Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 7 - Chương 339: Bảo bối



Trong lòng là cơ thể người phụ nữ mềm mại. Nơi cổ áo ngực hé mở vẫn còn ấm nóng, là nhiệt độ khi ngón tay cô ta khẽ chạm nhẹ một cách dè dặt. Mùi hương của người phụ nữ trộn lẫn cùng hơi rượu len vào hô hấp của Niên Bách Ngạn, kết dính thành từng cơn đau nhức dâng lên trong lồng ngực.

Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt cô độc và lạnh nhạt dừng lại trên gương mặt cô ta, nhưng lại giống như nhìn xuyên qua mặt cô ta để trầm tư điều gì đó.

Cô gái ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh. Tay cô ta run rẩy, gương mặt ửng hồng, cảm thấy cả người như bị điên giật, trái tim cũng tựa hồ ngừng đập trong khoảnh khắc.

Ánh mắt anh sâu thẳm, gần như nuốt chửng lấy cô ta, lại mang theo một chút mơ màng, say say. Nhưng không như những người đàn ông khác sau khi say bét nhè lập tức giở trò, anh say rồi càng khiến trái tim người phụ nữ cảm thấy hồi hộp và loạn nhịp.

Cô ta đang thầm cảm thán. Trên đời này sao có thể có người đàn ông như vậy, khiến phụ nữ chỉ liếc mắt một cái đã lưu luyến không quên.

Ánh sáng trong căn phòng sáng tối không rõ ràng, như một dòng nước ngầm chảy qua, khiến xung quanh cũng như có hàng ngàn lớp sóng lăn tăn, dao động. Niên Bách Ngạn lờ đờ nhìn gương mặt người phụ nữ đang dựa vào lòng mình. Mái tóc dài của cô ta như dây leo quấn vào khuỷu tay rắn chắc của anh.

Dường như anh lại nhìn thấy Tố Diệp.

Như đang trở về khung cảnh lần đầu tiên gặp cô.

Nơi đó cũng là một quán bar với ánh đèn nhấp nháy như thế này.

Anh cùng một số người bạn uống cũng đã ngà ngà say. Trong lúc đổi sang trà tiếp tục trò chuyện, có bóng một người con gái khêu gợi đổ ngược xuống ly rượu.

Khung cảnh hôm đó mờ ám một cách lạ kỳ, giống như định mệnh đã mơ hồ sắp đặt trước sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Khi bóng hình đó xuất hiện trong khoảnh khắc, Niên Bách Ngạn cảm thấy sự khó chịu trong lồng ngực biến mất như kỳ tích. Anh đặt ly rượu xuống, ánh mắt nhanh chóng bắt được cái bóng phản chiếu lên ly rượu một cách chuẩn xác.

Đó là một người con gái rất đẹp, thậm chí có thể nói là đầy quyến rũ, có thể thu hút đàn ông tới bắt chuyện. Chiếc váy ngắn sát người đơn giản và rộng rãi. Chân váy rất ngắn, nhờ thế đôi chân dài đã đung đưa dưới ánh đèn mà không một chút che đậy. Có lẽ cũng đã uống kha khá rượu, cô ngồi trên chiếc ghế cao, để cho giày cao gót rơi xuống đất cũng mặc kệ. Đôi chân ngọc trắng trẻo và xinh xắn lộ ra trong không trung, gót chân sạch sẽ, cũng trắng bóc như da thịt cô.

Cô ngồi cách anh không xa lắm, ở chếch ngay đối diện.

Niên Bách Ngạn không tiến đến làm quen, nhưng anh nhìn ngắm cô rất lâu.

Thế là nhờ có ánh đèn lay động bất định, anh nhìn thấy rõ gương mặt cô. Vầng trán sáng bóng, hàng mi cong cong, chiếc mũi cao tinh tế cùng cái miệng nhỏ đỏ tươi. Làn da trắng sạch sẽ như vừa được ngâm qua sữa bò. Dẫu chỉ nhìn cô từ xa, anh cũng như đang ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm của sữa.

Cô tới đây cùng cô bạn gái của mình. Xem ra tình cảm của hai người họ không tồi. Cô cười rất vui vẻ, mái tóc dài như thác đổ, chảy tràn xuống hai vai, đen nhánh và mượt mà, không nhuộm đủ các loại màu như nhiều cô gái thời nay.

Ly rượu đặt bên môi, anh khẽ nhấp một ngụm. Anh nhìn thấy đôi mắt cô khi ngẩng đầu lên cười lấp lánh như sao. Có một giây phút, anh bỗng nông nổi muốn đi tới. Anh muốn chạm vào hàng mi đó, muốn cảm nhận cảm giác khi từng ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc kia…

Đàn ông luôn có si tình với mái tóc dài và đen tuyền của người con gái. Niên Bách Ngạn cũng không ngoại lệ. Anh đã quá quen với những cô gái tóc xanh tóc đỏ nhào vào lòng mình. Anh rất muốn có được niềm vui thuần khiết mà khêu gợi ấy.

Quả nhiên đã có người đàn ông tiến tới bắt chuyện, và không chỉ một người.

Anh nhìn thấy trong ánh mắt những người đó toát ra một dục vọng lộ liễu. Dục vọng đối với cô. Họ thèm rỏ dãi, trắng trợn, không một chút che giấu.

Còn cô đã uống say lắm rồi.

Lần đầu tiên Niên Bách Ngạn thấy lo lắng.

Anh lại đi lo lắng cho một người con gái xa lạ.

Nhưng chẳng mấy chốc, theo tiếng người, giọng nói yểu điệu của cô cũng được thổi vào tai anh. Cô hỏi người đàn ông vừa tới bắt chuyện rằng anh ta có bao nhiêu tiền.

Anh nhíu mày.

Không biết anh ta thì thầm gì đó bên tai cô, cô cười như sắp tắt thở tới nơi, giơ một ngón cái lên trước mặt anh ta. Niên Bách Ngạn lại loáng thoáng nghe thấy cô nói: Trả một triệu thì tôi uống với anh một ly!

Người đàn ông bị cô chọc tức đến nỗi phải bỏ đi.

Cô càng cười sảng khoái hơn, rồi om sòm đòi bartender pha rượu cho mình.

Chẳng mấy chốc lại có kẻ thứ hai xuất hiện. Lần này là một người đàn ông trung niên, nét mặt dâm dê. Có vẻ cô đã say tới độ không biết gì. Từng ngón tay thon thả trượt qua đỉnh đầu ông ta, rồi chép miệng nói: Có vẻ ông mắc bệnh thận hư nghiêm trọng, trên giường ông không hạ gục được tôi đâu!

Người đàn ông đó cũng bỏ đi trong sự thẹn thùng đến giận dữ.

Niên Bách Ngạn không biết cô cố tình hay thật sự là một người phong trần như vậy.

Cho tới khi anh chuẩn bị ra về.

Khi đi qua bên cạnh cô, cô cúi gằm mặt, cả người gần như vùi trong ánh rượu.

Anh bỗng ngập ngừng không bước.

Còn cô đột ngột ngước mắt lên. Khi nhìn vào mắt anh, gương mặt cô bỗng nở rộ một vẻ mừng rỡ, kinh ngạc. Ngay sau đó anh liền thấy cô trượt từ trên chiếc ghế cao xuống, xông về phía anh.

Anh chẳng hiểu mình bị làm sao, vô thức giơ tay đón lấy cơ thể loạng choạng chực ngã của cô. Một giây sau, cánh tay cô vòng ra sau cổ anh, cả người như một con mèo con không xương, dính chặt lấy anh.

Bao nhiêu năm nay, anh gặp không ít cảnh tượng này. Cố ý cũng có, giả vờ vô tình cũng có, quyến rũ cũng có, kể cả những người trong sáng cũng nhiều vô số kể, đủ mọi loại hình thức, đủ các kiểu ôm khác nhau.

Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, khi cô tự nhiên, chủ động đâm vào lòng anh như vậy, cánh tay níu chặt lấy cổ anh, anh lại không đẩy cô ra như những người phụ nữ khác. Anh chỉ cảm thấy người con gái trong lòng mình mềm yếu đến xót xa. Hơi thở thanh nhã, sạch sẽ cũng khiến anh nhất thời do dự, không buông tay.

Nhưng cô cũng không còn dáng vẻ bụi bặm câu dẫn như đối với những người đàn ông khác. Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, trong đôi mắt say mèm có chút gì ươn ướt. Bờ môi hồng hơi run rẩy, hỏi anh bằng giọng nói nhỏ vô cùng: “Sao bây giờ anh mới xuất hiện? Anh có biết em đợi anh lâu lắm, lâu lắm rồi không?...”

Thanh âm của cô rõ ràng mà lại mơ hồ, giống như đang hỏi một cách chân thành lại chỉ như đang tự lẩm bẩm.

Lồng ngực anh như bị va chạm, có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi câu nói này của cô. Nhưng một giây sau, anh bỗng cảm thấy cô rất quen thuộc.

“Đừng rời xa em, hãy đưa em đi…” Cô dựa vào ngực anh, sức lực của toàn bộ cơ thể gần như đều đặt cả lên người anh, mềm oặt, bất lực khẩn thiết cầu xin anh.

Anh bất giác siết chặt cánh tay mình, ôm lấy cơ thể không một chút sức lực của cô.

Người bạn gái đó cũng thất thểu đi tới đỡ cô, nhưng cô vẫn ôm chặt anh, kiên quyết không buông, lắc đầu nguậy nguậy. Bạn của cô ngây ngốc, nhìn anh hỏi: Hai người biết nhau sao?

Dĩ nhiên cô và anh không hề quen nhau.

Nhưng lời mà anh buột miệng nói ra lại là: Có quen!

Lần đầu tiên anh cảm thấy vòng tay mình thật ấm áp.

Người bạn gái của cô dặn đi dặn lại bảo anh chăm sóc cho cô chu đáo. Anh lại đồng ý như bị ma xui quỷ khiến.

Sau đó, bạn của anh cũng ra về, ai nấy đều nhìn anh bằng ánh mắt mờ ám.

Cuối cùng, anh đưa cô tới một căn phòng khách sạn mà bạn bè đã đặt sẵn. Cả quá trình, cô vẫn dính chặt vào người anh như một cây dây leo, cứ như sợ rằng anh sẽ đi mất vậy, khiến anh cảm thấy thương hại.

Cô say rất dữ, anh không thể không bế bổng cô đi vào trong khách sạn.

Nói anh không có bất kỳ một suy nghĩ lệch lạc nào với cô là điều không thể. Nhất là khi thấy cả người cô mềm nhũn, nằm bò trên chiếc giường lớn, đầu tóc rối bù, chiếc váy trên người nửa che nửa hở một cơ thể đầy đặn.

Niên Bách Ngạn không phải là một người tùy tiện nhưng anh thừa nhận mình cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, không thể đối diện với một người con gái xinh đẹp như vậy mà vẫn điềm tĩnh như không. Khi cô một lần nữa nép vào lòng anh, anh bỗng cảm thấy khí huyết dâng trào, một giây sau lập tức đè cô xuống giường.

Cơ thể dịu dàng ấy dễ dàng khiêu khích dục vọng trong anh. Cái bụng nhỏ càng lúc càng căng ra đến khó chịu, kêu gào muốn được giải phóng.

Thế là anh không chịu nổi nữa, vén cao váy cô lên, áp môi mình lên đôi môi đỏ hồng.

Anh tự thuyết phục bản thân mình rằng, cô dám cùng anh về khách sạn thì nên biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng cô bỗng nhiên bật khóc.

Rất đau đớn.

Anh bàng hoàng, nhìn từng giọt nước mắt lăn tròn trong hốc mắt. Chúng như những giọt thủy tinh được ngâm trong nước đá, trong veo và tinh khiết.

Nước mắt của người con gái khiến anh lập tức dừng lại.

Anh không hiểu cô bị làm sao mà lại cứ khóc mãi, khóc mãi, khóc đến nỗi tim anh cũng thắt lại.

Sau đó, anh đã làm một chuyện mà cả đời chưa bao giờ làm.

Để một người con gái quyến rũ như vậy nằm bên cạnh mình mà không hề chạm vào cô.

Anh nhìn cô khóc đến ngủ thiếp đi, mệt mỏi gối đầu lên cánh tay anh, say sưa như một đứa trẻ sau khi gào khóc ầm ĩ. Anh chợt cảm thấy, được ôm cô thế này cũng thật tốt.

Ký ức đột ngột dừng lại ở đây.

Vì hành động chủ động ôm lấy cổ anh của người phụ nữ bên cạnh khiến đoạn hồi tưởng bị đứt đoạn.

Niên Bách Ngạn cau có, đang định lên tiếng thì cô ta đã thấp giọng cầu xin: “Tối nay để em chăm sóc anh nhé!” Cô ta giơ tay, vuốt lên hàng mi đang nhíu chặt của anh.

Hành động của cô ta trùng khít với Tố Diệp của quá khứ.

Nhưng chỉ khiến anh cảm thấy chán ghét. Anh đẩy cô ta ra, uống một ngụm rượu rồi ra lệnh trong sự khó chịu: “Mặc quần áo vào, cầm lấy tiền, đi!”

Cô người mẫu trẻ cắn chặt môi. Thấy anh không vui, cô ta cũng không dám tiếp tục làm càn nữa, lặng lẽ cầm quần áo lên mặc lại tử tế, rồi lại xuống bên cạnh anh, nhưng lần này không dám chạm vào anh nữa. Tuy rằng cô ta rất muốn dựa vào vòm ngực rộng rãi ấy.

Thấy anh giơ tay định lấy rượu, cô ta vội vàng rót rượu giúp anh, khẽ nói: “Anh yên tâm! Em sẽ không quấy rầy anh đâu. Em đã nhận tiền của anh, thì để em tiếp anh uống nốt chỗ rượu này, được chứ?”

Trong lúc nói, ly rượu đã đầy tràn.

Niên Bách Ngạn không nói gì, cầm ly rượu lên uống cạn.

Cả người anh dựa ra sau ghế sofa. Vào lúc nửa tỉnh nửa mơ, trong đầu óc anh chỉ toàn là hình ảnh Tố Diệp. Dáng vẻ cô lúc tươi cười, lúc giận dữ, lúc làm nũng, lúc càn quấy liều lĩnh. Cô bĩu môi, cô nũng nịu, cô ngọt ngào thì thầm bên tai rằng cô yêu anh, cô nở nụ cười nhẹ nhàng khi nói dối anh…

Niên Bách Ngạn siết chặt ly rượu. Anh… rất nhớ cô.

Anh mê man lần sờ điện thoại. Cái tên trên màn hình mập mờ hư ảo. Anh muốn ấn xuống, nhưng vì quá say, ngón tay cũng không nghe theo sự điều khiển của não bộ. Anh bèn đứng thẳng dậy, vớ lấy áo khoác, lảo đảo đi ra ngoài.

Anh muốn về nhà. Anh muốn gặp cô.

Anh nhớ cô cồn cào.

Người phụ nữ đó vội vàng bước tới, cố gắng đỡ lấy thân người cao lớn đang say mềm của anh. Thấy anh bước đi không vững, cô ta sốt ruột nói: “Hay là để em đưa anh về!”

Niên Bách Ngạn lập tức đẩy cô ta ra.

Cô ta đứng không vững, ngã xuống đất. Đang định đứng dậy, bỗng thấy một chiếc di động rơi trên thảm. Chính là chiếc điện thoại ban nãy anh cầm trên tay, lúc đẩy cô ta ra đã không cẩn thận làm rơi.

Cô ta không suy nghĩ gì, lập tức cầm lấy di động. Màn hình vẫn ở trạng thái mở khóa. Cô ta bèn mở ngay danh bạ, sau khi nhìn thấy bỗng bàng hoàng. Trên đó chỉ có một số liên lạc duy nhất của một người có tên là: Bảo bối.

Cô ta vô thức nhìn về phía người đàn ông đã đi ra đến cửa. Anh gọi người này là bảo bối, người này là phụ nữ sao? Có thể được anh yêu thương, trân trọng như thế, thậm chí trong điện thoại cá nhân chỉ có một cái tên duy nhất, người này nhất định là người anh yêu sâu sắc phải không?

Cô ta rất ngưỡng mộ người có cái tên “bảo bối” này đã được một người đàn ông xuất sắc như thế này yêu sâu đậm…

~Hết chương 339~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.