Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 9 - Chương 412: Cách nhau trăm núi ngàn sông



Rõ ràng là đứng đối diện nhau, nhưng không thể hòa nhập vào thế giới của nhau. Ngăn cách giữa cô và anh đâu chỉ là một khoảng cách giản đơn, mà đó là trăm núi ngàn sông…

Cục trưởng Tống chần chừ một lúc.

Diệp Lan nhìn ông ta, cảm thấy sốt ruột.

Cục trưởng Tống trầm mặc giây lát rồi mỉm cười: “Cô Diệp à! Đừng suy nghĩ lung tung! Cô chỉ cần hiểu rằng Tố Khải đang làm việc là được rồi. Nhanh chóng quay về Bắc Kinh, hiểu không?” Rồi ông ta phấn khởi cười lớn.

Diệp Lan nghe vậy bỗng cảm thấy buồn bã, nhưng cô hiểu có những chuyện có hỏi nữa cũng không thể có được đáp án, đành kìm nén sự khó chịu trong lòng, khẽ gật đầu…

Bắc Kinh, tập đoàn Tinh Thạch, phòng nghỉ trong văn phòng tổng giám đốc.

Trong bồn tắm mát xa, bong bóng cuồn cuộn lăn tròn như từng đóa hoa nhỏ đang nổ lép bép, lặng lẽ hướng về phía người đàn ông đang dựa vào bồn tắm, nhắm mắt nghỉ ngơi. Dưới làn nước sạch là một cơ thể nam giới gợi cảm và rắn chắc. Những giọt nước bắn lên từng đường nét trên gò má anh, rồi từ từ lăn, rớt xuống chiếc cằm vừa được anh cạo sạch sẽ, rồi dừng lại trên yết hầu đang nhấp nhô lên xuống.

Một cánh tay của anh đặt bên ngoài buồn tắm. Trên ngón tay mảnh khảnh có kẹp một điếu thuốc. Những vòng khói xám trắng mỏng mảnh lượn lờ trên đầu điếu thuốc. Tàn thuốc đã dài, cuối cùng không chịu nổi trọng lực đã rơi bộp xuống đất.

Một lúc lâu sau, anh mới mở mắt ra, giơ tay lên, rít sâu một hơi.

Anh nhẹ nhàng nhả ra, làn khói mù mịt cùng hơi nước đan cài vào nhau, làm hỗn loạn đôi mắt anh.

Dường như anh nhìn thấy dáng hình của Tố Diệp đang lượn qua lượn lại một cách khêu gợi trước mặt anh, hệt như bữa dạ tiệc đầu tiên khi cô vừa mới vào công ty. Cô bạo dạn, nhiệt tình ôm lấy cổ anh, uốn éo không khác gì một con rắn trong lòng anh.

Cô là một người con gái cực kỳ xấu xa, xấu xa tới nỗi khiến anh không thể thoát ra.

Nghĩ tới đây, Niên Bách Ngạn bất chợt nhíu mày, rồi hằn học dập tắt điếu thuốc. Anh đứng dậy, dội qua người một cái. Bóng hình cao lớn phản chiếu lên tường.

Nước trên vòi hoa sen táp lên mặt anh.

Nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chăm vào lọ sữa tắm trên bồn rửa mặt. Anh tắt vòi hoa sen đi, bước tới cầm nó lên. Anh chợt nhớ lại một lần sau khi tắm xong, Tố Diệp nũng nịu ôm lấy anh, nói rằng: Anh xem, anh xem! Em phải mua thêm cho anh mấy lọ sữa tắm của hãng này. Niên Bách Ngạn! Sao anh cứ nhất định phải dùng loại này chứ? Đắt lắm đấy, anh phải đền em tiền!

Anh hỏi cô: Thế sao em còn mua nhiều thế?

Cô ngẩng đầu, ánh mắt đầy mê hoặc: Thì người ta cũng phải dùng mà.

Anh cười: Đây là sữa tắm của nam giới, em có thể mua loại dành cho phụ nữ.

Cô ôm anh mỉm cười: Em cố tình dùng một loại sữa tắm với anh đấy. Đám phụ nữ dòm ngó anh nhiều như vậy, em phải để cho họ biết, người phụ nữ có thể thân mật nhất với anh chỉ có em mà thôi. Chúng ta dùng chung một loại sữa tắm, trên người em cũng có mùi của anh. Khi nào anh không ở bên cạnh em, em cũng không cảm thấy cô đơn…

Trong căn phòng nghỉ này, đâu đâu cũng có bóng hình Tố Diệp. Trên giường, trước cửa sổ, trên sofa, trong phòng tắm, nhà vệ sinh, cho dù là ngoài hành lang…

Lời nói dối quá đẹp, đẹp đến nỗi anh không còn phân biệt được thật giả. Anh lãng quên quá nhiều thứ, quên mất rằng, trái tim người phụ nữ như cây kim rơi giữa biển khơi!

Trước gương, ánh mắt Niên Bách Ngạn dần trở nên giá lạnh khác thường, gương mặt nghiêm nghị cũng như bao trùm một lớp sương mù. Anh xua mạnh đi hình ảnh tươi cười của Tố Diệp trong đầu mình, rồi vứt lọ sữa tắm vào thùng rác.

Một tiếng đồng hồ sau, Niên Bách Ngạn mới từ trong phòng nghỉ đi ra.

Tắm rửa xong, anh đã không còn vẻ mỏi mệt. Anh thay một chiếc sơ mi đen, cùng một chiếc quần Âu màu xám đậm, không thắt cà vạt, để mở hai cúc cổ áo, tay áo cũng được xắn lêu tới tận khuỷu tay. Trông anh có vẻ tăm tối và lười biếng.

Trong phòng họp của văn phòng, Diệp Ngọc đã đợi nhiều tiếng đồng hồ rồi. Cô ta ngồi trên ghế sofa, yên lặng nhấm nháp một tách trà hoa hồng, bỏ vào đó hai viên đường một cách thuần thục. Nghe thấy trong phòng nghỉ có động tĩnh, cô ta bèn quay đầu nhìn về phía đó. Sau khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn, ngón tay đang kẹp viên đường vuông vắn chợt run lên.

Viên đường rơi tự do xuống tách trà, làm bắn ra không ít vụn đường.

Diệp Ngọc vội vàng lấy khăn giấy, lau sạch những vụn đường đi rồi ném luôn viên đường còn lại vào trong sọt rác.

Sở dĩ cô ta trở nên căng thẳng như vậy là vì, trông Niên Bách Ngạn lạnh lùng hơn trước đây rất nhiều, trông giống như… một người xa lạ. Cô ta chỉ còn biết dùng từ này để hình dung Niên Bách Ngạn đang đứng trước mặt.

“Có chuyện gì phiền cô tới tận đây thế này?” Niên Bách Ngạn ngồi xuống đối diện cô ta. Anh cũng nhanh chóng gắp một viên đường cho vào trong bình trà hoa hồng.

Bản thân anh thì không uống trà, anh chỉ rót cho mình một cốc cafe đen, đặt trước mặt. Chẳng mấy chốc, hương cafe nồng nàn đã lấp đi mùi hoa hồng.

Ngón tay Diệp Ngọc rút khỏi mép cốc. Cô ta nhìn Niên Bách Ngạn, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn biết tôi phải làm gì anh mới có thể buông tha cho tôi.”

Câu nói này khiến Niên Bách Ngạn chau mày: “Thế là ý gì?”

“Việc đã tới nước này anh đừng vờ vịt nữa!” Diệp Ngọc cười khẩy: “Anh công bố chuyện của tôi và Khúc Nghệ chẳng phải vì muốn nhìn thấy kết cục ngày hôm nay sao?”

Niên Bách Ngạn ngước mắt nhìn cô ta giây lát. Anh im lặng hồi lâu, rồi bưng tách cafe lên, nhấp một ngụm. Vị đắng của cafe đen nhanh chóng tỏa ra trong khoang miệng. Bỗng chốc, con tim anh cũng đắng ngắt.

“Hứa Đồng nói với tôi, cô tới tìm tôi để nhờ tôi giúp đỡ.” Anh không giải thích gì. Sau khi đặt chiếc cốc xuống, cũng chỉ hờ hững đáp một câu. Ý của anh là cô cứ đi thẳng vào vấn đề đi, không cần nói nhiều lời thừa thãi.

Diệp Ngọc dẫu sao cũng đã từng là bạn bè của anh, cô ta nhận ra được sự thiếu kiên nhẫn trong lời nói của anh, hắng giọng nói: “Tôi hy vọng anh giơ cao đánh khẽ, buông tha cho tôi và Khúc Nghệ.”

“Sao đến bây giờ cô và Khúc Nghệ vẫn còn được chú ý như thế?” Niên Bách Ngạn cố tình không giải thích.

“Niên Bách Ngạn, anh biết thừa còn gì!” Diệp Ngọc nghiến răng nói.

Niên Bách Ngạn so vai: “Rất xin lỗi, tình hình của hai người tôi thực sự không để ý mấy.”

Diệp Ngọc tức đến nỗi suýt nữa định lý luận với anh, nhưng nghĩ tới Khúc Nghệ cô ta lại đè nén ngọn lửa trong lòng xuống. Một lúc sau, cô ta nhìn về phía Niên Bách Ngạn, ánh mắt tuy rằng rất phẫn nộ, nhưng ngữ khí rõ ràng có phần chân thành.

“Chuyện này đã xảy ra rồi, tôi cũng không có khả năng ngăn ngừa mọi việc phát sinh. Niên Bách Ngạn! Bây giờ anh đã có được thứ mình cần rồi, lẽ nào vẫn không thể tha cho tôi và Khúc Nghệ sao? Được! Cứ coi như chuyện này không phải do anh làm, nể tình đã từng là bạn bè, tôi có thể nhờ anh giúp đỡ không? Tôi biết anh có khả năng dẹp yên chuyện này. Ít nhất thì cũng đừng để đáp nhà báo đó ngày nào cũng chầu chực trước cửa nhà Khúc Nghệ nữa, cô ấy không ra khỏi nhà được.”

Niên Bách Ngạn nhìn nước cafe trong tách. Khi chiếc thìa bạc tinh xảo được khuấy nhẹ nhàng, phản chiếu từng tia sáng chói mắt. Sắc mặt anh vẫn luôn bình thản, nhưng giọng nói có chút châm biếm: “Người nhà họ Diệp các người không có một chút khả năng tự đảm đương cuộc đời của mình sao? Ngoài việc công ra, lẽ nào tôi còn phải chịu trách nhiệm cả việc ăn uống ngủ nghỉ của các người sao?”

Diệp Ngọc cắn chặt răng, bàn tay vo tròn lại thành nắm đấm.

“Cô có biết bố cô chỉ tới hội đồng quản trị có mấy ngày mà đã gây cho tôi bao nhiêu phiền phức không?” Niên Bách Ngạn buông chiếc thìa xuống. Khi ngước lên nhìn cô ta, trong mắt anh toát lên một vẻ khó chịu rất rõ ràng.

Diệp Ngọc cũng cảm nhận được điều đó, nhất thời im bặt. Đối với chuyện của Tinh Thạch sau khi điều chỉnh lại hội đồng quản trị, cô ta vẫn không có hứng thú quan tâm như trước đây. Những chuyện của Tinh Thạch dù ít dù nhiều cô ta cũng có nghe nói, nhưng cụ thể thế nào thì hoàn toàn mù tịt.

“Một sai lầm của ông ấy làm cho vốn của Tinh Thạch bị đóng băng nghiêm trọng. Cô có biết chuyện này có nghĩa là gì không?” Niên Bách Ngạn khẽ nheo mắt, có một tia sáng sắc bén lướt qua. Anh dằn mạnh từng từ: “Có nghĩa là mấy con kền kền khác đã sớm bay vòng quanh trên đỉnh đầu rồi, chỉ đợi khi nào Tinh Thạch tắt thở là sẽ lập tức lao xuống mổ bụng róc xương.”

Diệp Ngọc bỗng nhiên cảm thấy rùng mình.

“Thế nên, bây giờ cô còn chạy tới nói với tôi rằng, điều cô lo lắng chỉ là những vấn đề nhàm chán giữa mình và Khúc Nghệ thôi sao?” Ngữ khí của anh không còn chút hơi ấm.

Hơi thở của Diệp Ngọc trở nên gấp gáp.

“Nhà họ Diệp các người từ trên xuống dưới rốt cuộc làm được chuyện gì?” Niên Bách Ngạn nhìn cô ta, trái tim đóng băng: “Nếu có một ngày Tinh Thạch bị người ta nuốt mất, ai còn quan tâm chuyện sống chết của cô? Bây giờ đám phóng viên còn để mắt tới cô, là vì cô là cô cả của nhà họ Diệp. Tới ngày không ai thèm để tâm tới cô nữa, kể cả cô có lột trần ngay giữa phố cũng không lên nổi trang nhất đâu!”

“Tôi biết Tinh Thạch không thể thiếu anh. Chuyện này trên dưới trong nhà họ Diệp không ai là không biết, thế nên Diệp Uyên mới trao quyền vào tay anh.” Diệp Ngọc buông tay, nhìn Niên Bách Ngạn với vẻ khẩn cầu: “Tôi vốn không quan tâm tới thân phận cô cả của nhà họ Diệp gì đó, tôi chỉ quan tâm tới Khúc Nghệ. Bách Ngạn! Coi như tôi cầu xin anh đấy. Hãy tha cho chúng tôi đi, giúp chúng tôi. Anh giúp tôi cũng là giúp cho chính anh mà. Chuyện này dẫu sao cũng không có lợi chút nào đối với Tinh Thạch.”

Niên Bách Ngạn nhìn cô ta, dần dần, ánh mắt khôi phục vẻ điềm tĩnh. Anh hơi dựa ra sau ghế, im lặng một lúc rồi nói: “Được! Tôi có thể giúp cô, nhưng tôi sẽ có lợi gì?”

Diệp Ngọc ngẩn người, buột miệng: “Vì Tinh Thạch…”

Niên Bách Ngạn hừ lạnh: “Nói thật lòng, chuyện của cô và Khúc Nghệ chẳng thể uy hiếp được tôi chút nào. Đừng quên, hai phần ba thị trường của Tinh Thạch đều cho tôi lót đường. Cô tưởng tôi cứu được Tinh Thạch chỉ dựa vào việc dập tắt tin đồn của cô và Khúc Nghệ thôi sao?”

Diệp Ngọc thất lời không biết trả lời sao. Cô ta biết dựa vào năng lực của anh, việc cứu Tinh Thạch khỏi tình huống dầu sôi lửa bỏng cũng không phải chuyện gì khó khăn, cũng biết vừa rồi nói vậy chỉ càng khiến anh kích động, không vui. Cô ta suy nghĩ rất lâu, nghĩ tới rất nhiều chuyện, đều liên quan tới mình và Khúc Nghệ.

Cuối cùng cô ta cắn răng: “Niên Bách Ngạn! Anh là một doanh nhân thành đạt. Tôi biết tôi cầu xin anh giúp đỡ thì nhất định phải đưa ra một cái giá. Cho dù tôi không màng tới cái danh của nhà họ Diệp thì vì Khúc Nghệ tôi cũng phải bảo đảm được cho lợi ích của mình. Niên Bách Ngạn! Tôi có nhượng lại một phần cổ phần trong tay mình để trao đổi. Điều kiện chính là, anh nhất định phải hoàn toàn dập tắt được chuyện này, nhất định phải bảo đảm cho tôi và Khúc Nghệ được bình an vô sự.”

“Cô muốn nhượng lại cổ phần của nhà họ Diệp cho tôi?” Niên Bách Ngạn cười khẩy.

Diệp Ngọc hít sâu một hơi rồi gật đầu rất mạnh: “Đúng vậy!”

“Sợ rằng bố cô mà biết được chuyện này sẽ thác mộng về gặp cô, mắng cô là đồ con bất hiếu!” Niên Bách Ngạn hờ hững nói một câu.

“Tôi… Tôi chỉ nhượng lại một phần trăm thôi.”

Ai ngờ, Niên Bách Ngạn lắc đầu, nhìn cô như đùa như thật: “Tôi muốn mua lại hai điểm cổ phiếu của cô trong Diệp Thị.”

“Cái gì?” Diệp Ngọc đứng bật dậy khỏi sofa: “Vậy anh…”

“Không sai, sau khi tôi nắm được hai điểm cổ phiếu của Diệp Thị, cộng thêm số phần của nhà họ Niên là tôi đã có thể đánh bại quyền kiểm soát tuyệt đối của Diệp Uyên, chí ít thì chúng tôi sẽ nắm quyền ngang nhau.” Niên Bách Ngạn nói tiếp lời của cô, dựa hẳn ra sau ghế, tao nhã vắt chân phải lên chân trái, nhìn cô ta, hờ hững bổ sung: “Thế nên cô nghĩ kỹ đi, chỗ cổ phiếu đó cô có nhượng lại hay không?”

“Anh…” Ngón tay Diệp Ngọc run rẩy. Cô ta nhìn anh chằm chằm như nhìn một con mãnh thú: “Niên Bách Ngạn! Bây giờ anh đã là tổng giám đốc của Tinh Thạch rồi, chức chủ tịch của Diệp Uyên chẳng qua cũng chỉ là cái danh hão mà thôi. Anh ấy không thể quay lại giành Tinh Thạch với anh, anh hà cớ phải làm vậy chứ?”

Niên Bách Ngạn không trả lời ngay. Anh chỉ với lấy một hộp thuốc lá, rút ra một điếu rồi châm lên, rít sâu một hơi rồi từ từ nhả khói. Làn khói xám làm lu mờ gương mặt anh, làm mềm đi ngũ quan góc cạnh, sắc bén.

Anh cười khẽ một tiếng trong khoang mũi, như chế giễu lại có chút khó xử: “Tôi nói mua lại hai điểm của cô không phải là chuyện thương lượng. Nếu không phải nể tình bạn bè bao năm, nếu không vì muốn giữ lại cho cô cái danh cô chủ nhà họ Diệp, tôi sẽ đề nghị thẳng thắn mua lại toàn bộ cổ phần của cô. Thế nên Diệp Ngọc! Tôi đã cho cô quá đủ thể diện rồi. Cô không có tư cách cò kè, bớt một thêm hai với tôi. Hoặc là cô ra khỏi đây, tiếp tục sống những ngày tháng sợ sệt, căng thẳng. Hoặc là cô để lại cổ phần, dùng lợi ích trong tay đổi lấy một cuộc sống yên bình cho Khúc Nghệ.”

Diệp Ngọc mím chặt môi.

Tách trà trước mặt cô ta đã nguội ngắt, hương hoa hồng cũng đã chuyển lạnh, thấm vào mùi thuốc lá nhạt nhòa, hít vào phổi khiến người ta cảm thấy buốt giá.

“Niên Bách Ngạn! Anh đúng là tính toán từng bước một.” Lúc sau cô ta cười cay đắng: “Anh lợi dụng quan hệ của tôi và Khúc Nghệ để lên như diều gặp gió. Bây giờ anh lại muốn cổ phiếu trong tay tôi, đây đều là những việc anh âm mưu từ trước phải không?”

Niên Bách Ngạn hít một hơi thuốc lá, rồi khẽ gẩy nhẹ tàn thuốc. Anh không đáp lại, chỉ nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, chuyện này còn kéo dài thêm ngày nào thì cô và cả Khúc Nghệ sẽ còn phải chịu giày vò thêm ngày ấy. Tôi không vội lấy cổ phiếu của cô, cô về nhà suy nghĩ cho kỹ đi.”

“Tôi còn sự lựa chọn nào sao?” Nụ cười của Diệp Ngọc chợt lạnh đi. Cô ta nhìn anh, nói rành mạch: “Tôi đồng ý chuyển hai điểm cho anh. Nhưng Niên Bách Ngạn, anh đừng có quên, bây giờ giá cổ phiếu của Tinh Thạch rất không ổn định!”

“Tôi sẽ mua lại cổ phần trong tay cô với giá cao hơn thị trường 10%. Như vậy, cô yên tâm rồi chứ?” Thái độ của Niên Bách Ngạn rất từ tốn.

Diệp Ngọc nghiến chặt răng: “Được!”

Niên Bách Ngạn cười khẽ rồi đứng dậy đi tới trước bàn làm việc, giơ tay ấn điện thoại, ra lệnh: “Vào đây một lát!”

Chẳng mấy chốc, Hứa Đồng đã có mặt.

“Soạn một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần theo yêu cầu của cô ta, gửi tới chỗ luật sư!”

Ánh mắt Hứa Đồng chợt xao động. Cô ngẩn người mấy giây rồi mới phản ứng lại, lễ phép nói: “Dạ! Tôi sẽ đi làm ngay!” Nói rồi, cô đi tới phòng họp, nhìn Diệp Ngọc khẽ nói: “Cô Diệp, xin mời!”

Diệp Ngọc siết tay chặt tới nỗi chảy máu. Một lúc sau cô ta đứng dậy, kéo mạnh lấy chiếc túi xách hàng hiệu, khi đi qua Niên Bách Ngạn còn nghiến răng nghiến lợi để lại một câu: “Niên Bách Ngạn! Rồi anh sẽ gặp quả báo, nhất định thế!”

Sau đó cô ta đi thẳng.

Hứa Đồng nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng có phần kinh ngạc, sau đó cũng vội vàng đi theo.

Điếu thuốc vứt lại trong gạt tàn trên bàn uống nước đã cháy một nửa. Ánh lửa đầu điếu thuốc thấp thoáng một tia sáng đỏ tươi. Từng sợi khói yếu ớt bay xa, như tằm nhả tơ, phát ra những tiếng cháy sém khẽ khàng, gần như không thể nghe thấy trong không khí.

Niên Bách Ngạn đứng trước khung cửa sổ sát sàn, đút hai tay vào túi quần, nhìn xuống dưới dòng người và xe cộ chật ních dưới chân mình. Trên con đường tấp nập ấy, bao người đang bận rộn đi qua đi lại. Mỗi người trên đời này đều đang hướng về một mục tiêu của mình.

Anh cũng vậy thôi. Con đường này đối với anh mà nói chỉ có thể tiến, không thể lùi, chỉ có một cách duy nhất là không ngừng tiến bước. Anh đã quen như vậy rồi, quen tìm kiếm một phần bảo đảm cho những gì mình đã giành được, rồi lại tìm kiếm một quyền kiểm soát tuyệt đối cho những gì mình sắp giành được.

Vì chỉ có như vậy, anh mới có thể chứng minh mình vẫn đang còn sống…

Từ nhỏ tới lớn, Tố Diệp đã không có tình cảm sâu đậm đối với ngày Tết Dương lịch, cũng giống như thật ra cô rất ghét lễ Giáng sinh vậy. Vì có đêm Noel, cô mới cảm thấy lễ Giáng sinh khiến người ta đứt ruột đứt gan. Cũng lại vì có ngày lễ nhói lòng ấy, khiến cho cô cảm thấy ngày tết Tây rất gần đó càng trở nên tàn nhẫn.

Cô vẫn rời khỏi nhà của Kỷ Đông Nham. Tuy rằng Kỷ Đông Nham ngàn vạn lần không đồng ý, nhưng cô cứ ở lỳ nhà anh ta cũng không phải chuyện hay. Thêm nữa, cô rất ghét người khác dùng thân phận và thái độ chăm sóc đối xử với mình. Mấy chuyện rắc rối đó cô tuyệt đối không thể làm được.

Đương nhiên, cô cũng không thể tới nhà của Lâm Yêu Yêu. Sắp tới ngày cô ấy đăng ký kết hôn và làm đám cưới rồi. Cô tới cũng phải chúc mừng Yêu Yêu. Làm gì có ai gây thêm phiền phức cho người ta vào ngày vui trọng đại cơ chứ? Thế nên, khi Lâm Yêu Yêu chủ động gọi điện cho cô, nói với giọng lo lắng, Tố Diệp chỉ khẽ cười, nói với cô ấy rằng: Mình ổn lắm, thật đấy!

Cô cảm thấy khả năng nói dối của mình cũng mạnh ra phết.

Vì ngay cả bản thân cô cũng bắt đầu tin tưởng rằng kỳ thực mình tiếp cận Niên Bách Ngạn là có mục đích. Chỉ có tin vào lời nói dối của mình, cuộc đời sau này của cô mới không quá khổ sở, không phải sao?

Con người trong những lúc cần thiết luôn có bản lĩnh tự lừa mình lừa người. Nếu không cuộc đời ngắn ngủi là thế, khi trong ký ức của bản chỉ rặt những khổ đau, vậy thì đối diện bạn cũng chỉ còn một đường thoát.

Cô vẫn chưa muốn chết. Trên đời này vẫn còn rất nhiều người cô lưu luyến, như cậu mợ, như Tố Khải, hay Yêu Yêu…

Tố Diệp tạm thời tới ở tại nhà Tố Khải. Còn đối diện với nét mặt lo âu của cậu mợ, cô cũng chỉ nói một là mình rất ổn, hai là cô đã dâng tro cốt của bố mẹ cho Phật đường rồi mà né tránh chuyện cô đã đem tro thả xuống sông. Cậu mợ nghe xong mới yên tâm phần nào.

Bữa cơm đoàn viên ngày đầu năm, Tố Diệp ăn cùng cậu mợ. Trong bữa cơm, cô cười rất vui vẻ, chỉ có điều không nói nhiều. Thấy nét mặt cô vẫn luôn tươi tỉnh, cậu mợ cũng bớt lo hơn.

Phương Tiếu Bình chuẩn bị cả một bàn thức ăn, còn thoải mái phá lệ cho Tố Đông được uống rượu trắng. Tố Đông cười sung sướng, mắt híp chặt thành một đường thẳng, cầm ly rượu nhỏ lên, nói cười không ngớt.

“Cái con bé này đúng là cứng đầu, tết nhất gọi thêm Bách Ngạn tới đây có phải là vui không? Nếu không nó cũng đón tết một mình. Nhà mình có mỗi ba người, Tố Khải vẫn chưa quay về, làm một bàn mạt chược cũng không đủ chân!” Phương Tiếu Bình đang ăn dở dang lại bắt đầu huyên thuyên.

Trái tim Tố Diệp cũng nhói lên theo cái tên Phương Tiếu Bình thốt ra. Nỗi đau nhanh chóng lan ra tới đầu ngón tay, khi chạm vào đũa cũng nảy sinh cảm giác đau đớn. Cô mở miệng, mãi mới nói được một câu: “Thật ra con và anh ấy…”

“Tiểu Diệp à! Con mau gọi điện thoại cho nó đi.” Phương Tiếu Bình không nghe rõ mấy lời nhỏ xíu của Tố Diệp. Bà vỗ vỗ vai cô, nét mặt cũng rất chờ đợi.

Tố Diệp nhìn thần sắc của Phương Tiếu Bình, trong lòng bàng hoàng về việc mợ đã vui vẻ chấp nhận Niên Bách Ngạn. Rồi cô quay sang nhìn Tố Đông. Ông cũng gật đầu với cô, giục cô đi gọi điện thoại.

Cuộc điện thoại này cô tuyệt đối không thể gọi được.

Cô khẽ liếm môi rồi nói: “Anh ấy cũng phải đón tết với em trai mà, đừng làm phiền anh ấy nữa!”

“Aiya, cái con bé này! Con nói thế là thế nào? Cái gì mà đừng làm phiền anh ấy? Cứ làm như nó là người ngoài không bằng. Hai đứa cũng sắp làm đám cưới rồi, đừng có câu nệ nhiều thế.” Phương Tiếu Bình hào sảng nói: “Hai người đàn ông đón tết với nhau thì vui vẻ sao được? Đến nhà chúng ta tốt biết bao!”

“Mợ! Mợ đừng mong có thêm hai người nữa tới thêm chân mạt chược cho mợ nữa. Con không biết đánh, con nghĩ hai anh em họ cũng không biết đâu.” Tố Diệp cố gắng để thần thái của mình tự nhiên một chút.

Thật ra cô rất muốn nói sự thật với cậu mợ, nhưng đang năm mới thế này làm sao cô nói nổi? Hơn nữa chuyện này phải giải thích với cậu mợ thế nào, nói khi nào cô đều phải suy nghĩ thật kỹ.

“Cũng phải, người ta cũng đều lớn lên ở nước ngoài cả.” Phương Tiếu Bình cười, rồi lại vỗ vai cô: “Không sao! Để mợ dạy hai bọn họ. Bách Ngạn thông minh như thế, em trai nó chắc chắn không ngốc được. Mạt chược là gì chứ, học một loáng là biết liền. Với lại, nó lấy con về tức là con rể của nhà này rồi. Sau này mấy dịp lễ tết cũng phải biết tới chơi mạt chược với người mợ này chứ?”

“Mợ! Niên Bách Ngạn, anh ấy… thật sự rất bận!” Khó khăn lắm Tố Diệp mới gọi được cái tên ấy ra, từng hơi thở đau đớn như bị lưỡi cưa lướt qua khoang mũi.

Lúc này Phương Tiểu Bình mới nhớ ra: “Cũng phải, bây giờ Tinh Thạch đang loạn cào cào.” Sau đó mợ nói mấy lời chân thành: “Tiểu Diệp à! Mợ ấy à, lúc trước vẫn luôn phản đối con và Niên Bách Ngạn yêu nhau. Nhưng từ sau chuyện hôm hợp táng, mợ đã phải thay đổi hoàn toàn suy nghĩ về nó rồi. Con không biết đâu, nó tìm con, tìm đến gần phát điên. Sự căng thẳng, bồn chồn đó mợ và cậu con đều thấy rõ. Hôm đó cũng may mà có nó, nếu không cậu mợ cũng chẳng biết nên làm gì mới phải. Nếu không sao người ta hay nói, con gái có giỏi giang đến đâu cũng phải có một người đàn ông làm chỗ dựa. Con nhìn Bách Ngạn xem, vừa nghe tin con tới Hàng Châu là nó lập tức bay qua tìm con, tốt lắm!”

Trái tim Tố Diệp đang rỉ máu, từng giọt từng giọt chảy xuống, rồi lan thành nước mắt.

Tố Đông cũng gật đầu đồng ý: “Trước đây cậu và mợ con đều cảm thấy con tìm một người bình thường, đơn giản là tốt nhất. Nhưng bây giờ nghĩ lại, con yêu nó có lẽ chính là duyên phận ông trời ban cho. Con nói xem, đấy là có Bách Ngạn, nếu đổi lại là người đàn ông khác làm sao có thể nhờ cậy quan hệ khắp mọi nơi, tìm ra con trong thời gian nhanh nhất được?”

“Haiz, cậu mợ đừng nhắc tới Niên Bách Ngạn nữa! Có định ăn cơm nữa không đây? Nguội hết cả rồi!” Tố Diệp và vội một miếng cơm to ự vào miệng. Chỉ có như vậy mới không để nước mắt chảy xuống.

Phương Tiếu Bình cầm lấy đũa gõ gõ vào bát của cô: “Đến lúc nào rồi mà con vẫn còn gọi Niên Bách Ngạn, Niên Bách Ngạn mãi thế. Con ấy à, chẳng biết thế nào là nữ tính, từ sáng tới tối không biết ý, giờ mà vẫn còn gọi cả họ lẫn tên nó như thế. Con phải biết học hỏi cái cô Bạch Băng trên tivi kia kìa. Tuy rằng cô ta đáng ghét, nhưng vừa nhìn là biết đó là mẫu người đàn ông ưa thích, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng. Bách Ngạn thành đạt như thế, lại còn là thương nhân kinh doanh đá quý, ngoại hình lại cao ráo tuấn tú. Mấy cô gái chủ động nhào vào lòng nó, bám riết lấy nó nhiều vô kể, con đừng có lúc nào cũng vô tâm hờ hững như thế.”

Tố Diệp cúi gằm, đáp lại một tiếng buồn bã. Khi nói tiếp, rõ ràng cô đã có ý chuyển chủ đề.

“Thời gian này Tố Khải có tin tức gì không? Lần này không phải nó lại đi biền biệt mấy năm đấy chứ?” Đây có lẽ là nỗi khổ của gia đình có người làm cảnh sát. Trong khoảng thời gian nó chấp hành nhiệm vụ, người nhà cũng sẽ không dám gọi điện hỏi thăm tình hình, tất cả chỉ có thể thông qua cấp trên để biết được tin tức của nó.

Tố Đông nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Mọi sự vẫn an lành. Đợt trước liên lạc có chút vấn đề, làm cậu mợ lo muốn chết. Cũng may, Diệp Lan đã kịp thời báo tin cho cậu mợ.”

Tố Diệp kinh ngạc: “Diệp Lan?” Sao con bé liên lạc được với Tố Khải?

Phương Tiếu Bình tặc lưỡi: “Con vẫn chưa biết phải không? Con bé đang ở Vân Nam đấy. Sau khi có được tin tức của Tố Khải, nó đã đặc biệt gọi về báo bình an cho cậu mợ.”

“Hả? Nó đi Vân Nam một mình?”

“Hình như là tự đi!”

Tố Diệp kinh hoàng. Con bé Diệp Lan này cũng liều lĩnh quá đi mất. Làm chuyện này mà cũng không bàn bạc với cô một tiếng, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Nhưng mà nghĩ lại, khoảng thời gian trước xảy ra quá nhiều chuyện. Cho dù Diệp Lan có tới tìm cô, cô cũng làm được gì? Chỉ biết khuyên nó đừng đi, nhưng với tính cách của Diệp Lan, nó nhất định sẽ không nghe.

Phương Tiếu Bình thở dài: “ Nói thật lòng, Diệp Lan đúng là một cô gái tốt. Chỉ tiếc là, nó lại con gái của nhà họ Diệp.”

Tố Diệp thật sự muốn nói với mợ rằng thật ra không sao cả.

Nhưng lời nói ấy chần chừ mãi trong miệng cô vẫn không thể thốt ra.

Thật sự không sao ư?

Cô có cảm giác, cho dù Diệp Hạc Phong đã mất, giữa nhà họ Tố và nhà họ Diệp luôn tồn tại một khoảng cách, muốn lấp đầy đâu có dễ dàng gì? Giống như cô và Niên Bách Ngạn trước đây. Rõ ràng là đứng đối diện nhau, nhưng không thể hòa nhập vào thế giới của nhau. Ngăn cách giữa cô và anh đâu chỉ là một khoảng cách giản đơn, mà đó là trăm núi ngàn sông…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.