Thành phố Paris, mùa hè không nóng bức và mùa đông không rét lạnh. Câu
thơ "Ngày đầu xuân, hoa vừa nở rộ" tuy không hợp lắm khi dùng để nói về
Paris, nhưng ít nhiều vẫn phù hợp với ý nghĩa đó. Khí hậu nóng dần tô
điểm thêm nhiều màu sắc cho hình ảnh bận rộn của thành phố này.
Sau khi Tô Nhiễm làm xong kiểm tra nội soi dạ dày, cô dựa vào một bên nghỉ
ngơi. Tuy kiểm tra không gây đau đớn nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu vô
cùng, vừa nghỉ tới cảnh một ống dẫn soi tới soi lui trong dạ dày là cô
đã muốn nôn.
Mộ Thừa vừa làm xong giải phẫu não cho bệnh nhân,
anh gõ cửa bước vào phòng làm việc của bác sĩ trưởng khoa nội. Áo blouse trắng sáng lộ ra vẻ tươi mát dịu ngọt của cam quýt. Thấy Tô Nhiễm ỉu
xìu nghiêng người dựa vào một bên, anh liền cười. Mộ Thừa tiến lên
trước, chu đáo kéo cả người cô dựa vào mình. Cô không phản kháng, chỉ
như động vật thân mềm mệt mỏi dựa vào ngực anh, vầng trán cô cũng rịn
đầy mồ hôi.
"Đáng lẽ hôm qua không nên cho em ăn nhiều kem như vậy." Mộ Thừa dịu dàng lau mồ hôi cho cô nói.
Tô Nhiễm ngẩng đầu, uể oải nói: "Cái này không liên quan đến chuyện em ăn kem nha. Em là bị dọa sợ mà."
"Thấy rồi. Mỗi lần làm xong kiểm tra dạ dày, phản ứng của em còn nghiêm trọng hơn cả bệnh nhân khoa não của anh." Nụ cười Mộ Thừa tràn đầy nuông
chiều, tay anh xoa nhẹ tóc rủ trên trán cô.
Tô Nhiễm chỉ cảm
thấy ngưa ngứa, ngón tay anh luôn tràn đầy sức mạnh khiến người khác an
tâm, khẽ mỉm cười, "Anh nói xem đến khi nào bệnh viện mới có thể nghiên
cứu ra cách kiểm tra dạ dày bằng siêu âm? Mỗi lần nhìn thấy ống dẫn đó
là em sợ rồi."
Mộ Thừa bị lời nói của cô chọc cười, "Y học là đề tài nghiêm túc, sao em nói nghe lại đơn giản đến vậy nhỉ?"
"Nhưng thực sự rất khó chịu mà. Nhiều người bị đau dạ dày cứ nghe tới nội soi
dạ dày liền sợ rồi. Lương y như từ mẫu đó." Tô Nhiễm phục hồi lại chút
sức lực, phản bác anh.
Anh chịu thua, không cách nào nói lại cô. "Được được được. Anh nói không lại em. Ngòi bút của em không chỉ lợi
hại, mà miệng em cũng chẳng thua ai." Cho tới bây giờ Mộ Thừa luôn
nhường nhịn Tô Nhiễm, mãi mãi anh đều như một nguồn nước ấm áp. Đôi khi
Tô Nhiễm thắc mắc, không biết khi tức giận, bộ dáng của anh sẽ ra sao?
Cô chưa bao giờ thấy qua.
Nghe vậy, cô vừa muốn lên tiếng thì Ridley - bác sĩ trưởng khoa nội cầm kết
quả phim chụp đi tới. Có lẽ nghe được cuộc đối thoại giữa hai người,
Ridley cười nói: "Trong mắt tôi cô chỉ như một chú thỏ. Bên này tôi gây
tê còn chưa xong thì bên kia cô đã sợ toát hết mồ hôi lạnh rồi."
"Cần phải kiên cường hơn, bớt nhát gan lại." Mộ Thừa cười, giơ tay xoa tóc
Tô Nhiễm, rồi quay đầu nhìn Ridley, "Kết quả lần này thế nào?"
Ridley đưa phim chụp cho anh, "Khoảng thời gian gần đây cũng không đến nỗi
nào. Triệu chứng loét dạ dày không thấy xuất hiện, nhưng mà sau này
không nên ăn đồ lạnh nữa."
"Em nghe chưa? Ý kiến của chuyên
gia." Mộ Thừa cũng nhìn phim chụp, cười hài lòng. Đúng vậy, tất cả số
liệu đều rất bình thường, nói thêm với Ridley: "Cậu cứ kê thêm thuốc bổ
cho cô ấy đi."
"Mộ Thừa, em không cần đâu." Thực sự uống những thuốc đó thì Tô Nhiễm lại đau đầu.
"Nghe lời anh." Mộ Thừa nhìn cô điềm đạm nói.
Ridley không cần Mộ Thừa nhắc, cũng đã kê xong thuốc từ lâu, đưa anh rồi trêu
ghẹo: "Bác sĩ Mộ, bệnh nhân nào của anh cũng được quan tâm quá trớn như
vậy sao?"
Mộ Thừa nhận lấy đơn thuốc không nói gì, chỉ thản nhiên cười.
Tô Nhiễm hơi xấu hổ, vội vã đứng dậy nói: "Mộ Thừa, anh lo việc của anh
trước đi. Ưm, hôm nay Băng Nựu muốn em đón tan học." Băng Nựu bốn tuổi
hiện đang học tại một trường mẫu giáo. Bởi vì mấy ngày nay Tô Nhiễm mạnh mẽ đòi hỏi được nghỉ ngơi, cho nên cô rất vui sướng khi đón cô bé tan
học.
Mộ Thừa nhìn đồng hồ, "Em như vậy đi ra ngoài anh không an tâm. Em chờ anh một chút..."
"Không cần. Ơ, thuốc này anh lấy giúp em là được rồi. Em không sao." Cô cầm lấy túi, nhanh như chớp vụt khỏi phòng làm việc.
Mộ Thừa mãi nhìn theo hướng cô biến mất, nụ cười dịu dàng luôn nở trên môi.
Ridley đi lại, vỗ vỗ vai anh, cố tình bồi một câu, "Chuyện bác sĩ yêu bệnh nhân này là khó xơi nhất."
—————————— hoa lệ phân cách tuyến ——————————
"Mẹ Tô Nhiễm..." Vừa tới giờ tan học, Băng Nựu chạy ra khỏi đám đông đầu
tiên, vui mừng gọi to Tô Nhiễm đang đứng chờ ở cổng trường.
Tô nhiễm ngồi xổm xuống, đón lấy tên lửa Băng Nựu đang phóng như bay về phía mình.
"Ha ha..." Cách Lạc Băng cười tươi như nắng, ôm cổ cô hỏi: "Ba đâu mẹ? Sao không cùng tới đón con?"
"Ba à, ba còn đang ở bệnh viện. Chúng ta đi ăn gì trước rồi cùng chờ ba,
được không con?" Tô Nhiễm kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, cười hỏi.
Cách Lạc Băng gật mạnh đầu, lại nghĩ tới chuyện gì đó liền lục tung chiếc cặp nhỏ xíu của mình.
"Con đang tìm gì?" Tô nhiễm dẫn cô bé đến dưới tán cây ngô đồng bên đường, rồi ngồi thẳng xuống bệ vỉa hè, tò mò nhìn cô bé.
Cách Lạc Băng lấy từ trong cặp ra một bức tranh, quơ quơ khoe với Tô Nhiễm,
"Hôm nay, cô giáo khen con vẽ bức tranh này rất đẹp."
Tô Nhiễm
cầm bức tranh qua nhìn, là một bức tranh gia đình. Trong bức tranh, ba
mẹ đang dắt tay một cô bé đi giữa hai người. Cách Lạc Băng nũng nịu giới thiệu, "Đây là con, người này là ba, còn người này là mẹ Tô nhiễm. Gia
đình chúng ta sẽ mãi mãi sống cùng nhau."
Bức tranh non nớt với
màu sắc sặc sỡ đầy hy vọng khiến Tô Nhiễm đờ người rất lâu. Khuôn mặt
trẻ con của Cách Lạc Băng cười tươi như hoa làm tâm tư cô bất an. Cô
thích đứa trẻ này nhưng cô không biết mình có thể cho cô bé được mong
muốn như vậy hay không.
Nếu bốn năm trước, cô gặp Mộ Thừa thì sẽ thế nào? Lòng cô rất rõ ràng, Mộ Thừa là một người đàn ông hết sức ưu
tú, anh luôn toát lên một cảm giác kiên định trấn an người khác, nụ cười của anh, quan tâm của anh và lời nói của anh đều luôn ấm áp như vậy.
Nếu cô có thể chọn lựa lần nữa, cô nhất định sẽ chọn yêu một người đàn
ông như thế. Chỉ tiếc rằng, cô của ngày hôm nay đã mất hết năng lực làm
vợ, cô không còn cách nào để yêu được nữa. Đoạn tình yêu tai ương bốn
năm trước suýt nữa đã cướp đi sinh mệnh của cô. Cô không còn dám tin vào tình yêu thêm lần nào. Bởi vì, tình yêu chưa bao giờ thiên vị với cô...
"Mẹ Tô Nhiễm, mẹ sao vậy ạ?" Cách Lạc Băng thấy ánh mắt cô dại ra, sợ hãi phớt phớt tay trước mặt cô.
Tô Nhiễm chợt định thần lại, tay cô thả lỏng theo bản năng. Bức tranh thoáng chốc bị gió thổi đi.
"A, mẹ, bức tranh bay rồi..." Cách Lạc Băng hét to, khuôn mặt cô bé mếu máo.
"Băng Nựu đừng khóc. Con ngoan đứng yên ở đây. Mẹ tìm bức tranh về cho con."
Tô Nhiễm biết bức tranh này rất quan trọng với Băng Nựu, vội vàng dỗ
dành cô bé vài câu, rồi chạy đi tìm bức tranh.
Bức tranh không
biết đã bay đi đâu, không thấy bóng dáng đâu cả. Tô Nhiễm thẳng theo
hướng gió, ngay cả đường lớn cô cũng đi tìm. Cô chỉ sợ bức tranh rơi vào khu đỗ xe ven đường, vì vậy cô liền tìm kiếm từng chiếc từng chiếc.
Một chiếc xe MPV đã đậu bên đường từ rất lâu chậm rãi đóng cửa sổ lại.
Kiếng thủy tinh màu tối ánh lên đường nét lạnh lùng và cương nghị trên
gương mặt anh. Trên tay anh chính là bức tranh gia đình vừa bị gió cuốn
bay. Khuôn mặt tươi cười của một gia đình ba người chiếu thẳng vào mắt
anh, hệt như cảnh tượng anh thấy bên vòng xoay ngựa gỗ ngày hôm qua…