Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 3 - Chương 112: Là tình cảm chứ không phải tình yêu



Đó vốn là một lời tỏ tình chân thành sâu sắc, phối hợp cùng với tiếng đàn đầu ngựa trong trẻo ngân nga dưới ánh lửa bập bùng, càng làm tăng thêm sự ăn ý trong tình cảm phù hợp với khung cảnh lúc này.

Dưới ánh lửa, Tố Diệp vừa nhảy múa vừa quay đầu nhìn anh ta. Câu nói đó giờ phút này nghe thật sự lại có chút sức mạnh. Đã nhiều lần cô cho rằng đó chẳng qua chỉ là giây phút hưng phấn nhất thời của anh ta, chưa bao giờ cô coi là thật cho dù là hôm đấu giá. Nhưng ngay lúc này đây, gương mặt sáng sủa tuấn tú của Kỷ Đông Nham lại chân thành đến thế, khiến cô trong một khoảnh khắc đã tin anh ta nói thật lòng.

Mỗi câu mỗi chữ của anh ta đều thật lòng thật dạ, ánh mắt cũng không còn vẻ ba lăng nhăng hằng ngày, không còn sự ngông cuồng ngang ngạnh, không còn sự uể oải, thiếu tập trung, nếu có chỉ là sự chân thành sâu sắc. Cô tự cho rằng những người đàn ông quá tuyệt vời chẳng qua chỉ là một giấc mộng đẹp. Tưởng Bân là như vậy, Đinh Tư Thừa cũng vậy. Thế thì một người bất luận về ngoại hình hay tài sản đều vượt xa Tưởng Bân và Đinh Tư Thừa như Kỷ Đông Nham, sao cô có thể giữ nổi đây?

Chưa từng có ai thật sự hiểu rằng, bề ngoài trông cô kiêu ngạo, thực chất là hèn yếu tới cực điểm.

Chẳng qua cô chỉ là một con đà điểu tuy ngẩng đầu sải bước, nhưng tâm tư và lòng dũng cảm sớm đã chôn sâu trong cát sỏi. Nếu như có thể, cả đời này không yêu đương gì là tốt nhất. Cô không mong được người ta yêu, cũng không muốn chủ động dành tình yêu sâu sắc cho ai. Một câu nói của Niên Bách Ngạn đã từng khiến cô kích động sâu sắc. Anh nói, tình yêu là một thứ đồ xa xỉ. Anh nói rất đúng, nhưng anh chính là người làm nên những món đồ xa xỉ. Dù anh hay Kỷ Đông Nham cũng vậy, dù có lòng cũng không mua nổi.

Nhưng cô thì khác, cuộc đời cô không cho phép, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ phải dừng lại để suy nghĩ, để sửa chữa sai lầm. Người một lòng hướng về phía trước như cô, một người từ khi sinh ra đã định trước bản thân phải tự nỗ lực giành giật mọi thứ như cô, sớm đã mất đi khả năng sở hữu những món đồ xa xỉ đó rồi.

"Đông Nham! Tôi tin lời hứa của anh." Bởi vì giây phút người đàn ông nói ra lời thề ấy là chân thật.

Kỷ Đông Nham nắm chặt tay cô, không biết là ánh lửa phản chiếu vào mắt anh hay vì sự tin tưởng của cô, khóe môi anh khẽ nở nụ cười vui vẻ: "Nói vậy là em đồng ý rồi?"

"Không! Lời anh nói khiến tôi nhớ tới cảnh tượng các địa chủ lừa gạt nhà lành trong xã hội cũ." Cô mím môi, nhìn về phía đống lửa trại cách đó không xa. Bên cạnh đó là các cô gái người bản địa trẻ trung xinh đẹp. Ánh mắt họ sâu sắc tình cảm, sáng rực lên trong đêm khi nhìn người yêu, những chiếc váy sặc sỡ là sắc màu tươi tắn của họ.

Kỷ Đông Nham nhất thời đơ như khúc gỗ.

Tiếng đàn đầu ngựa cũng bắt đầu trở nên vui vẻ, bước nhảy của hai người cũng nhanh dần theo mọi người xung quanh, đến cả tốc độ nói của cô nữa: "Anh rất tốt, nhưng tình yêu phải tới từ hai phía, anh thích tôi nhưng tôi không thích anh."

"Tình yêu cũng có thể bồi đắp dần mà."

"Thứ có thể bồi đắp mà ra là tình cảm chứ không phải tình yêu." Tố Diệp nắm trúng vấn đề: "Tình yêu, nếu không có sự đau đớn hay hạnh phúc ngay từ lần đầu gặp mặt thì không thể gọi là tình yêu được. Đông Nham, tôi có tình cảm với anh, nhưng không phải tình yêu."

Kỷ Đông Nham nghe xong càng thấy khó hiểu.

Tố Diệp thấy vậy cũng chẳng buồn giải thích thêm: "Tóm lại tôi vẫn chỉ có câu đó thôi, tôi không thể chấp nhận sự theo đuổi của anh."

Kỷ Đông Nham buông một hơi thở dài nặng nề: "Anh đã biết là sẽ như vậy, nhưng vẫn rất muốn thử xem sao."

"Tôi sẽ không nói xin lỗi anh đâu, vì tôi chưa từng lừa gạt tình cảm của anh." Cô nói một câu từ đáy lòng.

Kỷ Đông Nham gật đầu: "Sự thẳng thắn của em khiến người ta vừa hận lại vừa yêu, thật đấy, thế nên anh mới càng không buông tay được. Anh không muốn ép buộc em phải yêu anh. Anh chỉ hy vọng, nếu chúng ta thật sự không thể trở thành người yêu, vậy thì liệu chăng có thể trở thành những người bạn thân thiết?"

"Anh cảm thấy giữa nam và nữ liệu có tình bạn thật sự không?" Tố Diệp quay đầu hỏi một cách nghiêm túc.

"Em cho rằng không có sao?"

"Không có! Có một câu nói thế này. Tuyệt đối đừng để bạn gái của bạn có "lam nhan tri kỷ", vì xanh mãi xanh mãi sẽ có ngày bạn trở thành màu lục. Tuyệt đối đừng để bạn trai của bạn có "hồng nhan tri kỷ", vì hồng mãi hồng mãi hai người sẽ trở thành màu vàng*." Màn ca múa kết thúc, Tố Diệp và Kỷ Đông Nham cũng dừng lại. Hai người ngồi cạnh nhau trên thảm cỏ. Cô nhìn về phía ngọn lửa hừng hực cháy, cảm thán: "Tôi cho rằng, cái gọi là "tình bạn đích thực" giữa nam và nữ có thể giải thích thành một loại tình cảm mờ ám không thể nói rõ, không thể giải thích nhưng lại có thể mang tới cho tâm hồn con người sự an ủi và ảo tưởng. Loại tình cảm ám muội đó nếu không vượt quá giới hạn thì tình bạn sẽ tồn tại lâu dài. Nhưng con người là loài động vật cảm tính, không giữ được thì sẽ bị thứ quan hệ mờ ám chết người đó chọc thủng phòng tuyến của mình. Những ví dụ như thế trên đời này đâu đâu cũng thấy, trừ phi đối phương là người đồng tính. Kỷ Đông Nham, anh có diện mạo tuấn tú, không tầm thường, cao lớn phóng khoáng, anh cảm thấy chúng ta có thể tuân thủ nghiêm ngặt quan hệ không rõ ràng đó không?"

*Màu lục: Người Trung Quốc hay ví những ông chồng bị cắm sừng là "đội mũ xanh". Màu vàng trong tiếng Trung đại diện cho những gian tình mờ ám, cho cảnh nóng...

"Em vẫn sợ mình sẽ yêu anh?" Kỷ Đông Nham nhướn mày.

"Không! Ám muội cũng không phải tình yêu. Tôi chỉ sợ hai chúng ta sẽ bị quan hệ đó mê hoặc, đến cuối cùng chẳng qua chỉ là một trò chơi na ná tình yêu mà thôi." Tố Diệp lắc đầu.

"Tố Diệp! Suy nghĩ của anh rất đơn giản, chỉ muốn khi anh còn chưa yêu một người khác có thể ở bên cạnh em. Cho dù những khi em buồn có thể nhớ đến anh, mà anh cũng có thể lắng nghe những than phiền của em, chỉ vậy thôi."

Tố Diệp khẽ mỉm cười, chân thành nói: "Tôi đã một lòng coi anh là bạn rồi. Nhưng chỉ là bạn mà thôi, không có những quan hệ không rõ ràng, một tình bạn không một chút hoang tưởng. Vậy, anh có thể làm được không?"

"Cảm ơn tấm lòng chân thành của em, anh chấp nhận thử một lần." Kỷ Đông Nham mượn ánh lửa để ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô: "Chỉ có điều, trước khi xóa sạch những mờ ám, anh có thể có một thỉnh cầu không? Lần đầu tiên và cũng là lần đầu cuối cùng."

Tố Diệp khoanh chân lại, nghe xong như đang suy nghĩ gì: "Tuyệt đối đừng bắt tôi chủ động hôn anh, tôi không làm được đâu."

Một tia thất vọng lướt qua ánh mắt Kỷ Đông Nham, nhưng nó nhanh chóng biến mất, anh tươi cười: "Sai rồi, anh muốn hôn em."

Cô nhìn anh ta, yên lặng chớp chớp mắt.

Bóng hình của các cô gái xinh đẹp như những con thiêu thân nhiệt tình lao vào lửa, lúc gần lúc xa. Tố Diệp lại im lặng, ánh mắt dịu dàng, có chút không phù hợp với bầu không khí xung quanh.

Kỷ Đông Nham nhìn cô, dướn người, khẽ hôn lên bờ môi cô.

Cô không nhúc nhích, run rẩy khẽ khép chặt hàng mi.

Cô bất giác nhớ lại nụ hôn sáng hôm đó của Niên Bách Ngạn, làn môi ấm nóng nhẹ nhàng đặt lên trán cô, dịu dàng đến thế, chỉ như một chiếc lông chim lướt nhẹ qua mặt. Giây phút đó dường như cả người cô bỗng nhẹ bẫng, tan chảy ra trong mùi hương gỗ mộc nhàn nhạt ấy.

Nụ hôn của Kỷ Đông Nham dừng lại ở đó, không tiếp tục nữa, cũng không tiến sâu thêm, như đang trân trọng một báu vật, cứ thế môi anh ta dán chặt lên môi cô.

Trước mặt họ là cỏ mọc tầng tầng lớp lớp, nhẹ nhàng lay động theo làn gió. Đằng sau họ là một đống lửa sáng rực một góc trời, bên cạnh đó là cảnh ca múa tưng bừng đầy sức sống. Chỉ có hai người họ là bất động, như một cảnh tượng trên phim, tất cả mọi động thái chỉ để làm nền cho cuộc gặp mặt tuyệt đẹp giữa hai con người.

Ngoài họ ra, còn một người nữa cũng đứng lặng.

Niên Bách Ngạn.

Anh đứng ở một góc khá xa vị trí của họ, ánh lửa không đủ để soi chiếu tới anh. Chỉ có ánh trăng tỏa bóng xuống bờ vai ấy, bóng hình anh bị ánh trăng kéo dài che phủ dưới chân.

Anh cứ yên lặng đứng đó nhìn hai người họ bên đống lửa, dần dần, đôi mày anh tuấn nhíu chặt, chỉ còn lại một nỗi trống vắng cô quạnh...

Lễ hội Natamu có lẽ phải đợi tới hôm nay mới bước vào những phần hấp dẫn.

Tới trước tham gia cuộc thi Mông Hán ngoài Tố Diệp ra còn có mười một nhóm tuyển thủ khác. Trên võ đài phía xa kia bày một mô hình cho tờ chi phiếu tiền thưởng giá trị ba vạn, cực lớn, sáng loáng. Tiền thưởng mặc dù không quá khoa trương nhưng đối với những cuộc thi mang tính giải trí mà nói thực sự cũng hiếm có rồi.

Chính vì ba vạn này, từ khi con bê cất tiếng kêu đầu tiên cô đã bắt đầu thức dậy chạy bộ, sau khi chạy đủ mấy vòng lớn quanh khu lều chiên mới quay lại lều của mình, đánh thức cả hai người đàn ông lực lưỡng đang nằm ườn dưới sàn nhà. Niên Bách Ngạn trước nay luôn có thói quen dậy sớm nên cũng không đáng lo ngại nhưng Kỷ Đông Nham lại là con sâu ngủ điển hình, thường ngày chỉ mong sao được ngủ nướng tới tận chiều, bắt anh ta dậy sớm đúng là còn khó hơn cả giết anh ta. Lúc Tố Diệp đang loay hoay không biết phải làm sao thì Niên Bách Ngạn không hề khách khí, tạt thẳng một chậu nước lạnh lên người anh ta, kích thích tới nỗi anh ta giật nảy mình, nhảy tưng tưng, xông tới nhe răng trợn mắt với anh.

Còn chưa đợi anh ta đè nén cảm giác hoảng hốt mở lời gào thét, Tố Diệp đã bước lên, phối hợp ăn ý, vừa kéo anh ta ra ngoài vừa nói: "Anh mau đi thay quần áo đi, người đầu tiên vào sân là anh đấy."

"Tiểu Diệp! Vì ba vạn đồng, chúng ta không cần phải liều mạng vậy chứ?" Kỷ Đông Nham bám chặt cửa lều không chịu buông, nửa người đã bị cô lôi xềnh xệch ra ngoài, vẻ mặt khẩn khoản: "Chúng ta thương lượng chút đi, hay là anh đưa em ba vạn đồng, em tha cho anh, để anh quay về ngủ có được không?"

"Không dưng được tiền không lấy đúng là đồ ngốc." Tố Diệp gắng hết sức lôi anh ta. Quái lạ, bình thường chẳng thấy anh ta khỏe chút nào, thế mà lúc gào khóc đòi được ngủ sao khỏe ra phết: "Anh muốn cho tôi thêm tiền tôi cũng xin nhận, nhưng thắng cuộc thi này, cộng thêm số tiền anh cho không nữa là sáu vạn."

Kỷ Đông Nham phát đau đầu vì mấy câu nói của cô.

Sau khi Niên Bách Ngạn đánh răng rửa mặt xong vẫn thấy hai người họ lôi lôi kéo kéo nhau ở cửa lều, cất giọng thẳng thừng: "Kỷ Đông Nham! Nếu cậu sợ thua thì cứ thẳng thắn thừa nhận, tôi không ngại đổi hạng mục với cậu đâu."

Câu nói ấy vừa dứt, đã đạt được hiệu quả to lớn!

Kỷ Đông Nham buông tay, quắc mắt nhìn Niên Bách Ngạn: "Anh cứ lo cho hạng mục của mình đi, ai thua còn chưa biết đâu!"

"Được thôi! Tôi đợi gậy tiếp sức của cậu." Niên Bách Ngạn vứt cho anh ta một bộ trang phục thi đấu.

Kỷ Đông Nham đón lấy gọn ghẽ, không nói tiếng nào quay người đi đánh răng rửa mặt.

Đợi anh ta đi xa rồi, Tố Diệp mới giơ ngón cái về phía Niên Bách Ngạn: "Khó làm tri kỷ, khó thành thù địch."

Ánh mắt Niên Bách Ngạn có phần phức tạp.

Vậy ư?

Đối chọi bao nhiêu năm nay rồi, còn ai không hiểu rõ ai chứ?

Cứ như vậy, khi ba người Niên Bách Ngạn, Kỷ Đông Nham, Tố Diệp xuất hiện trên trường đấu đã thu hút được sự chú ý của không ít người. Cuộc thi này vốn đã hấp dẫn không ít người, lại có tuyển thủ nữ tham gia lại càng khiến mọi người xôn xao bàn tán.

Trước khi cuộc khi bắt đầu là màn ca múa tưng bừng của các cô gái người Mông Cổ, bầu không khí vô cùng vui vẻ náo nhiệt.

Nhưng Tố Diệp có phần lo lắng.

Tuyển thủ mà Kỷ Đông Nham bốc trúng là một tráng sỹ người Mông Cổ. Chỉ vóc dáng thôi đã gấp đôi anh ta. Kỷ Đông Nham lại ra sân đầu tiên, hạng mục tham gia là đấu vật. Vì chỉ là giải trí thế nên không yêu cầu quá khắt khe đối với chiêu thức và động tác, chỉ cần không làm bị thương đối phương là được.

Trên sân, Kỷ Đông Nham mặc trang phục đấu vật, có chút tương tự với quần áo của người Mông Cổ, nhưng tinh xảo hơn trang phục truyền thống rất nhiều. Vì ban ngày thời tiết nóng nực, nắng rất gắt gao nên anh ta đã mở luôn vạt áo trước ngực ra, để lộ một khoảng cơ bắp tráng kiện, khiến không ít cô gái nảy sinh tình cảm, không ngừng hô hào về phía anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.