Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 4 - Chương 147: Cách yêu một người



Nhà họ Diệp đèn đuốc vẫn còn sáng choang.

Người nhà họ Diệp mỗi người bận một việc. Nguyễn Tuyết Mạn sau khi tắm bằng cánh hoa hồng thì lên gác vào phòng thẩm mỹ, có một nhân viên spa chuyên nghiệp được nhà họ Diệp mời riêng tới chăm sóc cho bà ta. Diệp Hạc Thành cứ đúng giờ này lại ngồi trước tivi xem đủ các bộ phim gia đình nhàm chán, vừa xem vừa cười ngặt nghẽo. Nguyễn Tuyết Cầm yên lặng ngồi luyện tập trà nghệ trong phòng khách, hương trà thoang thoảng vấn vít quanh người bà ta. Diệp Uyên hôm nay bay chuyến muộn đi nước ngoài nên không có mặt ở nhà. Diệp Ngọc vì sức khỏe không tốt nên đã đi nằm từ sớm. Diệp Lan đang đóng cửa ngồi một mình trong phòng, vượt từng cửa của trò “Plants and zombies”, ngồi chơi liên tục mấy ngày e là dù có ra ngoài bên tai cô cũng chỉ vang lên tiếng zombies nhai ngấu nghiến.

Còn Diệp Hạc Phong đang ở trong thư phòng, ánh đèn trong phòng rất tối. Ông đang ngồi trên sôpha, châm một điếu xì gà. Ngồi đối diện là Niên Bách Ngạn. Anh không hút thuốc cũng không hút xì gà, chỉ im lặng thưởng thức trà. Chẳng mấy chốc, quản gia nhà họ Diệp bước vào thay tách trà đã nguội, bưng lên ấm trà vừa pha còn nóng hổi. Trà này là kiệt tác của Nguyễn Tuyết Cầm ở dưới nhà, hương thơm bay xa.

“Xem ra, việc Diệp Ngọc có thể rời khỏi nhà mẹ đẻ dọn tới tứ hợp viện của con hay không vẫn còn phải bàn bạc rồi?” Làn khói trắng trên điếu xì gà lượn lờ bay lên cao. Những đường nét già nua trên gương mặt Diệp Hạc Phong vì thế cũng trở nên mơ hồ.

Niên Bách Ngạn không nói câu gì, nghịch tách trà trong tay như đang suy nghĩ.

“Những tin tức bất lợi đã được con dập tắt rồi, nhưng Bách Ngạn à, trái tim con hỗn loạn rồi.”

Niên Bách Ngạn khẽ ngước mắt lên, đặt tách trà xuống: “Con xin lỗi!”

Diệp Hạc Phong khẽ thở dài, khoát tay: “Con cũng không cần nói lời xin lỗi bố, thật ra lúc trước con đồng ý lấy Tiểu Ngọc bố cũng hiểu nguyên nhân tại sao.”

Ngón tay anh đặt bên thành tách trà hơi khựng lại nhưng Niên Bách Ngạn kìm nén rất nhanh, anh bưng chiếc tách lên lần nữa, nhấp một ngụm.

“Con vẫn luôn cảm thấy nhà họ Diệp có ơn với con và em trai, thế nên khi bố đưa ra đề nghị bảo con lấy Diệp Ngọc con mới không từ chối, vì ở trong lòng con có lẽ đây là cách báo ơn tốt nhất.”

Niên Bách Ngạn ngẩng lên nhìn Diệp Hạc Phong: “Nhà họ Diệp có ơn với con, đây là sự thật không cần tranh cãi.”

“Thế nên bố hiểu suy nghĩ của con, chuyện tới nông nỗi này thật ra là bố hại con. Rõ ràng bố biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, vậy mà vẫn hy vọng con gái mình được hạnh phúc.” Ánh mắt Diệp Hạc Phong trông thất vọng đi nhiều.

“Chuyện hôn sự này ban đầu cũng do con đồng ý, con không trách bố.”

“Vậy bố hỏi con, còn có thể quay về như trước đây không?” Diệp Hạc Phong khẽ dướn người về trước, thái độ dò hỏi.

Niên Bách Ngạn suy nghĩ giây lát rồi ngước lên, ánh mắt chân thành: “Trước đây con nghĩ cả đời này sẽ cứ sống như vậy, xưa nay con vốn không tin vào duyên phận. Nhưng tiếc là đã gặp rồi. Chủ tịch, cho dù tất cả mọi việc đã trở lại bình thường cũng không thể trở về như trước đây được nữa.”

“Haiz…” Diệp Hạc Phong thở dài, như đã đoán trước anh sẽ trả lời như vậy, ánh mắt nhìn anh có chút xót xa: “Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt. Một đứa con gái lớn sức khỏe ốm yếu, bệnh tật nhiều năm, một đứa con gái nhỏ đã để nó thiệt thòi bao lâu nay, bố không muốn nhìn thấy bất kỳ ai phải chịu tổn thương. Bách Ngạn à Bách Ngạn, con bảo bố phải nói con thế nào đây?”

“Con xin lỗi!” Đây là ba chữ anh nói nhiều nhất tối nay.

“Bố chỉ hỏi con một câu thôi, con thật lòng yêu Tiểu Diệp chứ?” Diệp Hạc Phong đi thẳng vào vấn đề.

Lần này Niên Bách Ngạn không hề do dự, ánh mắt kiên định: “Vâng!”

Diệp Hạc Phong hơi sững sờ: “Vậy, ý Tiểu Diệp thế nào?”

Tia sáng trong mắt anh dần thu lại, giống như ánh sáng yếu ớt của ngôi sao băng cuối cùng bị lụi tàn rơi xuống giữa bầu trời sao. Anh cười khổ, lắc đầu, khóe môi ít nhiều toát lên vẻ cô độc: “E là chỉ mong không còn chút liên hệ nào với con nữa.”

“Tiểu Diệp rất lý trí.” Ông đặt điếu xì gà sang một bên, rồi cúi xuống cầm tách trà lên, rót trà với tâm trạng ngổn ngang: “Lúc trước bố mong Tiểu Diệp vào Tinh Thạch vì nó là một thành viên của nhà họ Diệp, nhưng giờ nó ra đi cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Không phải bố thiên vị Tiểu Ngọc, thật ra bố càng lo Tiểu Diệp sẽ bị tổn thương hơn. Dù sao con cũng là anh rể của nó, quan hệ giữa con và nó bất luận giải quyết thế nào cuối cùng người đau khổ vẫn là nó. Trong chuyện tình cảm nam nữ này, cho dù đàn ông có sai thế nào đi nữa, người chịu khiển trách phần nhiều lại là phụ nữ. Lúc đó mẹ của Tiểu Diệp đã nhìn thấu được điểm này. Bà ấy là một người thông minh, biết tiến biết lùi thế nên mới càng khiến bố day dứt cả đời, tính cách của nó và mẹ nó giống nhau như đúc.”

“Chủ tịch!” Niên Bách Ngạn khẽ nói: “Việc ly hôn con không chỉ nói rồi để đó.”

“Bách Ngạn! Chuyện của con và Tiểu Diệp đã qua rồi thì đừng nghĩ tới nữa, cứ coi như cho nó một đường sống đi.” Tâm trạng Diệp Hạc Phong có phần kích động.

Niên Bách Ngạn khẽ lắc đầu, ngữ khí chắc chắn: “Cuộc đời con người cũng có lúc sẽ quyết định sai lầm, vậy thì cũng phải cho đối phương quyền được sửa chữa. Con kiên trì ly hôn là vì Diệp Diệp. Con muốn dùng thân phận chính xác nhất của mình để gặp cô ấy, cũng chính vì Tiểu Ngọc, cái cô ấy cần vốn không phải là con ở bên cô ấy.”

“Con tưởng con ly hôn rồi thì thân phận sẽ thay đổi sao?” Diệp Hạc Phong gõ lên mặt bàn, đau đớn vô cùng: “Con bảo người ngoài nhìn vào sẽ nói gì? Người ta sẽ nghĩ về Tiểu Diệp như thế nào? Trên dưới trong Tinh Thạch rồi sẽ đánh giá con ra sao?”

“Khi cần thiết, con không ngại mất đi chức tổng giám đốc Tinh Thạch.” Trong sự điềm tĩnh, Niên Bách Ngạn đột ngột tung ra một quả bom có sức công phá lớn.

“Cái… Cái gì?” Diệp Hạc Phong ngẩn người.

“Còn về Diệp Diệp, con nghĩ con sẽ có cách thu xếp ổn thỏa.” Ánh mắt Niên Bách Ngạn trở nên ôn hòa hơn: “Con hy vọng cô ấy có một không gian độc lập, một không gian không bị người khác làm phiền, càng mong rằng nó là do con tạo ra. Ở trong đó cô ấy có thể tự do tự tại, muốn làm gì thì làm. Đây có lẽ chính là cách để con dốc lòng yêu một người.”

“Hoang đường!” Diệp Hạc Phong giận dữ đập bàn: “Tinh Thạch không những là tâm huyết của bố, cũng là máu và nước mắt bao năm của bố con. Một cơ nghiệp của hai gia đình như vậy sao con có thể nói bỏ là bỏ? Bách Ngạn à, con phải lấy đại cục làm trọng!”

Tách trà trước mặt anh đã nguội lạnh, nhưng trái tim thì đang hừng hực, nhìn về phía Diệp Hạc Phong anh vẫn mỉm cười: “Con người cả đời cũng phải có một lần ích kỷ chứ.”

Diệp Hạc Phong nhìn anh hồi lâu: “Xem ra con quyết tâm rồi.”

“Nếu thật sự phải tới bước đó thì chắc chắn con sẽ làm vậy.”

“Tiểu Ngọc thì sao? Nó nghĩ gì?”

Niên Bách Ngạn trầm tư suy nghĩ: “Cô ấy vẫn đang suy nghĩ, nhưng xem ra muốn cô ấy gật đầu… không dễ!”

Diệp Hạc Phong im lặng.

“Thế nên trước hết vẫn mong chủ tịch hiểu cho con.” Niên Bách Ngạn nhìn Diệp Hạc Phong, nói trúng tim đen: “Vì gặp được Diệp Diệp, nên con mới không muốn cuộc đời mình lặp lại bi kịch của bố.”

Cả người Diệp Hạc Phong bỗng run lên, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo…

Chớp mắt đã tới cuối tháng tám.

Tiết trời giờ này có hương sen thơm nức mũi, ánh trăng nhạt nhòa, thêm tiếng ếch nhái kêu ran và một vòm trời cao vợi.

Con đường cổ chật hẹp, mái hiên đối diện nhau vẽ thành một đường thẳng. Những mái nhà nhỏ san sát nhau, lũ trẻ đan tay đi qua con ngõ, đây đúng là phong cách vốn có của một trấn cổ. Nước chảy men theo mỗi ngóc ngách của trấn, như dòng máu trong cơ thể chảy mãi không ngừng. Người lái đò đung đưa mái chèo, khẽ ngâm nga một khúc hát theo điệu nhạc trong máy vô tuyến. Con thuyền gỗ chầm chậm trôi giữa dòng nước, thi thoảng lại nghe thấy tiếng những người lái thuyền chào hỏi nhau vọng từ thuyền này qua thuyền khác.

Thanh âm của bác lái đò cũng uyển chuyển mềm mại như họ vậy, đến cả cường điệu khi ngâm khúc hát cũng toát lên nét ôn hòa của người Giang Nam. Tố Diệp ngồi trong thuyền gỗ, người cũng chao đảo lắc lư theo nhịp mái chèo. Qua một ô cửa sổ nhỏ cô có thể nhìn thấy những ngôi nhà tường trắng gạch xám hai bên bờ. Có khách du lịch đang ung dung dạo bước trên những con đường đá, cũng có những cô gái Giang Nam đang mỉm cười dịu dàng.

Nhìn mãi nhìn mãi, Tố Diệp bỗng nhớ tới một đoạn văn thế này: “Chàng trai trẻ, người con gái đẹp, chèo thuyền thề ước. Con thuyền chầm chậm đung đưa, đôi bên trao nhau chén rượu. Mái chèo khẽ quấn vào bèo nước, đầu thuyền khẽ lay động bèo mới rời ra. Cô gái mới duyên dáng làm sao, dải lụa trắng thắt ở eo. Tình ý sâu đậm khó chia xa, lưu luyến không nỡ rời mãi ngoái lại nhìn. Cuối xuân vào hạ, những lá non hé nở. Tạt nước đùa nghịch nụ cười trên môi nhưng lại sợ y phục bẩn hết. Nhưng bất ngờ thấy thuyền khẽ nghiêng, vội vàng thu lại vạt áo.”*

*Dịch đại ý từ bài từ “Thái liên phú” (Bài thơ hái hoa sen) của Lương Nguyên Đế.

Bên tai là điệu nhạc u buồn mà nhẹ nhàng, trong lúc ngâm nga ít nhiều cô nghe ra được một số lời ca: Bất chợt người bịn rịn, bên nhành mai đầu thôn. Cũng như hoa cỏ nơi đây si tình với người, đời đời kiếp kiếp nguyện được bên người…

Điệu nhạc ấy khiến người ta tĩnh tâm. Giống như người ngồi trong thuyền, thuyền trôi giữa dòng nước, theo đà lững lờ trôi, không tranh giành với ai, không phải lo nghĩ điều gì. Dần dần, điệu nhạc ấy ru ngủ Tố Diệp, hoặc có thể vì nhịp chèo chầm chậm của con thuyền khiến người ta dần dần cảm thấy lờ đờ. Mí mắt cô trĩu nặng rồi chìm vào giấc ngủ.

Gió nhẹ thổi vào từ mui thuyền, khẽ lay động mái tóc cô.

“Tam Hà dẫn dắt linh hồn, nước mắt lã chã rơi

Châm lên ánh đèn xanh âm u le lói

Đi qua ngõ sâu dài dằng dặc

Phẩy nhẹ vạt sương sáng sớm

Hỏi thăm kiếm tìm trong đêm tối

Ghé tới ngàn vạn cung điện tòa thành

Giấc mơ của kiếp trước…”

“A…” Tố Diệp choàng tỉnh giấc, trợn tròn mắt nhìn xung quanh mới phát hiện mình vừa ngủ thiếp đi. Cô giơ tay lau mồ hôi, thì ra mồ hôi đã chảy ròng ròng từ khi nào. Vừa rồi hình như có người lẩm bẩm đoạn nhạc đó bên tai cô, thanh âm ấy như tới từ phía chân trời, kỳ ảo hư vô, kèm theo là tiếng nhạc quái dị.

Hình như là ngõ dài ngọn đèn xanh gì đó?

Người lái đò ngó đầu nhìn vào, cười lớn: “Tỉnh rồi sao?”

Tố Diệp ngượng ngùng gật đầu, tai lại quay về với bài hát trong vô tuyến: Cơn mưa phùn ngày xuân, cầm một nhành mai đứng chờ người… Cô nhíu mày, vô thức hỏi người lái đò: “Nhà thuyền! Đây là bài hát gì vậy?”

“Chưa từng nghe sao? Đây là điệu sông nước Giang Nam trong khúc “Mẫu đơn đình”. Ở đây nhà nào người nào cũng biết hát bài này đấy.” Bác lái đò nét mặt tự hào.

Giờ Tố Diệp mới nhớ ra, nơi đây là trấn Thiên Đăng, Côn Sơn, là nơi bắt nguồn của hí khúc Côn Sơn.

“Nhà thuyền! Vừa nãy trong lời bài hát có đoạn nào hát về “ngõ dài ngọn đèn xanh” không ạ” Cô cứ cảm thấy giấc mơ vừa rồi rất chân thật, đến cả giọng nói đó cũng rất quen thuộc như đã từng nghe thấy lâu lắm rồi, cố gắng nhớ lại rồi bổ sung thêm: “A, còn một câu là: Tam Hà dẫn dắt linh hồn, nước mắt lã chã rơi”.

Bác lái đò lắc đầu: “Nãy giờ tôi chỉ bật khúc “Mẫu đơn đình”, nhưng đâu có nghe thấy mấy lời bát hát mà cô nói?”

Tố Diệp day trán, thất vọng. Xem ra vừa nãy cô nằm mơ thật rồi. Ngước mắt nhìn ra ngoài, bên ngoài trời đã mưa lất phất, cả trấn cổ như được bao bọc trong một tấm lụa mỏng, đẹp như một bức tranh thủy mặc, vừa hay phù hợp với câu hát “Cơn mưa phùn ngày xuân” trong khúc “Mẫu đơn đình”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.