Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 3 - Chương 121: Chị xin em đừng huỷ hoại anh ấy



Nếu xông vào đập cho anh ta một trận, chiêu này đối với Lâm Yêu Yêu mà nói sẽ rất thiệt thòi. Dù sao thì anh ta cũng ăn mặc tử tế, còn cô, thứ duy nhất để che đậy cơ thể là chiếc khăn tắm ngắn ngủn này. Đối mặt với một người đàn ông không có đạo đức, nhất lại là một người vừa bị cô tạt cả một cốc cà phê vào người, nói không chừng sẽ có ý định báo thù, cô chỉ còn cách liều mạng giữ lại chút lý trí chẳng còn sót lại là bao.

“Sao anh vào được đây?”

Diệp Uyên đùa nghịch chiếc quần lót trên tay: “Vừa nãy tôi đã muốn nói em rồi, thật ra tôi ở ngay bên cạnh em.”

Ở bên cạnh thì có liên quan gì tới cô?

“Tôi đang hỏi anh, làm thế nào anh vào được đây?” Đây mới là điểm mấu chốt.

“À!” Diệp Uyên dài giọng, khi hàng lông mày rậm dài khẽ dướn lên, đuôi mắt hẹp dài khẽ hiện lên một cái nhìn xấu xa: “Chẳng qua tôi chỉ nói với phục vụ khách sạn rằng bạn gái và tôi cãi nhau, thế nên người ta mới tốt bụng mở cửa phòng ra giúp tôi.”

“Ai là bạn gái của anh?” Người đàn ông này có thể vô liêm sỉ hơn nữa được không?

Diệp Uyên chỉ cười không nói, chủ động đưa chiếc quần lót của cô lại gần chóp mũi.

“Anh…” Mặt Lâm Yêu Yêu biến sắc.

“Thơm quá đi!” Diệp Uyên dù nhìn thế nào cũng giống một tên háo sắc. Đôi mắt ma quỷ quyến rũ người khác, lúc nào cũng như chứa đựng một suy nghĩ thiếu đứng đắn: “Tôi làm bạn trai em còn không có tư cách sao? Yên tâm, có lẽ ở một phương diện nào đó tôi không phải là một người bạn trai tiêu chuẩn, nhưng trên giường thì…”

Anh đặt chiếc quần xuống giường, đứng dậy, đi về phía cô.

Trong lòng Lâm Yêu Yêu bùng lên một sự cảnh giác, chỉ tay về phía anh: “Anh… Anh chớ có lại gần đây!”

Sự uy hiếp của cô đối với một người cao lớn như Diệp Uyên mà nói dường như chẳng đạt được chút hiệu quả nào. Anh bước lên, thừa thế nắm chặt tay tay cô, sau đó lập tức thu tay về, cả người cô liền ngã vào lồng ngực anh.

“Anh buông tôi ra, khốn kiếp!” Cô chưa từng tiếp xúc với kiểu đàn ông này, không ngừng ngôn ngữ lẳng lơ đến cả hành vi cũng tùy tiện, không biết xấu hổ, cô ra sức vùng vẫy.

Diệp Uyên càng ôm cô gần hơn nữa, môi áp sát bên tai cô: “Trên giường tôi tuyệt đối đủ tiêu chuẩn, có thể khiến em… sướng tới chết!”

“Câm miệng! Đúng là không biết dơ!” Gương mặt Lâm Yêu Yêu đỏ bừng bừng, định giơ tay tát vào mặt anh.

“Em còn động đậy nữa là tôi kéo nó xuống đấy.” Diệp Uyên từ tốn uy hiếp.

Lâm Yêu Yêu như bị đứng hình, cánh tay Diệp Uyên đặt ở một góc chiếc khăn tắm, chỉ cần anh kéo một cái là cô và anh sẽ đối diện với nhau một cách “thuần khiết” nhất.

“Đỏ mặt rồi? Mọi người đều trưởng thành cả rồi, chọc ghẹo em chút không được sao?” Diệp Uyên nhìn gương mặt đỏ ửng như ráng chiều của cô thì cảm xúc trong lòng bỗng khác lạ, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.

“Ai đỏ mặt? Anh mau buông tôi ra, còn không buông tôi hét lên đấy.” Cô quắc mắt nhìn anh.

“Em hét đi! Cho dù có người vào đây, người ta cũng chỉ nhìn thấy em đang mặc áo ngủ, rất tỉnh táo, nằm trong vòng tay tôi mà thôi. Em bảo người ta sẽ nghĩ gì?” Diệp Uyên nói rồi cúi xuống, đập ngay vào mắt là khe rãnh của cô.

Lâm Yêu Yêu thấy anh nhìn không chớp mắt không biết là đang nhìn cái gì, men theo ánh mắt anh nhìn xuống, lập tức nổi điên: “Không được nhìn bậy!” Nói rồi cô kéo cao khăn tắm lên. Nhưng chiếc khăn tắm thì chỉ có tưng đấy, kéo lên cao đương nhiên phía dưới sẽ lộ ra nhiều hơn, cũng tiện cho đôi tay của Diệp Uyên không còn an phận.

“Không được nhìn lung tung thì ôm chút vậy!” Anh càng ôm chặt cô vào lòng, bàn tay nắm chặt cổ tay cổ, ép cô vòng tay ôm lấy cổ mình.

Khoảnh khắc tiếp xúc với cơ thể người đàn ông, cô cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi trong cơ thể anh.

“Đồ háo sắc!” Cô hoảng hốt, dùng toàn bộ sức lực đẩy anh ra, chỉ tay ra phía cửa: “Ra ngoài!”

Cô và Đinh Tư Thừa đã từng phát sinh quan hệ, đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa của những thay đổi trên cơ thể người đàn ông trước mặt. Cô chỉ từng có một người bạn trai duy nhất là Đinh Tư Thừa, cũng chỉ từng yêu thương sâu sắc mình anh ấy mà thôi. Anh không những là người khiến những tình cảm đầu đời của cô nảy nở, mà còn là một người đàn ông quan trọng đã dẫn dắt cô từ một người con gái trở thành một người phụ nữ. Thế nên từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới việc tiếp xúc với một người đàn ông khác sẽ như thế nào.

Nhưng con người trước mặt đây đúng là vô liêm sỉ có tiếng. Cô và anh ta chẳng qua mới chỉ có duyên gặp mặt mấy lần, thế mà anh ta đã giở thủ đoạn với cô, đúng là phần tử biến chất, sao quả tạ của phái nữ!

Diệp Uyên cúi đầu liếc nhìn bất giác bật cười, mùa hè quần áo mặc vốn đã mỏng, thế nên vật thể lạ căng lên nhìn rất rõ. Vậy mà anh không những không ngượng mà còn đường hoàng ngắm gương mặt đỏ không còn sót chỗ nào của Lâm Yêu Yêu: “Của tôi không hề nhỏ đâu, có muốn thử không?”

“Ra ngoài!” Lâm Yêu Yêu sắp phát điên rồi, vớ ngay lấy cái gối đánh về phía anh.

Diệp Uyên nghiêng đầu tránh được đòn công kích: “Em ném đồ nhiều thành quen rồi phải không? Đầu tiên là cà phê giờ tới gối? Tôi cảnh cáo em đấy, món nợ trước tôi còn chưa tính sổ với em đâu.”

“Đòi tính sổ với tôi? Tôi chỉ hận không thể rút gân anh ra!” Lâm Yêu Yêu lại kéo một cái gối khác đập tiếp.

Diệp Uyên né rất nhanh, vừa định lên tiếng thì điện thoại reo, anh đành thôi: “Hôm nay tạm tha cho em!”

“Cút!” Lâm Yêu Yêu hét lên.

Lúc Diệp Uyên ra khỏi cửa, cánh cửa đằng sau lưng anh đóng rầm một tiếng. Anh quay đầu nhìn cánh cửa khép chặt, không nhịn được cười, liền sau đó rút điện thoại ra, nét mặt trở nên khó xử: “Mẹ! Sao giờ này mẹ còn gọi điện tới?”

“Sao hả cái thằng nhóc này, mẹ cản trở con giở trò xằng bậy sao?” Đúng là không ai hiểu con trai bằng mẹ.

Diệp Uyên đi tới tận cuối hành lang. Thành phố Tours đã về đêm, qua khung cửa sổ sát đất là cảnh đẹp tuyệt vời nơi xứ người: “Mẹ tìm con có chuyện?”

“Nếu không phải là chuyện của công ty mẹ chẳng hơi đâu gọi điện cho con.” Nguyễn Tuyết Mạn hạ thấp giọng.

Diệp Uyên chỉ cần nghe tới hai chữ công ty là đầu lập tức to ra. Anh đang định nói mình có việc, chuẩn bị cúp điện thoại thì nghe đầu kia nói: “Con đừng thấy nản vội. Uyên à, hôm nay mẹ nghe nói Niên Bách Ngạn đã xử lý xong quan hệ với mỏ đá quý bên Nam Phi rồi, mỏ trước đây chuẩn bị đầu tư giờ đã nắm chắc tám, chín phần rồi.”

“Việc này rất tốt mà, Bách Ngạn trước giờ vẫn rất tài giỏi.” Diệp Uyên chẳng màng tới chuyện này.

“Còn nói tốt? Con biết là trước nay Niên Bách Ngạn cược mỏ luôn rất chuẩn xác. Chỉ cần là mỏ khoáng sản nó để ý tới thì trữ lượng kim cương bên trong tuyệt đối lớn. Bố lại tin tưởng nó hoàn toàn. Lần này mà nó lại thành công, thì địa vị của con và Tiểu Ngọc khó mà giữ vững. Bây giờ từ trên xuống dưới Tinh Thạch đều do nó một tay quản lý, ai dám chắc một ngày nào đó nó không chấn chỉnh lại cả hội đồng quản trị. Đến lúc đó lỡ như nó giải quyết triệt để cả hai đứa con thì làm thế nào? Uyên à, con là con trưởng nhà họ Diệp, Tinh Thạch phải do con tiếp quản mới đúng.” Nguyễn Tuyết Mạn khuyên bảo hết nước hết cái.

“Mẹ!” Diệp Uyên giơ tay day hai bên thái dương, gương mặt bực bội nhưng vẫn cố đè nén cảm xúc: “Con và Tiểu Ngọc đều không đi theo kinh doanh, cho dù có cho con cả cái Tinh Thạch con cũng chẳng hứng thú gì. Mấy năm nay cũng may có Bách Ngạn vất vả khó nhọc, Tinh Thạch mới có thể phát triển lớn mạnh như bây giờ, bố cũng mới có thể nhẹ nhõm. Mẹ, Bách Ngạn tuyệt đối không phải loại người như mẹ nghĩ đâu, mẹ nghĩ nhiều rồi.”

“Con trai ngốc của tôi ơi! Biết người biết mặt khó biết lòng. Chỉ cần dính tới lợi ích, chẳng ai đáng tin cậy cả.”

“Anh ấy là anh rể con, chúng ta đều là người một người nhà, có gì mà không tin tưởng được?” Diệp Uyên cố gắng an ủi.

Nguyễn Tuyết Mạn càng lo lắng hơn: “Lẽ nào con không cảm thấy chuyện hôn nhân của nó và Tiểu Ngọc có gì đó kỳ lạ sao?”

“Không ạ, bình thường lắm mà.”

“Đó là vì con vô tâm, chẳng để ý gì nên không nhận ra. Hai đứa nó kết hôn cũng không ít ngày rồi nhưng Tiểu Ngọc vẫn ở nhà, con nói chuyện này có bình thường không?”

Diệp Uyên cười: “Chị con chắc là không quen sống ở Tứ hợp viện thôi. Hơn nữa, Bách Ngạn cũng bận lắm, chị con lại không đi làm, Tứ hợp viện rộng như thế, chị ấy ngày nào cũng một mình ở đó cô đơn lắm.”

“Hai đứa đã lấy nhau rồi mà sao vẫn còn như thế? Hỏi Tiểu Ngọc nó cũng không chịu hé răng, nói cái gì mà nó và Bách Ngạn thật lòng yêu thương mới đến với nhau. Mẹ sống từng này tuổi rồi, nhìn là biết không giống.”

“Được rồi, được rồi! Mẹ, bên này con có chút việc gấp, không nói chuyện với mẹ nữa. Tóm lại là, nếu bố đã tin tưởng Bách Ngạn thì mẹ cũng đừng nghĩ nhiều. Tiểu Ngọc thế nào con không rõ nhưng con chắc chắn sẽ không về Tinh Thạch làm việc, cứ vậy nhé!”

“Uyên! Con nghe mẹ…”

Đầu kia còn chưa nói hết câu, Diệp Uyên đã vội vàng ngắt điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau anh lại bước từng bước tới trước cửa phòng Lâm Yêu Yêu, giơ tay gõ cửa: “Cô em, mở cửa cho anh vào!”

“Cút!” Bên trong vang ra tiếng hét phẫn nộ của người con gái.

Diệp Uyên bật cười ha ha.

(Hết phần 1) Tố Diệp ngủ một giấc đã đời, khi mở mắt ra thì đã gần trưa. Khi nhìn thấy nắng làm mềm tấm rèm cửa, cô thầm thốt lên thật tuyệt, cảm giác được ngủ một mạch tới sáng, không bị bừng tỉnh lúc rạng sáng thật sự quá tuyệt vời.

Nhưng cảm giác dễ chịu chẳng duy trì được bao lâu khi nghĩ tới cuộc gặp mặt sắp đến giữa cô và Diệp Ngọc.

Cô thức dậy, uể oải đi đánh răng rửa mặt, lúc chuẩn bị ra khỏi nhà thì bất ngờ nhận được điện thoại của sư phụ Bana. Tình hình của anh ta có vẻ rất xấu, thanh âm run lẩy bẩy, câu từ ngắt quãng, không đầu không cuối. Phản ứng đầu tiên của Tố Diệp là lo bệnh tình của anh ta diễn biến xấu đi.

Quả nhiên không sai, khi Tố Diệp cố gắng vỗ về tâm trạng của Bana mới biết, anh ta lại bắt đầu gặp ác mộng. Cô gái trong giấc mơ bị một người đàn ông lái xe tải cán qua người một cách ác độc, rồi bị kéo lê đến trước cửa một ngôi biệt thự, chặt xác thành từng khúc. Trời không trăng, người cô gái đó máu me đầm đìa, trở thành một đống thịt lúc nhúc.

Đầu tiên Tố Diệp giúp Bana trấn tĩnh lại, lập tức đặt cho anh ta một cuộc hẹn tới làm trị liệu hành vi ở chỗ Hà Minh. Lần này Hà Minh lại rất hợp tác, có lẽ vì cũng đã cảm giác được tính nghiêm trọng của sự việc, thế nên đã đồng ý cho Bana ngày hôm sau tới phòng tâm lý tìm mình.

Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Tố Diệp lại gọi điện thoại cho Tố Khải, hỏi thăm cậu xem gần đây có vụ giết người đặc biệt nghiêm trọng nào không, như chặt xác chẳng hạn. Tố Khải nói là không có, lại trêu cô quanh năm suốt tháng làm việc với bệnh nhân, tâm lý cũng bất bình thường rồi.

Tố Diệp dặn dò Tố Khải mấy câu ngắn gọn rồi cũng cúp máy, ít nhiều cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Lúc cô sắp ra khỏi cửa lại nhận được điện thoại của Diệp Ngọc, giọng nói dè dặt: “Tiểu Diệp! Chị đã tới nhà hàng rồi.”

“Ừm.” Cô đáp lại một tiếng thiếu thiện cảm, rồi cúp máy.

Nhà hàng họ hẹn gặp nằm trong Du Xá* của khu Sanlitun, một nhà hàng đồ Tây dành cho tầng lớp tiểu tư sản vừa cao cấp vừa mang phong cách quốc tế.

*Du Xá là tên một khách sạn, tiếng Anh gọi là “The Opposite House”, ý chỉ căn nhà chính đối diện với Tứ hợp viện của Trung Quốc, thường chỉ căn nhà hướng Nam, nơi đặt phòng nghỉ tôn quý cho khách tới nhà, ngoài ra nó còn là tên một khách sạn nằm tại khu trung tâm thương mại Sanlitun Village.

Có lẽ Diệp Ngọc muốn thuận tiện cho Tố Diệp nên mới đặt nơi này. Vậy mà Tố Diệp chẳng hề nể tình. Sau khi ngồi xuống, gọi một suất ăn từ một người phục vụ nam diện mạo ngời ngời, cô cười khẩy: “Thiên kim tiểu thư đúng là chơi trội, chẳng qua chỉ là bữa cơm trưa thôi, cũng phải tới một nơi cao cấp thế này.”

Dường như Diệp Ngọc sớm đã quen với những lời nói châm chọc của cô, khẽ nhíu mày: “Thật ra bình thường chị rất ít ra ngoài, hai chị em chúng ta lần đầu tiên ra ngoài ăn cơm, đương nhiên không thể qua loa.”

“Đúng rồi, sống trong nhà giàu sang cơ mà. Dù có không ra ngoài làm việc cũng không chết đói được.” Sau khi cà phê được mang lên, Tố Diệp nhấp một ngụm, giọng điệu thản nhiên: “Nhưng tôi không giống như chị, thời gian của tôi quý báu lắm. Nói đi, chị tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”

“Chị… muốn hỏi thăm em về một người.” Diệp Ngọc vội vàng rút điện thoại ra, tìm ra ở trong một bức ảnh: “Anh ấy tên là Tăng Vũ, em xem có ấn tượng về người này không?”

Tố Diệp đầu không thèm ngẩng, mắt không thèm liếc: “Trong điện thoại chị nói chỉ liên quan đến Niên Bách Ngạn.”

“Đúng vậy! Thật ra hôm nay hẹn em tới đây là có hai việc, một việc thật sự có liên quan tới Bách Ngạn, việc còn lại chính là về Tăng Vũ.” Sắc mặt Diệp Ngọc trở nên lo lắng, giơ tay giữ chặt cánh tay cô: “Chị nghe nói anh ấy từng tới phòng tâm lý Liêm Chúng. Tiểu Diệp, chị xin em nói cho chị biết.”

Tố Diệp rút tay về, ngước mắt lên liếc nhìn người đàn ông trong bức ảnh. Anh ta có gương mặt thanh tú, sáng sủa, đúng là một hoa mỹ nam hiếm có, cô đặt thìa cà phê sang một bên rồi nói: “Là một bệnh nhân của tôi, tôi còn nhớ.”

“Nói vậy là, anh ấy thật sự đã đi khám bác sỹ tâm lý…” Diệp Ngọc hốt hoảng, ánh mắt thất thần.

Tố Diệp không nói gì, sau khi người phục vụ bưng đồ ăn thì chỉ vùi đầu vào ăn, đối với việc thần thái của Diệp Ngọc ra sao cô vốn không quan tâm.

“Anh ấy đã nói với em chuyện gì?” Diệp Ngọc bất ngờ hỏi.

Tố Diệp ngước mắt, giọng nói bình thản: “Xin lỗi, đó là bí mật của khách hàng, không thể tiết lộ.” Cô khá nhớ người đàn ông này, vì những người có diện mạo ưa nhìn đều khiến người ta có ấn tượng sâu sắc. Chỉ có điều sau khi đến hỏi cô một loạt những câu hỏi kỳ lạ, anh ta không xuất hiện nữa, hôm đó cô cũng đã nói chuyện với anh ta không ít.

Diệp Ngọc thấy cô như vậy cũng biết rõ chẳng hỏi thêm được chuyện gì, đành thôi. Cô ta lặng lẽ rút điện thoại về, cầm lấy dĩa gảy món điểm tâm trước mặt mình, nhất thời rơi vào im lặng.

Tố Diệp vốn đã thấy phiền với cô ta, sau khi thấy vậy, không nói một lời, cầm lấy túi xách định đứng dậy rời đi.

“Ấy, Tiểu Diệp…” Diệp Ngọc vội vàng gọi giật cô lại.

Tố Diệp kìm nén, lạnh lùng nhìn cô ta.

Diệp Ngọc khẽ thở dài, rút từ trong túi xách ra một chiếc phong bì, chầm chậm đẩy tới trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Em xem đi!”

Tố Diệp liếc cô ta một cái, ngồi lại xuống ghế, cầm phong bì lên xem, bên trong là một xấp ảnh. Cô lấy ra xem, do dự vài giây, rồi lại đưa mắt nhìn biểu cảm của Diệp Ngọc.

Cô ta không nhìn qua bên này, chỉ cúi đầu từ tốn uống cà phê.

Tố Diệp không nói câu nào, lấy toàn bộ ảnh ra, lật xem từng bức một.

Đôi nam nữ trong ảnh không phải ai xa lạ, người đàn ông là Niên Bách Ngạn, còn người phụ nữ… là cô.

Có bức chụp ở sân golf, ghi lại khung cảnh Niên Bách Ngạn tận tay chỉ dạy cô cách đánh golf. Nhưng nhìn thế nào cũng không giống bị chụp trộm, giống như đang chụp hình, vì ánh sáng trên bức ảnh rất tốt. Cô cúi đầu tập trung tinh thần nhìn quả bóng dưới đất, còn anh lại tập trung nhìn gương mặt hơi nghiêng của cô.

Cô không hề biết rằng thì ra ánh mắt anh khi thâm tình càng anh tuấn hơn nữa.

Còn cả ảnh khi họ ở Nội Mông Cổ, có bức anh khoác áo cho cô, cô mỉm cười đưa nước cho anh, hai người cùng cưỡi ngựa, cô được anh ôm chặt vào lòng, trong buổi tối lửa trại, hai người họ cùng tựa vào nhau uống rượu…

Tóm lại là, người chụp trộm đã dùng kỹ thuật và phương pháp theo dõi cực tốt để ghi lại từng chút kỷ niệm giữa cô và Niên Bách Ngạn. Từ những bức ảnh này, không khó để nhìn ra, cô và Niên Bách Ngạn nghiễm nhiên đã là một đôi tình nhân đi đâu cũng có nhau, như hình với bóng.

À không, nghiêm túc mà nói, trước mặt một chính thất như Diệp Ngọc, cô và Niên Bách Ngạn đang lén lút vụng trộm.

Nhưng nếu không được nhìn những bức ảnh này, Tố Diệp thật sự không biết rằng thì ra khi hai người họ đứng trước ống kính lại đẹp đôi đến thế.

Thu lại từng bức ảnh một, mặt Tố Diệp tỉnh bơ.

“Xem ra cái gọi là chị em tình thâm chỉ là giả, vợ lớn tới trước bắt gian mới là thật.”

Diệp Ngọc ngược lại bị cô nói cảm thấy ngượng ngập, cúi đầu, cắn chặt môi. Cái dáng vẻ đáng thương tội nghiệp đó nhìn kiểu gì cũng không giống một người vợ chính thức, ngược lại một Tố Diệp ung dung thoải mái càng giống hơn.

“Em đừng hiểu lầm. Những tấm ảnh này… không phải chị thuê người chụp trộm đâu. Chị không nghĩ sẽ theo dõi và điều tra hai người…” Cô ta ấp a ấp úng.

Tố Diệp cười khẩy: “Thế thì chị đưa tôi xem đống ảnh này với mục đích gì? Không định hỏi tội sao?”

“Chị…” Diệp Ngọc ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hiền lành: “Em là em gái chị, cho dù có làm sai chuyện gì chị cũng sẽ không trách em.”

“Ôi, nghe cảm động thật đấy!” Tố Diệp giơ bức ảnh trong tay lên, nhìn thẳng vào cô ta: “Nói vậy là chị cầm ảnh tới đây, có lòng tốt nhắc nhở tôi, lần sau hẹn hò với chồng chị phải đề cao cảnh giác phải không?”

Ngón tay Diệp Ngọc khẽ run lên, lông mi giật giật: “Chị muốn hỏi em, hai người có phải đã… ở cùng nhau rồi không?”

“Ở cùng nhau là có ý gì?” Tố Diệp nực cười nhìn cô ta.

“Tức là… tức là em và anh ấy đã ở chung nhà rồi.” Giọng nói của Diệp Ngọc rất nhỏ, như một con muỗi.

Cô ta càng như vậy Tố Diệp lại càng nổi điên, chỉ hận không thể xé nát cái bộ mặt giả vờ đáng thương đó của cô ta ra. Cô nghiến răng, cố tình cười nói: “Chị nói nhỏ quá rồi, tôi nghe không rõ.”

“Tiểu Diệp! Em…”

“À, tôi biết rồi. Có phải chị muốn hỏi, chồng chị đã chạm vào tôi chưa chứ gì?” Tố Diệp cố tình cao giọng.

Trong nhà hàng có cả người Trung Quốc, nghe xong câu này hết thảy đều nhìn cả về phía họ.

“Nhỏ tiếng một chút, còn không thấy mất mặt sao?” Diệp Ngọc sốt sắng.

Tố Diệp tựa hồ chẳng mấy quan tâm mấy ánh mắt đó, cô nhún vai: “Mất mặt? Nhà họ Diệp các người làm bao nhiêu chuyện đáng xấu hổ như thế còn chẳng sợ, tôi sợ cái gì?”

“Chúng ta chuyện nào ra chuyện đấy, được không?” Diệp Ngọc như sắp khóc tới nơi: “Nếu em thật sự đã cùng anh ấy… vậy thì, rời xa anh ấy có được không?”

“Cuối cùng cũng nói vào chuyện chính rồi đấy. Vậy mới phải chứ, chị không khuyên tôi rời xa anh ấy, sao thể hiện mình là vợ được?” Tố Diệp thong thả tựa lưng ra sau ghế, nhưng ánh mắt thì lạnh như trăng tháng Chạp: “Vậy thì lúc này tôi đương nhiên phải dùng cách nói chuyện của tiểu tam để đáp lại rồi. Rời xa anh ấy ư? Không thể được, tôi đã là người phụ nữ của anh ấy rồi, rời xa thế nào đây? Hơn nữa, chưa nói tới việc chồng chị cao ráo, tuấn tú, dịu dàng, giàu có, kỹ thuật trên giường còn tuyệt vời như vậy, sao tôi nỡ rời xa anh ấy?”

Câu nói này đủ khiến gương mặt Diệp Ngọc tái mét: “Em… Sao hai người có thể quan hệ chứ? Anh ấy là anh rể em!”

“Thế thì chị phải về nhà hỏi anh ấy nghĩ thế nào rồi. Rõ ràng đã biết tôi là em vợ còn lên giường cùng tôi?” Tố Diệp gượng cười, làm tốt vai diễn một tiểu tam ngang ngược: “Không phải tới giờ chị mới phát hiện ra chứ? Tối đó ở nhà họ Diệp chị cũng nhìn thấy anh ấy lo lắng cho tôi thế nào rồi đấy.”

Ngón tay Diệp Ngọc run rẩy, cụp mắt xuống che giấu vẻ bất an trong đáy mắt. Cô ta đưa tay định bê cốc cà phê lên mới phát hiện tay mình đang run lên rất mãnh liệt, đành buông xuống. Một câu nói của Tố Diệp đã đánh trúng vào dự đoán của cô ta. Tối hôm đó ở nhà họ Diệp cô ta cũng nghi ngờ. Sự bồn chồn bất an của Niên Bách Ngạn khi quay về phòng không phải cô ta không nhận ra, cô ta quen anh cũng chẳng phải ngày một ngày hai nữa, sự căng thẳng lo lắng như thế cực kỳ hiếm gặp. Rõ ràng anh nói chỉ qua phòng bên cạnh xem tình hình thế nào rồi quay lại, vậy mà cả tối đó anh không hề quay lại.

Niên Bách Ngạn không phải một người lật lọng, cho dù chỉ là một chuyện rất nhỏ, anh đã nhận lời là chắc chắn sẽ làm được. Nhưng hôm đó, vì Tố Diệp anh đã trở thành người thất tín.

“Nếu chị muốn khuyên tôi rời xa thì kiệm lời đi, là chồng chị không bỏ được tôi.” Nụ cười của Tố Diệp như chất độc của cây hoa cà, nếu có thể dùng tính mạng để hại chết đối phương cũng thấy xứng đáng.

“Không! Bách Ngạn không phải loại người đó.” Diệp Ngọc lắc đầu, cô ta đưa tay nắm chặt cốc cà phê, có cảm giác chiếc ghế tựa là chút sức mạnh cuối cùng chống đỡ cả cơ thể cô ta: “Anh ấy là một người đàn ông làm việc rất có nguyên tắc. Trước khi kết hôn, chị biết anh ấy từng có phụ nữ bên cạnh, có tình nhân cố định, nhưng sau khi kết hôn anh ấy đã cắt đứt hoàn toàn với người phụ nữ đó rồi. Trong chuyện tình cảm, anh ấy luôn rất rõ ràng, cũng rất trách nhiệm. Anh ấy tuyệt đối sẽ không giấu chị làm chuyện đó.”

Trái tim Tố Diệp như bị hàng vạn mũi kim đâm qua. Cô biết với thân phận và địa vị của anh, bên cạnh không thể nào không có phụ nữ, cho dù không phải một công tử đào hoa thì cũng có những nhu cầu sinh lý bình thường. Nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy ngột ngạt và khó chịu.

“Tiểu Diệp! Em thật lòng yêu anh ấy sao?” Diệp Ngọc đột ngột hỏi.

Tố Diệp hơi ngẩn ra, vô thức nói: “Yêu thì sao? Không yêu thì sao?”

Diệp Ngọc cũng ý thức được mình vừa hỏi một câu ngu ngốc, cô ta không biết làm sao, đành lắc đầu: “Bất luận em có yêu anh ấy hay không, chị xin em cũng đừng tới chọc ghẹo anh ấy. Bách Ngạn là một người rất tốt, rất tốt. Mặc dù trông anh ấy có vẻ không được gần gũi cho lắm, nhưng anh ấy thật sự đã dốc hết ruột gan đối xử tốt với chị và nhà họ Diệp. Một người tốt như vậy, chị xin em đừng hủy hoại anh ấy.”

“Tôi hủy hoại anh ấy?”

“Đúng vậy! Bất kể hai người có thật lòng yêu thương nhau hay không cũng không có khả năng, và không được ở bên nhau. Anh ấy là con rể nhà họ Diệp, còn em là em vợ của anh ấy, một khi em còn nảy sinh tình cảm cũng tức là sẽ gánh tội danh muôn đời. Thế nên em hãy rời xa anh ấy đi. Nếu không danh tiếng, địa vị, thậm chí là tất cả giờ đây anh ấy có được đều sẽ bị em hủy hoại.” Diệp Ngọc nhấn mạnh từng câu từng chữ, nghiêm túc chân thành.

Tố Diệp chỉ nhìn cô ta, một chữ cũng không nói.

“Tiểu Diệp! Nếu không phải có mối quan hệ này, chị thật sự sẽ giơ hai tay tán thành tình yêu của hai người. Nói thật lòng, hai người đứng cạnh cảm giác rất hợp nhau. Nhưng anh ấy là chồng chị, em là em gái chị, chị không thể giương mắt nhìn hai người rơi vào những lời đơm đặt gièm pha của mọi người được.” Diệp Ngọc giơ tay định kéo tay cô, nhưng tới giây cuối cùng lại dừng lại, chầm chậm thu tay về.

Trong đáy mắt Tố Diệp là sự lạnh lẽo không thể tỏa lan. Cô hơi dướn người về phía trước, ánh mắt như thanh kiếm sắc bén: “Diệp Ngọc! Tôi cướp chồng chị cũng giống như năm đó mẹ chị cướp người đàn ông của mẹ tôi vậy!”

Ánh mắt Diệp Ngọc hơi chấn động.

“Mấy lời vừa rồi chị nói là mẹ chị dạy chị sao?” Tố Diệp không hề khách khí, gai nhọn dựng đứng lên như một con nhím xù lông.

“Tiểu Diệp! Em nhất định phải vì chuyện của đời trước mà thù ghét nhà họ Diệp sao?”

“Chị nhầm rồi, tôi không thù ghét nhà họ Diệp, chỉ có chị, và bố mẹ chị mà thôi!”

Tay Diệp Ngọc run lên, cà phê sóng sánh rơi xuống mu bàn tay.

“Diệp Ngọc! Chị đừng ra vẻ đáng thương trước mặt tôi. Cái vẻ ngang ngược hồi nhỏ của chị bay đi đâu mất rồi? Lúc đó, chính chị đã chỉ tay vào mũi, mắng tôi là đồ nghiệt chủng, nhất quyết đòi đuổi tôi ra khỏi nhà họ Diệp, không được phép cho tôi bước vào đó nửa bước.” Tố Diệp bật cười, nhưng trái tim thì đang rỉ máu.

Năm đó mẹ cô bệnh nặng, nằm trên giường bệnh còn siết chặt tấm ảnh của người đàn ông đó trong tay. Cô còn rất nhỏ đã một mực tìm đường tới nhà họ Diệp. Cô không hiểu, cùng một người bố sinh ra tại sao lại có sự khác biệt lớn đến thế. Diệp Ngọc, thật sự giống như một cô tiểu thư lá ngọc cành vàng, có xe sang đưa đón về tận nhà, còn có bảo mẫu chăm sóc cho đi học, ăn ngon, mặc đẹp, trông chẳng khác nào một cô công chúa nhỏ kiêu ngạo.

Mà cô ta cũng đúng là một cô công chúa, nếu so với một Tố Diệp sắc mặt vàng vọt, ăn mặt xềnh xoàng thì đúng là khác nhau một trời một vực.

Lúc nhìn thấy Tố Diệp vừa hay là lúc cô ta tan học về nhà, đứng chặn trước cửa nhà, vẻ mặt khinh thường, bất luận Tố Diệp cầu xin thế nào cô ta cũng không cho cô vào. Cô ta mắng cô là nghiệt chủng, mắng cô có dã tâm tới cướp bố mình…

Bố ư?

Từ ngày mẹ mất, từ này đã hoàn toàn biến mất trong từ điển cuộc đời cô.

Nét mặt Diệp Ngọc lúc đỏ bừng lúc trắng bệch: “Lúc đó chị còn nhỏ, không hiểu chuyện… Tiểu Diệp! Chị đã biết sai từ lâu rồi, thật đấy. Chính vì đã biết lỗi rồi nên sau này khi em vứt lại lá thư đó chị mới liều mạng đưa cho bố. Tiếc là bố… lúc đó lại đi công tác ở ngoài không kịp về gặp dì Thu lần cuối.”

“Hay cho câu không hiểu chuyện, đã nhẹ nhàng giảm bớt đi sự hống hách và sỉ nhục của chị đối với tôi.” Tố Diệp cười: “Nhưng cũng nhờ có chị không hiểu chuyện, nếu không sao tôi có thể thề rằng nhất định sau này phải là một người xuất sắc hơn chị? Sự thật chứng minh chị đúng là một đứa hèn yếu, giờ đến chồng mình còn chẳng quản nổi.”

“Tiểu Diệp! Em cứ tiếp tục thế này rồi sẽ hối hận, nhất định thế.” Diệp Ngọc bất chấp kéo tay cô, ánh mắt khẩn thiết: “Nếu em chỉ vì muốn báo thù chị thì em thành công rồi, nhưng đừng tiếp tục nữa. Chị không biết Bách Ngạn ở bên cạnh em như thế nào, nhưng từ những bức ảnh này không khó nhận ra trong mắt anh ấy có em, kẻ mù cũng có thể nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt anh ấy. Nếu anh ấy đã rung động với em, mà em lại chỉ coi anh ấy là một con cờ, tới lúc anh ấy phát hiện ra, em nghĩ sẽ thế nào?”

Tố Diệp hơi híp mắt lại.

“Trong mắt em chị chẳng qua chỉ là bông hoa nuôi trong lồng kính, cho dù chị chẳng làm đúng chuyện gì, nhưng bao nhiêu năm nay cũng có sự hiểu biết nhất định đối với Bách Ngạn. Anh ấy không phải người đàn ông mang tình cảm ra làm trò đùa. Nếu anh ấy đã thật lòng yêu ai thì nhất định sẽ rất sâu sắc, anh ấy sẽ không thỏa hiệp với hiện thực mà có thể sẽ vì người mình yêu gánh chịu mọi sóng gió. Anh ấy không cho phép người khác hủy hoại mọi thứ của mình, nhưng sẽ cam tâm tình nguyện vì người mình yêu mất đi tất cả.” Ánh mắt Diệp Ngọc toát lên vẻ thê lương, cô ta nhìn Tố Diệp: “Trừ phi anh ấy tình nguyện, nếu không không một ai có thể làm lung lay danh tiếng và vị trí của anh ấy. Nếu để anh ấy biết được sự hy sinh của mình chẳng qua chỉ là một trò đùa, anh ấy sẽ khiến em… sống không bằng chết!”

Câu nói cuối cùng rất có sức mạnh, gần như đã làm Tố Diệp khiếp sợ.

Một lúc lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình, đứng dậy, lạnh nhạt buông một câu: “Đúng là hiểu đại thể, còn lo cho tôi như vậy nữa. Vậy thì chị cứ ngày đêm chúc phúc cho chúng tôi trước mặt Bồ tát đi, để Người phù hộ cho tôi và chồng chị thật lòng thương yêu nhau, tu thành chính quả.” Dứt lời, cô thu hết đống ảnh trên mặt bàn lại rồi bỏ đi.

Diệp Ngọc nhìn theo bóng cô mỗi lúc một xa, đầu mày khẽ nhíu chặt.

Nắng chiều chói mắt.

Hơi nóng phả ra hầm hập, cuộn trào trong không khí, như đang bơi giữa biển lửa.

Tố Diệp không quay về nhà, cô đi lại vô định trên đường như một cô hồn, bất giác lại đi tới đường Bắc khu Sanlitun, người trên đường càng ít hơn. Đứng trước cửa một cửa hàng đại lý thương hiệu Versace, ma-nơ-canh trong tủ kính, khoác lên mình bộ trang phục mùa hè mới nhất diêm dúa, tự tại. Nhìn mãi nhìn mãi, cô đẩy cửa bước vào.

Cảm giác mát lạnh ập tới.

Người phục vụ bước tới, nhiệt tình chào hỏi. Cô chỉ vào chiếc váy dài ma-nơ-canh đang mặc, nói: “Cho tôi thử!”

Rất nhanh, cô được người phục vụ dẫn vào phòng thay đồ. Một không gian rộng lớn, bốn mặt là gương, soi chiếu toàn bộ cơ thể cô. Tố Diệp không thay quần áo ngay, mà ngồi phịch xuống ghế sôpha, im lặng nhìn bóng mình trong gương. Đối mặt với cô là một hình bóng hoàn toàn giống cô nhưng lại giống như một sinh mệnh đã thoát khỏi cái vỏ của mình, đang hỏi cô, rốt cuộc mày muốn làm gì?

Đúng thế, cô rốt cuộc muốn làm gì?

Vì không khí trong căn phòng rất mát mẻ, suy nghĩ của cô cũng dần dần trở lại bình thường, giọng nói của Diệp Ngọc vang lên cũng rõ ràng hơn: Nếu để anh ấy biết được sự hy sinh của mình chẳng qua chỉ là một trò đùa, anh ấy sẽ khiến em… sống không bằng chết!

Tố Diệp bất giác rùng mình, không biết vì căn phòng quá lạnh hay vì chính câu nói đó.

Cô đặt chiếc váy sang một bên, cả người cuộn tròn trên sôpha, hai cánh tay vòng lại ôm chặt lấy nhau. Sắc mặt cô rất nhợt nhạt, như một con thỏ bị rút sạch máu, chỉ cần có người đá nhẹ một cái là nó sẽ mất mạng.

Cô thừa nhận mình rất bỉ ổi, nhưng lại để mặc sự bỉ ổi này chuẩn bị tiến về phía trước, gặp Niên Bách Ngạn, cô có nên tiếp tục không? Nếu đổi lại cô là người ngoài cuộc, nhất định sẽ không do dự tát cho đối phương một cái, đánh đến khi nào tỉnh ra thì thôi, nhưng có là người trong cuộc mới biết, muốn buông tay khó đến thế nào?

Tố Diệp xoa mạnh mặt, cô trong gương buồn bực tích tụ.

Có người khẽ gõ cửa: “Chị ơi! Xin hỏi kích cỡ chiếc váy có phù hợp không ạ? Có cần đổi size khác cho chị không?”

Vì cô đã ở trong đây quá lâu rồi.

Tố Diệp hồi tỉnh lại, đứng dậy nói, đang định lên tiếng thì vô tình liếc nhìn thấy hai người phụ nữ vừa đi vào cửa hàng. Cô vô thức lại trốn vào phòng thay đồ, khẽ khàng nói với nhân viên phục vụ: “Giúp tôi đổi số nhỏ hơn.”

Người nhân viên gật đầu rời đi.

Bên đó, vì người trong cửa hàng không nhiều, tiếng hai người phụ nữ nói chuyện gần như lọt vào tai Tố Diệp không sót chữ nào.

“Nếu không sao nói, con gái và con rể chị đúng là một đôi trời sinh. Hai đứa đứng cạnh nhau đúng là khiến người ta không thể dời mắt.” Một người trong đó cười: “Đứa con gái nào có thể sánh đôi với con rể chị như thế được nữa.”

“Cũng phải, đứa con rể đó của tôi đúng là đốt đèn cũng không tìm được ai tốt hơn. Con gái tôi cũng không tệ, thế nên mới nói môn đăng hộ đối là quan trọng nhất, người ở tầng lớp nào thì nên tìm người ở tầng lớp ấy.” Người phụ nữ còn lại giọng nói ngạo mạn, vừa chọn quần áo vừa nói.

Tố Diệp dựa vào cửa phòng thay đồ, ánh mắt lạnh hẳn đi. Người con rể mà bà ta nhắc tới là Niên Bách Ngạn, người đàn bà đó là Nguyễn Tuyết Mạn. Hôm nay đúng là trúng tà rồi, vừa gặp con gái, buổi chiều đi mua sắm lại đụng ngay phải bà ta!

“Ấy, nghe ông Lưu nhà tôi nói, con rể chị lần này đi Mông Cổ cùng dẫn theo một cô gái, không phải là tiểu tam đấy chứ?”

Nguyễn Tuyết Mạn cười khẩy: “Dù có là tiểu tam hay không, trước mắt con rể tôi cũng chẳng là gì. Nó yêu con gái tôi đến chết đi sống lại, trong mắt sao có người con gái khác được? Chẳng qua là hạng vắt mũi chưa sạch không có tiền đồ, muốn trèo cao nhưng còn non lắm. Người đàn ông lấy được con gái tôi mắt nhìn người đương nhiên rất cao, mấy người muốn quyến rũ nó cũng nên xem lại mình thế nào đi đã.”

“Haha, cũng phải, cũng phải!”

Hai người phụ nữ vừa nói vừa cười, rồi lại nghe Nguyễn Tuyết Mạn hét to: “Lấy tất cả những mẫu mới và số lượng có hạn ra đây cho chúng tôi thử.”

Giọng điệu lớn đến thế, khó giấu nổi vẻ kiêu căng của một bà lớn.

Tố Diệp nắm chặt tay. Hay lắm Nguyễn Tuyết Mạn, bà ta biết rõ người đi Mông Cổ với Niên Bách Ngạn là cô, còn đi khắp nơi nói với người ta cô là kẻ vắt mũi chưa sạch, không có tiền đồ? Cướp bố của cô, hại chết mẹ cô, không biết hối cải thì thôi còn định đạp cô xuống dưới chân mình?

Tố Diệp nghiến răng kèn kẹt. Rất lâu sau, cô đè nén sự phẫn nộ trong lòng mình xuống, ánh mắt lại càng lúc càng lạnh. Nghĩ rồi, cô lấy di động gọi vào một số điện thoại.

Đối phương nhanh chóng bắt máy.

Giọng nói của cô cũng truyền tới một sự bất lực yếu đuối: “Anh rể, người em rất không khỏe.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.