Tố Diệp bắt đầu thấy hối hận khi gọi cuộc điện thoại này. Cô vốn dĩ đang ôm tâm trạng đứng ngồi không yên, một lòng muốn tìm kiếm được chuyện gì đó mà cô chưa biết từ mợ. Ai ngờ ngọn lửa trong lòng mợ vẫn còn chưa tắt, chút chuyện cũng đổ hết lên đầu Niên Bách Ngạn, khiến cho tâm trạng vốn đang mơ màng của cô đạt được mức độ hóa giải cao nhất, ý của cô là chuyển thành khóc không được, cười chẳng xong.
Thì ra trong mắt mợ, quan hệ của cô và Niên Bách Ngạn lại như con thỏ sống bên cạnh con báo, không biết nguy hiểm luôn rình rập quanh mình, bất kỳ lúc nào cô cũng có thể bị sát thủ dịu dàng là Niên Bách Ngạn ăn tươi nuốt sống vậy.
Mợ đáng yêu của con ơi, con nghe mấy lời này liệu có phải cảm kích rơi nước mắt không đây?
“Được rồi, được rồi, mợ! Coi như con chưa hỏi nhé.” Cô chọn kế cuối cùng trong 36 kế còn không được sao.
Ai ngờ một người đã mở van nói như Phương Tiếu Bình thì vốn không định ngừng lại. Mợ phát huy hoàn toàn sức xuyên thấu của giọng nói hào sảng: “Coi như chưa hỏi là thế nào? Không hỏi mà được à? Con nói đi, mẹ con không còn nữa, mợ không dạy được con nữa phải không? Lỡ như sai lầm một lần, để lại hối hận về sau thì sao? Sau này mợ nhắm mắt xuôi tay biết ăn nói sao với mẹ con?”
Lôi cổ nhân ra chèn ép là tuyệt chiêu hàng đầu của mợ, khiến người ta vừa sợ hãi đồng thời cũng cảm thấy khó xử. Tố Diệp đương nhiên không dám cúp máy qua quýt. Cô chỉ giận mình nhất thời ngứa tay gọi cuộc điện thoại này, kích phát khả năng công kích như gió lốc vô địch của mợ.
“Con à! Đừng trách mợ không nhắc nhở con. Cái thằng Niên Bách Ngạn đó vừa nhìn đã biết không phải loại tầm thường. Có lúc người đàn ông quá thông minh cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì đâu. Đương nhiên, mợ không có ý chia rẽ hai đứa. Tình cảnh lúc đó làm mợ và cậu con không thể không đồng ý. Mợ nói những lời này là muốn nhắc nhở con phải tinh tường một chút, đừng có ngây thơ, không chuẩn bị cho mình đường lui.”
Tố Diệp đờ đẫn nhìn hình ảnh của mình trong gương, nhìn trái nhìn phải cũng chẳng cảm thấy mình có gì giống một đứa con gái ngây thơ. Cô thở dài: “Chuẩn bị đường lui gì ạ?”
“Lỡ như hai đứa chung sống một thời gian rồi chia tay thì sao? Lỡ như nó không ý định lấy con thì sao? Một người đã nghĩ tới chuyện kết hôn giả rồi con cảm thấy liệu nó có ý định lấy vợ hay không? Theo mợ thấy, cái cậu Tưởng Bân đó tốt đấy. Thế mà con cứ không chịu. Tìm chồng, mắt không phải lúc nào cũng cứ nghếch lên trời đâu, phải tìm một người bình đẳng mới được. Thế nào gọi là môn đăng hộ đối? Đây chính là môn đăng hộ đối.”
“Mợ! Mợ có quá nhiều định kiến với Bách Ngạn rồi.”
“Không phải nhiều định kiến. Là mợ cảm thấy cậu Niên Bách Ngạn đó sành sỏi hơn con nhiều lần. Làm sao mà con nhiều trò bằng nó được, con vốn không phải đối thủ của người ta.”
“Có phải là đi đánh nhau đâu.” Tố Diệp kháng nghị.
Cuối cùng Phương Tiếu Bình đúc kết một câu đầy chí lý: “Đàn ông và phụ nữ chung sống ấy à, nếu không phải gió đông chèn gió tây, thì cũng là gió tây ép gió đông.”
“Thế thì con chọn bừa một gió đi, gió tây vậy.” Cô cười hì hì.
Phương Tiếu Bình thì hừ một tiếng không hề khách khí: “Con là gió tây ấy à? Thế thì chỉ có thể xảy ra một hiện tượng duy nhất, đó là không phải bị gió đông chèn ép, thì cũng bị nó quật ngã.”
Tố Diệp quả thực á khẩu. Khó khăn lắm cô mới thốt ra được: “Mợ…” Hóa ra trong mắt mợ, cô đúng là cái loại yếu kém, miệng cọp gan thỏ.
Không dám nói thêm gì với mợ nữa, cô hỏi thăm thêm mấy câu rồi cúp điện thoại. Cô sợ nhất là cái miệng sắt đá đó của mợ, có thể nói tới mức người chết chỉ muốn chết thêm lần nữa.
Nhưng qua một trận lớn tiếng mắng mỏ của mợ, đám mây nghi hoặc trong lòng cô cũng tan biến. Từ lời nói của Phương Tiếu Bình, cô không nghe ra được bất kỳ sự giấu giếm và chần chừ nào. Quan trọng hơn là, trí nhớ của cô trước nay vẫn rất tốt. Nếu thật sự từng xảy ra chuyện gì, chí ít cũng phải có một chút dấu tích trong đầu chứ?
Nghĩ vậy cô cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng nội dung trong giấc mơ kia thì phải giải thích thế nào đây.
Tố Diệp chau mày, cuối cùng không thể không cho mình một đáp án có thể giải thích rõ ràng về mặt chuyên nghiệp. Tiềm thức của con người đều có một số chức năng lẻ tẻ. Chưa chắc đó đã là sự việc mình từng trải qua, có thể chỉ vô tình nhìn thấy một cảnh tượng nào đó, ở đâu đó cũng sẽ lưu lại dấu ấn trong não bộ. Hoặc thật sự xảy ra, hoặc đã từng xem trên sách, trên tivi, thậm chí là nghe thấy. Theo sự trưởng thành dần dần của con người, một số ký ức sẽ bị não bộ xóa sổ, nhưng tiềm thức thì vẫn còn, thế nên mới tạo ra giấc mơ đó quấy nhiễu cô.
Sau khi cúp điện thoại xuống, Phương Tiếu Bình ngồi sụp xuống sofa, nét mặt nặng nề. Bà cúi gằm, gương mặt béo mập ưa nhìn cũng nhăn lại.
Đúng lúc này Tố Đông về tới cửa.
Hôm nay ông tới Phan Gia Viên mua một cây kiếm cổ, dọc đường còn cầm ngắm nghía nó rất vui vẻ. Đi về tới khu chợ trước cửa nhà, ông lại còn phá lệ chen lấn mua rau xanh với hoa quả cùng một đống phụ nữ, cuối cùng xách một con cá tươi gần năm cân trở về, xem ra tâm trạng rất vui vẻ.
Thế nên khi nhìn thấy Phương Tiếu Bình khổ não ngồi ngoài phòng khách, ông lại còn cao hứng hát kinh kịch: Nương tử ơi! Có chuyện gì phiền muộn mà nàng âu sầu?
Nếu là ngày thường, Phương Tiếu Bình thấy ông một tay cầm kiếm cổ một tay cầm con cá nặng nề là đã phát điên rồi. Nhưng hôm nay bà không rảnh rỗi và nhàn hạ như thế. Sau khi câu kinh kịch của Tố Đông vừa dứt, bà bèn thở dài não nuột, nét mặt như chất chứa nhiều đau buồn và oán hận sâu sắc.
“Bà sao thế?” Tố Đông thấy vợ như vậy, biết ngay đã xảy ra chuyện gì. Ông đặt cá và kiếm sang một bên, lập tức ngồi xuống bên cạnh bà.
Phương Tiếu Bình quay đầu lại, đờ đẫn nhìn ông. Tới tận khi mồ hôi lạnh của Tố Đông sắp chảy xuống, bà mới lên tiếng: “Ông Tố à! Phải làm sao đây?”
“Cái gì mà phải làm sao?” Tố Đông chẳng hiểu đầu đuôi gì cả.
Phương Tiếu Bình hít sâu một hơi, rồi lại thở ra rất mạnh. Cả cơ thể béo ục như quả bóng xì hơi: “Ban nãy Tiểu Diệp vừa gọi điện tới, ông đoán xem nó hỏi tôi chuyện gì.”
Tố Đông lắc đầu.
“Nó hỏi tôi chuyện lúc nhỏ của nó.” Phương Tiếu Bình nhíu mày: “Nó hỏi tôi là, lúc nhỏ có phải nó từng đi lạc hoặc gặp kẻ xấu nào không?”
Tố Đông vừa nghe tới đây liền đứng bật dậy, thần sắc từ kinh hoàng chuyển sang căng thẳng: “Không phải bà nói thật với nó rồi đấy chứ?”
“Làm sao có chuyện ấy được? Tôi có bị ngốc hay bị điên đâu mà nói thật với nó? Chuyện nó xảy ra lúc nhỏ tôi đã dự định chôn chặt trong lòng rồi.” Phương Tiếu Bình cũng sốt sắng hét lên.
“Chưa nói với nó là tốt rồi.” Tố Đông ngồi lại xuống ghế, nhưng mồ hôi đã túa ra. Ông giơ tay lên lau: “Thế bà trả lời thế nào?”
“Dĩ nhiên tôi phải nói với nó là không có chuyện gì xảy ra cả. Ông không biết đấy thôi, lúc nó hỏi tôi chuyện này, hai chân tôi mềm nhũn, suýt nữa thì ngã rạp xuống đất. Cũng may tôi còn giữ được lý trí trong lúc cấp bách, mang chuyện của Niên Bách Ngạn ra nói mới bịt được chuyện này lại đấy. Con bé đó chỉ cần nghe tới Niên Bách Ngạn là mức độ cảnh giác cũng giảm đi nhiều.”
Tố Đông nặng nề gật đầu, nét mặt cũng sa sầm lại.
Một lúc sau ông hỏi: “Sao đột nhiên nó lại hỏi chuyện này nhỉ?”
“Ai mà biết được! Tôi cũng đang rầu hết cả ruột đây. Theo lý mà nói thì làm gì có ai nhắc chuyện này với nó.” Nét mặt Phương Tiếu Bình rất lo lắng, rồi lại như nhớ ra chuyện gì đó, bà căng thẳng níu chặt lấy vạt áo của Tố Đông: “Ông Tố à! Ông bảo có khi nào nó tự nhớ lại mọi chuyện không?”
“Trong điện thoại bà thấy giọng nó có bình thường không?”
Phương Tiếu Bình lắc đầu: “Không rõ nữa, chỉ nghe thôi thì hình như không có vấn đề gì.”
“Vậy bà không hỏi nó tại sao lại hỏi chuyện hồi bé à?”
Phương Tiếu Bình lại lắc đầu.
“Sao bà lại vô tâm thế? Chuyện tày trời như vậy mà bà lại không hỏi cho rõ ràng?” Tố Đông hét lên với vợ.
Phương Tiếu Bình cũng phẫn nộ đáp trả: “Chuyện này ông bảo tôi đi do thám kiểu gì? Tiểu Diệp thông minh như thế, tôi mà hỏi nhiều là nó sinh nghi ngay. Thế chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này à?”
Tố Đông nghĩ thấy cũng phải.
“Nhất định phải làm rõ xem tình trạng hiện giờ của nó như thế nào mới được.” Một lúc sau ông khẽ lên tiếng.
Phương Tiếu Bình bực dọc đứng lên, đi vòng quanh phòng khách mấy vòng rồi xua tay: “Để cách mấy hôm nữa, tôi gọi điện lại, thử thăm dò tâm tình của nó xem sao.”
Tố Đông thở dài, gật đầu.
Lúc này Phương Tiếu Bình mới dừng bước, nơm nớp lo sợ: “Ông bảo chuyện này liệu có giấu được nó cả đời không?”
Câu hỏi này khiến cả người Tố Đông rét run, hồi lâu vẫn không thể đáp lại…
Sản phẩm mới được tung ra triển lãm của showroom đá quý cao cấp Tỷ Hối dưới quyền Kỷ Thị có chiều hướng đối chọi lại với showroom D. Buổi họp báo công bố sản phẩm mới được tổ chức sinh động và đặc sắc, không những mời người mẫu nổi tiếng thế giới, mà ngay trong giới báo chí cũng có sự phối hợp mạnh mẽ. Cộng thêm năm nay Kỷ Thị đã thay đổi người đại diện mới, bỗng chốc tập trung được sự chú ý của trong ngành và truyền thông khắp nơi.
Kỷ Đông Nham xuất hiện trong buổi họp báo, hơn nữa cuối cùng còn đi dạo một vòng trên sân khấu như đi catwalk. Nữ minh tinh làm đại diện phong lưu khoác tay anh ta cùng xuất hiện, thật đúng là trai tài gái sắc.
Tố Diệp ngồi dưới sân khấu, nhìn Kỷ Đông Nham ăn mặc hệt như con công, cảm thấy chua xót tận răng.
Dùng bốn chữ này để hình dung Kỷ Đông Nham không hề quá chút nào: Giả vờ nghiêm túc.
Bình thường cũng chẳng thấy anh ta thể hiện vẻ phong độ, lịch sự thế này. Hình ảnh xoay vần trong đầu Tố Diệp luôn luôn là cái dáng đứng trên đỉnh núi, đầu tóc bị gió thổi rối bù, bên tai cô còn vang vọng tiếng gào khóc thảm thiết của anh ta khi bị cô đá xuống núi, khác biệt một trời một vực với hình tượng một doanh nhân thành đạt, đứng đắn nghiêm chỉnh trước mặt.
Khi phóng viên hỏi Kỷ Đông Nham lo lắng nhất là khi nào, Tố Diệp rất muốn xông lên bổ sung một câu: Anh ta mắc bệnh sợ độ cao, đến cưỡi ngựa còn không dám.
Nghĩ tới đây, cô lại không nhịn được phải phì cười.
Kết thúc buổi ra mắt sản phẩm mới, Tố Diệp xin được thẻ nhân viên của Tỷ Hối do phòng quan hệ cấp, được đồng ý liền đi về phía phòng nghỉ.
Lúc đẩy cửa ra cô cũng không nghĩ gì nhiều, vì cô tưởng chỉ có mình Kỷ Đông Nham thôi.
Thế nên cô cũng chẳng gõ cửa, cứ thể đi thẳng vào. Lúc đó mới phát hiện Kỷ Đông Nham đang ngồi trên ghế sofa, còn cô minh tinh đó thì ngồi trên đùi anh ta, tư thế của hai người vô cùng ám muội.
Có lẽ họ cũng không ngờ có người xông vào đột ngột, cả hai đều sững sờ.
Tố Diệp cũng ngẩn ra giây lát nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại. Cô chỉ muốn móc ngay hai mắt mình ra. Thế là cô vội vàng che chặt hai mắt: “Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không nhìn thấy gì cả đâu.”
Trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ: Không phải cô đã vô duyên vô cớ trở thành người bắt gian tại trận đấy chứ? Hình như hai người họ chưa cởi quần áo…