Từ ngày Tố Diệp quen biết với Niên Bách Ngạn, trong ấn tượng của cô, thời gian của anh lúc nào cũng được sắp xếp kín mít. Sau khi kết hôn, tuy rằng có ra ngoài làm việc anh vẫn về nhà ngủ nhưng lúc về nhà thường là đã quá nửa đêm.
Dường như, các buổi tiếp khách của anh luôn luôn nhiều như vậy.
Cũng dường như thời gian của anh lúc nào cũng ít ỏi như thế.
Về điểm này, Tố Diệp chưa bao giờ oán trách.
Bởi vì ngay từ ban đầu, Tố Diệp biết mình đã yêu một người đàn ông như thế nào, cũng từ khi đó, cô cũng biết mình sẽ lấy một người đàn ông như thế nào. Anh vừa yêu thương vừa cảm thấy có lỗi với cô. Cô biết, một người không thể phân thân như anh đã cố gắng làm đến mức tốt nhất rồi.
Thế nên hôm nay thấy anh về sớm như vậy, quả thực khiến Tố Diệp vô cùng ngỡ ngàng.
Mà điều càng khiến cô sửng sốt hơn là những lời Niên Bách Ngạn trong phòng sách.
Vừa nghe thấy câu ấy, Tố Diệp cứ tưởng Kỷ Đông Nham tới nhà, nhất thời đứng đờ người ngoài cửa. Đang bối rối, mãi vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của Kỷ Đông Nham, cô mới bàng hoàng nhận ra Niên Bách Ngạn đang gọi điện thoại.
Nhưng những lời anh nói trong điện thoại là có ý gì?
Tố Diệp bất giác cảm thấy bất an.
Từ lúc nhìn thấy buổi ra mắt sản phẩm mới của Kỷ Thị cho tới khi trên đường đi về nhà, cảm giác ấy như một bóng ma bám riết, khiến tinh thần hoảng hốt. Còn bây giờ, sự bất an quen thuộc ấy lại túm chặt lấy cô không buông.
Trong điện thoại, Kỷ Đông Nham đã nói gì chắc chắn cô không thể nghe thấy. Cô tự cảnh cáo bản thân: Đừng có nghe trộm nữa, phải làm gì thì làm đi! Nhưng đôi chân giống như đóng đinh dưới đất, không thể nhúc nhích. Cô mơ hồ cảm thấy có lẽ sắp có chuyện xảy ra.
Niên Bách Ngạn im lặng một lúc, chắc là đang nghe đối phương nói. Giây lát sau, anh đáp: Đáng tiếc! Tôi không có hứng thú chơi trò này với cậu!
Câu này nghe được cũng như không. Tố Diệp không hiểu Niên Bách Ngạn có ý gì.
Sau đó cuộc điện thoại kết thúc.
Có tiếng bước chân vọng tới.
Lúc này Tố Diệp mới tỉnh ra, nhanh chóng bước lẹ về phía phòng khách, giả vờ như mình vừa quay về, đang thu dọn túi xách.
Nhưng tim cô thì đập thình thịch.
Cô không biết mình đang căng thẳng điều gì. Thật ra cô có thể đẩy thẳng cửa vào hỏi Niên Bách Ngạn: Em nghe thấy anh và Kỷ Đông Nham nói chuyện rồi. Hai người rốt cuộc làm sao vậy?
Phải! Cô hoàn toàn có thể hỏi câu ấy.
Vì anh là chồng cô, cô quan tâm tới chuyện của anh là lẽ đương nhiên.
Nhưng cô cứ cảm thấy để Niên Bách Ngạn biết chuyện mình đã nghe chuyện sẽ là một chuyện mất mặt đối với anh. Có lẽ anh không thích phụ nữ làm vậy, cho dù là vợ mình.
Đang rối bời trong suy nghĩ, Niên Bách Ngạn đi từ phòng sách ra ngoài phòng khách. Sau khi nhìn thấy cô, khóe môi anh hơi cong lên: “Về rồi à?”
Tuy anh cười nhưng Tố Diệp luôn cảm thấy đôi mắt anh đầy mỏi mệt.
Thật hiếm khi cô lại đọc được tâm trạng từ ánh mắt anh.
“Ừm, Tiểu Nhã đâu rồi?” Tố Diệp ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh.
Niên Bách Ngạn đi tới, ngồi xuống sofa, rướn người rót trà rồi nói: “Anh bảo con bé về trước rồi.” Dứt lời, anh nhấp một ngụm.
“Em nói với anh bao nhiêu lần rồi. Buổi tối đừng có uống trà, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe đấy!” Tố Diệp ngồi xuống bên cạnh anh, giơ tay giật lại cốc trà trong tay anh.
Sự căng thẳng của cô làm Niên Bách Ngạn khẽ cười.
“Đúng là bà chủ!” Tuy anh nói vậy nhưng vẫn nghe lời cô, không uống tiếp nữa, mà giơ tay vòng qua người cô rồi cúi đầu, đặt môi lên cổ cô.
Cằm anh lại mới mọc râu.
Làm cô ngứa ngáy.
Tố Diệp mỉm cười đẩy má anh ra, nhưng bị anh nhân cơ hội ấy cắn vào ngón tay.
“Em không quản anh, anh muốn ai tới quản anh?” Cô hờn dỗi, né tránh sự công kích của anh.
Niên Bách Ngạn trước nay là một người đàn ông không để lộ tâm sự ra ngoài. Cô biết trong này nhất định có chuyện, hơn nữa lại khiến anh nói với Kỷ Đông Nham câu đó chắc chắn không phải chuyện nhỏ. Nhưng cô phải hỏi thế nào đây?
Nghe câu nói ấy, Niên Bách Ngạn ôm hẳn cô vào lòng, chống cằm lên tai cô. Giọng nói trầm ấm, dễ nghe: “Không ai quản được anh hết, trừ em ra!”
Câu nói ấy khiến lòng người ấm áp.
Tố Diệp nép trong lòng anh, yên lặng nghe tiếng tim anh đập từng nhịp vững chãi, mạnh mẽ.
Khi chưa kết hôn, cô lúc nào cũng lo lắng, thậm chí còn hiểu lầm, còn nghi ngờ tình yêu của anh. Nhưng kết hôn rồi, cô lại cảm thấy câu nào anh nói cũng đều thật lòng thật dạ.
Giống như câu vừa rồi.
Cô luôn tin tưởng sâu sắc.
“Tình hình Diệp Lan bên đó sao rồi?” Anh biết hôm nay cô tới nhà Diệp Lan.
Tố Diệp thở dài nặng nề.
Niên Bách Ngạn bật cười, siết nhẹ cằm cô rồi nâng gương mặt cô lên: “Còn trẻ tuổi, đừng có suốt ngày thở dài thườn thượt thế.”
“Vì cuộc đời cứ làm người lo lắng.” Tố Diệp nói.
Niên Bách Ngạn nói một câu có ý sâu xa: “Những chuyện bất an rồi sẽ qua thôi. Chẳng có cuộc đời ai luôn thuận buồm xuôi gió cả.”
Giống như đang nói Diệp Lan, lại giống như đang nói chính mình.
Tố Diệp nhìn anh rất lâu rồi nói: “Nhưng Diệp Lan vô tội, con bé không đáng chịu phải chịu đau khổ lớn đến thế.”
“Thế nên cả em và Tố Khải đều phải giúp đỡ nó.”
Tố Diệp lắc đầu mệt mỏi: “Nhưng nó từ chối tới trung tâm cai nghiện, hôm nay nhìn thấy hai đứa nó, em lại thấy xót xa.”
“Có lẽ nó không muốn để Tố Khải nhìn thấy những lúc mình lên cơn nghiện.” Niên Bách Ngạn nói trúng trọng điểm, nhìn cô với ánh mắt hiền hòa: “Bình thường trông Diệp Lan yếu đuối vậy nhưng thực chất bản tính vẫn rất bướng.”
Tố Diệp dựa vào anh, uể oải gật đầu: “Nó nhất định sẽ để tâm thôi. Nhưng em cảm thấy tình trạng của nó không ổn lắm, thế nên rất lo lắng.” Nói tới đây, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh bảo liệu có thuyết phục được bố mẹ Diệp Lan không?”
“Xem ra là rất khó.”
Tố Diệp chau mày.
“Chuyện này dẫu sao cũng từ Tố Khải mà ra, anh nghĩ nó sẽ chịu trách nhiệm.” Niên Bách Ngạn khẽ nói.
Nhà hàng Niên Bách Ngạn đã đặt từ trước, hoàn cảnh dĩ nhiên không còn gì phải bàn.
Con người anh nếu chi li soi xét thì cũng có không ít tật xấu. Tuy rằng món nào ngon anh đều có thể ăn được nhưng lại yêu cầu rất khắt khe với hoàn cảnh. Không được quá ồn ào, thái độ phục vụ và vệ sinh cũng không được quá tệ.
Đối với việc Tố Diệp thích ăn gì, trước nay Niên Bách Ngạn luôn nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhưng mỗi lần tới nhà hàng, anh vẫn để cô xem menu trước một cách galăng. Lần nào Tố Diệp cũng thoải mái cầm thực đơn lên, xem từ đầu tới cuối, tới khi người phục vụ đứng lâu đến nỗi chân sắp bị chuột rút, cô lại lười biếng nói với Niên Bách Ngạn: Aiya, em không chọn được đâu!
Thông thường những lúc ấy, Niên Bách Ngạn lại mỉm cười cầm thực đơn, gọi chuẩn xác những món cô thích ăn.
Tố Diệp đã từng tò mò hỏi anh: Mục đích anh nhất định phải tới những nhà hàng sang trọng là gì? Lẽ nào chỉ để thể hiện thân phận khác biệt của mình?
Niên Bách Ngạn trả lời với vẻ cưng chiều: Sai! Vì chỉ có tới những nơi đó mới có thể chiều theo mấy thói quen xấu của em.
Tố Diệp lập tức hiểu ra, mỉm cười ôm lấy cổ anh và nói: Em thích nhất là những lúc em không chọn lựa được, anh quyết định giùm em!
Niên Bách Ngạn bật cười, giơ tay véo mũi cô: Thế nên, không thể chọn mấy nơi phục vụ kém được, nếu không nhân viên ở đó sẽ bị em làm cho tức chết.
Nghĩ tới đây, Tố Diệp không nhịn được cười.
“Ăn cơm mà tâm hồn còn để đâu đâu!” Niên Bách Ngạn ngồi đối diện gắp một miếng thức ăn vào đĩa của cô, nhìn cô chẳng biết nói sao.
Tố Diệp hoàn hồn trở lại, ăn miếng anh vừa gắp rồi nói: “Đâu có! Em đang nghĩ thực ra sau này chúng ta không cần tới nhà hàng ăn đâu, giờ em có ối thời gian mà.”
Trước đây cả cô và anh đều không rảnh rang, để được ăn một bữa cơm ở nhà đều là những lúc nhàn hạ xa xỉ. Tuy rằng có Tiểu Nhã ở đó, nấu cơm cũng không thành vấn đề nhưng với một người không thích không gian riêng tư bị quấy rầy như Niên Bách Ngạn thì Tiểu Nhã luôn đi làm và về nhà có giờ giấc.
Tiểu Nhã luôn làm xong bữa tối rồi mới ra về nhưng trên thực tế, lần nào họ về nhà cũng đều rất muộn rồi, giờ đó chẳng còn tâm trạng ăn uống nữa.
Bây giờ thì khác. Giờ cô nghỉ ở nhà, có rất nhiều thời gian để tỉ mẩn mấy món ngon, làm theo đúng khẩu vị mà anh thích. Cho dù anh có về muộn, nếu chưa ăn cơm, cô vẫn có thể chuẩn bị những món nóng hổi cho anh.
Lúc vừa mới mất việc, Tố Diệp cảm thấy khủng hoảng. Vì dù sao cô cũng không muốn trở thành một bà nội trợ, một bà cô già. Nhưng thực tế là thời gian có thể giúp bạn làm quen với mọi thứ.
Bây giờ cuộc sống của cô vẫn rất phong phú, chỉ là thay đổi điểm nhấn mà thôi.
Dường như nghe thấy câu ấy Niên Bách Ngạn rất hài lòng. Anh nhìn vào mắt cô, ngập tràn một nụ cười dịu dàng: “Có phong thái của một người vợ hiền, tốt!”
“Người ta vốn dĩ là vợ hiền. Tại anh không tinh tường đấy thôi.” Trong lời trách móc có vài phần nũng nịu.
Nụ cười ấy của anh lan từ khóe môi ra khắp gương mặt. Anh nhìn cô, càng lúc càng tình cảm.
Bị anh nhìn như vậy, Tố Diệp có phần ngượng ngập. Cô đỏ mặt, cúi gằm xuống ăn cơm.
Bầu không khí của hai người đang rất tuyệt thì một giọng nữ quen thuộc vang lên.
“Anh Bách Ngạn! Trùng hợp quá!”
Một tiếng “anh Bách Ngạn” thật chói tai!
Ai nhỉ?
Dám gọi chồng cô như vậy?
Tố Diệp bực bội ngước lên, quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Joey.
Cũng phải, cũng chỉ có cô ta mới gọi Niên Bách Ngạn như thế.
Người phụ nữ đáng ghét!
“Ồ, Tố Diệp! Là chị sao! Tôi không nhận ra chị đấy, càng ngày càng xinh đẹp rồi.” Cái miệng của Joey ngọt như đường.
Câu nói ấy khiến Tố Diệp khá thoải mái, nét mặt không vui cũng dãn ra ít nhiều. Niên Bách Ngạn ngấm ngầm liếc nhìn Tố Diệp một cái, thấy vậy cực kỳ bó tay. Nha đầu này đúng là vẫn thích được khen!
“Nếu cô khen tôi thì tôi xin nhận.” Tố Diệp hờ hững đáp.
“Đương nhiên là khen chị rồi! Tôi không biết nói dối lòng đâu.” Nói rồi, Joey kéo một cái ghế tự nhiên một cách tự nhiên: “Ồ, đám cưới của hai người tôi không qua kịp, thành thật xin lỗi! Hôm nay chúc mừng bù, chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”
Tố Diệp cảm thấy cái cô Joey này trông giống mấy kẻ tới phá đám bèn cảm ơn.
“Hẹn người sao?” Người hỏi là Niên Bách Ngạn. Xem ra, anh không mong lúc đang ăn cơm bị quấy rầy.
Joey gật đầu, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Nhưng người ta vẫn chưa tới.”
Ý là cô ta vẫn có thể ngồi đây thêm một lát.
Tố Diệp liếc nhìn Niên Bách Ngạn.
Không hiểu sao, cô bỗng có hứng thú xem trò vui.
Cô muốn xem xem, ở trước mặt cô, Niên Bách Ngạn sẽ đối xử với Joey thế nào…