lát sau, anh rời khỏi khách sạn.

Khi cánh cửa đóng sập lại, cả người Tố Diệp cũng nằm bò ra giường, bắt đầu gào khóc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.