Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 5 - Chương 236: Rốt cuộc đó là ai



Tố Diệp như một cô nàng háo sắc.

Ít nhất thì tối nay là như vậy.

Đến nỗi ngày tháng sau này, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng tối nay cô đều ngượng chín mặt, không ngừng thầm mắng mình đã quá bạo dạn.

Nhưng có lẽ thật sự cảnh đêm trêu ghẹo lòng người.

Cô say rồi.

Thế nên mới dám đứng trước mặt Niên Bách Ngạn mê hoặc như một con yêu tinh mà không kiêng dè gì.

Cô chủ động nắm lấy nó.

Rồi tan chảy dưới nhiệt độ của nó.

Còn Niên Bách Ngạn, người đàn ông trước nay luôn có khả năng tự kiềm chế, giờ cũng say đắm. Khi được những ngón tay mềm mại của cô chạm vào, cả người anh đờ ra, lực trên bàn tay giữ sau gáy cô cũng mạnh hơn.

Cô không đợi anh ra hiệu quá nhiều mà dướn thẳng người lên, mở miệng, thử chiếm đoạt niềm tự hào của người đàn ông.

Bụng anh rõ ràng đã co lại, một tiếng thở dài khẽ phát ra từ sâu trong cổ họng. Anh cúi đầu nhìn người con gái ngồi dưới hai chân mình. Áo quần cô xộc xệch, đôi mắt xinh đẹp đảo qua đảo lại, mái tóc dài che đi một nửa khuôn ngực cao cao. Không phải anh chưa từng gặp những người con gái chủ động, nhưng sự nhiệt tình của Tố Diệp đủ để lật đổ khái niệm “chủ động” mà anh vẫn nghĩ.

Cô là ma quỷ, là yêu nghiệt.

Cả người cô toát lên một sự cám dỗ mà những người con gái khác không thể so bì. Không biết vì cô quá đẹp, những người phụ nữ có nhan sắc khi lẳng lơ cũng đủ để lấy mạng đàn ông, hay vì cơ thể anh vốn đã si mê người con gái này. Chỉ cần là cô, cho dù chỉ một ánh mắt rụt rè nhìn anh thì bức tường cao ngất trong lòng anh cũng sẽ đổ sập xuống.

Nói cho cùng, anh đã xem nhẹ vẻ đẹp của cô. Còn sự quyến rũ của cô đủ để khiến anh không thể chống cự.

“Anh cao quá đi!” Tố Diệp ngẩng mắt lên, quở trách.

Niên Bách Ngạn hiểu ý cô. Anh mỉm cười bấu nhẹ má cô rồi kéo cô dậy. Cô theo đà ngã vào lòng anh. Anh phủ lên môi cô, bàn tay trút bỏ quần áo của hai người một cách thuần thục.

Cơ thể nhanh nhẹn của cô dính sát vào người anh, dễ dàng cảm nhận được sự chân thực của anh.

Lồng ngực Niên Bách Ngạn lại bùng cháy. Anh không nói không nào, bế thẳng cô lên. Hai người chỉ đi tới ghế sofa đã nôn nóng tiếp tục triền miên. Cả hai ngã nhào xuống ghế. Bàn tay anh tham lam quét khắp người cô, bờ môi cũng mạnh bạo hơn. Cơ thể trắng trẻo chẳng mấy chốc đã đỏ hồng lên, khắp nơi bung nở những dấu tích.

“Giờ vừa rồi đấy!” Anh thì thầm bên tai cô đầy ám muội.

Tố Diệp hiểu ý anh. Cô đỏ mặt, mím môi khẽ cười. Cô ngồi thẳng lên người anh, hai ngọn đồi nhấp nhô cọ xát vào ngực anh. Anh vùi sâu trong khe rãnh mê người ấy. Cô khẽ rên lên, trườn đi như một con rắn.

Né tránh bờ môi người đàn ông, cô từ từ đi xuống, tới giữa hai chân anh. Khi mái tóc dài rơi xuống, Niên Bách Ngạn cảm thấy mình bỗng chốc rơi vào một không gian mềm mại, ẩm ướt. Lưỡi cô như bông, quấn lấy nó.

Anh hơi híp mắt lại, thốt lên một tiếng sảng khoái.

Anh đan tay vào tóc cô, vuốt sang một bên để lộ gương mặt nhỏ nhắn. Anh nhìn thấy cô rất cố gắng, cái miệng như hoa đào chống đỡ tới cực điểm, đến cả chiếc cằm cũng trở nên bất lực.

Đây là cảnh tượng tuyệt vời kích thích thị giác, cộng thêm cả sự thay đổi trong sinh lý khiến hai mắt Niên Bách Ngạn đỏ rực lên như một dã thú.

Mùi hương nam tính tràn ngập khoang miệng cô, khuấy đảo dục vọng trong cô, nhưng không sao có thể dung nạp hết gã khổng lồ này.

Cô hưởng thụ nó, quên hết mọi thứ.

Anh giữ chặt đầu cô, cơ thể đã căng tới giới hạn, cần phải nhanh chóng tìm một cánh cửa để giải phóng bản thân.

Một giây sau, Niên Bách Ngạn không thể chịu nổi sự kích động này nữa. Anh giơ tay kéo cô lên.

Có lẽ vì đêm nay Tố Diệp quá gợi cảm khiến anh trở nên thô lỗ, lực cũng mạnh hơn bình thường rất nhiều. Anh đè cô xuống ghế sofa không hề thương tiếc.

Tố Diệp chỉ kịp cảm thấy ruột gan mình sắp bung ra ngoài, cả người cô chìm xuống ghế. Ngay lập tức, bàn tay người đàn ông tiến tới, nắm chặt lấy sự đầy đặn của cô, những ngón tay khắc lên da thịt những vết hồng hồng. Cô khẽ thở dốc: “Bách Ngạn…”

Dáng người cao lớn của Niên Bách Ngạn chèn ép lên lưng cô. Một tay anh giữ chặt bụng cô. Cơ thể và giọng nói của anh đồng thời hạ xuống: “Em đúng là tiểu yêu tinh!”

Niên Bách Ngạn gần như không cho cô thời gian chuẩn bị, tiến vào cô không chút do dự, giữa chừng cũng không hề nghỉ ngơi và hòa hoãn. Anh mạnh mẽ đâm sâu vào cơ thể cô. Môi anh nuốt gọn những tiếng kêu đau đớn của cô.

Anh hưởng thụ sự căng chặt của cô.

Sau một màn môi lưỡi giao hòa, anh mới thở dài thoải mái bên tai cô: “Diệp Diệp! Em tuyệt quá!”

Cơ thể của Tố Diệp bị anh khóa chặt, lưng dính sát vào ngực anh, cả người run rẩy.

Niềm kiêu hãnh ấy đã bước vào quá sâu, nên giờ dù anh có hơi ngừng lại và cho cô thời gian làm quen, cả người cô cũng không thể nào động đậy được, hoàn toàn bị anh lấp kín.

Một nơi nào đó đau nhói, là phản ứng bình thường khi chứa một thứ quá khổ.

Cô nức nở: “Anh xấu quá đi…”

Giọng nói nghẹn ngào của cô khiến cơ thể co lại. Niên Bách Ngạn cũng cảm nhận được, dịu dàng hôn xuống và thầm gọi tên cô, bắt đầu vận động.

Chẳng mấy chốc cảm giác chí mạng quen thuộc đó được anh khơi gợi.

Màn đêm ma mị rớt xuống bờ vai anh.

Anh càng lúc càng hoang dã.

Cô giải phóng mọi sự mềm yếu và kiều diễm của người con gái.

Ánh mắt anh sâu thẳm, đen đặc lại.

Anh nâng cao eo cô lên, thậm chí hai chân cô cũng trôi nổi giữa không trung.

Tư thế này mang lại cho cô cảm động rung động mãnh liệt.

Giọng cô đã khản đặc.

Cả người giờ hệt như miếng đậu phụ, không còn chút sức lực dưới sự chiếm hữu mạnh mẽ của người đàn ông…

Cùng là đêm nhưng Bắc Kinh và Hồng Kông khác nhau một trời một vực.

Đêm nay, Diệp Hạc Phong mất ngủ, vì những tin đồn liên tục về chuyện ma quỷ trong nhà họ Diệp, vì những tờ trình các cổ đông liên minh ký tên gửi cho ông, càng vì ông cảm thấy mình hoàn toàn bất lực, không thể nắm giữ được tương lai, số phận của những đứa con.

Ông không tin Nguyễn Tuyết Mạn thật sự nhìn thấy ma. Bao nhiêu năm nay bà ta vẫn thích giả bệnh giả tật để được ông quan tâm chú ý. Còn những đề nghị của cổ đông trở thành nỗi lo trong lòng ông. Niên Bách Ngạn đối với ông mà nói, vừa có thể giúp Tinh Thạch đi lên cũng có thể hủy hoại Tinh Thạch. Vì vết thương của nó, giá cổ phiếu của Tinh Thạch tụt dốc, nhưng cũng vì nó giành lại được mỏ kim cương cực lớn với giá hời mà cổ phiếu đã ổn định trở lại.

Sự cần thiết của nó đối với sự nghiệp của Tinh Thạch mỗi ngày một rõ ràng, như một bàn tay vô hình thao túng tất cả. Đương nhiên, cơ nghiệp này cũng có một nửa thuộc về nhà họ Niên. Ông chưa bao giờ lo lắng về Niên Bách Ngạn, chỉ cảm thấy, một người làm việc luôn suy nghĩ cẩn trọng, tính trước tính sau như nó tại sao lại không ngoan ngoãn hợp tác với hội đồng quản trị. Nó chưa bao giờ giao thẳng toàn bộ công việc lại cho Hứa Đồng xử lý. Vậy mà mấy ngày này, hội đồng quản trị đang vô cùng phẫn nộ vì chuyện nó chần chừ không xuất hiện, lần lượt yêu cầu Diệp Hạc Phong lấy thân phận chủ tịch tập đoàn ra sức ép với Niên Bách Ngạn, đả kích lại những việc làm tùy tiện của nó.

Còn cả Tố Diệp nữa. Ông đã nghe nói chuyện nó đi theo Niên Bách Ngạn, cũng điều tra ra nguyên nhân thực sự khiến Niên Bách Ngạn tới Hồng Kông. Nhưng ông không làm ầm ĩ lên, còn cố gắng bịt mọi tin tức, cũng là để cho gia đình này bình yên.

Ông mệt mỏi rồi.

Sức cùng lực kiệt.

Ông mò mẫm đi xuống nhà trong bóng tối, ngồi xuống sofa, châm một điếu xì gà trong tâm trạng bộn bề.

Sống hơn nửa đời người giờ ông mới bắt đầu thấy lo lắng, rằng một khi ông qua đời thì các con sẽ trở mặt thành thù, giống như những cuộc tranh đấu trong các gia đình quyền quý khác. Đây là chuyện ông không thể kiểm soát. Không phải ông không nhìn thấy dáng vẻ ấm ức bực bội mỗi ngày của Diệp Ngọc, cũng từng nghe thấy nó gọi điện thoại cho Niên Bách Ngạn, nhưng thái độ của Niên Bách Ngạn vô cùng kiên quyết, nhất định phải ly hôn.

Mấy ngày trước chính ông cũng sốt ruột gọi điện cho Niên Bách Ngạn. Đến tận bây giờ bên tai ông vẫn còn văng vẳng câu nói nghiêm túc của nó: Chỉ cần giải quyết được chuyện hôn nhân giữa con và Diệp Ngọc, dù bắt con nhượng lại cổ phần trong tay mình cũng không thành vấn đề.

Diệp Hạc Phong thở dài nặng nề, điều ông lo lắng rồi cũng sẽ xảy ra.

Thấp thoáng có một cái bóng lướt qua, từ từ lọt vào mắt ông.

Tay Diệp Hạc Phong run lên, tàn thuốc rơi xuống thảm, mấy sợi lông bị cháy rụi. Ông vội vàng gác điếu xì gà lên gạt tàn, đứng dậy nhìn xung quanh một lượt. Bất chợt lại có một cái bóng vụt qua cửa sổ.

Chiếc váy đỏ, mái tóc dài, gương mặt nhợt nhạt…

Cả người Diệp Hạc Phong cứng đờ, tròn mắt nhìn ra ngoài.

Không biết bao lâu sau, cánh cửa phòng khách bị mở ra, ánh sáng bên ngoài tràn vào trong phòng. Là Diệp Hạc Thành uống rượu say giờ mới quay về. Thấy Diệp Hạc Phong đứng giữa phòng khách, ông ta giật nảy mình. Sau khi định thần lại, ông ta mới đóng chặt cửa, dè dặt bước tới: “Anh?”

Diệp Hạc Phong vẫn cứ đờ đẫn.

“Anh!” Diệp Hạc Thành hét to hơn, giơ tay chạm vào người ông.

Lúc đó Diệp Hạc Phong mới hoàn hồn. Khi quay sang nhìn Diệp Hạc Thành, ánh mắt ông vẫn còn một chút khó tin.

“Anh sao vậy?” Diệp Hạc Thành quả thực đã bị ông dọa cho hết hồn.

Có lẽ màn chấn động vừa rồi đã rút cạn hết sức lực của Diệp Hạc Phong. Ông chợt như quả bóng xì hơi, ngồi sụp xuống sofa, lẩm bẩm: “Tố Thu… Đó là Tố Thu…”

“Cái gì Tố Thu?”

Diệp Hạc Phong nhìn chằm chằm điếu xì gà đã tắt, răng va lập cập vào nhau: “Tôi vừa nhìn thấy… Tố Thu.”

“Làm sao có thể? Chị ấy chẳng phải đã chết lâu lắm rồi sao?” Diệp Hạc Thành ngồi xuống bên cạnh ông. Dứt lời ông ta chợt nhớ tới chuyện Nguyễn Tuyết Cầm gặp lần trước, bèn liếm môi, giọng nói trở nên e dè và thận trọng: “Không phải anh… lại gặp ma rồi chứ?”

Cả người Diệp Hạc Phong run lên, gặp ma ư?

Vậy rốt cuộc con ma trong căn nhà này là ai?

Lẽ nào… là cô ấy?

~Hết chương 236~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.