Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 5 - Chương 233: Muốn lao động trí óc hay lao động chân tay?



Đối với những người phụ nữ coi tiền là mạng sống như Tố Diệp mà nói, trên đời có hai chuyện kinh hoàng nhất, đó chính là người khác mượn tiền của cô và cô nợ tiền ai đó. Với tình huống đầu tiên, cô sợ cho vay rồi tiền không quay trở lại, vậy thì được một mất mười. Tình huống thứ hai đối với cô càng nghiêm trọng hơn. Những người như cô thường ngày đều sống độc lập, tự cung tự cấp, không bao giờ vô duyên vô cớ nợ tiền người khác. Trừ phi có hai trường hợp xảy ra: Một là cô không may phá sản, hai là cô gặp phải chuyện lớn. Bất luận là trường hợp nào, đều hướng tới một kết quả duy nhất: Cô đã không nợ tiền người ta thì thôi, nếu nợ, đó nhất định là một khoản tiền không hề nhỏ.

Không hề sai, nỗi lo lắng của cô cuối cùng đã thành sự thật.

Chẳng qua cô chỉ say một trận thôi, sao từ trên trời lại rơi xuống một món nợ kếch xù thế này?

Thái độ của Niên Bách Ngạn rất bình tĩnh nhưng luôn mang lại cảm giác hăm dọa. Tố Diệp là một người phụ nữ thông minh, lại là người cả đời này cũng không muốn gặp rắc rối về vấn đề tiền bạc, trí tuệ đương nhiên sẽ bùng nổ mạnh mẽ, đầu óc cũng trở nên sáng láng linh hoạt hơn. Cô chẳng bao giờ ngu ngốc trả lời thẳng vào câu hỏi của anh, chắc chắn là sẽ rơi vào bẫy.

Cô suy nghĩ một lát rồi hỏi với nét mặt đáng thương: “Thế… anh đền người ta bao nhiêu tiền?”

Việc cô không xù lông lên nằm ngoài dự đoán của Niên Bách Ngạn. Một tia sáng nhỏ nhoi ánh lên trong mắt anh rồi tan đi ngay, anh mỉm cười: “Một khoản tiền không nhỏ!” Anh đi ra khỏi nhà vệ sinh, mệt mỏi ngồi tựa vào sofa.

“Vừa nãy trong điện thoại anh cũng nói rồi, đâu phải đền hết đâu.” Cô dè dặt bước lên, chủ động ngồi xuống gần anh.

Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Rốt cuộc em muốn nói gì?”

Tố Diệp đáp rất nhanh: “Thật ra em cảm thấy chuyện này xảy ra cũng có liên quan rất lớn tới anh. Nếu như tối qua anh trông chừng em thì đã chẳng đến nông nỗi này.”

Niên Bách Ngạn cố làm ra vẻ trầm ngâm, một lúc sau gật gù y như thật.

Thấy anh gật đầu, Tố Diệp càng được nước lấn tới: “Với cả, em uống say, chẳng qua chỉ phá hỏng mấy đồ trang trí trong khách sạn thôi. Em không vi phạm pháp luật, cũng không làm bị thương người khác, chẳng phải anh vẫn còn may chán sao?”

“Ý của em là anh còn phải cảm ơn em vì vẫn chưa đốt khách sạn phải không?” Anh nhìn cô, trong lòng thầm cảm thán: Cô nhóc này thật sự có thể vì trốn tránh trách nhiệm mà lời nhảm nhí gì cũng dám nói rất đường hoàng.

Tố Diệp nghe xong lại cười rất vô tư: “Đúng vậy! Anh nghĩ mà xem. Nếu tối qua em thật sự hứng chí mà châm lửa, vậy thì hôm nay anh phải đền cho người ta cả một cái khách sạn rồi.”

Niên Bách Ngạn thật sự phục sát đất dũng khí vô lý mà vẫn còn cố ngụy biện của cô. Nụ cười trên môi tràn cả vào đôi mắt. Anh đưa tay ôm cô vào lòng, lười biếng hỏi: “Có hứng thú đổi nghề không? Có văn phòng luật cũng được lắm, anh có thể giới thiệu em tới đó làm.”

Tố Diệp ngước mắt liếc nhìn anh, mặt nhăn tít. Cô chẳng phải con ngốc, biết thừa anh đang chế giễu mình. Cô không nghĩ gì cả, véo tay anh một cái. Anh còn chưa kịp kêu đau, cô đã nhanh chóng chiếm thế thượng phong, chủ động tiến hành phản kích, tính lại nợ cũ.

“Em còn chưa tính sổ với anh chuyện anh mạo nhận là chồng em đấy.” Cô giơ tay chọc vào ngực anh như đang báo thù, chọc đến nỗi chính cô cũng thấy đau: “Tối qua em uống rượu với bạn, còn cả mấy vị giám đốc khách sạn đều bị anh lừa gạt cả rồi. Danh dự của em bị tổn thất, món nợ này tính thế nào?”

Cô vừa dứt lời, Niên Bách Ngạn bèn giơ tay véo mũi cô.

Cô la oai oái: “Đau… Đau!”

Anh bèn buông tay, nhìn thẳng vào mắt cô: “Một người tham tiền như em, ai dám lấy?”

“Anh…” Cô vốn định nổi trận lôi đình. Chữ “anh” này vừa buột khỏi miệng liền cảm thấy có gì không ổn, nhưng đã không kịp rút lại nữa rồi.

Thế là cô nhìn rõ Niên Bách Ngạn cong môi cười.

Một giây sau cả gương mặt cô đỏ bừng, cô vội vàng giải thích: “Em… Em không có ý đó…”

Niên Bách Ngạn chỉ im lặng nhìn cô, nhìn gò má ửng hồng, nhìn ánh mắt cấp bách, nhìn mãi nhìn mãi, anh bỗng nở một nụ cười, có chút gì chiều chuộng, có chút gì dung túng.

Tố Diệp mím môi, tim đập loạn trong lồng ngực. Trong mắt anh dường như có điều gì đó rất sâu xa khiến cô khó mà hiểu nổi. Cô bình ổn lại tâm trạng hỗn loạn, lãnh đạm nói: “Em đang nói hành vi của anh rất quá đáng, cũng không kém gì em cả.”

“Không làm vậy làm sao anh đưa được em từ chỗ bạn em về đây, rồi làm sao vào được phòng?” Anh thành thật nói.

Có những lời nói như đùa như thật. Nhưng hiện giờ anh chỉ có thể nói những lời không quan trọng như vậy mà thôi. Vì có quá nhiều lời hứa bị bó buộc. Ít nhất thì anh phải tạo ra cho cô một hoàn cảnh và không gian có thể hứa hẹn trước đã.

Tố Diệp nghẹn lời.

“Rốt cuộc thì người được lợi cuối cùng vẫn là em.” Anh chuyển chủ đề, giành lại quyền chủ động lúc nào không hay, đưa tay lên vò đầu cô: “Em nói xem, em còn dám tính món nợ này với anh không?”

Tố Diệp phẫn nộ lườm anh.

Niên Bách Ngạn mỉm cười, đứng dậy đi ra ngoài. Anh quay lại rất nhanh, trong tay cầm thêm một cái bút và một tờ giấy, ngồi xuống, đẩy chúng tới trước mặt cô. Cô cảnh giác hỏi: “Anh định làm gì?”

“Viết giấy nợ, có chứng cứ đàng hoàng.” Anh có vẻ rất hứng thú.

“Niên Bách Ngạn, không phải chứ? Có cần thiết phải vậy không?” Cô hét thất thanh.

“Cần thiết!” Anh đáp nhẹ nhàng, gõ gõ lên tờ giấy: “Uy tín của em khi đứng trước tiền bạc là bằng không, thế nên có giấy tờ làm chứng, em không chạy được.”

Tố Diệp nhìn anh, sống chết cũng không cầm bút.

“Muốn giở trò sao?”

“Bách Ngạn…” Tố Diệp bỗng nhiên nhào vào lòng anh, trong vẻ tội nghiệp có chút nũng nịu: “Anh nhẫn tâm nhìn chúng ta xa lạ như vậy sao? Người ta không muốn viết mà.”

“Chẳng phải em hay mắng anh là gian thương sao?” Anh vui sướng ngập lòng.

“Đánh là thương, mắng là yêu mà.” Tố Diệp dùng ngay kế sách dụ dỗ. Cô không tin anh sắt đá đến mức ấy bèn vùi mặt vào cổ anh: “Em biết em sai rồi, phạm phải lỗi lầm to lớn, cũng hại anh tốn không ít tiền. Nhưng mà Bách Ngạn! Chẳng phải người ta cũng giúp anh lấy được viên kim cương về sao. Nó còn đáng giá gấp vạn lần hoa với cây. Đừng có suốt ngày mang tiền ra chèn ép người ta có được không, em sợ hãi sẽ bị bệnh tim đấy!”

Giọng nói trong vắt, yểu điệu, ngọt ngào như mật ong khiến Niên Bách Ngạn cũng tự nhiên thấy ngọt tận trong lòng. Tóc cô cọ vào cổ khiến anh ngứa ngáy. Cảm giác ấy cứ thể len lỏi vào tận tim, như có một sợi lông đang nhẹ nhàng vuốt ve. Cùng lúc ấy anh cũng bật cười, cũng không nên làm khó cô tình cảm nãy giờ.

“Giấy tờ có thể không cần viết.” Anh ôm cô, dịu dàng nói.

Tố Diệp vui sướng nhìn anh.

“Nhưng em cũng phải làm chút chuyện mới được, dù sao thì anh cũng đã bỏ tiền ra cho em. Nói đúng hơn giờ anh là chủ nợ của em.”

Tố Diệp bĩu môi, lẩm bẩm: Gian thương!

“Em nói gì cơ? Anh nghe không rõ?” Anh ung dung hỏi lại.

“Nói anh là người tốt vĩ đại.” Cô lại cười trừ: “Anh muốn em làm việc gì?”

Niên Bách Ngạn liếc nhìn cô, một sự quyến rũ chảy tràn trong đáy mắt: “Đừng nói anh không thương em, cho em hai sự lựa chọn. Em muốn lao động trí óc hay lao động chân tay?”

“Lao động trí óc? Lao động chân tay?” Cô nhíu mày, hình như cái nào cũng không ổn.

Niên Bách Ngạn kiên nhẫn chờ đợi.

Một phút sau, Tố Diệp do thám hỏi: “Lao động trí óc? Em chọn lao động trí óc.”

“Chọn là không được đổi đâu đấy.”

“Đợi đã!” Cô cảm thấy nụ cười trên gương mặt anh cứ kỳ lạ sao ấy, bèn liếm môi: “Lao động chân tay!”

“Em chắc chứ?”

Bị hỏi vậy, Tố Diệp lại do dự, sự căng thẳng hiện rõ.

Niên Bách Ngạn giơ tay búng lên trán cô: “Bác sỹ Tố! Em mắc chứng trở ngại trong việc lựa chọn sao?”

“Ai nói thế!” Tố Diệp phản kích, hất tay anh ra rồi kiên quyết đáp: “Em vẫn chọn lao động trí óc!”

“Được!” Niên Bách Ngạn lại kéo cô vào lòng, giới thiệu qua cho cô công việc “lao động trí óc”: “Nếu chọn lao động trí óc thì việc em phải làm rất đơn giản. Quay trở lại Tinh Thạch, làm việc bên cạnh anh, hơn nữa phải bảo đảm không đi muộn, không về sớm, khi có buổi họp gọi tới là phải tới, không được phép thiếu kiên nhẫn, không được ăn quà vặt trong giờ làm, cho tới khi nào tiền lương của em trả hết được số tiền anh bồi thường thì thôi.”

“Tức là em làm không lương cho anh?”

Niên Bách Ngạn cười: “Chính xác! Vì em đang nợ anh một số tiền lớn.”

“Nghĩ gì vậy? Cô đây đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, lại phải làm việc vất vả cho anh? Lại còn không có lương? Em phải sa đọa thế nào mới chấp nhận cái điều khoản bất công mà anh đưa ra?” Quan trọng nhất là cô vốn không muốn quay lại Tinh Thạch.

Niên Bách Ngạn không nhịn được cười: “Độ tuổi đẹp nhất của đời người?”

“Sao? Anh phản đối à?” Tố Diệp vênh mặt lên: “Độ tuổi đẹp nhất của người phụ nữ là hơn 30 tuổi, bất luận là diện mạo hay là nội tâm đều sẽ đạt tới giai đoạn tinh hoa nhất trong cuộc đời. Có câu nói rằng: Phụ nữ 30 như một đóa hoa. Vì lúc đó người ta tạm đủ về vật chất, thế nên có một số điều mà những cô gái hơn hai mươi không có được. Còn em, giờ 28 tuổi, chính là đang hướng tới giai đoạn ấy.”

Niên Bách Ngạn không thể nhịn nổi nữa.

“Vậy được, em không thích lao động trí óc, thì lao động chân tay vậy?”

“Thế thì lao động chân tay đi. Nói trước nhé, em chân yếu tay mềm. Nếu anh muốn em làm mấy công việc lao động theo giờ hay bảo mẫu gì đó thì miễn đi.”

“Yên tâm! Chọn lao động chân tay, việc em phải làm càng đơn giản hơn.”

Tố Diệp chớp chớp mắt.

Niên Bách Ngạn dướn người, bờ môi mỏng từ từ hạ xuống, hơi thở của anh men theo trán phả vào tai cô. Giọng nói của anh hoàn toàn khác với vẻ nghiêm túc khi nãy.

“Em chỉ cần ngoan ngoãn nằm lên giường là được rồi.” Anh khẽ cười.

Tố Diệp ngẩn người giây lát rồi nhanh chóng hiểu ra. Cô đỏ mặt, đánh lên ngực anh: “Anh… háo sắc!”

Nhưng anh đã giữ chặt tay cô lại, theo đà kéo cô lại gần, đè cô lên ngực mình. Ánh mắt anh như nhuốm chút xấu xa của người say rượu: “Đương nhiên! Nếu như em chủ động, tích cực một chút thì càng tốt, như thế sẽ càng trả nợ nhanh hơn.” Môi anh áp sát cô: “Vừa rồi em quên mất một điểm. Người phụ nữ như em có sự mãnh liệt mà mấy cô gái mười chín đôi mươi không có. Sự mãnh liệt ấy sẽ khiến đàn ông ở trên giường vô cùng thoải mái. Em thông minh như vậy, chắc sẽ biết phải làm thế nào có thể khiến anh vui hơn nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.