Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 685: Bất ngờ xuất hiện



“Mình sợ cậu suy nghĩ lung tung thôi, rồi lại đem Diệp Uyên ra so sánh với Đinh Tư Thừa.” Tố Diệp nói trúng tim đen.

Yêu Yêu lẩm bẩm: “Còn lâu ấy, Đinh Tư Thừa đã là quá khứ rồi.”

“Trông cậu cứ hục hặc kìa. Chính vì quá quan tâm nên mới thế. Chuyện của anh ấy và Tịch Khê cũng đã là quá khứ rồi, cậu đừng túm người ta mãi không buông. Nếu là bạn trai bạn gái cùng lắm thì chia tay. Nhưng giờ cậu đã kết hôn, lại có thể vì chuyện này mà ly hôn sao? Há chẳng phải hời cho mấy đứa con gái khác? Giờ Diệp Uyên đã được thăng chức thành cơ trưởng*, mình không tin không có cô tiếp viên hàng không nào không bổ nhào về phía anh ấy. Chưa biết chừng chân trước cậu vừa đá anh ấy, chân sau đã lập tức có một cô trẻ trung xinh đẹp chiếm cứ địa bàn đấy!”

*Cái chỗ này tớ cũng không hiểu tại sao s

Lần này Lâm Yêu Yêu không phản bác. Cô ấy thừa nhận, mình quan tâm chết người.

Tố Diệp nhẹ nhàng kéo tay cô ấy lại: “Tuy rằng chúng ta không nên cổ động như loại hành vi này nhưng không thể không nói, một người đàn ông vì cậu đã nghĩ tới chuyện giết người, thì anh ấy chắc chắn đối với cậu thật lòng thật dạ.”

“Theo như lời cậu nói, thì mấy tên tội phạm giết người đều là kẻ si tình mà.” Lâm Yêu Yêu quở trắng.

Thấy vậy, Tố Diệp cũng biết cô ấy đã thông suốt rồi bèn cười nói: “Đây chẳng phải là nói lời đặc biệt trong tình huống đặc biệt sao?”

“Mình thấy cậu chỉ mải quan tâm tới người khác, chuyện của mình thì không sốt ruột.” Lâm Yêu Yêu nói.

“Mình có chuyện gì?”

Lâm Yêu Yêu cười: “Ông xã nhà cậu bây giờ gây dựng lại Niên Thị, làm chủ tịch Niên Thị, chắc chắn là còn giàu có, cao quý hơn cả chức tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch rồi. Trước đây khi anh ấy tiếp quản Tinh Thạch, chỉ trong vòng một thời gian ngắn đã giúp Tinh Thạch được lên sàn. Mình thấy việc Niên Thị lên sàn cũng không chậm hơn là mấy. Bây giờ đã có mấy em trẻ trung bổ nhào về phía chồng cậu rồi chứ, còn nói mình?”

Tố Diệp mím môi: “Mình khác cậu. Con người mình tự tin có thừa. Không sao đâu! Muốn làm phu nhân chủ tịch, điều kiện đầu tiên chính là tố chất tâm lý phải vững vàng.”

“Bốc phét!” Lâm Yêu Yêu cười.

Tố Diệp cũng ngây ngô cười theo…

***

Với sự chuẩn bị đầy đủ của Niên Bách Ngạn, sau khi trở lại, Niên Thị không những nhanh chóng đi vào quỹ đạo, hơn nữa sau khi tiếp tục khai thác mỏ số 1 còn đồng thời thu mua mỏ kim cương của Vincent. Thương hiệu “Nhất Diệp” từ khi xuất hiện đã nhận được sự chú ý. Các sản phẩm cao cấp thuộc quyền quản lý của Niên Thị hợp tác cùng với Tỷ Hối của Kỷ Thị, showroom D của Tinh Thạch, cộng thêm các cửa hàng chính ở nước ngoài cũng đang được chuẩn bị rầm rộ. Một sự hợp tác khí thế đã bắt đầu.

Nhưng có người suy đoán, thị trường chủ đạo cuối cùng chắc chắn là Niên Thị chứ không phải Kỷ Thị. Vì Niên Thị đã rất thông minh đánh xong vào các thị trường loại 2, loại 3. Trong xã hội mà kinh tế càng ngày lạm phát thì những người tiêu dùng của thị trường loại 2, loại 3 có giá trị chăm chút. Họ có khả năng rất lớn có thể lên thành khách hàng loại 1. Cộng thêm việc thương hiệu “Nhất Diệp” này bắt đầu tiến quân vào thị trường loại 1 và thị trường quốc tế, không thể không nói là chu đáo tới mọi mặt.

Mà chẳng mấy chốc, Niên Thị lại xác định hợp tác với Sri Lanka. Sri Lanka là quê hương của đá quý. Người phát ngôn của Niên Thị tuyên bố với bên ngoài, trong vòng hai năm tới đây, Niên Thị sẽ có kế hoạch khai thác sâu vào các mặt hàng có chất liệu đá quý, kết hợp hoàn hảo đá quý và kim cương.

Niên Thị sau khi trở lại như một quả bom nổ trong nước sâu làm xuất hiện một lỗ thủng trên thị trường, sau đó lũng đoạn nguồn tài nguyên nhanh như chớp. Khi báo chí hỏi về vấn đề dự định lên sàn của Niên Thị, người phát ngôn giữ kín như bưng, chỉ mỉm cười đáp: Tất cả đang nằm trong kế hoạch.

Bên ngoài không kiềm chế được, bắt đầu suy đoán. Bright bị ngừng giao dịch rồi cơn địa chấn trong hội đồng quản trị liệu có phải Niên Thị một tay ủ mưu sẵn. Nói cách khác, tất cả mọi việc phải chăng đã được Niên Bách Ngạn sắp đặt tỉ mỉ?

Nhưng Niên Thị không cho họ một câu khẳng định.

Tố Diệp vẫn bận rộn. Chỉ có điều so với lúc vừa nhận Liêm Chúng, cô bây giờ không còn thể hiện rõ sự hoảng loạn nữa. Tất cả đều nhờ công Niên Bách Ngạn “ngôn truyền thân thụ”*. Đương nhiên, việc “thân thụ” này có rất nhiều ý nghĩa. Nói theo cách của Niên Bách Ngạn thì: Muốn học được thứ gì từ anh, em phải nộp học phí.

*Dạy bằng lời nói và làm gương bằng việc làm.

Niên Bách Ngạn một cách hưng phấn quá độ, Tố Diệp “cống hiến” đến sức cùng lực kiệt.

Mỗi lần xong việc, cô đều giống như con cá chỉ còn thoi thóp thở, sống dở chết dở dưới người anh. Nhìn cái vẻ mặt phấn khích của anh, cô lại nghiến răng nghiến lợi nói: Anh đường đường là chủ tịch mà lại lợi dụng chức quyền, chiếm lợi ích từ em!

Nhưng đổi lại chỉ càng là sự “chiếm đoạt” vô sỉ hơn nữa của Niên Bách Ngạn.

Chớp mắt đã tới thứ năm. Những người đi làm chỉ còn vất vả một ngày nữa thôi là được giải thoát, thế nên ai ai cũng hăng hái như gà chọi. Sau khi hơi lười biếng, nghĩ tới ngày nghỉ cuối tuần sắp đến, họ lại trở nên phấn chấn.

Thư do đám trẻ cùng nhau viết, mỗi một chữ đều xuất phát từ tấm lòng. Có những nét chữ vuông vức, có những nét chữ xiên xẹo, có đứa chưa học được nhiều chữ, có những chữ không biết đành phải vẽ…

Một bức thư mà lòe loẹt, sặc sỡ, làm cô nhớ tới trang phục của Tây Tạng.

Bọn trẻ còn gửi tới một số bức ảnh, đều là ảnh cô được người khác chụp khi ở đó. Bọn trẻ đã rửa ra, giữ lại một phần cho Tây Tạng, rồi gửi cho cô một phần.

Có một số bức là ảnh một mình cô, còn có những bức khi cô chơi đùa nghịch ngợm cùng chúng.

Trong đó có một bức ảnh khiến Tố Diệp chú ý.

Là Niên Bách Ngạn.

Anh bị một đám trẻ vây quanh, không biết đang làm gì. Hình như anh đang kể chuyện cho chúng nghe. Có một cậu bé ngồi trên đùi anh, nhìn Niên Bách Ngạn với nét mặt ngưỡng mộ.

Niên Bách Ngạn trong ảnh ánh mắt hiền hòa, dường như không còn sự lạnh lùng, cứng rắn khi ở trên thương trường.

Điều ấy khiến trái tim Tố Diệp hơi thắt lại.

Anh yêu trẻ con. Nếu anh có thể có đứa con của mình…

Tố Diệp bỗng cảm thấy một luồng máu nóng xông lên lồng ngực, đánh vào cô khiến cô xao động. Họ nên có con, một đứa con thuộc về riêng họ…

Cô khao khát được nhìn thấy Niên Bách Ngạn bé con của mình lên. Cô tin rằng, nét mặt anh khi ấy chắc chắn là mê người nhất.

Tố Diệp bỗng thấy cả người mình như xung lên như gà chọi.

Cô cố bình tĩnh lại, cầm điện thoại lên.

Lý Thánh Đản nhận máy rất nhanh.

“Chị phải ra ngoài một chút. Có chuyện gì gửi tin nhắn lại cho chị là được.” Tố Diệp dặn dò.

“Được ạ.”

Từ sau khi Tố Diệp lên làm trưởng phòng, chức vụ của Lý Thánh Đản cũng được thăng lên theo. Vì thế mà con bé suốt ngày hí hửng nói mình đặt niềm tin đúng chỗ, có lúc làm việc và nói năng cũng ra dáng lắm, có vẻ thú vị…

***

Lần thứ hai tới Tinh Thạch, Tố Diệp đã thông minh hơn. Cô gọi điện cho Giản Ngôn trước, hỏi lịch trình của Niên Bách Ngạn. Giản Ngôn hơi kỳ lạ về việc làm của cô, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô trước. Cậu ấy nói buổi sáng Niên Bách Ngạn họp, buổi trưa sẽ ăn cơm với người bên ngân hàng, buổi chiều vẫn còn buổi họp ở công ty, còn các lịch buổi tối anh đã hủy.

Từ sau khi Tố Diệp từ Tây Tạng trở về, Niên Bách Ngạn thường hủy một số buổi tiếp khách không quan trọng, nhất là buổi tối. Anh cố gắng về nhà sớm. Việc này Giản Ngôn biết rất rõ.

Cuối cùng. Giản Ngôn quả thực quá tò mò mới hỏi: “Chị Niên! Sao chị không gọi thẳng cho chủ tịch?”

“Không có gì! Tôi không muốn làm phiền anh ấy. À đúng rồi, tôi ở dưới nhà. Cậu nói bảo vệ một tiếng. Còn nữa, đừng nói với chủ tịch vội nhé.”

Giản Ngôn hiểu, lập tức đi xuống giải quyết.

Tố Diệp cùng Giản Ngôn đi vào Niên Thị.

Vì cô đã từng tới nên người thư ký trong phòng thư ký cũng biết chuyện này, tất cả đều bật đèn xanh. Ai dám chặn đường phu nhân chủ tịch chứ. Biết Niên Bách Ngạn vừa họp xong đã quay về phòng làm việc, Tố Diệp bèn đỡ lấy cốc cafe trong tay cô thư ký, nói: “Để tôi mang vào cho!”

Cô thư ký hơi hốt hoảng: “Cứ để em ạ. Bắt chị bê cafe, em sợ chủ tịch sẽ trách chúng em lười nhác…”

“Không đâu!”

Giản Ngôn ra hiệu cho thư ký, cô ấy mới yên tâm.

Tố Diệp bưng cafe đi vào văn phòng. Cô gõ cửa mấy tiếng, nghe bên trong nói vào đi, cô mới đẩy cửa vào. Niên Bách Ngạn đang xử lý tài liệu, không thèm ngẩng đầu lên. Có lẽ anh thật sự nghĩ người thư ký đi vào nên không quan tâm.

Tố Diệp nhịn cười, nín thở, bước khẽ khàng.

Hôm nay cô mặc đồ công sở. Giày cao gót nện xuống thảm trải sàn chỉ phát ra những tiếng khe khẽ, thế nên cũng khiến Niên Bách Ngạn hiểu nhầm là thư ký. Cô nhẹ nhàng đặt cafe lên mặt bàn, hương thơm bỗng chốc lan tỏa khắp phòng.

“Cảm ơn cô!” Niên Bách Ngạn còn chẳng thèm chớp mắt. Anh dồn toàn bộ sự tập trung vào đống tài liệu. Anh hơi nhíu mày như đang suy nghĩ.

Tố Diệp không rời đi ngay mà vòng ra cạnh bàn làm việc.

“Ngải Lâm! Cô gọi Giản Ngôn vào đây!” Niên Bách Ngạn khẽ dặn dò một câu.

Hay lắm, coi cô thành thư ký Ngải Lâm rồi.

Tố Diệp đảo đảo mắt, nhẹ nhàng bước lên, sát lại gần anh rồi thuận tay ôm lấy cổ Niên Bách Ngạn.

Niên Bách Ngạn vẫn nghĩ đó là cô thư ký Ngải Lâm mang cafe vào, không ngờ cô ấy lại bỗng dưng ôm mình. Anh vừa bị ôm, chợt sững người, một giây sau đã đẩy cô ra theo phản xạ. Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng Tố Diệp kêu lên: “Ai ui!”

Cánh tay cô đập vào bàn làm việc, đau đến nỗi phải nhe răng.

Niên Bách Ngạn ngẩng đầu lên, thấy đó lại là Tố Diệp, anh vội vàng đứng dậy đỡ cô: “Có bị thương không?”

Tố Diệp xoa cánh tay, nhíu mày: “Sao anh mạnh tay thế?”

“Anh không nghĩ đó là em.” Niên Bách Ngạn không biết giải thích sao. Anh kéo cánh tay cô lại, nhẹ nhàng xoa cho cô.

Thật ra vừa nãy cô cũng đập không mạnh lắm. Sau khi nghe anh giải thích, trong lòng càng sung sướng. Cô rút tay ra, sau đó lại ôm lấy cổ anh, nhìn anh với ánh mắt yêu kiều: “Vậy anh tưởng là ai? Cô thư ký Ngải Lâm? Hay một cô bé ở bộ phận nào khác?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.