Vincent nói với Joey: “Tuyệt đối đừng nói cho Diệp Lan biết chuyện này. Còn về việc con muốn làm cách nào để con bé chấp nhận sự giúp đỡ của con thì bố nghĩ với trí thông minh của con nhất định sẽ nghĩ ra cách. Bố già rồi, hy vọng có thể dùng một chút sức lực cuối cùng để rải đường cho hai đứa.”
Lúc ra khỏi đó, khóe mắt Joey đỏ ửng. Cô ta rút từ trong túi xách ra một chiếc kính râm rồi lên xe. Khi xe đi ra khỏi cửa lớn, có một chiếc xe nãy giờ vẫn đỗ bên đường cũng nổ máy, từ từ bám theo.
“Sếp! Sếp bảo chỉ với mình cô ta có thể cứu được cả Bright không?” Cậu nhóc lái xe hỏi Tố Khải đang ngồi bên ghế lái phụ.
Ánh mắt Tố Khải nhìn chằm chằm về phía xe của Joey, ngữ khí thờ ơ: “Làm sao tôi biết!”
Người cấp dưới phá lên cười. Thật ra cậu ta rất muốn hỏi liệu Bright có thể rơi vào tay Niên Bách Ngạn không, dù sao thì Niên Bách Ngạn cũng là anh rể của sếp. Nhưng bây giờ đang trong lúc làm nhiệm vụ, cậu ta mà hỏi câu này chắc chắn sẽ lại chịu một trận mắng té tát.
“Mục tiêu đã đi lên cầu vượt, bảo đám Chương Ngư theo dõi sát sao.” Tố Khải ra lệnh: “Còn nữa, mấy ngày tiếp theo toàn tổ phải chờ nhận lệnh 24/24.”
“Rõ!” Người cấp dưới nghiêm túc trở lại, lập tức làm theo…
***
Mấy ngày sau đó, đối với những người dân bình thường thì cũng chỉ là cảnh mặt trời mọc rồi lại lặn. Những mảnh vụn rời rạc của cuộc sống ghép lại thành một bức biểu đồ thời gian nhạt nhẽo nhưng lại tràn đầy áp lực. Điều duy nhất khiến người ta chờ đợi chính là Noel sắp đến gần. Trong ngày lễ Tây sắp trang hoàng đỏ rực khắp đường lớn phố nhỏ ở Bắc Kinh bằng những búp bê và ông già Noel này, chí ít cũng có thể khiến những người ngày ngày bôn ba bởi những công việc bận rộn có đầy đủ lý do để tụ tập.
Nhưng đối với Bright mà nói, mỗi ngày trôi qua lại là một ngày mưa dập gió vùi.
Sương mù quét qua khắp thành phố Bắc Kinh. Nghe nói lần này đến cả những vùng ngoại ô xa xôi như Hoài Nhu, Xương Bình cũng không may mắn thoát nạn. Bright cũng bị bao trùm trong bầu không khí âm u này. Mỗi ngày tới, rõ ràng là trời đã sáng rồi, vậy mà không thể nhìn thấy mặt trời, giống như giá cổ phiếu của Bright vậy.
Các cổ đông của Bright bắt đầu có sự chia rẽ. Bây giờ người quản lý đang bị điều tra, không thể tham gia vào các công việc vận hành công ty một cách quá thuận tiện. Vincent thì thất thế ở mỏ kim cương bên Nam Phi, khiến Bright gánh chịu một tổn thất khổng lồ, hơn nữa còn liên tiếp dính líu vào hàng loạt tội danh thương mại, cộng thêm hành động từ bỏ Bright của bốn thương hiệu quốc tế lớn, đã khiến cho giá cổ phiếu của Bright nhất thời như kẻ bại liệt không đỡ dậy nổi, các cổ đông cũng lo ngay ngáy.
Nhưng điều khiến các cổ đông còn hoang mang hơn là bên này bọn họ đang ra sức hùn vốn bù đắp thì bên kia lại có một sức mạnh thần bí nào đó không ngừng mua vào. Trên thị trường bỏ lại bao nhiêu, đối phương mua hết bấy nhiêu, rõ ràng là có ý cướp cổ phần rời rạc trong tay các cổ đông với họ.
Cái sức mạnh thần bí đó chỉ là tên gọi mà thôi, thật ra mọi người đều dồn trọng điểm nghi ngờ lên Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham. Ngay cả các cư dân mạng bên ngoài ngành cũng có ý hướng tới hai người họ, hoặc là cả hai liên kết lại.
Đối với cộng đồng mạng mà nói, ai làm chủ “Đông cung”* không quan trọng. Quan trọng là trong tình hình rối ren này, ai là người chiến thắng. Bọn họ tung hô rằng trên chiến trường không khói lửa này, cuộc cạnh tranh xâu xé của các công ty còn hấp dẫn hơn trong lịch sử.
*Đông cung: Thường chỉ nơi ở của Thái tử thời phong kiến.
Niên Thị.
Tập đoàn Niên Thị được xây mới trên con đường tài chính, tránh khỏi khu trung tâm mậu dịch quốc tế chật ních đầu người, mà lựa chọn Phúc Hưng Môn, khu quốc tế nổi tiếng ngày nào cũng tiếp xúc với các con số tài chính.
Kỷ Đông Nham trở thành vị khách quan trọng đầu tiên.
Khác với văn phòng của Kỷ Thị và Tinh Thạch, phòng chủ tịch của Niên Bách Ngạn có một tầm nhìn tự nhiên, khoáng đạt. Phóng tầm mắt ra xa không phải là những tòa nhà cao tầng san sát trên con đường tài chính, mà lại là một cảnh quan tự nhiên xanh um, tốt tươi. Đó vốn là một vườn hoa trên không. Lúc rảnh rỗi, anh còn có thể tiếp khách trong vườn hoa, được ở trên cao tận hưởng phong cảnh thiên nhiên.
Diện tích mặt bằng của Niên Thị không nhỏ hơn so với Kỷ Thị, nhưng phong cách thì khiêm tốn, kiềm chế hơn, thể hiện đầy đủ phong cách của vị trí và thiết kế của tòa nhà hiện tại.
Kỷ Đông Nham quan sát một lượt, rồi tấm tắc: “Được đấy! Vừa nhìn đã biết là một mẫu thiết kế của một người nổi tiếng. Hôm nào giới thiệu cho tớ làm quen với nhà thiết kế này đi, tớ cũng sửa sang lại tý.”
Niên Bách Ngạn ngồi bên cạnh bàn uống nước, tự mình nhàn nhã pha trà rồi nói: “Cậu mau ngồi đi, đi qua đi lại tớ chóng cả mặt.”
“Đó là vì cậu có tuổi rồi.” Tuy nói vậy nhưng Kỷ Đông Nham vẫn ngồi xuống, cười hì hì nhìn anh: “Thế nên, cậu mới xây công ty trên con đường tài chính chứ không phải khu trung tâm mậu dịch quốc tế.”
“Quen cậu là tớ đã xui xẻo ba đời rồi, ngay cả văn phòng mà cũng đối mặt nhau nữa, thế thì cả đời tớ coi như đi tong.” Niên Bách Ngạn bắt đầu hâm nóng trà, dụng cụ là loại sứ thượng đẳng, đun qua nhiệt độ cao mà vẫn nóng lại không khô. Đây là thứ mà những người có tuổi thích vì thể hiện được sự nội hàm và nhẫn nại. Nó cũng giống như người vậy, tuổi trẻ liều lĩnh, trải qua sự mài mòn của tháng năm, sự thẳng thừng trong cá tính không còn nữa, chỉ còn lại sự nhẫn nại, cẩn trọng.
Kỷ Đông Nham hừ một tiếng, dựa ra sau ghế: “Thế thì vị trí ở nước ngoài tốt nhất cậu cũng cách xa tớ luôn đi.”
“Nước ngoài…” Niên Bách Ngạn ngẫm nghĩ gì đó: “Tớ định đặt trụ sở tổng công ty tại Bắc Kinh.”
Kỷ Đông Nham ngẩn người: “Cho dù trụ sở chính tại Bắc Kinh thì Niên Thị nói trắng ra vẫn là một doanh nghiệp nước ngoài. Đừng quên, năm xưa bố cậu đăng ký cho Niên Thị là ở nước ngoài.”
“Bây giờ thị trường Trung Quốc là quan trọng hơn cả. Đương nhiên, ý tớ không phải là sẽ không khởi động lại bộ phận ở nước ngoài. Chỉ là, tớ sẽ tập trung tại Bắc Kinh.” Niên Bách Ngạn lọc qua một lần trà, điềm đạm nói.
Kỷ Đông Nham nhìn những động tác thuần thục của anh, rồi nghe những lời anh nói, tò mò hỏi: “Sao tớ có cảm giác cậu sắp nghỉ hưu thế nhỉ? Này, cậu từng kiểm tra độ tuổi tâm lý của mình chưa?”
Niên Bách Ngạn nhướng mày nhìn cậu ta một cái rồi lại tiếp tục pha trà, mặc kệ cậu ta.
“Định khi nào thì niêm yết lên sàn giao dịch?” Kỷ Đông Nham vặn vẹo lưng: “Nếu không Niên Thị của cậu không thể ngang tài ngang sức với tớ đâu đấy.”
Niên Bách Ngạn rót trà: “Muốn lên sàn cần có thời cơ.” Anh đặt một cốc trà tới trước mặt Kỷ Đông Nham, nói nửa đùa nửa thật: “Cách nhanh nhất chính là mượn vỏ. Tuy rằng bây giờ không cho phép, nhưng phải xem mình lợi dụng cái vỏ đó thế nào. Mà Bright chính là cái vỏ ấy.”
“Với năng lực của cậu muốn lên sàn không khó.” Kỷ Đông Nham cũng nói một lời hai ý.
Kỷ Đông Nham nâng cốc, chạm nhẹ với anh, rồi hai người cùng uống cạn.
Uống xong, Kỷ Đông Nham đặt chiếc cốc xuống, cố tình nói: “Quý công ty cũng phải suy nghĩ cho thỏa đáng chứ. Đến một bình rượu cho ra dáng cũng không có. Niên Bách Ngạn! Bây giờ cậu là khách quý cũng có một mảnh đất trên bảng xếp hạng của Forbes. Quan trọng hơn , tớ còn là chủ nợ của cậu, cậu lấy một cốc trà ra để tiễn khách đấy à?”
Niên Bách Ngạn mím môi: “Cậu có cần lúc nào cũng leo lẻo chuyện tớ nợ tiền cậu không.”
“Tớ sợ quý nhân đây nhiều việc, quên mất ấy mà.”
Niên Bách Ngạn cười khẩy: “Thời buổi này con nợ mới là ông tướng.”
Mặt Kỷ Đông Nham vàng bệch đi.
Một lúc sau, cậu ta gõ gõ vào cốc: “Tớ không uống trà!”
“Thế cậu uống cái gì?”
Kỷ Đông Nham suy nghĩ rồi đáp: “Độ tuổi tâm lý của tớ nhỏ hơn cậu một giáp. Tớ uống cafe, loại nào ngọt ấy.”
Niên Bách Ngạn lườm cậu ta bằng ánh mắt khinh bỉ rồi ấn điện thoại: “Chuẩn bị cho tổng giám đốc Kỷ một ly Capuchino.”
Kỷ Đông Nham ngồi bên dài giọng: “Phải là trợ lý hành chính đặc biệt của cậu bê vào đấy.”
Niên Bách Ngạn lại liếc xéo cậu ta, rồi điềm đạm bổ sung thêm một câu vào điện thoại: “Bảo trợ lý Giản bê cafe vào đây.”
“Trợ lý Giản?” Đợi anh cúp máy rồi, Kỷ Đông Nham mới tỏ ra kỳ lạ: “Nam hay nữ vậy?”
Niên Bách Ngạn nhàn tản uống trà: “Ăn no rồi tốt nhất nên uống chút trà lọc qua cái miệng dầu mỡ của cậu đi. Đòi uống cafe chỉ vì muốn gặp mặt một người. Tổng giám đốc Kỷ! Trò vòng vo tam quốc này của cậu không có lợi sức khỏe đâu.”
Kỷ Đông Nham bật cười: “Có lợi hay không, phải xem mặt trợ lý của cậu mới biết được.”
Chẳng mấy chốc, đã có người gõ cửa.
Một bóng dáng thanh mảnh bước vào, quần Âu áo vest là lượt. Đó là một gương mặt rất trẻ, khuôn mặt sáng láng, khóe môi nở nụ cười mỉm nhàn nhạt. Anh ấy không mang vẻ thô lỗ, hào sảng của đàn ông phương Bắc, nếu có thì chỉ là vẻ dịu dàng như ngọc của đàn ông phương Nam.
“Tổng giám đốc Kỷ, cafe của anh đây!” Người đàn ông đặt ngay ngắn một cốc Capuchino tới trước mặt Kỷ Đông Nham. Ngay sau đó, đặt lên một tấm khăn ăn viền vàng cùng một chiếc thìa cafe tinh xảo.
Kỷ Đông Nham ngước mắt nhìn người đàn ông này, nhất thời cảm thấy quen quen.
Làm xong những việc ấy, người đàn ông lùi sang một bên: “Tổng giám đốc! Anh còn gì dặn dò không ạ?”
Niên Bách Ngạn liếc nhìn Kỷ Đông Nham rồi bật cười, nói với anh ấy: “Hết rồi!”
“Vậy tôi đi làm việc.” Người đàn ông khẽ gật đầu với hai người họ rồi đi ra ngoài.
Kỷ Đông Nham im lặng rất lâu. Tới tận khi Niên Bách Ngạn bắt đầu rót cốc trà tiếp theo, Kỷ Đông Nham mới vỗ đùi cái đét: “Tớ nhớ ra cậu ta là ai rồi!”
Niên Bách Ngạn không có phản ứng gì với biểu hiện ngạc nhiên của Kỷ Đông Nham, thản nhiên nhấn mạnh: “Cậu ấy là trợ lý hành chính của tớ, Giản Ngôn!”
“Tớ từng nghe nói về cậu ta, ngay cả thái tử Anh còn từng khen ngợi người trợ lý gốc Hoa này. Niên Bách Ngạn! Làm sao cậu mời được cậu ta vậy? Khả năng làm việc của cậu ta cực siêu. Ngay cả Hứa Đồng còn chưa đạt đến trình độ của cậu ta.”
“Đúng là tớ ganh ghét, nhưng không ngưỡng mộ. Cậu giỏi thật, quả nhiên là đã mời một trợ lý nam. Người lấy vợ rồi, đến cả trợ lý nữ cũng không dám dùng.” Kỷ Đông Nham đặt tách cafe sang một bên, tiếp tục uống trà. Vốn dĩ cậu ta chẳng muốn uống cafe, chỉ vì muốn gặp người thôi. Giờ người cũng đã gặp rồi, tâm trạng cũng bình ổn trở lại.
“Niên Bách Ngạn! Cậu Giản Ngôn đó trông khá “xinh” đấy. Hai người mà đứng cạnh nhau, người ngoài sẽ nghi ngờ giới tính cậu lệch lạc đấy. Thế này đi, cậu nhường Giản Ngôn cho tớ đi. Tớ tìm cho cậu trợ lý nam khác, thế nào?”
Niên Bách Ngạn câm nín. Đang định khiêu khích cậu ta một bài thì di động reo vang. Anh nhận máy. Ngữ khí của đối phương rất gấp gáp. Liền đó, nụ cười bên khóe môi anh cũng lạnh đi, ánh mắt trông nặng nề. Kỷ Đông Nham thấy biểu cảm của anh càng lúc càng thay đổi rõ rệt, cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Cậu ta chỉ nghe thấy anh nói một câu: “Được! Tôi sẽ lập tức qua đó ngay!”
Kết thúc cuộc điện thoại, Kỷ Đông Nham vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì. Niên Bách Ngạn lệnh cho Giản Ngôn lập tức sắp xếp mọi công việc rồi nói với Kỷ Đông Nham: “Tớ phải tới Tây Tạng ngay. Diệp Diệp vì đi tìm người đã vào một biển rừng ở đó. Nơi đó rất nguy hiểm. Cô ấy và mấy đồng nghiệp nữa đã mất liên lạc với bên ngoài rồi!”