Cô không biết anh đã tìm được cô bằng cách nào, cũng không biết anh vào
phòng bệnh này từ bao giờ, càng không biết anh đã ngồi bên cạnh giường
cô được bao lâu rồi. Cô chỉ biết, sự trầm mặc cùng yên lặng của anh đã
trở thành thứ vũ khí có khả năng công kích cực mạnh, đâm thẳng vào ngực
cô, khiến cô trở tay không kịp.
Đúng vậy, cô chưa từng nghĩ rằng anh sẽ tìm được cô chỉ trong một thời gian ngắn như vậy.
Thời gian như ngừng lặng.
Tất cả chìm vào tĩnh mịch kinh hoàng.
Tới tận khi người đàn ông bên cạnh giường lên tiếng, giọng nói trầm thấp, điềm nhiên: “Tỉnh rồi sao?”
Một thanh âm vô cùng quyến rũ đã hoàn toàn phá nát sự yên tĩnh của căn
phòng. Một giây sau, từ ngoài cửa chiếu vào một tia sáng mạnh. Mặt trời
cuối cùng cũng đã nhảy vọt ra khỏi đường chân trời.
Thế là Tố Diệp đã có thể nhìn anh rõ hơn.
Trông anh có vẻ mỏi mệt, ít nhất thì từ nếp nhăn vẫn còn hằn rõ giữa hai hàng lông mày của anh là có thể nhận ra.
Còn cả đôi mắt anh nữa. Khi những tia sáng rực rỡ chiếu vào cô mới nhìn rõ, nó hằn lên những tia máu đỏ, khiến cả người anh trông có chút tiều tụy.
Tố Diệp như một con rối đứt dây, chỉ còn lại sức lực nhìn thẳng vào mắt
anh. Cô không nói một câu nào, nhưng đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình. Còn Niên Bách Ngạn thì chỉ nhìn cô, không rời một khắc, ánh mắt
dần dần toát lên một sự bi thương cực lớn.
“Làm sao anh tìm được
tới đây?” Khi Tố Diệp lên tiếng, cảm xúc đã bình ổn hơn. Trái tim cuối
cùng cũng biết đau, từ khoảnh khắc hai tay cô đầy máu.
Cả bây giờ, khi cô nhìn thấy ánh mắt Niên Bách Ngạn, trái tim cũng đau đớn một cách hèn nhát.
Đối với Niên Bách Ngạn mà nói, câu nói mang tính hình thức này của Tố Diệp
là vô nghĩa. Bất luận anh đã tìm tới đây bằng cách nào, anh vẫn đang
thực sự ngồi trước mặt cô.
Thế nên anh làm ngơ, cơ thể dài ngoằng rướn về phía cô, kéo bàn tay đang nắm chặt con ngựa gỗ đỏ của cô lại,
đan vào tay anh. Khoảnh khắc các ngón tay chạm nhau, không hiểu sao Tố
Diệp bỗng lạnh run lên. Vì ngón tay của Niên Bách Ngạn băng giá, đến cả
lòng bàn tay cũng không còn một chút ấm áp nào.
Hình như anh đang nín nhịn điều gì đó. Đầu mày khẽ rung nhẹ. Nhưng anh khẽ hỏi rất nhanh: “Ngủ có ngon không?” Ngữ điệu cũng dập dờn như những con sóng.
Tố Diệp không trả lời. Mắt cô đã bình tĩnh trở lại. So với nét mặt anh giờ phút này, rõ ràng cô đầy tàn nhẫn và vô tình.
Niên Bách Ngạn vẫn nắm chặt tay cô, mím môi nhìn cô, dường như đang chờ đợi
một câu trả lời tốt hơn từ cô, lại như đang trốn tránh điều gì đó.
Phòng bệnh một lần nữa rơi vào yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng ù ù hai bên tai.
Một lúc lâu sau, cô mới cất lời, thanh âm nhạt nhòa: “Điều anh muốn biết chỉ là tôi ngủ có ngon hay không thôi sao?”
Cái gì phải tới rồi cũng sẽ tới. Nếu cô đã dám làm thì không có gì không dám nhận.
Ánh sáng bên ngoài mỗi lúc một rực rỡ. Nắng mai luôn vội vã muốn len vào
phòng như thế, rồi lại như một thi thể kéo theo một ngọn lửa đỏ rực,
quyến luyến tan rã nơi chân trời.
Hệt như cuộc đời ngắn ngủi của con người, sinh ra đầy khó khăn và rạng rỡ, rồi cũng lại từ giã trong im lặng.
Ánh sáng di chuyển trên gương mặt Niên Bách Ngạn, khắc sâu những đường nét
góc cạnh của anh. Ánh mắt anh nhấp nháy đôi chút. Có một tia sáng u tối
chuyển động, dần dần nó tụ lại thành một ánh mắt nghiêm nghị, giọng điệu của anh cũng trở nên nặng nề.
Anh hỏi, đứa bé đâu?
Cô nhảy cảm phát hiện ra, khi hỏi câu ấy, ngón tay cũng run lên, rất khẽ khàng nhưng cô lại cảm nhận rất rõ ràng.
Cũng vào lúc này, ngày mới đã bắt đầu.
Gương mặt Tố Diệp trông tái nhợt trước bình minh. Đến cả bờ môi cô cũng như vừa bị tẩy trắng, không hồng hào chút nào.
Niên Bách Ngạn đau xót nhìn vào mắt cô, nhưng khi liếc thấy vết máu trên bộ
quần áo bệnh viện của cô, anh chợt trở nên lạnh lùng, bờ môi bất giác
mím rất chặt, bàn tay cũng bất thình lình gia tăng sức mạnh.
Tố
Diệp cũng nhìn theo ánh mắt anh. Khi vệt đỏ ấy đập vào mắt, có một giây
cô chợt ngạt thở, mỗi một tế bào trong người đều đang gào lên đau đớn.
Cô nhất thời như một phạm nhân đang phải chịu lăng trì, đau khổ chịu
đựng mỗi một giây phút bị đọa đầy.
Anh nhấn rất mạnh vào những chữ này, để tuyên cáo quyền sở hữu đứa trẻ.
Ngón tay Tố Diệp bị anh siết đến đau buốt. Anh gần như một bóp nát tay cô.
Cô cố sức rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh. Cô nhìn anh rất lâu rồi mệt
mỏi đi xuống giường, uể oải lê lết vào nhà vệ sinh. Khi ra khỏi đó, trán cô đã ướt sũng mồ hôi.
Niên Bách Ngạn vô thức đứng dậy, nhìn cô, trong lòng dâng lên một dự cảm mãnh liệt.
Anh dường như nhìn thấy cảnh con quạ đó bay về phía xe ô tô, rồi đập rất
mạnh lên cửa kính xe. Sau đó, bên tai anh vang lên tiếng kêu thảm thiết
cuối cùng của nó.
Trước mắt anh ngập tràn vết máu tan hoang.
Sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Tố Diệp không còn sức đi tiếp nữa. Cô dựa
vào tường, lưng áo cũng ướt sũng, lạnh giá dính chặt vào cơ thể. Cô như
chìm trong băng giá.
“Niên Bách Ngạn! Anh chân thành thêm một
chút nữa chưa biết chừng tôi sẽ tin thật.” Cô chỉ còn biết dựa vào bức
tường để chống đỡ cơ thể giây phút nào cũng có thể ngã gục. Cô nhìn anh, cười khẽ: “Tôi sẽ thật sự tin rằng, anh thật lòng chờ đợi đứa bé này.”
Niên Bách Ngạn sải bước đi tới, hai tay ghì chặt vai cô như hai cái kìm. Hơi thở gấp gáp phả lên đỉnh đầu cô, còn cả một sự nguy hiểm ngấm ngầm
khiến người ta khiếp sợ.
“Nói cho tôi biết đi, rằng em chưa uống viên thuốc đó!”
Tố Diệp hờ hững nhìn anh. Nỗi đau nơi bả vai chẳng thấm tháp gì cho với
vết thương đang rỉ máu trong tim. Thì ra, cô cũng đã được thưởng thức
thế nào là đau đớn thực sự. Cô để mặc cho bàn tay anh giữ lấy vai mình,
mím chặt môi lại, đầu lưỡi chống vào hàm răng, chống đến đau nhức.
Sau khi tiếng quát của anh ngưng lại. Cô mới giơ tay, từ từ mở nắm đấm ra trước mặt anh.
Giữa lòng bàn tay có một dụng cụ bằng thủy tinh, bên trong là một cục thịt, bé xíu, đỏ hỏn.
Lồng ngực Niên Bách Ngạn bắt đầu phập phồng lên xuống. Anh buông một tay ra, sau đó đón lấy dụng cụ cô đưa.
Cô cười nhẹ như mây: “Niên Bách Ngạn! Đây chính là con của anh!”
Bàn tay Niên Bách Ngạn run bần bật, dụng cụ từ trong khẽ ngón tay của anh
rơi xuống, lăn tròn trên tấm thảm trải sàn màu trắng. Cục thịt đầy máu
đó cũng dính chặt trên dụng cụ, lăn theo trong im lặng.
Sau đó,
cả cơ thể cao lớn của anh chợt chao đảo, sắc mặt tái mét, nhìn chằm chằm vào dụng cụ dưới sàn nhà. Rất nhanh, anh thở gấp, vai rõ ràng đang run
rẩy, bàn tay cũng nắm chặt.
Cô nhìn thấy những đường gân xanh gồ lên trên trán anh.
“Không thể nào…” Anh khó khăn thốt ra ba chữ này một cách yếu ớt.
Tố Diệp đờ đẫn nhìn anh: “Tôi đã uống thuốc, nó chính là con của anh!”
Sắc mặt Niên Bách Ngạn cắt không còn hột máu. Có lẽ anh thật sự không còn
chút sức lực nào, liên tiếp lùi ra sau mấy bước. Cho tới khi cả người
anh chạm vào cánh cửa thủy tinh. Anh như bị ai đó tàn nhẫn rút đi xương
sống, đập nát tất cả mọi tôn nghiêm của anh mà không hề báo trước. Răng
anh va vào nhau lập cập, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi dụng cụ.
Màu đỏ đó đập vào đầu anh, mí mắt anh cũng không còn bình yên được nữa,
ngay sau đó là một tiếng thét điên cuồng, như một con thú bị tổn thương, chỉ còn lại chút sức lực để gào lên khi máu đã đầm đìa chảy.
Một giây sau, anh vung nắm đấm, đấm mạnh lên cửa sổ.
Thủy tinh vỡ vụn, phát ra một thanh âm tan nát đến chói tai.
Rồi sau đó, từng ngón tay anh đẫm máu.
Anh bất lực chống tay lên bệ cửa, cả người giờ như một con vật bị trọng
thương, chỉ còn chờ chết. Bóng hình cao lớn bị ánh mặt trời kéo dài thật dài, gần như chạm tới tận Tố Diệp.
Bàn tay chảy máu buông thõng bên thân. Máu tí tách, tí tách rỏ xuống sàn nhà.
Tố Diệp nhắm chặt mắt lại, kìm nén nỗi đau như từng lưỡi dao đục khoét
trái tim. Chỉ có mình cô biết, rốt cuộc đau đớn nhường nào! Cô hận anh,
vì nếu không có anh, cô đã chẳng đau đến vậy!
Cửa phòng bị cô y tá nghe thấy tiếng vỡ đẩy ra. Thấy cảnh ấy, cô ta ngẩn người, sau đó dè dặt hỏi: “Cô Tố! Cô không sao chứ?”
Tố Diệp đã không còn sức để trả lời nữa.
Ngược lại, Niên Bách Ngạn quay đầu quát một tiếng: “Cút ra ngoài!”
Giây phút anh quay đầu lại, Tố Diệp mới nhìn thấy mắt anh đỏ sọng, kinh
người như một dã thú. Gương mặt anh cũng nhợt nhạt đến thê thảm, cả
người trông đằng đằng sát khí, khiến người ta rét run.
Cô y tá bị bộ dạng đó của anh dọa cho hồn bay phách tán, run rẩy chạy vội ra ngoài nhanh như một làn khói.
Dường như Niên Bách Ngạn không quan tâm tới vết thương ở tay, cũng chẳng màng tới bàn tay đã đầy máu. Ngón tay anh vẫn đang run. Anh cuộn chặt tay
lại.
“Tại sao?” Qua lớp không khí, anh nhìn cô chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi. Thanh âm vô lực như bị ai cắn đứt khí quản.
Từ Bắc Kinh cho tới Hàng Châu, chỉ trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi,
nhưng đã đủ để rút cạn toàn bộ tâm huyết của anh. Từ ngày bước chân vào
con đường kinh doanh, anh chưa bao giờ bức thiết đến thế, lo lắng đến
thế, mệt mỏi đến thế.
Anh bỏ lại tất cả đống công việc còn đang
rối như mớ bòng bong ở Tinh Thạch, nghĩ đủ mọi cách dùng các loại quan
hệ chỉ để tìm được cô. Có trời biết vì muốn tìm thấy cô, anh gần như đã
lật tung cả thành phố Bắc Kinh và thành phố Hàng Châu!
Đến Hàng
Châu, anh lại gấp rút xem ngày camera, tận mắt chứng kiến các nhân viên
ấy điều tra từng nơi một. Anh không dám chớp mắt lấy một cái, chỉ sợ sẽ
để lỡ mất bóng cô.
Từ khi Diệp Hạc Phong qua đời cho tới giờ, anh chưa hề được chợp mắt. Nhất là tối qua. Khi đã ba tiếng đồng hồ không
nhìn thấy cô, anh bắt đầu căng thẳng, dậm chân bình bịch. Sau đó một lần nữa đưa ảnh cô cho họ xem, nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng: Trông cô ấy như thế này, các anh nhất định phải tìm thật kỹ!
Yêu cầu của anh rất đơn giản, chỉ mong cô bình an vô sự.
Cho tới khi cuối cùng anh cũng nhìn thấy Tố Diệp trên camera. Khoảnh khắc
ấy anh vui đến suýt khóc. Lúc đó mới chợt hiểu, anh sợ đánh mất cô đến
thế nào.
Dọc đường đuổi theo cô tới bệnh viện, lúc anh đứng trước cửa bệnh viện cũng là khi sắp sang ngày mới. Đường chân trời vẫn còn u
tối, làm những ngôi sao thêm sáng hơn.