Nhưng câu trả lời của Niên Bách Ngạn lại là: “Xin lỗi, tôi không biết!”
Người cảnh sát trở nên bực bội: “Anh Niên! Anh có còn muốn tìm vợ mình hay không? Anh không hợp tác thế này khiến chúng tôi rất khó triển khai việc tìm kiếm.”
“Nếu vợ tôi bị người ta bắt cóc, vậy thì tất cả những người tôi từng đắc tội đều đáng nghi. Tôi thật sự không có cách nào xác định cụ thể đó là ai.” Niên Bách Ngạn thành thật nói.
Người cảnh sát nhìn anh rất lâu. Rất lâu sau, anh ta đang định lên tiếng thì có người gõ cửa rồi đi vào, trong tay cầm theo tài liệu: “Tài liệu về chiếc xe gây ra tai nạn đã được tìm ra.”
Người cảnh sát đón lấy, gật đầu. Người cấp dưới ra ngoài. Anh ta đọc tài liệu, sắc mặt nặng nề. Cuối cùng anh ta ngước nhìn Niên Bách Ngạn: “Chiếc xe gây ra tai nạn là do đối phương ăn trộm mà có. Đây là ghi chép việc báo án của chủ xe.” Dứt lời, anh ta đưa tài liệu cho Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn đón lấy và đọc, sắc mặt vẫn bình lặng như nước.
“Điều này đủ chứng minh đối phương đã lên kế hoạch sẵn. Anh Niên! Anh vẫn chưa nghĩ ra điều gì sao?” Cảnh sát hỏi.
Niên Bách Ngạn đặt tập tài liệu xuống, gương mặt cũng nặng nề. Anh nhìn người cảnh sát, ngữ khí nhạt nhòa: “Vợ tôi xảy ra chuyện, tôi còn lo lắng hơn ai hết.”
Người cảnh sát cuộn chặt tay lại, rồi buông ra. Một lúc lâu sau, anh ta nói: “Nếu đối phương gọi điện tới tống tiền, mong anh nhất định phải hợp tác với cảnh sát, như vậy sẽ giúp cho việc điều tra của cảnh sát được thuận tiện hơn.”
“Tôi sẽ làm vậy.” Niên Bách Ngạn đứng dậy, giơ tay ra trước mặt anh ta: “Cũng mong anh nhất định phải tìm được vợ tôi.”
Người cảnh sát cũng đứng dậy, bắt tay với anh: “Đây là trách nhiệm của chúng tôi.”
“Ngoài ra, về chuyện này, mong phía cảnh sát giữ kín.” Niên Bách Ngạn đưa ra yêu cầu.
Cảnh sát nói: “Bảo vệ quyền riêng tư của đương sự cũng là trách nhiệm của chúng tôi. Về phía báo chí, chúng tôi sẽ không hồi đáp, nhưng cũng không thể tránh được việc họ suy đoán, dẫu sao sự việc cũng xảy ra ngay giữa ban ngày.”
Niên Bách Ngạn gật đầu.
Ra khỏi sở cảnh sát, bước đi của Niên Bách Ngạn trở nên gấp gáp. Kỷ Đông Nham theo sau rảo mấy bước lớn để chặn đường Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn dừng bước, nhìn cậu ta.
“Cậu biết đó là ai, phải không?” Kỷ Đông Nham hỏi thẳng.
Niên Bách Ngạn hạ thấp giọng: “Tớ không biết. Nhưng bây giờ tớ phải sai người đi tìm Tố Diệp. Cậu tốt nhất đừng chặn đường tớ.”
“Niên Bách Ngạn! Rốt cuộc cậu có chuyện gì giấu tớ?” Kỷ Đông Nham không vui.
“Thật sự không có!” Buông câu này xong, Niên Bách Ngạn đi vòng qua anh ấy.
“Tớ cũng sẽ sai người đi tìm Tố Diệp.” Kỷ Đông Nham nói với sau lưng anh.
Niên Bách Ngạn dừng bước, quay đầu nhìn anh ấy: “Bây giờ việc quan trọng nhất, ngoại trừ tìm Tố Diệp ra, là phải phong tỏa tin tức với bên ngoài. Tớ nghĩ sự cố vừa xảy ra đã lọt tới tai đám nhà báo rồi. Chúng ta cần phải chặn chuyện này lại. Một khi sự việc bị lan truyền sẽ ảnh hưởng tới việc Niên Thị lên sàn.”
Ánh mắt Kỷ Đông Nham lạnh hẳn đi: “Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn nghĩ tới chuyện lên sàn? Niên Bách Ngạn! Ban đầu chính vì cậu chỉ lo cho mỏ kim cương, mới khiến em trai cậu hận cậu như vậy. Bây giờ có phải cậu định để cả Tố Diệp hận cậu luôn không?”
Niên Bách Ngạn mở cửa xe, hơi nghiêng mặt qua. Đáy mắt anh dường như đang kìm nén một ngọn lửa, đang âm ỉ cháy. Một lúc sau, anh lên tiếng, giọng nói lại bình thản, điềm đạm lạ thường.
Kỷ Đông Nham nghiến răng: “Cậu đã lấy Tố Diệp thì tốt nhất phải chịu trách nhiệm với sự an toàn của cô ấy. Bằng không, đừng trách tớ trở mặt!” Dứt lời, anh ấy cũng lên xe đi mất.
Niên Bách Ngạn trở về xe, rất lâu không khởi động.
Ngọn lửa phẫn nộ nơi đáy mắt và sự sốt ruột trong lòng đang dính chặt vào nhau, tắc nghẹn nơi lồng ngực khiến anh khó chịu muốn chết. Anh muốn thở hắt ra thật mạnh để làm dịu đi cảm giác này nhưng vô ích. Cho dù chỉ thở nhẹ nhàng, anh cũng cảm thấy con tim đau đớn khó mà chịu nổi.
Anh đập mạnh lên vô lăng. Đáng chết! Giờ anh đang bực bội đến mức muốn giết người đây!
Cứ nghĩ tới việc chiếc xe đó đã bị đâm bắn ra khỏi đường đi là Niên Bách Ngạn lại phát điên. Anh không biết rốt cuộc Tố Diệp có bị thương không, nếu cô bị thương có nghiêm trọng không.
Gân xanh gần như gồ lên trên mu bàn tay anh. Bây giờ anh chỉ muốn lập tức bắn chết kẻ đã bắt cóc Tố Diệp.
Anh cầm di động lên, gọi vào một số điện thoại.
Đối phương nhận máy rất nhanh: “Anh ạ?”
“Hôm này chị đã về nhà chưa?” Niên Bách Ngạn cố gắng đè nén nỗi đau nơi lồng ngực, hỏi Tiểu Nhã.
“Về rồi ạ! Nhưng mà sắc mặt của chị không được tốt cho lắm. Chị cho bọn em nghỉ làm sớm.”
“Được rồi.” Niên Bách Ngạn cúp điện thoại.
Một lát sau, anh lại gọi vào một số khác.
“Đại ca Khôn! Người của anh đã tìm được Vincent chưa?”
Đối phương rất áy náy: “Gã này quá ranh ma, nhiều nơi ẩn nấp. Nhưng mà chú yên tâm, anh đã phái thêm nhiều tay chân rồi.”
“Sau khi tìm được hắn, phải cứu vợ em ra trước rồi hẵng xử.”
“Gì cơ? Em dâu đang ở trong tay hắn?” Đối phương kinh ngạc, rồi lập tức giận dữ: “Anh thấy thằng này chán sống rồi!”
“Làm phiền anh rồi!” Ánh mắt Niên Bách Ngạn trở nên cực kỳ băng giá…
***
Sự thật chứng minh, khứu giác của đám phóng viên nhạy hơn so với người thường. Chuyện chiếc xe của Tố Diệp xuất hiện tại hiện trường vụ tai nạn giao thông đã bị lộ ra, nhưng sau đó đã xảy ra chuyện gì thì không ai rõ. Có rất nhiều ý kiến khác nhau. Mọi người đều đang lấy làm lạ vì sao Tố Diệp lại bỏ xe mà đi? Có người suy đoán vì bị thương nên đã tự tới bệnh viện. Lại có người cảm thấy sự tình không đơn giản như thế, chưa biết chừng đã bị bắt cóc rồi cũng nên.
Vô vàn các suy luận, kiểu gì cũng có một cái là đúng.
Từ lúc Tố Diệp xảy ra chuyện tới khi Niên Bách Ngạn trở về nhà chỉ vỏn vẹn có ba tiếng đồng hồ, vậy mà bao nhiêu suy luận đã lan tràn trên mạng. Phóng viên thông qua các nguồn thông tin để nghe ngóng chuyện này, thậm chí còn nghe ngóng từ phía cảnh sát giao thông và cảnh sát hình sự. Người của họ vẫn giữ im lặng với phía báo chí như thường lệ, nên không thể tìm được thông tin gì từ họ.
Khi xe của Niên Bách Ngạn rẽ vào Nam Trì Tử thì đã thấy không ít xe của phóng viên đỗ ở đó, có lẽ là muốn biết chút chuyện từ anh. Anh nắm chặt vô lăng, quay đầu, vòng qua con đường đó, đi đường sau để quay về nhà.
Vừa vào trong nhà, anh đã đứng người.
Rất nhiều người đang ngồi trong phòng khách.
Có Niên Bách Tiêu, Diệp Uyên, Lâm Yêu Yêu, Phương Tiếu Bình và Tố Đông. Tố Khải trong bộ cảnh phục đang đứng trước cửa sổ, sắc mặt nặng nề, nghiêm trọng.
Sau khi thấy Niên Bách Ngạn về, mọi người trông có vẻ rất kích động. Tố Khải thì lập tức xông tới, hỏi thẳng thừng: “Rốt cuộc chị em đã xảy ra chuyện gì?”
Những người này có thể xuất hiện trong nhà anh không kỳ lạ chút nào. Dấu vân tay của Niên Bách Tiêu lưu lại còn chưa xóa đi. Nó có thể tự do ra vào tứ hợp viện.
“Cảnh sát đã điều tra rồi.” Niên Bách Ngạn nói.
“Tiểu Diệp bị thương hay bị làm sao? Bách Ngạn à! Rốt cuộc con có nhìn thấy Tiểu Diệp không? Bây giờ nó ở đâu?” Đôi mắt của Phương Tiếu Bình sưng đỏ, có thể nhận ra bà đã khóc.
“Cậu, mợ! Hai người cứ yên tâm. Con nhất định sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện.” Niên Bách Ngạn hứa.
“Anh sẽ không để chị em xảy ra chuyện ư?” Tố Khải nắm chặt tay lại: “Có phải anh đã biết chuyện gì không?”
“Tố Khải!” Niên Bách Ngạn nghiêm túc nhìn cậu: “Lúc này em nên chăm sóc tốt cho bố mẹ chứ không phải tới đây chất vấn anh.”
Tố Khải bước tới, nhìn anh với vẻ lạnh lùng, cứng rắn, nói rành mạch từng từ: “Em rất rõ anh nhất định biết chị em rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì. Chuyện này chắc chắn em sẽ điều tra. Vẫn câu nói đó thôi! Anh tuyệt đối đừng khiến em phải đích thân bắt anh!”
Tố Đông nghe xong, bả vai liền co rúm lại: “Tiểu Khải! Con nói cái gì vậy? Tại sao con lại đòi bắt anh rể?” Rồi ông quay sang Niên Bách Ngạn: “Bách Ngạn! Có phải con biết Tiểu Diệp ở đâu không? Lẽ nào nó thật sự bị bắt cóc ư?”
Niên Bách Ngạn không thể hiện cảm xúc gì, cũng không nói một câu.
“Tố Khải! Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?” Diệp Uyên cũng sốt ruột.
Lâm Yêu Yêu thực ra còn lo lắng hơn. Tiếc là một người đang ôm cái bụng to tướng như cô ấy không được quá kích động.
Tố Khải cắn chặt răng, ánh mắt vẫn dừng trên người Niên Bách Ngạn. Cậu lạnh lùng đáp lại: “Con chỉ bắt những người phạm pháp thôi!” Dứt lời, cậu rời khỏi tứ hợp viện.
Phương Tiếu Bình nghe xong phát điên: “Bách Ngạn! Có chuyện gì vậy? Con mau nói đi chứ!”
“Phải đấy! Tiểu Khải nó nói thế là có ý gì?”
…
Khó khăn lắm mới đuổi được mọi người về, chỉ còn lại mình Niên Bách Tiêu.
Niên Bách Ngạn tựa cả người vào sofa. Anh nhắm mắt lại, xoa dịu cảm giác chua cay nơi hốc mắt. Anh biết nó đang nhìn anh. Một lúc sau, anh khẽ hỏi: “Cả em cũng định chất vấn anh à?”
Niên Bách Tiêu nhìn anh.
Anh là anh trai của cậu. Cho dù trước đây cậu bất mãn với anh bao nhiêu thì vẫn rất hiểu anh trai mình. Trông anh đang bình thản như vậy nhưng thực chất trong lòng đang bốc hỏa, nếu không đôi mắt anh đã chẳng mệt mỏi đến thế.
“Em chỉ muốn hỏi anh một câu.” Niên Bách Tiêu cố gắng để ngữ khí của mình ôn hòa một chút.
Niên Bách Ngạn vẫn nhắm nghiền hai mắt.
“Nếu năm xưa, đổi lại là chị dâu bị bắt cóc, anh vẫn sẽ làm vậy sao?” Niên Bách Tiêu hỏi.
Niên Bách Ngạn trầm mặc rất lâu.
Sau đó anh chỉ đáp một chữ: Phải!
Hô hấp của Niên Bách Tiêu trở nên dồn dập, sau đó cậu đứng dậy. Trông cậu có vẻ rất kích động, nhưng lại không biết phải nói gì. Cậu đi đi lại lại bên cạnh sofa. Cuối cùng, cậu hỏi Niên Bách Ngạn: “Anh sẽ bảo đảm cho chị dâu được bình an, phải không?”
Trước nay, chuyện bắt cóc năm đó vẫn luôn là nút thắt tận sâu trong lòng Niên Bách Tiêu. Đây cũng là nguyên nhân cậu xích mích với anh. Còn vừa nãy sở dĩ cậu hỏi vậy là vì muốn giải đáp thắc mắc trong lòng.
Cậu luôn cảm thấy anh trai không quan tâm tới mình. Nhưng thực tế là tận sâu trong lòng, cậu hiểu rõ anh trai coi trọng mình thế nào, cả việc anh trai coi trọng chị Tố Diệp ra sao, cậu cũng thấy cả. Một chữ “phải” vừa rồi của anh đã giúp cậu biết chuyện năm xưa có ẩn tình. Tuy rằng cậu không biết được tình hình cụ thể nhưng cũng đã tin, thật ra anh quan tâm tới mình.
Nhưng đồng thời lúc này cậu lại lo lắng, lo chị Tố Diệp không biết có thật sự may mắn như vậy không.
Niên Bách Ngạn trả lời: “Đúng thế!”
Tâm trạng của Niên Bách Tiêu càng trở nên kích động hơn. Cậu ngồi xuống bên cạnh Niên Bách Ngạn, kéo tay anh lại rồi chân thành nói: “Vậy chúng ta có thể tìm cảnh sát để hợp tác. Anh có thể nói tất cả những gì mình biết cho Tố Khải, anh ấy vốn dĩ cũng là cảnh sát mà.”