Lần đó ở
Hồng Kông, khi Tố Diệp mặc độc chiếc váy ngủ chạy xuống đại sảnh khách
sạn, ôm chặt lấy anh, nước mắt nước mũi tèm lem cầu xin anh đừng đi, đôi mắt cô cũng đáng thương như vậy, cũng khiến anh thắt ruột thắt gan.
Đinh Tư Thừa nhũn người như quả bóng xẹp hơi. Sau khi nghe Lâm Yêu Yêu nói xong câu ấy, anh ta ngồi sang bên
cạnh sofa, gương mặt như tro tàn. Từng ngón tay của Lâm Yêu Yêu đâm sâu
vào gối. Vì dùng sức, các khớp xương cũng trắng nhợt ra. Cứ như thế, hai người bỗng chốc chẳng nói thêm câu nào nữa. Cả căn phòng chìm vào một
sự tĩnh lặng hoang vắng.
Một lúc lâu sau, Đinh Tư Thừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Gã Diệp Uyên khốn nạn đó! Anh nhất định phải tố cáo hắn!”
Cơ thể Lâm Yêu Yêu bất chợt run lên. Tận sâu trong đôi mắt cô lướt qua một sự sợ hãi. Cô đau khổ lắc đầu:
“Không… Vô ích thôi!” Không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh cô
bị cưỡng bức. Một khi cảnh sát tiến hành điều tra, cũng sẽ tìm được bằng chứng rằng từ quán bar cho tới khu nhà Diệp Uyên, cô đều tự nguyện đi
cùng. Trong nhà đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không nắm được bất kỳ chứng cứ nào có lợi.
Chuyện này vốn dĩ đã được Diệp Uyên sắp
đặt từ trước. Anh ta hiểm ác khó lường, từng bước dẫn dụ cô rơi vào bẫy. Tại cô ngu ngốc. Cô những tưởng tâm trạng anh ta thật sự rất tồi tệ, cô tưởng anh ta đã say thật rồi, cô còn nghĩ anh ta cũng đã từ bỏ mình
rồi. Tất cả, tất cả đều vì cô quá tin tưởng anh ta, cũng vì anh ta đã
từng cứu cô một mạng.
Tất cả đều do cô tự làm tự chịu, chẳng oán trách được ai.
Sao Đinh Tư Thừa không hiểu điều này
chứ. Diệp Uyên thực hiện việc này cực kỳ kín kẽ. Đến cả loại thuốc dùng
cho Lâm Yêu Yêu e là cũng được nhập khẩu hoàn toàn mới. Anh ta dám ngông cuồng mời anh tới chứng kiến cảnh đó, cũng có nghĩa anh ta đã chắc chắn họ không thể báo cảnh sát.
Đáng chết!
“Yêu Yêu! Chúng ta vẫn kết hôn như dự
kiến ban đầu.” Đinh Tư Thừa nhìn Lâm Yêu Yêu nghiêm túc và chân thành.
Nếu bây giờ chia tay, cũng có nghĩa Diệp Uyên đã được như ý nguyện.
Lâm Yêu Yêu lắc đầu: “Không…”
“Yêu Yêu! Diệp Uyên có mục đích gì em và anh đều hiểu quá rõ. Lẽ nào em để cho hắn ta được thể sao?” Đính Tư
Thừa tiến tới, nắm chặt tay cô: “Em nghe anh nói này. Chỉ cần chúng ta
kết hôn như bình thường, Diệp Uyên sẽ không còn cách nào cả.”
“Không… Anh ta có. Anh ta… Anh ta là ác
quỷ…” Lâm Yêu Yêu không thể nói ra rằng trong tay Diệp Uyên có ảnh nóng. Tuy rằng cô không biết lời Diệp Uyên nói là thật hay giả, hình ảnh và
đoạn băng đó rốt cuộc có tồn tại hay không. Chuyện này không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ như anh ta có mấy thứ đó thật thì sao?
Không phải cô không biết chuyện này mang lại cho gia đình, bạn bè một sự ảnh hưởng lớn đến thế nào. Giống như
scandal ảnh nóng khi trước của Tố Diệp và Niên Bách Ngạn. Hai người họ
mới chỉ nửa kín nửa hở đã bị xã hội nói đến như vậy. Lúc đó cả cô còn bị đám phóng viên vây chặt hòng moi những tin tức mới, nói gì tới cậu mợ
của Tố Diệp. Diệp Uyên không tốt đẹp như cô tưởng tượng. Từ việc anh ta
đánh thuốc cô, có thể thấy, con người này tuyệt đối chẳng phải người tử
tế. Nếu anh ta thật sự phá hỏng lễ cưới thì phải làm sao? Lúc đó tính
chất sự việc sẽ hoàn toàn thay đổi, khác hẳn với chuyện của Tố Diệp. Cô
sẽ bị bà con thân thích cho là kẻ lẳng lơ, dâm đãng, sẽ bị bạn bè chê
cười cô bắt cá hai tay. Ngày kết hôn còn có không biết bao nhiêu là
khách khứa, tới lúc đó thể diện của bố mẹ cô biết để ở đâu? Còn cả Đinh
Tư Thừa và bố của anh ấy nữa. Họ còn có một danh vọng nhất định trong xã hội, rồi cũng sẽ bị hành vi của Diệp Uyên hủy hoại.
Cô không dám mạo hiểm, vì cô chẳng còn
trẻ trung gì nữa, không còn nhiều thời gian để chống cự và phản kháng,
hay là tính toán thiệt hơn.
“Yêu Yêu!” Nét mặt Đinh Tư Thừa đau khổ: “Anh sẽ không ruồng bỏ em, anh thề đấy!”
Lâm Yêu Yêu ngước mắt lên nhìn anh. Sự
đau khổ trong mắt anh cũng như đang đâm vào cô. Trái tim cô như bị một
lưỡi dao cắt dần từng lớp, rồi đóng gói, sau đó đưa tới một căn phòng
đông lạnh. Trái tim có nhiệt độ đó đang không ngừng kêu gào, đau đớn.
“Tư Thừa! Chia tay đi!” Trên đời làm gì
có người đàn ông nào không quan tâm tới chuyện này cơ chứ, huống hồ là
một người sự nghiệp thành đạt như Đinh Tư Thừa? Chính tay Diệp Uyên đã
dựng lên một bức tường kiên cố, chắn giữa cô và Đinh Tư Thừa. Cô không
thể vượt ra ngoài mà anh lại càng không thể vào trong.
Vì cả hai người rồi cuối cùng cũng sẽ thua cuộc trước thời gian.
Theo thời gian dần trôi qua, chuyện này
rồi sẽ bén rễ, nảy mầm trong lòng Đinh Tư Thừa. Cuối cùng nó sẽ mọc
thành một cái cây lớn um tùm. Cô không muốn một ngày anh phải hối hận,
càng không muốn người ta chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng anh.
Cô và Đinh Tư Thừa đang đi về hai hướng ngược nhau, càng đi càng xa, sẽ không bao giờ còn có ngày gặp lại nữa.
Đinh Tư Thừa thấy thái độ của cô rất
kiên quyết, lòng anh đau như dao cắt. Dù anh có khuyên nhủ nữa cũng vô
ích, không còn cách nào khác, anh đành tạm ra về. Sau khi ra khỏi nhà
Lâm Yêu Yêu, anh đứng dưới gốc cây đinh hương rất lâu.
Tới lúc gần như sắp hóa thạch anh mới
lấy điện thoại ra, bấm bụng gọi cho Tố Diệp. Anh đã cùng đường rồi mới
muốn nhờ cậy người khác. Nếu như có thể anh tuyệt đối không muốn người
khác biết chuyện này.
Chỉ có điều, anh cảm thấy mình đã có lỗi với Yêu Yêu một lần rồi, tuyệt đối không thể từ bỏ chuyện hôn nhân này. Anh muốn bảo Tố Diệp khuyên nhủ cô. Dẫu sao hai người họ cũng là bạn
bè, chí ít thì Yêu Yêu sẽ tâm sự với Tố Diệp suy nghĩ thật sự của mình.
Đinh Tư Thừa hơi căng thẳng. Thật lòng
mà nói, anh không biết phải nói với Tố Diệp chuyện này như thế nào, vì
dù sao người gây nên chuyện cũng là anh trai cùng cha khác mẹ của cô ấy.
Anh cắn răng, rồi cuối cùng vẫn bấm số.
Ai ngờ, đối phương thông báo đã tắt máy…
Cuộc bình chọn nhân vật kinh tế được tổ
chức mỗi năm một lần, thực tế chính là một bữa tiệc hội tụ các nhân vật
tai to mặt lớn trong giới kinh doanh. Có được sân chơi nảy của đài
truyền hình, rất nhiều anh tài có dịp gặp mặt nhau. Cũng tới cuối năm
rồi, vui một mình chi bằng vui chung, đạo lý này ai cũng hiểu.
Địa điểm tổ chức dạ tiệc là nơi có thể
thu trọn cảnh đêm đẹp nhất ngoài bãi biển Thượng Hải vào trong tầm mắt.
Khung cảnh vui vẻ, áo quần là lượt, tiếng đàn vĩ cầm tao nhã như một
dòng nước đang chảy vào từng ngóc ngách của hội trường. Bón của những
ngọn đèn thủy tinh lung linh cùng ánh đèn đường hắt vào ngoài cửa sổ đan cài như mơ như thực. Những chiếc ly thủy tinh đế cao được vận chuyển từ Ý về bằng đường hàng không như đôi giày thủy tinh dưới chân cô bé Lọ
Lem, rực rỡ lấp lánh.
Mười nhân vật kinh tế lớn được bầu chọn
ra giống như những ngôi sao nổi bật. Trong số mười người này, Niên Bách
Ngạn được mọi người chú ý hơn cả. Tối nay anh vẫn ăn mặc ít nổi bật như
mọi ngày, áo sơ mi xám cùng quần Âu đen, bên ngoài vẫn khoác chiếc áo dạ đen. Cà vạt là một chiếc mang hoa văn chìm. Cúc măng séc, kẹp cà vạt
màu đen bằng kim loại, đơn giản tới không thể đơn giản hơn nhưng từng
hành vi cử chỉ lại khiến người ta không thể rời mắt.
Anh trở thành người đàn ông được chú ý
nhất tại hội trường. Anh cầm ly rượu trên tay, nhẹ nhàng nói cười cùng
một số bạn bè làm ăn. Vì phạm vi khách mời tối nay khá rộng, một số
thương nhân còn dẫn cả bạn gái tới, trong số đó không ít người là ngôi
sao điện ảnh.
Những người ở đây có ai là không biết Niên Bách Ngạn?
Nhất là khi anh lại là một thương nhân
kinh doanh đá quý. Tạm thời không nói tới điều kiện ngoại hình điển
trai, tuấn tú của anh, chỉ riêng đôi tay có thể làm ra những món đồ xa
hoa, giá trị cũng đủ khiến đàn ông ganh tỵ, phụ nữ khao khát.
“Nhìn thấy chưa? Trong mười nhân vật
kinh tế lớn được chọn ra năm nay, chỉ có Niên Bách Ngạn là nhỏ tuổi
nhất, vậy mà vẫn có thể cùng các bậc tiền bối, những con cá sấu chúa
trong ngành kinh doanh trò chuyện vui vẻ đến vậy, đủ thấy bản lĩnh của
anh ta không hề nhỏ. Người đàn ông này tâm tư thâm sâu như biển lớn, lại vô cùng thông minh. Em muốn tiếp cận một người như vậy, phải bỏ nhiều
công sức một chút.” Bạch Băng tao nhã nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt
theo sát Niên Bách Ngạn đang đứng trước khung cửa sổ sát sàn cách đó
không xa, trò chuyện cùng mấy người đàn ông. Sau lưng anh là bãi biển
đầy mê hoặc, từng dải đèn lướt qua phía sau, làm cho gương mặt anh trở
nên huyền ảo.
Cô ta đi theo một nhà tài trợ tới đây,
nhân tiện còn dẫn theo cả An Tịnh. Vì từ trong mắt An Tịnh, Bạch Băng có thể nhìn thấy sự si mê của con bé với Niên Bách Ngạn, cũng giống như
bản thân cô ta vậy.
An Tịnh ăn mặc hệt như cái tên của cô,
tĩnh mịch, không khêu gợi. Không để hở ngực hở lưng khoa trương như Bạch Băng, cũng không trang điểm đậm xinh đẹp như chị ấy. Cô chỉ mặc một
chiếc váy trắng gọn gàng, trang nhã. Mái tóc dài được buộc lên đơn giản, để lộ ra vành tai xinh xẻo. Trên đó còn chưa đeo khuyên tai, vô cùng
sạch sẽ.
Cô trang điểm màu da người, làn da mộc sạch như một đứa trẻ. Hai cánh tay cũng mảnh mai, trắng sáng như lớp men sứ.
Chỉ có điều, đôi mắt cô để lộ quá nhiều
cảm xúc. Từ sau khi bước vào đây, tầm mắt cô chưa hề rời Niên Bách Ngạn
nửa bước. Nhất là khi Bạch Băng nói mấy lời này, sự ái mộ dành cho Niên
Bách Ngạn lại càng sâu đậm thêm.
Cô nhớ lại Niên Bách Ngạn tối hôm đấy, một Niên Bạch Ngạn trong lúc say.
Vòm ngực anh rộng lớn khiến người ta
muốn dựa dẫm vào đó cả đời, không bao giờ lìa xa. Trên người anh có mùi
rượu nhưng còn có một thứ mùi không ngửi được trên cơ thể những người
đàn ông khác. Thứ mùi đó nhẹ nhàng, như mùi gỗ cây trong rừng núi, nhưng nếu cố tình ngửi kỹ thì lại không ngửi thấy nữa.
Cũng giống như con người anh. Tuy rằng nói cười nhưng luôn mang tới cho người ta một cảm giác xa cách.
Người đàn ông như vậy định trước chỉ có thể ngắm nhìn. Mà phụ nữ thì càng ngắm nhìn lại càng yêu sâu sắc.
“Chị Băng! Tối nay không thấy anh ấy dẫn theo bạn gái, có phải đã chia tay với cô hai nhà họ Diệp rồi không?” An Tịnh hỏi với vẻ kỳ vọng.
Bạch Băng cười lấy lệ với mấy người phụ
nữ tới bắt chuyện với cô ta. Đợi họ đi khỏi, cô ta mới cười khẩy: “An
Tịnh! Tốt nhất là em từ bỏ đi. Em được ở bên cạnh làm tình nhân của anh
ta đã khó khăn lắm rồi. Sao? Em còn muốn làm bạn gái của anh ta nữa cơ
à?”
“Em…” Mặt An Tịnh đỏ bừng: “Em không dám nghĩ như vậy!”
“Em hãy nhớ, được ở bên cạnh người đàn
ông như vậy thì đừng mơ tưởng có được danh phận gì, đó là chuyện không
thể. Em coi nhạt mối quan hệ một chút, bỏ ít tình cảm vào một chút, như
vậy tới cuối cùng bản thân mới không phải chịu tổn thương.”
An Tịnh hiểu đạo lý này, nhưng…
Cô khờ dại nhìn Niên Bách Ngạn đứng đó.
Anh đang trò chuyện với người khác. Bờ môi mỏng hơi cong lên. Gương mặt
nghiêng khắc sâu từng đường nét được năm tháng ban cho một vẻ điềm tĩnh
và trầm ổn. Tuổi tác của anh vừa đẹp, đã đủ trải bao sóng gió lại chưa
tới tuổi xế chiều, sự nghiệp ổn định, quan hệ rộng mở nhưng làm việc vẫn rất dứt khoát. Cô biết, khắp cả hội trường này, những người chú ý tới
anh không chỉ có một mình cô.
Nếu… cô có thể trở thành người duy nhất trong lòng anh…
Thì tốt biết bao.
“Chị Băng! Chị cảm thấy liệu anh ấy còn nhớ em không?” Cô vô thức hỏi một câu.
Tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm đó cô
đều thuộc nằm lòng, cẩn thận giữ lại tại một nơi sâu nhất trong ký ức
của mình. Mỗi lần nhớ anh, cô lại lén lấy ra, hồi tưởng lại mỗi chi tiết một lần. Nhiêu đó cũng đủ để khiến cô điên cuồng.
“Em cảm thấy anh ta còn nhớ em không?” Bạch Băng hỏi ngược lại rồi giơ tay lên uống một ngụm rượu.
“Em…” An Tịnh chần chừ. Cô rất muốn anh
vẫn còn nhớ mình, nhưng lại không dám chắc chắn, sợ rằng quá khẳng định
sẽ dễ khiến người ta thất vọng.
Kết quả, Bạch Băng cho cô một đáp án rất chắc chắn, hoàn toàn dập tắt chút hy vọng le lói trong lòng cô.
“Anh ta sẽ không nhớ em đâu.”
Ánh mắt An Tịnh nhìn Bạch Băng như bị
tổn thương. Bạch Băng đổi một ly champaigne cho cô, nói tiếp với thái độ điềm nhiên: “Người đàn ông như Niên Bách Ngạn biết quá rõ mình cần cái
gì. Nếu anh ta nhớ em, vậy thì chứng tỏ anh ta cũng có chút yêu thích
em. Mẫu người này một khi thích ai, chị nghĩ anh ta không thể nào không
có một chút hành động gì. Anh ta sẽ chủ động để em lại gần mình, cho em
cơ hội tiếp cận anh ta, thậm chí có thể nói khả năng anh ta chủ động
tiếp cận em còn lớn hơn. An Tịnh! Từ sau tối hôm đó, anh ta có từng chủ
động liên lạc với em hay không?”
An Tịnh á khẩu, một lúc lâu sau mới tự tìm đường lui cho mình: “Đó là vì anh ấy… anh ấy không có số điện thoại của em.”
Bạch Băng nghe xong bèn cười nhạt như
vừa chứng kiến một chuyện hài hước nhất trên đời: “An Tịnh à An Tịnh! Em tưởng có cái số điện thoại là có tất cả sao? Đừng ngây thơ nữa! Nếu anh ta muốn tìm em, có cần phải biết số điện thoại của em hay không?”
Gương mặt An Tịnh hết đỏ bừng lại tái
nhợt. Cô vô cùng xấu hổ. Cô biết Bạch Băng nói không sai. Câu vừa rồi
thốt ra đến bản thân cô cũng cảm thấy đó là một cái cớ vô cùng vụng về.
Cô liếm môi, hạ mình hỏi: “Vậy… em phải làm sao?”
“Em gấp cái gì? Cứ từ từ. Em tưởng Niên
Bách Ngạn dễ bị em làm điên đảo như mấy tay công tử trước đây em bắt
chuyện sao? Những người phụ nữ muốn nhào vào lòng anh ta nhiều không đếm xuể, cao thấp bao gầy, kiểu gì mà chẳng có? Thế nên hôm nay quan trọng
nhất phải để anh ta có ấn tượng về em, cho dù chỉ là một chút xíu thôi
cũng được. Chí ít thì lần gặp sau anh ta có thể nhận ra em.” Bạch Băng
nói tới đây, bèn hất cằm về phía Niên Bách Ngạn: “Em tuyệt đối đừng có
mà bắt chước mấy đứa điên rồ thế kia, tìm cái chết là cái chắc.”
An Tịnh hoảng sợ nhìn qua.
Quả nhiên, có một cô gái dịu dàng đang
chủ động tiếp cận Niên Bách Ngạn. Cô ta mặc váy đỏ, nhiệt tình như lửa.
Cô ta đích thực là cũng quá bạo dạn. Gương mặt xinh đẹp gần như chỉ muốn dính chặt vào người Niên Bách Ngạn. Với chiều cao của anh, chỉ cần hơi
cúi xuống là có thể nhìn thấy bộ ngực đầy đặn của cô ta. Đáng tiếc là,
Niên Bách Ngạn lại nhăn mặt.
Ngay sau đó Niên Bách Ngạn bèn lịch sự
xin phép mấy người còn lại, rồi rời đi, tránh xa khỏi cô gái chủ động
tiếp cận, một mình đi tới bên góc khác của hội trường. Đây là cô gái thứ mười mấy định tới bắt chuyện mà An Tịnh nhìn thấy trong vòng nửa tiếng
đồng hồ. Còn Niên Bách Ngạn cũng đã đổi chỗ mười mấy lần. Lần nào anh
cũng đứng một mình không lâu, lại có một đám doanh nhân tới bắt chuyện.
An Tịnh thở dài. Phải rồi, người đàn ông này quá xuất sắc, sao phụ nữ có thể không nhung nhớ được chứ?
“Đó là thiên kim của một công ty mới lên sàn, vậy mà Niên Bách Ngạn vẫn không nể mặt, có thể thấy em phải cố
gắng đến mức nào mới có thể thu hút được sự chú ý của anh ta.” Bạch Băng vỗ vai cô, chân thành khuyên nhủ.
Bữa tiệc đã diễn ra được một nửa thời
gian thì thấy Niên Bách Ngạn đi ra. Anh đi tới đầu hành lang, nhận chiếc điện thoại rung liên hồi nãy giờ. Giọng nói đầu kia được đè xuống rất
thấp rất thấp, nhưng rõ ràng đang rất căng thẳng.
“Anh ạ! Cô ấy sắp đập nát hết đồ đạc trong nhà ra rồi. Tính khí cô ấy nóng nảy lắm, tôi sắp không trụ nổi rồi.”
“Đập cái nào thì mua mới cái đó.” Ánh mắt Niên Bách Ngạn vô cùng lạnh lẽo.
“Cô ấy mắng người cũng rất khó nghe,
trán tôi cũng sắp bị cô ấy đánh bị thương rồi. Anh ạ… Tôi xin anh, tìm
một người giúp việc khác đi, tôi thật sự là không chăm sóc được cô ấy.”
Niên Bách Ngạn cố nén giận, lãnh đạm hỏi: “Cô ấy ăn uống thế nào?”
“Vẫn chưa chịu ăn cơm!”
Nghe xong, đầu mày Niên Bách Ngạn chợt
nhíu chặt. Anh im lặng giây lát rồi nói: “Được! Tôi sẽ điều một người
mới qua đó. Mấy ngày nay trông chừng cô ấy cẩn thận!”
Đối phương cảm ơn liên tục, gần như là cảm kích vô cùng.
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Niên
Bách Ngạn lập tức gọi cho Hứa Đồng, chỉ nói một câu: “Tìm một người giúp việc khác! Đừng tìm những người từng làm ở mấy gia đình bình thường.
Nói với người đó, không biết dùng cách thức gì cũng phải bảo đảm cô ấy
được ăn uống đủ dinh dưỡng, điều thêm một bác sỹ gia đình qua đó.”
Dặn dò xong, anh ngắt máy.
Nhìn ra cảnh đêm đang lan rộng ngoài cửa sổ, đôi mắt tức giận gần như bốc lửa đó của Tố Diệp hiện lên trước mắt
anh. Anh cũng đã nghĩ tới chuyện cô phản kháng, đấu tranh, chỉ không ngờ cô lại còn ra tay đánh người!
Đúng là ưa nặng!
Sắc mặt Niên Bách Ngạn mỗi lúc một tối đi.
Mười mấy phút sau trôi qua.
Khi anh đang chuẩn bị quay lại hội trường, khi đi qua một căn phòng, bỗng vô tình nghe thấy những thanh âm kỳ lạ.
Bước chân Niên Bách Ngạn dừng lại đôi chút, rồi cũng nhanh chóng định rời đi. Anh không mắc bệnh thích lo chuyện bao đồng.
Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng bị một người bên trong đẩy ra. Ngay sau đó là một cô gái áo quần lộn xộn, khóc nức nở. Niên Bách Ngạn còn chưa kịp phản ứng gì, đã thấy lòng mình mềm
nhũn.
Cô gái đó nhào vào lòng anh, sợ hãi cầu xin: “Anh ơi! Cứu tôi…”
Chẳng mấy chốc, có người một người đàn
ông từ trong phòng xông ra, dáng người thô kệch, miệng vẫn còn chửi mát: “Mẹ mày! Mày tưởng mày đóng được hai bộ phim là thành diễn viên nổi
tiếng à. Ông muốn ngủ với mày là vì trông mày vừa mắt, mày…”
Những lời nói thô lỗ khi gặp phải Niên Bách Ngạn thì khựng lại đột ngột.
“Anh… Anh… Tổng giám đốc Niên?”
Người phụ nữ trong lòng bám chặt lấy
Niên Bách Ngạn không buông, rồi cô ta ngẩng đầu, nhìn anh với ánh mắt
đáng thương: “Cầu xin anh, hãy giúp tôi!”
Lúc này Niên Bách Ngạn mới nhìn rõ tình
hình trước mắt. Đầu tiên anh khẽ khàng kéo cô ta ra, từ đầu tới cuối đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện. Kim Đại Trung, không ngờ lại là hắn ta!
Vốn dĩ đối với loại thương nhân như Kim
Đại Trung, Niên Bách Ngạn chẳng thèm nhớ trong đầu. Có thể khiến anh
khắc sâu như thế, là vì gã Kim Đại Trung này dám để ý tới người con gái
của anh. Không những vậy, lại còn to gan tày trời, kéo anh vào làm nhân
chứng!
Thế nên cái tên Kim Đại Trung này cả đời anh sẽ không quên!
“Thì ra anh Kim cũng tới đây, hân hạnh!” Anh hờ hững nói, giống như chào hỏi, lại giống như châm chọc.
Kim Đại Trung nhìn thấy Niên Bách Ngạn
không khác gì nhìn thấy ma. Nghe anh nói xong, ông ta lại càng căng
thẳng, vội vàng giải thích: “Tổng giám đốc Niên! Anh xem… Chuyện ngày
hôm nay không liên quan gì tới anh cả. Con bé người mẫu này là người tôi mới ký hợp đồng, nó không chịu nghe lời gì cả!”
Từ sau lần đó bị trị, công ty ông ta
kinh doanh liên tục thất bại. Cả công ty kiếm được nhất cũng sụp đổ. Đến cả Bạch Băng là trụ cột cũng ký hợp đồng với nơi khác. Ông ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này kỳ quặc. Sau khi tìm mọi cách nghe ngóng, ông
ta mới biết mình đã đắc tội với Niên Bách Ngạn. Sau này khi ảnh nóng của Niên Bách Ngạn và Tố Diệp lộ ra, ông ta mới tỉnh ngộ. Thì ra đúng là
lật thuyền trong ống cống, động thổ trên đầu thái tuế rồi!
Sau này ông ta cũng cố gắng tìm Niên
Bách Ngạn để cầu xin, mong anh giơ cao đánh khẽ cho mình một con đường
sống. Tiếc là muốn gặp mặt Niên Bách Ngạn một lần cũng quá khó khăn,
không có hẹn trước là không được. Ông ta cũng muốn đặt lịch hẹn thì lại
được thông báo lịch hẹn dời ra sau ba tháng nữa. Kim Đại Trung tuyệt
vọng. Đừng nói là sau ba tháng nữa, mười ngày thôi ông ta đã không trụ
nổi rồi.
Thế nên không còn cách nào khác, ông ta
chỉ còn cách bỏ con xe đẹp. Những công ty lớn không kinh doanh được nữa, ông ta chỉ biết dựa vào một số công ty con dưới tay mình để cố gắng
sinh tồn.
Niên Bách Ngạn vốn dĩ cũng chẳng hơi đâu xen vào chuyện này. Nói trắng ra, chỉ cần Kim Đại Trung không để ý tới
Tố Diệp, ông ta thích làm gì thì làm, chẳng liên quan gì tới anh cả.
Thế nên, khi Kim Đại Trung nói xong câu ấy, Niên Bách Ngạn hừ một tiếng rồi cất bước định đi.
“Tổng giám đốc Niên…” Người phụ nữ bên
cạnh như một con búp bê bị bỏ rơi, một lần xông tới với vẻ thê thảm,
bỗng chốc ôm lấy cánh tay Niên Bách Ngạn, cả người run rẩy, cầu xin:
“Anh đừng đi! Cầu xin anh giúp tôi một lần!”
Lúc này Niên Bách Ngạn mới nhìn thẳng vào cô ta.
Cũng là một cô gái xinh xắn. Chiếc váy
lễ phục màu trắng rất sạch sẽ, đai váy có chút lộn xộn. Mái tóc dài cũng đã bung ra, trông có chút đáng thương.
Đôi mắt cô ta vẫn còn ngậm nước, nhìn anh như nhìn thấy hy vọng.
Không hiểu sao, Niên Bách Ngạn bất giác
nhớ tới Tố Diệp. Lần đó ở Hồng Kông, khi Tố Diệp mặc độc chiếc váy ngủ
chạy xuống đại sảnh khách sạn, ôm chặt lấy anh, nước mắt nước mũi tèm
lem cầu xin anh đừng đi, đôi mắt cô cũng đáng thương như vậy, cũng khiến anh thắt ruột thắt gan.
“Ông ấy… Ông ấy cậy mình là ông chủ, động tay động chân với tôi…” Cô ta khóc như mưa.
Mặt Kim Đại Trung chợt biến sắc, nhìn
Niên Bách Ngạn và nói ngay: “Anh đừng nghe nó nói năng linh tinh. Lớn
nhỏ gì tôi cũng là ông chủ, làm sao giở trò với nó được? Là thế này! Tôi bảo nó nhận một quảng cáo, nó sống chết không chịu đi, làm tôi tổn thất phí quảng cáo rất lớn. Thế thì cũng thôi đi. Tôi nói với nó cô hủy hợp
đồng thì phải tới tiếp mấy sếp trong công ty quảng cáo bữa cơm chứ? Nó
bèn cứng miệng với tôi, nhất quyết không chịu. Tổng giám đốc Niên! Anh
nói xem, nó không quay quảng cáo, lại không trả tiền bồi thưởng, lại
cũng chẳng chịu tiếp ăn tiếp ngủ, nếu là anh, anh có giận không?”
“Tổng giám đốc Niên! Không phải tôi muốn hủy hợp đồng đâu, thật sự là vì bị trùng lịch. Còn cả bữa cơm đó nữa,
đám người ấy chẳng tốt đẹp gì. Trước đây trong công ty cũng có mấy người phải tới ăn cơm cùng họ, kết họ bị giày vò chẳng ra hồn người nữa.” Cô
ta ngẩng đầu lên khóc lóc: “Tôi thích đóng phim, tôi cũng muốn làm việc
tử tế nhưng tôi không muốn tiếp những gã đàn ông đó…”
Nét mặt Niên Bách Ngạn không mấy thay
đổi. Anh vẫn rất điềm nhiên, nhìn Kim Đại Trung và nói: “Cô ấy nợ bao
nhiêu tiền bồi thường?”
Kim Đại Trung sững sờ, đáp nhanh: “Ba mươi vạn!”
Niên Bách Ngạn cười: “Ông chủ Kim! Có ba mươi vạn mà anh làm to chuyện lên với nhân viên, có mất mặt quá không?”
Kim Đại Trung bối rối.
Niên Bách Ngạn không nói nhiều lời. Anh
rút từ trong túi áo ra một tờ chi phiếu đã được chuẩn bị, điền số tiền
lên đó rồi đưa thẳng cho Kim Đại Trung: “Cầm lấy. Chuyện này coi như
chấm dứt, đừng ở đây làm mất mặt.”
Kim Đại Trung lấy lại nhìn. Là tờ chi
phiếu ba mươi vạn. Hai mắt ông ta bỗng chốc sáng rực lên, cảm kích vô
ngần: “Cảm ơn tổng giám đốc Niên, cảm ơn!” Sau đó ông ta ngước mắt, hỏi
một câu do thám: “Thật không ngờ, hóa ra An Tịnh là…”
Niên Bách Ngạn nhíu mày, chẳng màng tới
“yên tĩnh” hay không yên tĩnh gì đó từ mồm ông ta. Anh nghiêm mặt nói:
“Ngày xưa, trước khi công ty của ông phá sản, có một vụ làm ăn đang dang dở. Khoản tiền này coi như là tiền lãi tôi trả lại ông lúc đó. Vẫn một
câu đó thôi, tránh xa Tố Diệp ra một chút. Nếu không, chút tiền lãi cuối cùng này ông cũng không còn nữa đâu.”
Kim Đại Trung gật đầu lia lịa rồi biến rất nhanh.
Niên Bách Ngạn cũng đi thẳng vào trong hội trường.
“Ấy, tổng giám đốc Niên…” An Tịnh phía
sau đuổi theo mấy bước cũng không theo kịp anh, đành giương mắt nhìn
bóng anh khuất sau cánh cửa lớn.
Cô buồn bã đứng tại chỗ, trái tim như bị dùi sâu. Thì ra, anh thật sự không nhớ cô là ai. Thậm chí anh mắt anh
dừng lại trên người cô còn chưa tới ba giây…
Anh vẫn còn quan tâm người con gái tên Tố Diệp đó đến vậy…