Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 674: Anh ở ngay kia



Trong cuộc đời bạn rồi sẽ xuất hiện một người đàn ông như thế. Anh ấy và bạn vốn chẳng hề quen biết vậy mà lại may mắn có duyên gặp gỡ. Có lẽ anh ấy không biết nói quá nhiều lời ngọt ngào, đường mật, cũng chẳng nói mấy lời thề non hẹn biển, thậm chí bình thường còn bận rộn tới nỗi không có thời gian cùng bạn đi dạo phố mua sắm. Nhưng năm nào anh ấy cũng nhớ ngày sinh nhật của bạn. Dù bận rộn cỡ nào cũng sẽ về kịp hôm kỷ niệm ngày cưới để đón cùng bạn. Thường ngày, khi bạn làu bàu, anh ấy sẽ nhẫn nại lắng nghe, thấy bạn giận dỗi, anh ấy sẽ mỉm cười rồi ôm bạn vào lòng an ủi.

Bạn cho rằng tình yêu của anh ấy rất nhạt nhòa, giống như ly nước lọc không mùi, không vị. Nhưng bạn có từng nghĩ rằng: anh ấy không nhớ ngày sinh của bất kỳ cô gái nào khác. Trong ngàn vạn người ngoài kia, anh ấy chỉ chọn bạn làm vợ. Trong đôi mắt anh ấy chỉ có những vui buồn hờn giận của bạn. Chỉ có bạn mới được làm nũng, được cằn nhằn trước mặt anh ấy, và vòm ngực đó chỉ mong bạn sẽ dựa vào…

Gặp được Niên Bách Ngạn, Tố Diệp chỉ cảm thấy mình là người may mắn nhất. Anh trao cho cô một tình yêu chung thủy. Trong trái tim anh, cô là người đặc biệt, là độc nhất vô nhị. Thế nên bao nhiêu lần rơi vào tình cảnh hiểm nguy, người chạy tới cứu cô luôn là Niên Bách Ngạn.

Giữa cô và Niên Bách Ngạn đã định sẵn không thể yên tĩnh. Họ cũng đã định sẵn không thể sống một cuộc sống yên bình như bao cặp vợ chồng khác. Danh vọng anh từng trải qua cùng với tính cách của cô, khi kết hợp lại với nhau đã định cho họ một con đường không hề bằng phẳng.

Lần này, Tố Diệp nghĩ mình chết chắc rồi. Lũ nhện đen xì xì đó, cả đóa hoa nhật luân quấn chặt khiến cô không thở nổi, rồi nỗi tuyệt vọng không thể vượt qua dù bằng bất cứ cách nào. Cô những tưởng số mạng của mình là sẽ phải vùi xác trong biển rừng này. Điều cô hoàn toàn không ngờ tới là anh vẫn tìm được cô, vẫn cứu thoát cô khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng trong thời khắc cuối cùng.

Tố Diệp nhìn thấy bóng hình thân thuộc ấy. Gần như máy bay trực thăng vừa mới đỗ vững thì anh đã nhào tới. Khi tiếng “Diệp Diệp” bật ra khỏi miệng anh, Tố Diệp chỉ cảm thấy bao nhung nhớ tích tụ quá lâu bỗng chốc vỡ òa, như từng con sóng lớn vỗ vào đáy lòng. Sau đó bao nhiêu tuyệt vọng, mệt mỏi, rồi cả cảm giác hoảng hốt, hãi hùng vừa phải trải qua đều hòa làm một.

Nước mắt cứ thế rơi xuống mà không thể kìm nén được, tí tách hết giọt này tới giọt khác, như những hạt trân châu đứt dây. Nước mắt làm con ngươi mờ đi, che mất cả bóng anh. Tố Diệp cố gắng nhìn, nhưng chỉ thấy một dáng người cao lớn, mơ hồ.

“Anh đừng lại đây, nguy hiểm lắm…” Trong làn nước mắt, Tố Diệp nhận ra anh định tiến lên bèn nghẹn ngào nhắc nhở.

Niên Bách Ngạn dừng bước, đau xót nhìn Tố Diệp bị treo lơ lửng giữa không trung. Rồi anh lại kiểm tra xung quanh, quả nhiên phát hiện ra những con nhện đen vừa rồi ào ào lùi đi như nước giờ lại có dấu hiệu quay lại. Anh nhanh chóng dùng hệ thống GPS, thông báo vị trí sau đó nhìn Tố Diệp, an ủi: “Đừng sợ!”

Tố Diệp không sợ nữa rồi. Được nhìn thấy anh, nỗi sợ hãi bị cô đè chặt tận đáy lòng đã lặng lẽ tan biến.

“Bác sỹ Phương! Bác sỹ Hà! Hai người có bị thương không?” Niên Bách Ngạn quay đầu hỏi.

Hai người họ lắc đầu.

Thấy vậy, Niên Bách Ngạn mới yên tâm. Đúng lúc này, các nhân viên cứu hộ từ trên trực thăng tới đều đã chuẩn bị sẵn sàng, ai nấy đều đã nai nịt gọn gàng. Sau khi Niên Bách Ngạn ra lệnh một tiếng, họ bèn giơ một thứ to và thô trông giống như vòi phun nước lên, hướng về phía hoa nhật luân.

Tố Diệp còn đang mải nghĩ xem thứ đó là thứ gì đã thấy rất nhiều cột nước phun ra ngoài, lách quanh vị trí của cô một cách khéo léo, phun khắp xung quanh cô.

Cô thấy hoa nhật luân càng lúc càng rung lắc dữ dội. Đám nhện kia vô cùng hoảng hốt, định chạy tán loạn khắp nơi nhưng vì cột nước, chúng không thể tiến lên, chỉ có thể nhanh chóng bò về cùng một hướng với cột nước. Những con nhện không chạy kịp thì rơi thẳng xuống, chẳng mấy chốc đã nằm bất động.

Tố Diệp ngây ngốc, không biết trong tay họ là thứ “vũ khí” gì. Nhưng chẳng mấy chốc, cô lại nhìn thấy từng cây hoa nhật luân cũng bắt đầu khô héo. Ngay cả sức mạnh của những tua rua trên cây hoa đang quấn lấy cô dường như cũng yếu đi.

Một thứ mùi nồng nặc dần lan ra.

Lúc này Tố Diệp mới biết, những người này đang phun nước thạch cao. Nước này tưới vào hoa, hoa héo, tưới vào nhện, nhện chết.

Khung cảnh vô cùng náo loạn, hệt như một tai họa đối với biển rừng vốn yên tĩnh này.

Chỉ có hai người họ là lặng yên.

Tố Diệp bị treo lơ lửng. Cô im lặng nhìn Niên Bách Ngạn đứng giữa những cột nước thạch cao. Anh lại gần từng bước một, cố gắng hết sức có thể để xua đuổi lũ nhện, ngăn không cho chúng cắn bừa vào cô.

Niên Bách Ngạn nhìn cô, tình cảm trong ánh mắt nồng nàn và sâu đậm. Anh dịu dàng an ủi, mang tới cho cô nguồn sức mạnh tinh thần lớn nhất.

Phương Bội Lôi nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng vô vàn cảm khái. Dưới ánh nắng, người đàn ông cao lớn kia hệt như một thiên thần, chỉ riêng bóng hình chìm trong quầng sáng đã vô cùng rắn rỏi, vững vàng. Chị ta cực kỳ hâm mộ Tố Diệp, có thể tìm được một người đàn ông sống chết không rời như vậy quả là may mắn.

Rất nhanh, lại có mấy chiếc trực thăng vọt qua đỉnh đầu, xem ra đã nhận được thông báo vị trí của Niên Bách Ngạn nên lần lượt tới đây. Có nhân viên y tế từ thang mây bước xuống, bắt đầu hỏi han tình hình của Hà Minh và Phương Bội Lôi.

Từng người được đưa về trực thăng.

Chỉ còn lại mình Tố Diệp.

Một nhân viên cứu hộ không ngừng phun nước thạch cao về phía bông nhật luân phía cô, cố gắng không phun vào cô. Cứ như thế, khoảng hơn hai mươi phút trôi qua. Tố Diệp cảm thấy cơ thể mình bỗng nhẹ bẫng, cả người rơi từ trên cao xuống.

Cô định hét lên nhưng khi cổ họng còn chưa hoàn toàn mở ra hết, Niên Bách Ngạn đã dang rộng vòng tay, đỡ lấy cô một cách vững vàng, rồi ôm cô vào lòng.

“Không sao rồi! Đừng sợ!” Trên đỉnh đầu, anh nhẹ nhàng vỗ về.

Đã bao lâu rồi cô không đến gần anh? Đã bao lâu rồi cô không được anh ôm vào lòng? Cô cảm thấy đôi tay anh tràn đầy sức mạnh, như một thành trì kiên cố bảo vệ cô, chắn cho cô khỏi mọi mưa gió.

Khóe mắt cô lại đỏ.

Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô, thấy cô rưng rưng nước mắt, gương mặt nhỏ lại bị hun đến đen thui, anh vừa thương vừa buồn cười. Anh cúi đầu hôn khẽ lên trán cô, dịu dàng nói: “Anh đưa em về!”

“Quần áo của em bẩn lắm… sẽ làm bẩn quần áo của anh.” Mãi sau Tố Diệp mới nói ra được một câu ấy.

Niên Bách Ngạn bó tay, chỉ thì thầm: “Không quan trọng!”

***

Tố Diệp đã được ngủ trọn một giấc ngon lành.

Khi tỉnh lại, cô cảm thấy cả người ấm áp như đang nằm giữa ruột bông. Khi cảm thấy quá dễ chịu, quá ấm áp, người ta thường không muốn dậy. Cô nhắm mắt, rất lâu sau mới từ từ mở ra.

Thì ra cô đã quay về Tây Tạng, nằm trong nơi ở nhỏ của mình. Trên giường được trải đệm mềm mại, chiếc chăn trên người cũng được đắp kín mít, còn tỏa ra một mùi thơm dìu dịu, dễ chịu.

Cô hít sâu một hơi.

Không những trên chăn mà cả trong không gian nhỏ bé này cũng mang một thứ mùi thanh mát.

Quen thuộc, đủ để có thể khiến cô yên tâm ngủ thiếp đi.

Nó thuộc về Niên Bách Ngạn.

Lúc này Tố Diệp mới biết, những gì mình trải qua trước đó không phải một giấc mơ. Cô thật sự đã đi vào biển rừng, thật sự đã tìm được Cố Lâm. Họ thật sự đã đi lạc trong rừng. Cố Lâm thật sự đã bỏ rơi họ, ăn cắp đồ rồi bỏ chạy. Họ thật sự đã đột nhập vào chỗ chết. Cố Lâm thật sự đã bị nhện độc cắn chết. Cô đã thật sự bị hoa nhật luân quấn chặt. Phương Bội Lôi đã thật sự mạo hiểm tính mạng quay lại cứu cô và Niên Bách Ngạn đã thật sự xuất hiện…

Đúng, anh giống từ trên trời xuống.

Mà không, không chỉ giống. Anh đúng là từ trên trời xuống, từ trực thăng xuống.

Lòng Tố Diệp đầy ắp, giống như có ánh nắng mùa thu ấm áp chiếu vào trái tim cô, trút đầy những cảm động. Ngay cả căn phòng này cũng trở nên ấm áp.

Phải, quả thực là ấm áp.

Bên ngoài, nắng lên rực rỡ.

Những tia sáng lấp lánh đó ồ ạt ùa vào phòng, xuyên qua cửa sổ, tràn vào không kiêng dè. Tuy đã có rèm cửa ngăn lại, nhưng vẫn không thể che đi cái chói lóa của nó.

Ánh nắng ở bên ngoài biển rừng khiến người ta ngập tràn hy vọng.

Tố Diệp uể oải vươn vai một cái. Lúc này cô mới phát hiện mình đang mặc một bộ quần áo sạch sẽ có những bông hoa nhỏ li ti, dịu dàng hòa cùng một màu với ga giường.

Là Niên Bách Ngạn thay áo ngủ cho cô sao?

Tố Diệp mỉm cười. Chỉ cách xa nhau có mấy tháng, sao cô bỗng cảm thấy như họ đã xa cách nhau mấy kiếp vậy? Nhớ tới Niên Bách Ngạn, sao con tim cô lại đập thình thịch loạn nhịp như mấy thiếu nữ mới yêu vậy?

Vì đã quá lâu không được gặp anh sao? Vì trải qua chuyện sinh tử, cô mới nhận ra mình càng lúc càng nhớ anh sao?

Bách Ngạn…

Trong không gian nhỏ không có bóng anh.

Ánh mắt Tố Diệp chợt mơ màng. Anh đi đâu rồi?

Cô giật mình, hơi thở bất giác trở nên dồn dập. Những con tay mảnh dẻ siết chặt vào nhau. Lẽ nào lại chỉ là một giấc mơ ư? Từ lần trước cô hôn mê bất tỉnh, mơ một giấc mơ như thật như ảo ấy, cô liền bắt đầu lo âu. Có lúc có những cảnh tượng quá đẹp là thật sự đã xảy ra hay chỉ là cô đang nằm mơ?

Giống như bây giờ vậy.

Cô tỉnh rồi hay vẫn chưa tỉnh?

Vậy tất cả những gì cô trải qua trong biển rừng, lẽ nào chỉ là một cơn mộng mị?

Cô mơ thấy Niên Bách Ngạn trong mơ nhưng kỳ thực anh không hề xuất hiện? Thực tế là anh đang ở Nam Phi hay Bắc Kinh xa xôi, đang rộn sự nghiệp của anh. Cả chuyện tình của cô và anh cũng càng ngày càng xa vời?

Không…

Tố Diệp lập tức tung chăn ra, xuống giường, lệt xệt đôi dép, xông ra khỏi phòng.

Bách Ngạn! Cô phải đi tìm Bách Ngạn! Cô tin chắc rằng anh đã tới đây. Chính anh đã cứu cô.

Đẩy cửa phòng ra, ánh nắng lại càng rực rỡ đến chói mắt.

Tố Diệp vô thức giơ tay lên che mắt. Từng tầng nắng ấm áo bao trùm lấy cô. Có gió nhẹ thổi qua, rất mát, mang theo mùi của cỏ khô trộn cùng nắng.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng cười đùa cách đó không xa. Là tiếng cười và tiếng chạy nhảy của đám trẻ.

Tố Diệp từ từ hạ tay xuống, nhìn về phía đó.

Một giây sau, sự lo lắng trong đôi mắt cô cũng tan biến.

Anh ở ngay kia…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.