Lần xuất hiện bất ngờ này của Tố Diệp khiến Niên Bách Ngạn ngoài bất ngờ còn có một chút mừng rỡ. Cô chủ động bước vào thế giới của anh, không còn xa lạ, dè dặt như lần trước. Cô đến một cách tự nhiên, còn thêm một chút gian xảo của ngày trước. Trái tim anh chợt tan chảy. Mùi vị của niềm vui rất ngọt, như kẹo đường vậy.
Anh không ngại rộng mở thế giới cho cô. Anh chỉ sợ cô không muốn bước vào thế giới của anh.
Lúc này, Niên Bách Ngạn không ngốc tới mức trả lời câu hỏi của cô. Anh tiện đà ôm lấy eo cô, cười khẽ: “Sao hôm nay bà Niên lại rảnh rang vậy?”
“Có bận cỡ nào cũng phải tới xem xem có cô nào nhòm ngó ông Niên không chứ.” Tố Diệp cười quỷ quyệt. Từng ngón tay thon dài chạm lên gò má anh: “Anh tìm Giản Ngôn có việc sao?”
Niên Bách Ngạn không kìm được lòng mình, cúi đầu xuống, bờ môi gần như dính lấy môi cô: “Chỉ định bảo cậu ấy đặt nhà hàng cho tối nay.”
“Tối nay anh có hẹn với người đẹp nào sao?” Tố Diệp nhướng mày.
“Người đẹp chính là em.” Niên Bách Ngạn mỉm cười.
Tối nay anh vốn định đưa cô ra ngoài ăn cơm. Khoảng thời gian này ai cũng bận rộn, nên tìm một nơi phù hợp để hẹn hò chốc lát. Anh thích nhìn biểu cảm ngỡ ngàng của cô sau khi nhìn thấy một nơi mới. Anh thừa nhận mình không phải người đàn ông lãng mạn, không thể lúc nào cũng mang lại điều bất ngờ cho cô. Cho dù là chuyện tặng qua anh cũng thường xuyên quên bẵng. Như vậy rất không tốt, anh đang liên tục kiểm điểm.
Tố Diệp vừa nghe thấy câu ấy, trong lòng càng sung sướng. Cô nhẹ nhàng kéo cà vạt của anh, nét mặt quyến rũ: “Thế người ta đã chủ động tìm tới tận nơi rồi. Anh Niên định thưởng gì đây?”
“Em muốn được thưởng gì?” Trong lòng anh, cô lúc gần lúc xa, nụ cười rạng rỡ đong đầy đôi mắt. Niên Bách Ngạn cảm thấy có một mùi hương nhẹ nhàng xâm nhập vào mũi. Rồi lại bị cô kéo cà vạt như vậy, anh bỗng cảm thấy linh hồn của mình đang rời ra.
Tố Diệp mím môi: “Chỉ sợ anh Niên không chịu dành thời gian thôi.”
Niên Bách Ngạn rất muốn hôn cô, bèn một lần nữa sát gần: “Còn chuyện gì quan trọng hơn ở bên người đẹp?”
Bờ môi anh vừa định dán lên, nhưng Tố Diệp lại dùng ngón tay nhẹ nhàng chặn môi anh lại, khiến anh không thể sát thêm một bước. Niên Bách Ngạn không biết cô định làm gì, chỉ cảm thấy Tố Diệp hôm nay quyến rũ lạ thường. Cả người cô toát ra một sự khêu gợi. Anh muốn chiếm hữu người đẹp nhưng mãi vẫn không thể được như ý nguyện, chính vì vậy lại càng khiêu khích cảm giác ngứa ngáy trong lòng anh.
Anh muốn mạnh tay, muốn lập tức đẩy cô lên mặt bàn nhưng lại không biết cô đang định giở trò gì. Anh bèn mỉm cười nhìn cô. Thứ đang được giam giữ âm thầm tại đáy sâu đôi mắt đen là một ham muốn như thác lũ.
“Anh Niên cũng trở nên trọng sắc như vậy từ khi nào thế?” Tố Diệp khẽ đẩy bả vai anh một cái, cười nũng nịu.
Niên Bách Ngạn nhân cơ hội ấy ngồi lên ghế, mỉm cười liếc nhìn cô: “Phải xem đối tượng là ai.”
“Chỉ cần xem đối tượng thôi ư?” Tố Diệp dựa vào trước bàn làm việc, nhìn anh chằm chằm rồi mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng ngón tay đang móc trước ngực mình, sau đó cởi dần từng cúc áo một.
Động tác của cô vô cùng chậm rãi.
Tốc độ lại cực kỳ giày vò.
Nhưng toát lên một sự dụ dỗ rỗ ràng. Đến cả giọng nói của cô cũng nhẹ nhàng, sánh quyện: “Hay là… anh Niên muốn xem cơ thể?”
Cúc áo được mở ra mấy cái. Xương quai xanh nhấp nhô, đẹp đẽ được thể hiện rõ ràng. Phụ nữ là gợi cảm nhất, kiêu hãnh nhất là có một xương quai xanh tuyệt đẹp. Khung xương kéo dài ấy luôn là nguồn gốc khiến đàn ông phạm tội.
Tố Diệp vừa hay sở hữu được thứ ấy, kết hợp với một sợi dây chuyền vô cùng giản dị. Trên sợi dây chuyền ấy là viên kim cương cô vẫn luôn yêu thích, viên kim cương ở Nam Phi có khắc hàng số lấy ngày sinh nhật của anh và cô. Trong phòng, viên kim cương ánh lên thứ ánh sáng lấp lánh mơ hồ, khiến nơi xương quai xanh ấy được điểm xuyết, lại càng thêm hấp dẫn, cộng thêm chiếc cổ mềm mại, trắng trẻo của cô khiến đàn ông bất giác muốn giơ tay chạm vào.
Đã nhiều lần, bàn tay lớn của Niên Bách Ngạn nắm giữ được gáy cô rồi theo đó nâng cao gương mặt cô lên. Nụ hôn mãnh liệt của anh từ môi kéo dài tới cổ. Sau đó, anh say đắm trong xương quai xanh hoàn hảo của cô.
Sự nhiệt tình của anh hết lần này tới lần khác châm lửa trong cô, khiến cô “vạn kiếp bất phục”.
Chiếc áo sơ mi không còn bị cúc áo bó buộc, khẽ trượt xuống một góc, để lộ ra bả vai sáng của người con gái.
Cứ như vậy, có một vẻ đẹp ngượng ngùng, e lệ đập vào mắt Niên Bách Ngạn, trở thành thứ kích thích cái bụng nhỏ của anh.
“Em to gan rồi đấy.” Cổ họng Niên Bách Ngạn hơi khô, nụ cười tràn vào tận đôi mắt.
Tố Diệp nhẹ nhàng bước lên, yêu kiều ngồi vắt ngang lên người anh. Ngón tay cô vòng qua bên tai anh. Cô nhìn anh nói: “Em cần phải sợ sao? Đây là địa bàn của anh Niên mà.”
Niên Bách Ngạn nuốt nước bọt một cái để giải tỏa sự nóng bỏng nơi yết hầu. Nhưng trong lòng mềm mại lại khiến lồng ngực anh kích động như bị ngàn vạn con ngựa giày xéo. Anh giơ tay, sờ vào chiếc điều khiển, khẽ ấn một cái. Cánh cửa phòng làm việc khóa “cạch” một cái.
Tố Diệp thấy vậy, cười yêu mị: “Anh định làm gì?”
Hơi thở của Niên Bách Ngạn càng lúc càng nặng nề, giọng nói khàn khàn: “Vậy em thì định làm gì?” Lúc nói, bàn tay anh cũng bắt đầu thiếu nghiêm túc.
Nhưng bàn tay đang định du ngoạn khắp nơi bị Tố Diệp khẽ nắm lấy. Cô nhẹ nhàng dựa vào anh, bờ môi chạm vào tai anh, khẽ hà hơi: “Em muốn… xem xem chủ tịch Niên ôm người đẹp trong lòng liệu có suy nghĩ không đứng đắn không?”
Tuy rằng nói vậy nhưng cô như một viên kẹo đường mềm nhũn trong lòng anh, kéo cánh tay anh đi phác họa từng đoạn cơ thể trắng bóc của cô.
Sao Niên Bách Ngạn chịu nổi sự quyến rũ này?
Một người trước giờ đã quen chủ động như anh, bây giờ lại có cảm giác được gãi không đúng chỗ ngứa.
Cảm giác nơi lồng ngực bộc phát mãnh liệt. Một giây sau, anh bế bổng cô lên: “Tiểu yêu tinh! Anh không phải Liễu Hạ Huệ.”
Tố Diệp cười nũng nịu bám vào người anh, mặc cho anh bế mình vào phòng nghỉ…
***
Hoàng hôn buông xuống.
Đôi nam nữ trong phòng nghỉ như một đôi cá khát nước.
Bao xúc cảm mãnh liệt hâm nóng nhiệt độ trong phòng.
Trên chiếc giường rộng rãi, thoải mái vốn dĩ chỉ cung cấp cho Niên Bách Ngạn để nghỉ ngơi, xen lẫn mồ hôi mặc sức túa ra từ đôi nam nữ.
Cánh cửa dày có hiệu quả cách âm cực tốt.
Tiếng rên đê mê không thể kiềm chế của người con gái và hơi thở nặng nề của người đàn ông thay nhau lên xuống nhịp nhàng.
Tia sáng là cái u tối của bầu trời đêm hắt lên bả vai dài rộng của anh.
Anh chìm nổi, cơ thể cao lớn như một chiến mã lao như bay, phi nước đại trên mảnh đất mềm mại của cô.
Rất lâu sau, hai người mới dần dần bình ổn lại.
Trán Tố Diệp đầm đìa mồ hôi, thấm vào mái tóc dài. Cô dính chặt vào lồng ngực cũng đầy mồ hôi của anh rất lâu, cảm thấy đầu óc trống rỗng. Niên Bách Ngạn ôm lấy cô từ phía sau, vùi mặt vào tai cô. Sau một màn tình cảm nồng nhiệt, hai con tim vẫn chưa thể đập bình thường.
Niên Bách Ngạn hơi động đậy, giơ tay lau mồ hôi cho cô, rồi bất giác cúi đầu hôn lên gò má ửng hồng.
Cô tưởng anh định dậy, lập tức ôm chặt cánh tay anh, làm nũng: “Đừng ra mà!”
Niên Bách Ngạn dĩ nhiên không nỡ rời xa người đẹp, nhưng lại hơi lo lắng về sau. Anh lại nằm xuống, ôm lấy cô, tận hưởng sự mềm mại dưới lòng bàn tay, thoải mái ngợi khen bên tai cô: “Bảo bối! Em quá mê người rồi!”
Tố Diệp nghe thấy vậy, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Anh cười khẽ, vẫn bám riết lấy cơ thể cô.
Trái tim Tố Diệp vẫn còn đang đập điên cuồng, tư duy đang dừng lại ở một khoảnh khắc ban nãy.
Đây không phải lần đầu tiên cô cùng anh, thế nên hiểu rõ khi cơ thể anh căng ra có nghĩa là gì. Cô bám chặt lấy anh, không cho anh ra. Anh nghiến răng, gần như gầm lên bên tai cô: Diệp Diệp! Không được…
Cô lại càng quấn chặt, cắn môi anh và nói: Được mà, được mà! Em uống thuốc rồi!
Sự thật chứng minh, một giây trước khi đàn ông sụp đổ là lúc ý chí yếu đuối nhất. Hoặc nên nói rằng, ý chí của đàn ông khi ở trên giường vốn không cao, mà cô đã nắm chuẩn lúc ý chí của Niên Bách Ngạn yếu nhất.
Cuối cùng, tiếng gầm khẽ của Niên Bách Ngạn cũng bật ra ngay sau đó.
Khoảnh khắc ấy, cả cơ thể cô gần như sắp bị anh vò nát.
Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng xoay mặt cô lại, dịu dàng nhìn cô: “Thật sự uống thuốc rồi sao?”
Có một giây phút, Tố Diệp suýt nữa đã hoảng loạn mà lộ tẩy. Cô ép mình không được nhìn đi đâu khác mà nhìn anh, uể oải mỉm cười, gật đầu. Niên Bách Ngạn thấy vậy, đáy mắt chợt nhuộm một nỗi đau. Anh cúi xuống hôn cô rồi khẽ nói: “Sau này không được phép giấu anh uống thuốc nữa. Anh nói rồi, chuyện tránh thai cũng có trách nhiệm của đàn ông.”
Tố Diệp quay đầu, cắn nhẹ vào cằm anh: “Nhưng mà, người ta muốn ăn trộm hạt giống của chủ tịch Niên vĩ đại mà, chẳng lẽ anh còn định giữ lại cho cô nào?”
“Nói bậy!” Niên Bách Ngạn véo cô một cái như trừng phạt.
Tố Diệp cười hì hì, lười biếng như một con mèo.
“Sắp tám giờ rồi, em đói chưa?” Niên Bách Ngạn lấy đồng hồ trên đầu giường ra xem.
Tố Diệp mệt mỏi gật đầu.
“Đi tắm đi rồi anh đưa em đi ăn.” Nói thì nói vậy, Niên Bách Ngạn vẫn tham lam dính vào người cô, không nỡ rời đi.
Tố Diệp nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh, hờn dỗi: “Em không muốn về nhà…”
“Thế em muốn đi đâu?” Niên Bách Ngạn cười yêu chiều.
Đôi mắt Tố Diệp đảo đảo: “Ở ngay đây thôi!”
Niên Bách Ngạn nhướng mày.
“Tối nay em muốn ngủ trong phòng nghỉ của anh.” Tố Diệp giơ tay, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực anh.
Trái tim Niên Bách Ngạn bị cô vờn đùa đến ngứa ngáy. Anh giữ chặt ngón tay cô, cười khẽ: “Em càng ngày càng lớn mật rồi.”
Tố Diệp làm bộ phong tình: “Muốn lừa được chủ tịch Niên, lá gan dĩ nhiên phải lớn rồi.”
Chỉ tiếc là, một Niên Bách Ngạn đang đắm chìm trong sắc đẹp chỉ cho rằng cô đang tăng thêm phần thú vị, không hề nghĩ đi hướng khác. Đối với anh mà nói, ở đâu không quan trọng, quan trọng là ở cạnh ai.
Tố Diệp tối nay, bạo dạn và đầy mê hoặc, khiến anh không khỏi kích động.
“Bây giờ em có muốn về cũng không được nữa rồi.” Anh cúi đầu xuống: “Anh lại muốn em rồi.” Lần này, anh mời gọi thẳng thắn.
Tố Diệp cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh tăng cao, lập tức ôm chặt lấy anh một cách nhiệt tình.
Trong phòng nghỉ lại lan rộng một cuộc chiến tranh.
Màn đêm bao trùm lấy thành phố.
Đèn đường nhuộm sáng cả đêm đen.
Cả con đường tài chính yên ắng hẳn, chỉ còn tiếng gió thổi qua.