Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 12 - Chương 530: Anh bán em?



Dư luận trước nay luôn là một cái chong chóng xoay theo chiều gió.

Có lúc người ta có thể kiểm soát, có lúc chỉ còn cách bị nó khống chế. Ví dụ như chuyện của Diệp Lan. Sở dĩ có thể được áp chế là vì hai nhà Diệp, Cảnh đã cùng chung sức hợp tác, vì nó can dự tới lợi ích của quá nhiều người, quyền chủ động lại rơi vào tay Niên Bách Ngạn, thế nên mới có thể tìm ra được đối sách trước khi sự việc vỡ lở. Còn việc của Tố Diệp phức tạp hơn nhiều. Rõ ràng đây là một kế hoạch đã được mưu tính từ lâu. Trước đó im lìm, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu nào, sau đó Đinh Tư Thừa công khai tiết lộ. Vì vậy nó đã hình thành lên một cơn sóng thần khiến người ta trở tay không kịp, nhấn chìm tất cả mọi sự trù bị mà con người có thể thực hiện.

Con người ta sợ nhất là khi mình bị mưu tính. Nhưng một thứ còn đáng sợ hơn cả mưu tính là phía sau còn che giấu nhiều âm mưu mà người ta không hề hay biết.

Tố Diệp trở thành vật hy sinh. Kiểu hy sinh này khiến cả Niên Bách Ngạn trước nay vẫn giỏi trù tính mọi chuyện cũng lực bất tòng tâm.

Nhưng lần này, ngay cả anh cũng trở thành người trong cuộc, cũng trở thành đối tượng bị hứng đạn.

Nguyên nhân là việc Tố Diệp tự xin nghỉ việc ở Liêm Chúng và trường đại học đã trở thành hiệu ứng domino. Tới cuối cùng, quân bài duy nhất còn sót lại là Tinh Thạch cũng sụp đổ.

Trước lúc đó, Tinh Thạch đã ngửi thấy mùi thuốc nổ. Cùng với việc Tố Diệp rời khỏi trường đại học, đám cổ đông đã cuối cùng cũng không thể ngồi yên. Từ việc tạo áp lực ban đầu cho Niên Bách Ngạn cuối cùng trở thành ép buộc tập thể.

Lần này mọi người “đoàn kết một lòng”. Trong đại hội cổ đông, bất luận là người giữ cổ phần nhà họ Diệp hay nhà họ Niên đều đứng về cùng một chiến tuyến. Một đơn đề nghị kín mặt chữ ký của các cổ đông được đặt tới trước mặt Niên Bách Ngạn, hệt như các đại thần bức vua thoái vị. Họ đều nhất loạt yêu cầu Niên Bách Ngạn bãi miễn chức vụ cố vấn tâm lý của Tố Diệp trong Tinh Thạch.

Dĩ nhiên, Tố Diệp là một cổ đông của Tinh Thạch, họ không có quyền can dự vào địa vị cổ đông của cô, những vẫn có cách làm lay chuyển chức vụ cụ thể của cô. Lý do họ đưa ra rất thẳng thắn cũng đủ căn cứ, lý lẽ. Một cố vấn tâm lý của cả một tập đoàn mà cũng có vấn đề thì năng lực làm việc của nhân viên trong tập đoàn sẽ khiến người ta nghi ngại, lâu dần cũng sẽ ảnh hưởng tới quyền lợi của các cổ đông.

Niên Bách Ngạn bị dồn ép đến bờ vực. Anh lật tờ đơn đề nghị ra xem rất lâu, sau đó đưa mắt nhìn về mỗi một cổ đông. Những cổ đông đã từng đứng về một phía với anh có vẻ vô cùng lo lắng. Họ sợ anh vì tình cảm riêng tư mà thiếu quyết đoán. Còn các cổ đông cũ vẫn luôn đối địch với anh thì sướng thầm trong bụng, dường như chỉ cần anh lấy quyền hành mưu tính việc riêng, bọn họ sẽ đồng loạt đứng lên chống đối.

Tình thế bí bách đang ở ngay trước mắt, dù có tảng lờ cũng không thể nữa. Huống hồ với tính cách của Niên Bách Ngạn, anh lại càng không thể làm ngơ những chuyện này. Anh gấp tờ đơn lại, quay đầu nhìn về phía người thư ký đang ghi chép. Hứa Đồng đã được anh điều ra nước ngoài. Người thư ký trợ lý này trở thành người đại diện phát ngôn trực tiếp nhất của anh.

“Sau khi hội nghị kết thúc, bảo giám đốc bộ phận nhân sự tới văn phòng gặp tôi!”

Người thư ký trợ lý vâng vâng dạ dạ, nhưng rồi lại sợ hãi vùi đầu vào công việc của mình. Trước khi đi Hứa Đồng đã dặn dò cô ta rất nhiều việc, trong đó quan trọng nhất là phải biết quản hai cái mắt của mình. Cái gì cần nhìn mới được nhìn, bù cần nhìn thì đừng tọc mạch. Sở dĩ nhắc nhở như vậy là vì có một lần sau khi tan họp, vì cảm thấy Niên Bách Ngạn quá đẹp trai, cô ta đã lén lút ngắm thêm một lát, bị Hứa Đồng âm thầm để ý. Sau đó Hứa Đồng đã cảnh cáo cô ta, trước giờ tổng giám đốc rất ghét nhân viên nào phân tâm trong lúc làm việc. Thế nên từ đó về sau, cô ta không dám tùy tiện nhìn lung tung nữa.

Sau khi buổi họp kết thúc, giám đốc Lưu của bộ phận nhân sự gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.

Cô ta cũng giống như giám đốc bộ phận quan hệ, đều là mẫu phụ nữ giỏi giang, tháo vát. Cô ta đã làm nhân sự mười mấy năm, rất có kinh nghiệm trong việc quản lý nhân sự. Ở Tinh Thạch, cô ta không được coi là nhân viên lâu năm, thậm chí so với những người đã cùng với Tinh Thạch trưởng thành tới giờ, cô ta còn có thể được tính là nhân viên mới. Cô ta là nhân viên được Niên Bách Ngạn mời từ nước ngoài về với mức lương cao. Cũng theo một nguồn tin tiểu ngạch, vị giám đốc Lưu này tốt nghiệp cùng một trường đại học với Niên Bách Ngạn, theo lý lịch có lẽ là khóa trên của anh.

Nhưng trong công ty, giám đốc Lưu chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, cũng không thể hiện sự nhiệt tình, thân thiết quá mức với Niên Bách Ngạn. Đây là tố chất của một nhân viên công sở. Cho dù đã từng là chị em cùng trường, trong công ty cũng phải giữ vững mối quan hệ giữa sếp và nhân viên. Giám đốc Lưu là mẫu phụ nữ mạnh mẽ điển hình. Bình thường cô ta rất ít khi tụ tập ăn uống cùng các đồng nghiệp khác. Thế nên dù mọi người có đoán già đoán non, cũng không dám hé răng xì xào nửa lời.

“Ngồi đi!” Niên Bách Ngạn đang xử lý tài liệu, thấy cô ta đi vào bèn nói một câu đơn giản.

Giám đốc Lưu ngồi xuống: “Anh tìm tôi?”

Niên Bách Ngạn đưa cho giám đốc Lưu một thông báo bổ nhiệm nhân sự đã được soạn thảo xong. Cô ta kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ khó hiểu.

Niên Bách Ngạn không giải thích nhiều. Anh chỉ khẽ hỏi: “Đối với nhân viên được lựa chọn cho tổ trưởng bộ phận tâm lý, chị có ý kiến phản đối nào không?”

Giám đốc Lưu thành thật trả lời: “Có! Tổng giám đốc Niên! Tôi không hiểu cách làm của anh.”

“Không hiểu chuyện gì?”

Giám đốc Lưu đặt thông báo lên mặt bàn: “Nếu chỉ đơn thuần bãi miễn vị trí tổ trưởng của Tố Diệp thì không nói làm gì, tại sao phải sa thải cô ấy? Theo như tôi được biết, mọi người từ trên xuống dưới trong công ty đều có ấn tượng tốt về bác sỹ Tố, cũng luôn công nhận cách bồi dưỡng của cô ấy. Hơn nữa cô ấy không những là cố vấn tâm lý của tập đoàn, còn là cổ đông, quan trọng hơn cả, cô ấy còn là…” Những lời còn lại, cô ta không dám nói tiếp.

Niên Bách Ngạn bổ sung nốt: “Quan trọng hơn, cô ấy còn là vợ tôi.”

Giám đốc Lưu gật đầu. Sở dĩ ban này không nói tiếp là vì cô ta biết rõ con người Niên Bách Ngạn trước giờ thiết diện vô tư. Đừng nói là vợ, ngay cả bố mẹ, anh em, chuyện gì không nên nể tình anh vẫn không nể tình. Giống như quãng thời gian trước đã có một việc làm chấn động các cán bộ cấp cao trong Tinh Thạch. Niên Bách Ngạn mua lại toàn bộ cổ phần trong tay em trai mình, đá được em trai ra khỏi công ty thành công. Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao anh lại nỡ ra tay với cả em ruột của mình?

Sau này cậu ấy cũng không còn xuất hiện thêm lần nào trong đại hội cổ đông nữa. Có người còn thầm thì rằng quan hệ của hai anh em có lẽ đã rạn nứt.

Chuyện này giám đốc Lưu cũng đã nghe nói. Tuy rằng vô cùng ngạc nhiên nhưng cô ta tin rằng với tính cách của Niên Bách Ngạn thì có thể làm ra mấy chuyện này. Vậy mà hôm nay, anh ấy lại đuổi việc cả vợ mình, chỉ giữ lại thân phận cổ đông, cũng tức là đã gián tiếp tước đoạt quyền quản lý của vợ ở công ty. Điều đó cũng có nghĩa, nhà họ Diệp lại kết nạp thêm một cổ đông hữu danh vô thực.

Cô ta hoàn toàn không hiểu việc làm này của Niên Bách Ngạn.

Tuy rằng khoảng thời gian này những tin đồn tiêu cực liên quan tới Tố Diệp nhiều vô số kể nhưng là một tổng giám đốc, nắm trong tay toàn quyền vận hành, quản lý doanh nghiệp, Niên Bách Ngạn có khả năng giữ được vị trí của Tố Diệp trong công ty. Mọi người trên dưới không ai không biết tình cảm của Niên Bách Ngạn đối với Tố Diệp rất sâu đậm, từ lần trước mọi người đồn nhau anh cõng Tố Diệp ra khỏi công ty là đủ biết. Anh đối xử với Tố Diệp hoàn toàn khác với những người phụ nữ khác, nếu không đã chẳng suy nghĩ tới chuyện kết hôn.

Nhưng tại sao lại làm vậy chứ?

Lẽ nào…

Giám đốc Lưu bỗng rùng mình.

Chuyện các nhân viên đang lén lút bàn ra tán vào lại là sự thật?

Nguyên chủ tịch Diệp Hạc Phong trước khi qua đời đã bất đồng gay gắt với Niên Bách Ngạn, thậm chí có một thời gian còn tạm ngưng quyền quản lý của tổng giám đốc, có thể thấy quan hệ đã lên tới điểm đóng băng. Cùng với sự qua đời của Diệp Hạc Phong, người đầu tiên được giao lại chiếc ghế chủ tịch là cậu con trai trưởng, Diệp Uyên. Mặc dù Diệp Uyên vì không biết kinh doanh nên đã phục hồi lại chức vụ của Niên Bách Ngạn nhưng dẫu sao anh vẫn là người dưới một người trên vạn người, không thể nào vượt mặt đoạt quyền.

Mối quan hệ áp chế và bị áp chế của hai người từ việc thời gian trước hội đồng quản trị phủ quyết đề nghị của Niên Bách Ngạn là có thể nhận ra. Điều này có nghĩa trên các quyết định mang tính thương mại, Niên Bách Ngạn và Diệp Uyên không đạt được tiếng nói chung. Còn về sau tại sao Diệp Uyên lại thay đổi ý kiến tán đồng Niên Bách Ngạn thì không ai biết.

Nhưng rồi Niên Bách Ngạn lại thu mua toàn bộ cổ phận của Niên Bách Tiêu, rồi nắm cả cổ phần của nhà họ Diệp trong tay, các nhân viên liền rầm rộ suy đoán biết đâu lời đồn đại bên ngoài là sự thật. Niên Bách Ngạn có dã tâm nuốt gọn Tinh Thạch, nếu không đã không lấy cô chủ nhà họ Diệp. Đầu tiên là con gái lớn. Tuy nói là kết hôn giả, nhưng sự thật chứng minh cả hai đều có mục đích của mình. Sau lại quay sang lấy cô hai, cũng tức là em vợ trên danh nghĩa. Chuyện này khiến mọi người không thể không nghi ngờ dụng ý thật sự của Niên Bách Ngạn. Đồng thời họ còn dự đoán trong một tương lai không xa, Tinh Thạch chắc chắn sẽ có một sự thay đổi to lớn. Các cán bộ cấp cao sẽ có sự phân tách to lớn, mà người chiến thắng cuối cùng nhất định là người đã sắp xếp mọi chuyện từ rất lâu, Niên Bách Ngạn.

Đối với mấy tin đồn ấy, một người đã từng trải bao sóng gió như giám đốc Lưu hoàn toàn không tin. Thế mà hôm nay, Niên Bách Ngạn không thông qua sự đồng ý của hội đồng quản trị đã trực tiếp bãi miễn chức vụ của Tố Diệp, khiến cô ta có phần nghi ngờ.

Có phải anh đang thực sự có rắp tâm xóa bỏ thực quyền của từng người trong nhà họ Diệp?

Đương nhiên, những lời này cô ta không dám truy hỏi Niên Bách Ngạn.

Ngón tay gầy của Niên Bách Ngạn gõ nhè nhẹ mấy cái, nói với vẻ suy tư: “Chính vì cô ấy là vợ tôi nên mới có quyết định này!”

Giám đốc Lưu anh chắc chắn sẽ không giải thích nhiều. Cô ta thở dài, do dự: “Vậy phía bác sỹ Tố…” Biết nói với Tố Diệp thế nào đây? Người ta dù sao cũng là cổ đông, lại còn là phu nhân tổng giám đốc.

“Thông báo dưới hình thức gửi mail tới toàn thể nhân viên. Còn tôi sẽ đích thân nói chuyện với bác sỹ Tố.” Niên Bách Ngạn ra lệnh.

“Vâng!” Giám đốc Lưu chẳng hề cảm thấy thoải mái. Sau khi đứng lên, cô ta ngược lại càng thấy hoang mang, vì cô ta càng nghĩ càng cảm thấy Niên Bách Ngạn có dụng ý khác.

Cứ như vậy, Tố Diệp tới công ty, thông báo đầu tiên nhận được là: Cô bị đuổi việc!

Cô… bị Niên Bách Ngạn đuổi việc!

Khi mới nghe được tin ấy, Tố Diệp còn nghĩ các đồng nghiệp trêu mình. Nhưng đến lúc mở máy tính ra, nhìn thấy hòm thư nội bộ của Tinh Thạch gửi tới email ấy, cô mới bàng hoàng nhận ra là thật. Khi cô bé ở phòng hành chính gõ cửa đi vào, dè dặt hỏi cô có cần dọn đồ giúp không, Tố Diệp mới bùng nổ.

Cô xông thẳng vào phòng tổng giám đốc, nhưng bị người thư ký trợ lý ngăn lại, nói với cô rằng, tổng giám đốc không ở trong phòng, đang họp trên tầng.

Tố Diệp cố nén giận, ngồi ngoài đợi.

Cô ấy suy nghĩ một lát rồi dè dặt nói: Hay là… chị vào trong văn phòng ngồi đợi!

Cô bé cũng hiểu chuyện. Dẫu sao người ta cũng là phu nhân, sao dám để người ta đợi bên ngoài? Ai ngờ Tố Diệp nổi giận, còn chẳng thèm vào mà quyết ngồi ngoài cửa đợi Niên Bách Ngạn quay về.

Cô bé phát hoảng, nghĩ bụng nếu có Hứa Đồng ở đây thì tốt biết bao. Mấy chuyện này chắc chắn chị ấy xử lý nhanh gọn.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, Niên Bách Ngạn mới họp xong. Thấy Tố Diệp đang ở đợi ngoài cửa phòng, anh bèn đưa tập tài liệu trong tay cho người thư ký trợ lý rồi nói với Tố Diệp: “Em vào đi!”

Tố Diệp đi vào theo anh, hỏi thẳng: “Anh có ý gì?”

Giọng nói lạnh lùng, gấp rút, khiến người bên ngoài cũng nghe thấy.

Niên Bách Ngạn quay người lại, khó xử đóng cửa phòng lại, nhưng không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ khẽ nói: “Sau này còn tới tìm anh thì cứ vào thẳng trong phòng.”

“Em còn có lần sau à?” Tố Diệp hỏi ngược lại.

Niên Bách Ngạn không bày ra bộ mặt cấp trên lạnh lùng như mọi lần. Sau khi chắc chắn đã đóng cửa phòng, anh nhẹ nhàng kéo cô đến bên cạnh mình, dịu dàng nhìn cô: “Giận đấy à?”

“Nói phí lời! Chuyện này rơi vào ai lại không giận chứ?” Tố Diệp nhăn mặt, hất tay anh ra không hề khách khí.

Niên Bách Ngạn không giận, ngược lại nhẫn nại kéo lại cô trở về, ôm chặt lấy cô bằng cánh tay rắn chắc: “Nói thật lòng, anh cảm thấy em làm bà chủ gia đình cũng không tồi!”

Tố Diệp trừng mắt lườm anh: “Niên Bách Ngạn! Ngày xưa ai mặt dày bám riết lấy em quyết mời em về làm cố vấn tâm lý cho Tinh Thạch? Lúc đó em không muốn làm, anh kiên quyết bắt em làm, thậm chí còn kéo em tới tận Nam Phi học mấy kiến thức về kim cương gì đó! Bây giờ em đã nhập tâm vào vai trò này rồi, anh lại tới nói với em anh muốn em làm bà chủ gia đình? Anh điên hay là em điên đây?”

Niên Bách Ngạn ôm cô, tùy ý dựa vào bàn làm việc, mỉm cười: “Sông có khúc, người có lúc!”

“Đừng có trả lời em kiểu lấp lửng! Niên Bách Ngạn! Có phải anh cảm thấy mấy tin đồn đó gây bất lợi với anh không?” Tố Diệp chất vấn thẳng thừng.

Nhưng Niên Bách Ngạn lắc đầu, nói với vẻ chắc chắn: “Là bất lợi với Tinh Thạch.”

Câu nói ấy làm Tố Diệp á khẩu, khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình: “Vậy… Vậy anh cũng nên báo trước với em một tiếng chứ? Anh có biết bây giờ em cảm thấy mình giống cái gì không? Như một đứa ngốc! Người khác biết hết cả rồi, em lại là người biết cuối cùng! Mọi người sẽ nhìn em thế nào đây? Họ sẽ cảm thấy em nực cười!”

“Không đâu! Họ sẽ cảm thấy em bị lợi dụng, ngược lại sẽ thương hại em.” Niên Bách Ngạn nói với vẻ vừa nghiêm túc lại vừa như đùa cợt.

Tố Diệp bực bội, nhíu mày, gào to: “Tại sao anh phải “tiền trảm hậu tấu”?”

Tối qua anh về nhà rất muộn, cô đã ngủ rồi. Nhưng một chuyện lớn như vậy, anh không nên gọi cô dậy thông báo một tiếng sao?

Niên Bách Ngạn vẫn giữ bình tĩnh. Anh vỗ nhẹ lưng cô, rồi hỏi: “Thế em giận vì anh không báo trước hay vì em bị đuổi việc?”

“Hai chuyện này tồi tệ như nhau!” Tố Diệp giận dữ nói.

Niên Bách Ngạn bật cười: “Diệp Diệp à! Anh hiểu em mà. Chuyện này mà nói trước với em, em sẽ chỉ càng giận hơn, và chắc chắn sẽ không nghe theo sự sắp xếp.”

“Tại sao em phải nghe theo? Em làm sai chuyện gì rồi? Dựa vào đâu anh đòi đuổi việc em? Cứ cho là em làm sai đi, ít nhất em vẫn là cổ đông của Tinh Thạch chứ?”

Niên Bách Ngạn thở dài, lắc đầu: “Em xem xem, anh sợ nhất là em như thế này.” Nói rồi anh thu chặt tay lại, cố gắng dỗ dành: “Diệp Diệp! Tin anh đi, trong hoàn cảnh bây giờ, cách tốt nhất là em ở nhà.”

Ngọn lửa trong bụng Tố Diệp khó mà dập tắt được, như một con sóng xô về phía trước, cuốn đi mọi lý trí của cô. Cô đẩy Niên Bách Ngạn ra rồi hét to: “Niên Bách Ngạn! Tương lai của em, em không thể tự nắm giữ hay sao? Anh dựa vào đâu được an bài cho tương lai của em? Nói trắng ra chỉ vì muốn dẹp yên mọi chuyện mà anh bán em!”

“Diệp Diệp…”

“Em không muốn nói chuyện với anh nữa!” Tố Diệp đỏ mắt, với lấy chìa khóa xe trên mặt bàn anh, quay đầu xông ra ngoài.

Niên Bách Ngạn bất ngờ, cũng xông ra khỏi văn phòng, giơ tay kéo cô lại: “Em bình tĩnh một chút!”

“Không cần anh lo!” Tố Diệp lấy hết sức đẩy anh ra, gào lên một tiếng rồi bỏ chạy.

“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn đuổi theo cô nhưng phát hiện cô đã đi thang máy xuống nhà.

Anh quay lại, ra lệnh cho thư ký: “Lập tức chuẩn bị xe cho tôi!”

“Dạ! Vâng…” Người thư ký cũng chết điếng, lập tức gọi điện thoại.

Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Niên Bách Ngạn căng thẳng đến vậy…

Đúng như tình huống xấu nhất mà Tố Khải đã phân tích trước đó, việc Diệp Lan mất tích vẫn chưa có manh mối gì. Không có lũ bắt cóc nào gọi điện tới đòi tiền chuộc, chứng tỏ không phải bắt cóc.

Tố Khải ngày sau rầu rĩ hơn ngày trước. Ban ngày anh dẫn đồng nghiệp đi khắp nơi nghe ngóng tìm kiếm người. Thậm chí còn gửi ảnh Diệp Lan tới các quán bida, quán bar thậm chí là các sòng bạc ngầm…, còn nhờ các anh em giang hồ nghe ngóng giúp. Buổi tối anh ở lại trong sở cảnh sát, dán mắt quan sát hình ảnh CTV ở mỗi góc phố, không bỏ sót giây nào.

Anh lấy Thập Sát Hải làm trung tâm, mở rộng phạm vi tìm kiếm về bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc.

Trong CTV, có thể nhìn thấy Diệp Lan xuất hiện ở đường Yên Đại Tà. Cô không lái xe mà bắt taxi, rồi xuống xe ở đầu đường, sau đó đi vào Hậu Hải.

Còn trong CTV gần cầu Ngân Đĩnh, anh cũng có thể nhìn thấy bóng dáng Diệp Lan. Đúng là có một người mặc cảnh phục tới bắt chuyện với cô. Nhưng hắn ta cụ thể tướng tá ra sao, đã nói gì với Diệp Lan thì không rõ.

Không có CTV nào gần hơn, thậm chí hình ảnh người đó và Diệp Lan rời đi cũng không có.

Sau đó Tố Khải đã tới hiện trường thăm dò, phát hiện chiếc camera có thể lại trực tiếp hình ảnh hắn ta đã bị kẻ nào đó phá hỏng. Có thể thấy, đối phương có kế hoạch từ trước. Mà nói chính xác là đã âm mưu từ lâu.

Khoảng thời gian này, Cảnh Long cũng ở sở, cùng Tố Khải điều tra CTV. Anh ta cũng gầy rộc hẳn đi, điện thoại kêu lên liên hồi. Mỗi lần anh ta nghe máy, Tố Khải lại nghe thấy trong nói bực bội ở đầu kia. Có lẽ là mẹ anh ta ra lệnh cho anh ta lập tức về nhà.

Cảnh Long không còn là trẻ con nữa, đương nhiên không thể cứ thế nghe lời mẹ răm rắp.

Có vẻ như mẹ anh ta càng thêm phẫn nộ, yêu cầu anh ta phải cắt đứt ngay với Diệp Lan. Một đứa con gái làm nhà họ Cảnh mặt mũi ê chề như thế tuyệt đối không thể bước chân vào cửa lớn.

Cảnh Long khuyên nhủ hết nước hết cái, nói cho dù Diệp Lan không yêu anh ta nhưng anh ta vẫn yêu Diệp Lan.

Tố Khải nghe không lọt tai, bèn đứng dậy đi ra hành lang hút thuốc.

Mấy hôm nay, Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành cũng không còn tâm trí lo chuyện của Tinh Thạch nữa. Hầu như ngày nào bà ta cũng gọi không biết bao nhiêu lần cho Tố Khải, liên tục hỏi anh có phát hiện và tiến triển gì không. Sau khi Tố Khải vẫn chưa có cách nào, bà ta lập tức quát mắng: Tố Khải! Cậu nhớ cho tôi! Lan Lan mà có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!

Nếu Lan Lan có mệnh hệ gì, anh còn chẳng tha thứ cho bản thân mình.

Đúng vào lúc anh đang hút thuốc, thì điện thoại trong túi quần rung lên.

Anh lấy ra, là một số điện thoại lạ.

Trong lòng chẳng hiểu sao bỗng rùng mình. Có lẽ làm cảnh sát hình sự nhiều năm. Anh vứt điếu thuốc trong tay đi, lập tức quay vào phòng. Cảnh Long vẫn còn đang hết lời khuyên mẹ, Tố Khải mặc kệ anh ta mà kết nối tín hiệu điện thoại vào máy tính.

Cảnh Long phát giác có chuyện bèn lập tức ngắt máy, xông tới giúp đỡ.

Tố Khải ra hiệu bằng mắt cho anh ta sau đó cùng đếm tới ba thì nhận máy.

Cảnh Long ở phía kia vội vàng truy tìm nguồn gốc chiếc điện thoại.

“Ai đó?” Tố Khải cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh.

Giọng nói ở đầu kia đã được qua xử lý, the thé và cứng nhắc: “Cảnh sát Tố vĩ đại! Mấy hôm nay có nhớ cô bạn gái nhỏ của mày không thế?”

Vì giọng nói đã được biến đổi, không thể phân biệt được phát âm của đối phương cũng không thể đoán được hắn là người nào, hay là quốc tịch nào.

“Diệp Lan ở trong tay ông?” Tố Khải cố gắng kéo dài thời gian.

“Cũng giống như người của chúng tao ở trong tay bọn mày vậy.”

“Ông là Samele?” Nét mặt Tố Khải khựng lại.

“Ông ấy chê mày quá nhiều chuyện.”

Nghe giọng điệu này có lẽ hắn là thuộc hạ của Samele.

“Ông muốn thế nào?” Tố Khải quay đầu nhìn Cảnh Long, nhưng Cảnh Long tuyệt vọng lắc đầu.

Đối phương cười rất ghê tai: “Cảnh sát Tố! Tao biết mày cố tình kéo dài thời gian. Đừng có tốn công vô ích! Đám cảnh sát chúng mày không thể điều tra ra chúng tao được đâu. Nếu không thế, sao bao năm nay mày chỉ chạm tới được vạt áo của Samele?”

Tố Khải nghiến răng: “Ông muốn uy hiếp tôi thả người?”

“Mày nhầm rồi! Chúng nó sống hay chết không liên quan gì tới bọn tao. Nếu đã bị chúng mày bắt đi, thì bọn tao coi như đồ bỏ.” Đối phương lạnh lùng nói: “Cảnh sát Tố! Có muốn nghe giọng nói của bạn gái mày không?”

Tim Tố Khải thắt lại.

Chỉ nghe thấy hắn ta quát: Nói đi!

Nhưng không có động tĩnh gì.

Đối phương bật cười: Con nhóc này lỳ thật!

“Tao cảnh cáo chúng mày không được động vào cô ấy!” Tố Khải sốt ruột, nắm chặt tay lại, hét vào điện thoại: “Lan Lan!”

Lập tức, tiếng của Diệp Lan vọng tới, như đang cố nín khóc, thanh âm vẫn còn hơi run run: “Tố Khải! Đừng lo cho em!”

Điện thoại nhanh chóng bị đối phương giật lại: “Thấy chưa! Bạn gái mày nghĩ cho mày quá đi! Thế nào, cảnh sát Tố! Đã giải quyết được nỗi nhớ nhung của mày chưa?”

“Mẹ kiếp! Chúng mày rốt cuộc muốn thế nào?” Tố Khải nổi giận. Câu nói vừa rồi của Diệp Lan như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim anh.

Hắn ta hừ một tiếng: “Không cần gì cả! Chúng tao chỉ muốn cảnh cáo mày biết điều một chút!” Dứt lời, hắn ta cúp máy.

“Alô?” Tố Khải gào lên với di động nhưng đầu kia đã ngắt máy.

Anh giận đến nỗi chỉ muốn ném vỡ điện thoại.

“Lần theo được dấu vết của nó chưa?” Tố Khải đấm mạnh lên bàn, sợi dây trong lòng căng ra cực hạn, đầu óc anh chỉ toàn là Diệp Lan.

Nét mặt Cảnh Long rầu rĩ: “Đối phương đã cài thêm mật mã, không thể tìm ra được!”

“Đáng chết!” Tố Khải ném hết tài liệu xuống mặt đất.

Cảnh Long cố kiềm chế: “Bọn chúng là người của Samele?”

Tố Khải khẽ nheo mắt, gật đầu.

“Vậy chúng ta phải làm gì đây?”

Tố Khải cũng muốn biết giờ phải làm sao, nhưng bọn chúng không đưa ra bất kỳ điều kiện nào. Anh rất lo cho sự an toàn của Diệp Lan. Suy nghĩ một lát, anh bỗng nhiên vớ lấy chìa khóa xe, xông ra ngoài.

“Tố Khải!” Cảnh Long ngỡ ngàng, cũng chạy ra ngoài theo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.