Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 5 - Chương 20: Về Bán Sơn



Quý Hâm Dao đánh thùm thụp vào người anh, vừa khóc vừa gào thét: "Được thôi, anh tới đánh tôi đi. Anh dám đánh tôi, tôi sẽ tố cáo anh có khuynh hướng ngược đãi. Đến lúc đó, tôi sẽ xem làm sao tòa án phán xét quyền nuôi con bé cho anh!"

"Đi ngay!" Mộ Thừa mất hết nhẫn nại, vốn dĩ anh thấy hơi áy náy với cô ta nhưng bây giờ đã không còn, anh mở cửa đẩy thẳng cô ta ra ngoài.

Ai ngờ, An Tiểu Đóa vừa vặn đứng ngoài cửa, đang định giơ tay nhấn chuông, trông thấy cảnh này cô ngạc nhiên trợn to hai mắt...

"Hay quá, Mộ Thừa, anh rất lợi hại, không làm gì cũng có người chủ động tới tìm!" Quý Hâm Dao oán hận, nhanh như chớp tát An Tiểu Đóa một cái, gò má An Tiểu Đóa đỏ bừng một bên, cô thảng thốt!

"Quý Hâm Dao, cô quá đáng lắm!" Mộ Thừa phẫn nộ hét to, kéo An Tiểu Đóa đến bên cạnh.

An Tiểu Đóa bụm mặt, cái tát tai giáng xuống làm cô hơi choáng váng, đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Quý Hâm Dao khóc lóc trách móc, gần như đào bới tổ tiên ba đời của Mộ Thừa lên chào hỏi một lần, nhân tiện chụp danh hồ li tinh cho An Tiểu Đóa rồi mới bỏ đi.

Chờ mọi thứ bình ổn trở lại, Mộ Thừa áy náy nhìn An Tiểu Đóa. Anh để cô vào nhà ngồi, vội vàng đi lấy đá lạnh.

An Tiểu Đóa như tỉnh dậy từ trong mơ, đảo mắt nhìn đồ đạc bể tan tành xung quanh, cô vừa nghĩ có thể do Mộ Thừa gây nên, liền khó khăn nuốt nước bọt, bắt chuyện với anh: "Bác sĩ Mộ, vợ trước của anh... rất có sức tàn phá."

Mộ Thừa sửng sốt, dở khóc dở cười.

***

Buổi xã giao kéo dài đến hơn một giờ, bóng đêm ngoài cửa sổ đã nhuộm đầy ánh đèn lộng lẫy.

Tuyển cử nhiệm kì mới dường như cung cấp cái cớ tốt cho những buổi xã giao, tụ tập kiểu này. Trên bàn rượu, người nhã nhặn lịch sự uống say khướt. Thân phận, địa vị và hình tượng đều tan thành bọt nước. Nhưng cũng đúng, quan chức cấp cao thì thế nào? Chẳng phải cũng là con người sao? Chỉ cần đóng cửa phòng, ai biết ai thế nào?

Mọi người tham gia buổi xã giao hôm nay đều là quan chức cấp cao, các ông trùm thuộc giới tài chính thường xuyên đi lại với Lệ Minh Vũ. Nhiệm kì mới cũng được, tái đắc cử cũng được, ở mức đọ nào cũng đều là mạng lưới của tiền tài hợp lại.

Sau khi nhận điện thoại của cảnh sát, Lệ Minh Vũ giơ tay xem đồng hồ, mười một giờ rưỡi. Buổi tiệc này đã kéo dài gần ba tiếng, uống rượu chỉ là việc phụ, việc chính là tạo dựng quan hệ giữa giới tài chính và chính trị. Chẳng bao lâu sau, Đồng Hựu từ phòng tiệc đi ra, đưa khăn ấm cho Lệ minh Vũ, nói, "Bộ trưởng, mọi người ở bên trong chờ anh."

Lệ Minh Vũ cầm khăn lau sơ mặt, tỉnh táo hơn một chút, thản nhiên nói, "Cậu khẳng định Trần Nhật Đông là con riêng của bộ trưởng Hạ?

Trình Nhật Đông, trong đám lưu manh gọi là "anh Đông", chính là người đàn ông có ý đồ cường bạo Tô Nhiễm hôm qua. Thực ra, năm tên đó không phải băng đảng xã hội đen, chỉ là dám dựa vào gia thế gây chuyện sinh sự, an chơi trác táng mà thôi. Những con người không được dạy dỗ đàng hoàng sẽ coi trời bằng vung. Vừa rồi, cảnh sát gọi báo tin, Trình Nhật Đông trước đây đã có tiền án, từng cưỡng bạo hai thiếu nữ vị thành niên. Người nhà nạn nhân từng báo án, nhưng về sau chẳng giải quyết được gì, Trình Nhật Đông cũng được nộp tiền bảo lãnh.

Đồng Hựu nghe xong, gật đầu, "Em đã điều tra kĩ càng, Trình Nhật Đông là con riêng của bộ trưởng Hạ, là con của ông ta với tình nhân ông ta bao dưỡng. Trước mặt người ngoài đều giả bộ không quen biết, nên không ai nắm được mối quan hệ này."

Lệ Minh Vũ mỉm cười, rút một điếu thuốc từ hộp, vừa định châm, chợt nhớ tới điều gì đó, liến tắt lửa, kẹp thuốc giữa hai ngón tay chơi đùa, "Đem món quà trịnh trọng này tặng bộ trưởng Hạ có bị coi là hối lộ không nhỉ?"

Đồng Hựu cũng cười, "Món quà trịnh trọng này e rằng sẽ dọa ông già đó hoảng sợ."

"Ông ta già rồi, tôi cũng thay ông ta lo nghĩ đến vấn đề sức khỏe, ông ta cần nghỉ ngơi rồi, giống như...Hòa Tấn Bằng năm đó. Chỉ tiếc còn sót một người." Lệ Minh Vũ từ tốn cất giọng, ném thẳng điếu thuốc vào thùng rác. Chính xác, còn sót một người, người đó là Tô Ánh Vân.

Đồng Hựu lặng thinh, anh biết Lệ Minh Vũ ẩn giấu một bí mật, nên không tò mò hỏi nhiều. Thấy Lệ Minh Vũ ném thuốc vào thùng rác, anh cảm thấy kì lạ, mấy ngày nay không thấy Lệ Minh Vũ hút thuốc, chẳng nhẽ cai thuốc sao?

Đúng lúc này, cửa phòng bị vài người đẩy ra, sắc mặt ai nấy đều đỏ như gấc, có vẻ đã uống kha khá. Vài đồng liêu tiến lên khoác vai Lệ Minh Vũ, ánh mắt lờ đờ: "Bộ trưởng Lệ, tửu lượng của cậu tốt quá, sao bây giờ? Chúng ta đổi chỗ uống tiếp chứ? Mấy người bên Tiểu Trang đã đặt chỗ, cam đoan đêm nay sẽ khiến cậu thoải mái. Đi nào."

Tiểu Trang là một thương nhân có tiếng trong giới tài chính, những người này thích gọi là Tiểu Trang.

Tiểu Trang cũng chuếnh choáng bước tới, ưỡn bụng bia, cười toe toét: "Bộ trưởng Lệ, còn thiếu có mỗi mình anh, đêm nay đừng để mọi người mất hứng nữa."

Lệ Minh Vũ hiểu ý nghĩa câu nói "đổi chỗ khác uống tiếp", anh cười cười, kéo tay đang khoát trên vai anh rời qua người Tiểu Trang, bình thản nói: "Trang tổng, mọi người thích là được rồi, tôi không đi đâu."

"Đừng mà, bộ trưởng Lệ, cần tôi phải nói rõ sao?" Trang tổng cười mờ ám, nhỏ giọng: "Qua bên đó mấy em tướng tá cực kì nóng bỏng, phục vụ khỏi chê, lần trước mấy người ở bên trong nếm thử, phải nói là không thể nào quên được. Anh đi đi, tôi sẽ kêu mấy em cùng hầu hạ anh, đảm bảo anh sẽ khoái, được không?"

Đồng Hựu đứng cạnh buồn chán vuốt mũi, chuyện thế này nhìn riết rồi quen mắt.

Lệ Minh Vũ vẫn cười như trước: "Không được, vợ tôi quản rất chặt. Lỡ cô ấy phát hiện thì tôi thê thảm lắm. Trang tổng, anh đừng hại tôi." Cái gọi "bên đó" thực ra là một nơi trăng hoa. Bởi vì ông chủ đứng đằng sau nơi đó là người trong giới chính trị và kinh tế, nên nơi này không dành cho người ngoài, chỉ tiếp đãi nhân vật có máu mặt. Những cô gái phục vụ ở đó đều tuyển chọn kĩ càng, gọi bừa một người cũng có bằng cấp, học lực không thấp, biết nói ít nhất bốn thứ tiếng, có thể bàn luận từng lĩnh vực với mọi kiểu người khác nhau. Thời buổi này, làm gái cũng phải có trình độ.

Trang tổng nghe vậy, lộ vẻ tiếc nuối, "Bộ trưởng Lệ, trước đây anh hiếm khi đề cập chuyện và xã. Không phải anh nói có lệ với chúng tôi chứ?"Ai cũng biết chuyện bộ trưởng Lệ đã kết hôn là sự thật. Chiếc nhẫn trên ngón áp út không thể là mang cho có, nhưng anh chưa bao giờ đề cập đến cuộc sống cá nhân, càng không nhắc đến vợ của mình. Hôn nhân của anh lan tràn tin xấu suốt mấy năm qua, nhưng người trong cuộc không hề thích, đương nhiên họ cũng không để tâm.

"Hôm nào tôi sẽ để mọi người gặp mặt, giờ trễ rồi, mọi người cũng nên giải tán." Lệ Minh Vũ xem giờ, thần sắc lộ rõ vẻ lo lắng, miễn cưỡng nói chuyện.

Mọi người thấy anh không hứng thú tham gia, cũng tùy tiện bỏ qua.

Đợi mọi người về hết, Đồng Hựu còn chưa hỏi anh muốn đi đâu, Lệ Minh Vũ đã ra lệnh, "Lập tức lấy xe qua đây, về Bán Sơn."

Đồng Hựu ngây ngẩn, vội vàng bấm thang máy xuống thẳng tầng đổ xe.

Vầng trăng nơi phố xá ngập tràn sắc dịu dàng, dù nhuộm đầy hơi thở mờ tối, nó vẫn dịu dàng như thường. Ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống mọi ngõ ngách trong thành phố. Ánh trăng rộng rãi công bằng hắt sáng nơi giàu có, nghèo khổ, vui sướng, bi thương, chán chường.

Trong phòng, An Tiểu Đóa dựa người vào đầu giường, Cách Lạc Băng nằm trong lòng cô, lặng thinh nghe kể chuyện cổ tích. Một hồi sau, đợi An Tiểu Đóa kể hết, cô bé không kìm được cất giọng hỏi, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó à, hoàng tử và công chúa sống vui vẻ hanh phúc mãi mãi." An Tiểu Đóa kể hết chuyện Andersen, nghiêng đầu nhìn cô bé hiếu kì trong lòng.

Cách Lạc Băng cũng nghiêng đầu nhìn cô, suy nghĩ một lát, cau mày, "Hoàng tử và công cháu mỗi ngày đều sống vui vẻ sao dì?"

"Ừ."

"Vậy hoàng tử và công chúa không cãi nhau sao?"

"Điều này...." An Tiểu Đóa ngẫm nghĩ, "Có thể là vậy, thỉnh thoảng cũng sẽ bất đồng ý kiến mâu thuẫn với nhau."

Cách Lạc Băng chu miệng, "Vậy vì sao kết thúc truyện cổ tích luôn viết hoàng tử và công chúa sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau mãi mãi? Nếu rốt cuộc hoàng tử và công chúa sống không hạnh phúc, người khác làm sao biết?"

An Tiểu Đóa bị hỏi đến ngớ người, nghiền ngẫm hồi lâu vẫn không nghĩ ra đáp án chính xác, cô cười ôm Băng Nựu, "Băng Nựu, con còn nhỏ đã nghĩ đến vấn đề sâu sắc thế này, xem ra dì phải suy nghĩ kĩ hơn rồi." Nói xong, cô xoa đầu cô bé, "Vậy con chuyển hết vấn đề khó khăn qua dì đi. Băng Nựu cũng nên ngủ rồi phải không? Sáng mai con còn đi nhà trẻ nữa."

Cách Lạc Băng vẫn chu miệng không nói chuyện, buồn bã cụp mắt xuống.

"Con sao vậy?" An Tiểu Đóa nhẹ giọng hỏi.

"Con không sao." Cách Lạc Băng nũng nịu trả lời, giọng cô bé nghe có vẻ ủ rũ.

An Tiểu Đóa tưởng chuyện hôm nay dọa cô bé sợ hãi, ôm lấy cô bé vào lòng, dịu dàng nói: "Băng Nựu có gì khó chịu, cứ hỏi dì đi."

Cách Lạc Băng liếm môi, nói, "Con không muốn đi nhà trẻ."

"Tại sao?"

"Bởi vì các bạn khác đều có mẹ tới đón, con không có mẹ, các bạn chê cười con. Ngày mai cô giáo còn kêu dẫn mẹ đến dự giờ học thủ công nữa cơ." Cách Lạc Băng nghẹn ngào.

An Tiểu Đóa nhìn cô bé xót xa, ôm chặt cô bé vào lòng, không biết nên dỗ dành cô bé thế nào, trầm mặc hồi lâu, cố nén chua xót xuống cổ họng, khẽ nói: "Băng Nựu có mẹ mà, ai nói Băng Nựu không có mẹ."

Cách Lạc Băng ngẩng đầu dậy từ lòng cô, ánh mắt ngập tràn sợ hãi, lắc đầu, "Cô đó không phải mẹ con, cô đó đáng sợ lắm, cô đó còn lớn tiếng la con nữa đó." Nói một hồi, ôm chặt An Tiểu Đóa, "Con thích mẹ Tô Nhiễm, thích dì, không thích cô đó đâu."

An Tiểu Đóa đau nhói tim, dịu dàng xoa đầu cô bé, "Con yên tâm, dì không để người khác bắt nạt con đâu. Ngày mai, dì và con cùng học giờ thủ công được không?"

"Thật không dì?" Cách Lạc Băng mừng rỡ mở to hai mắt.

"Đương nhiên rồi, hơn nữa hai dì cháu ta còn phải làm một tác phẩm siêu cấp vô địch, hù các bạn khác hoảng sợ, xem các bạn đó có nói lung tung nữa không." An Tiểu Đóa khua tay một cái, hứa với cô bé.

"Yeah..." Cách Lạc Băng vui vẻ nhún nhảy trên giường.

Dỗ Cách Lạc Băng phấn khởi ngủ xong, An Tiểu Đóa đứng dậy tắt đèn, cô ngẩng đầu lên thấy Mộ Thừa đứng ngay cửa phòng Băng Nựu. Cảnh tượng vừa rồi cũng đập hết vào mắt anh.

Trong phòng khách.

Mộ Thừa cầm hộp y tế, thuần thục bôi thuốc lên vết cước trên gò má An Tiểu Đóa, so với vừa nãy, gương mặt cô đã bớt sưng phù, vết đỏ cũng mờ dần, chỉ còn lại một vệt mờ nhạt do móng tay Quý Hâm Dao quẹt xước.

Mùi hương dễ ngửi vấn vít quanh hơi thở của An Tiểu Đóa, cô ngắm Mộ Thừa tập trung xử lý vết thương, lại nhớ tới dáng anh cẩn thận tỉ mỉ khi ỏ bệnh viện, trái tim cô không ngừng đập dồn dập. Ông trời ơi, đừng để tim cô đập nữa, nó sắp bật tung ra ngoài rồi.

Cô không ngờ có ngày cô cũng được gần gũi Mộ Thừa như lúc này. Anh như một vị thần ôn hòa tao nhã, điệu bộ cử chỉ của anh luôn khiến cô bối rối. Tuy tình huống hôm nay hết sức rối ren, nhưng không hề ảnh hưởng hình tượng của anh trong lòng cô. Ngược lại, cô còn có dịp chứng kiến mộ mặt khác sống động của anh.

Trong lúc này, Mộ Thừa vô số lần xin lỗi cô, từ đôi mắt của anh cảm nhận được sự áy náy, nhưng đến tận hôm nay cái cô muốn không phải là lời xin lỗi của anh. Xử lý vết thương xong, Mộ Thừa đem vài quyển sách thật to đến trước mặt cô, nhẹ giọng: "Những tài liệu này có thể giúp em thi vào khoa ngoại thần kinh."

An Tiểu Đóa cầm một quyển sách lật ra xem, khẽ reo lên, "Tất cả đều có chú thích ạ?" Hôm nay, cô cố lấy hết dũng khí đến tìm anh, viện cớ nhờ anh chỉ dạy ôn tập. Gần đến cuộc thi chuyển khoa, qua khoa mới đương nhiên phải tìm thầy dạy trước. Cô đã xác định Mộ Thừa làm thầy của mình.

"Thông thường phái nữ đều không muốn làm ở khoa ngoại, vì giải phẫu có tính phiêu lưu, áp lực lớn, hiếm ai xông xáo giống em lắm, cho nên anh sẽ dốc hết sức giúp em." Mộ Thừa tranh thủ lúc cô kể chuyện cổ tích cho Băng Nựu, viết chú thích quan trọng giúp cô ôn tập.

An Tiểu Đóa nhìn khuôn mặt anh dưới ánh đèn, trái tim cô đập rộn nhịp. Tuy cô biết người anh yêu là ai, nhưng vẫn bị anh hấp dẫn. Tình yêu chính là một liều thuốc độc, ta càng muốn trốn tránh thì các vô phương trốn chạy. Cô điên rồi thì phải? Chắc là vậy nên cô mới cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh, dù chỉ là tình yêu đơn phương.

"Vậy em...sau này có thể hỏi anh bất cứ lúc nào không?"

Mộ Thửa nở nụ cười ấm áp như nắng xuân, "Tất nhiên rồi, đã muốn làm ở khoa ngoại thần kinh, thì khi cần thiết em có thể đến phòng phẫu thuật hỏi. Như vậy sẽ giúp em rất nhiều khi thi."

"Hay quá, cảm ơn anh!" An Tiểu Đóa vui mừng, quên cả ngại ngùng kéo cánh tay anh, chốc lắt sau cô mới sực nhớ ra, vội vàng thu tay lại.

Mộ Thừa không để ý, cười biết ơn, "Anh phải cám ơn em mới đúng chứ. Còn nữa, Tiểu Đóa, ngày mai anh theo Băng Nựu học thủ công được rồi. Đừng để ảnh hưởng đến giờ giấc của em." Anh không muốn làm phiền cô.

An Tiểu Đóa cắn môi, đảo mắt một vòng, "Anh không phải mẹ của Băng Nựu, lẽ nào anh muốn con bé tiếp tục bị bạn học chê cười? Còn nữa nha, em từng gặp cô giáo của nhà trẻ đó rồi, hình như cô ấy rất mê trai, vừa thấy anh là mắt cô ấy sáng trưng à, ngày mai anh đi chẳng khác nào rơi vào hang sói đâu. Nên thôi, cứ để em đi cho."

Mộ Thừa lắc đầu bất đắc dĩ, sao lại khoa trương như vậy.

"Tiểu Đóa dù thế nào anh cũng cám ơn em." Khi ở Paris, mỗi lần đón Băng Nựu đều là Tô Nhiễm, nên Băng Nựu không bị trêu chọc là không có mẹ. Hơn nữa, những ông bố, bà mẹ đơn thân ở nước ngoài cũng không hiếm, nên trong nhà trẻ không hề bị pha trò. Sau khi về nước, mọi chuyện lại không giống như vậy.

An Tiểu Đóa cười thoải mái, khe khẽ đáp lời: "Sau này, anh là thấy của em, coi như em biếu quà trước vậy."

Về Bán Sơn tiện đường đi ngang qua phòng làm việc của Tô Nhiễm. Lệ Minh Vũ bảo Đồng Hựu dừng xe, anh đi đến trước cửa phòng làm việc, bấm chuông một lúc, anh lại quay về xe, nhàn nhạt ra lệnh: "Về thẳng Bán Sơn."

Đồng Hựu không biết anh đang làm gì, cũng không hỏi nhiều, đạp ga phóng đi. Suốt đường đi, vài lần anh nhìn qua cửa kính đều thấy Lệ Minh Vũ thường xuyên giơ tay xem đồng hồ, có việc gấp ư? Không nghe anh nhắc đến mà.

Ánh trăng bao phủ căn biệt thự rộng lớn tối om không một ánh đèn. Căn biệt thự yên lặng đến khác thường, tựa như bóng tối nuốt chửng hoặc như hòa vào màn đêm. Lá cây xung quanh xào xạc lay động, cả con đường đều tĩnh mịch đầy đáng sợ.

Lúc đến gần biệt thự, Lệ Minh Vũ bất ngờ bảo Đồng Hựu dừng xe. Đồng Hựu vội vàng đạp phanh, Lệ Minh Vũ bước xuống xe, sai Đồng Hựu lái xe đi. Đồng Hựu không hiểu nhưng vẫn nghe theo. Xe rời xa biệt thự, chỉ chừa lại tiếng hít thở trong không gian tĩnh lặng.

Anh đứng lặng trong màn đêm, bóng lưng to lớn cứng đờ, cơn gió nhẹ thổi bay tóc trên trán anh, ánh mắt anh trầm tĩnh dần nhuộm đầy giá lạnh và...cô đơn. Biệt thự không sáng đèn, cô vẫn chưa về.

Khi ở tiệc xã giao, anh đột nhiên nhớ đến Tô Nhiễm đánh mất chìa khóa, lòng anh bất giác rối bời. Ngay cả khi trò chuyện với đồng liêu, họ cũng nhận ra anh phiền muộn. Mọi thứ với anh đều như tan thành mây khói. Cô không có chìa khóa, không vào nhà được, nên sau khi kết thúc tiệc xã giao, anh liền sai Đồng Hựu chạy xe về ngay. Khi đi ngang qua phòng làm việc, anh còn cố ý đến trước cửa nhìn thoáng qua, nhưng không nhìn thấy cô ở đó.

Biệt thự tĩnh mịch, không chút hơi người. Anh đánh mất toàn bộ dũng khí bước lên trước, càng tới gần trái tim anh càng không ngừng giằng co, tự hỏi. Anh lo sợ Tô Nhiễm sẽ ở bên cạnh Mộ Thừa...

Cảnh tượng ban ngày như con dao vô tình găm vào tim anh, tới bây giờ vẫn nhoi nhói đau đớn. Nụ cười của cô đầy ấm áp tươi mát, nhưng ngày hôm nay của bốn năm sau, anh đã không còn thấy cô cười như vậy.

Anh biết tâm tư mình hoảng loạn nhưng không cách nào xua tan khỏi đầu.

Khi tối tăm bao trùm biệt thự, anh bất giác lo sợ, anh lo sợ... mình sẽ đánh mất.

Mây đen che khuất vầng trăng, thả ra một mảnh tối tăm.

Lệ Minh Vũ bước dọc theo con đường nhỏ dẫn đến cửa biệt thự, nhưng không ngờ một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vang lên, "Anh về rồi."

Thanh âm bất thình lình dọa anh giật nảy người, anh cúi đầu nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn chìm trong màn đêm. Anh tiện ta mở đèn ngoài cửa, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào gương mặt mịn màng của Tô Nhiễm. Cô không kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột, giơ tay che mắt, anh sửng sốt tắt đèn đi.

Đôi mắt nhanh chóng thích nghi với bóng tối, cơn gió xua tan mây đen, ánh trăng lại chiếu sáng mặt đất lần nữa. Nương theo ánh trăng hiền dịu, Lệ Minh Vũ mới thấy rõ cảnh trước cửa. tô Nhiễm như chú chim bé nhỏ ngồi xổm ở đó, hai tay ôm chân, cuộn người thành một cái bóng lặng tiếng. Cô rất nhỏ nhắn, gần như vùi mình vào bóng đêm. Nếu cô không lên tiếng, có lẽ anh đã không nhìn thấy cô.

Đáy lòng cô đơn trống trải bỗng chứa chan niềm vui to lớn. Nỗi kích động và niềm vui không ngôn ngữ nào diễn tả được anh chưa bao giờ trải qua. Cô không đi nơi khác, càng không ở nhà Mộ Thừa, cô chỉ ở cửa chờ đợi, lặng lẽ chờ anh trở về. Ý nghĩ này như cơn sóng khuấy động khắp cõi lòng Lệ Minh Vũ, anh cảm thấy mỗi tế bào đều đang kêu gào, sục sôi.

Trông thấy anh ngẩn ngơ ngay cửa nhìn cô, Tô Nhiễm dụi mắt, ngước đầu đối diện với anh, anh bị sao vậy? Sắc mặt anh là lạ, ánh mắt cũng lạnh lùng, cô cục cựa người nhưng do ngồi xổm quá lâu, hai chân cô tê rần. Cô qua loa cẩu thả mãi cũng thành thói quen, đến biệt thự cô mới sực nhớ mình quên chìa khóa, cô vốn định quay về phòng làm việc, nhưng lại thôi. Lệ Minh Vũ vui buồn thất thường, cô không muốn dây thêm vào anh.

Cô cựa quậy muốn đứng dậy nhưng mãi vẫn không được, thấy anh vẫn hững hờ đứng đó nhìn cô từ trên cao xuống, thở dài bất đắc dĩ, "Có thể kéo tôi lên không?"

Lệ Minh Vũ lúc này mới hoàn hồn, cố gắng đè nén một loại tình cảm khó hiểu, ánh mắt anh lại trầm tĩnh che kín tâm tư rung động, kéo cô dậy, bình thản hơi, "Em chờ ở cửa bao lâu rồi?"

"Không lâu lắm. Mới ba tiếng à." Cô cố tình nói vậy, nhéo nhéo chân tê dại, cảm giác tê tê thoáng lan tràn. Cô sợ cảm giác này, nhất thời cô đứng chết trân tại chỗ. Cô biết bộ dạng bản thân rất chật vật, chắc anh thấy hả hê lắm? Nếu biết trước anh sẽ về trễ như vậy, cô sẽ không ngốc nghếch ngồi đợi. Trời ơi, hơn ba giờ cơ đấy.

Khóe miệng Lệ Minh Vũ cố gắng nén cười, xoay người mở cửa, rồi im lặng bế cô vào nhà.

***

Lệ Minh Vũ tắm xong, Tô Nhiễm mới vào phòng tắm. Cô ngâm mình trong bồn tắm lớn, bọt nước mềm mại nhẹ nhàng mơn trớn làn da cô. Cũng may bây giờ đang là mùa hè, nếu là mùa đông thế nào cô cũng chết cóng.

Nhớ tới cảnh trước cửa, có lẽ anh đi dự tiệc, trên người anh vẫn vương vấn mùi rượu, nhưng xem chừng anh không say. Thấy cô đợi bên ngoài ba tiếng đồng hồ, đêm nay chắc anh sẽ không tra hỏi.

Đợi cô bước ra từ bồn phòng tắm, khi cô đẩy cửa vào, cô bất giác sửng sốt.

Lệ Minh Vũ không ở thư phòng, anh vấn khăn tắm dựa người vào đầu giường, bắp đùi cường tráng duỗi thẳng lộ vẻ gợi cảm cuốn hút, nửa người trên vẫn còn đọng nước, làn da màu đồng dưới ánh đèn càng thêm sáng bóng. Ông trời ơi, ánh mắt cô chưa bao giờ tốt được như lúc này, cô không mang kính mà vẫn thấy rõ rang như thế. Lúc này, cô thà rằng thị lực của mình kém đi.

Trái tim cô đập mạnh liên hồi. Nguyên nhân thứ nhất là vóc dáng của anh quá đẹp, thứ hai là vì... khoảnh khắc này, anh đang táy máy chiếc điện thoại mà Mộ Thừa mua cho cô, vẻ mặt anh điềm tĩnh đến đáng sợ.

Trái tim cô bỗng đập mạnh một nhịp, Tô Nhiễm hơi chột dạ, nhưng bản thân cô lại nhanh chóng bị sợ hãi trấn áp, chột dạ? Sao cô phải chột dạ?

Thấy cô trước cửa, Lệ Minh Vũ ngẩng đầu nhìn, "Em tắm xong rồi?"

"Ừm."

Lệ Minh Vũ đặt điện thoại sang bên, nhàn nhạt cất giọng, "Qua đây."

Cô hít sâu một hơi, chậm rãi đến bên giường, anh đưa tay léo cô lại bên giường, ôm cô vào lòng, lặng thinh không nói tiếng nào. Yên lặng sẽ khiến tâm tình thư thái, nhưng quá mức yên lặng sẽ khiến tâm tư bất an.

Hồi lâu sau, cô vô thức ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt và ánh mắt anh điềm nhiên như không, bất an trong lòng cô bất giác trào dâng. Từ tồi qua đến giờ, thái độ và vẻ mặt của anh đều vượt ngoài khả năng tưởng tượng của cô. Cô nghĩ anh sẽ nổi giận, hay đối xử lạnh nhạt với cô, giống lời anh nói, anh thấy Mộ Thừa chạm cô, thế nhưng vì sao anh không nổi giận?

Lệ Minh Vũ là một người đàn ông quá khó hiểu. Con người anh sâu hun hút như đại dương bao la, càng đến gần càng đáng sợ, không thể đoán được suy nghĩ của anh. Giữa lúc cô đang suy nghĩ miên man, anh đột nhiên lên tiếng, "Mới mua điện thoại?" Anh không nhìn cô, chỉ cố gắng để giọng của bản thân bình thản, bình thản giống thường ngày, nhưng trái tim anh lại vô cớ nhộn nhạo. Giây phút này anh mong cô sẽ nói thật, chính miệng cô nói cho anh biết điện thoại này do Mộ Thừa tặng, chính miệng cô nói anh biết cô không muốn nhận, chính miệng cô nói cho anh biết... cô đợi ngoài cửa ba tiếng chỉ vì chờ anh về nhà.

Cơ thể nhỏ nhắn tựa vào lòng anh thoáng chốc cứng ngắc, cô liếm môi, dốc sức đè nén lo lắng và nỗi sợ vô cớ trong lòng, cố gắng giữ giọng nói của bản thân mình bình thường hơn, cô khẽ "Ừm" một tiếng.

"Tự mua?" Anh cúi đầu nhìn cô, tiếp tục hỏi.

Tô Nhiễm vô thức ngẩng đầu, đã thấy ánh mắt anh như hai tia sáng sắc bén xuyên thấu suy nghĩ của cô. Cô cân nhắc xem có nên nói thật hay không. Tô Nhiễm nuốt nước bọt, cụp mắt xuống, cố hít thở bình thường, "Tự mua". Chẳng nhẽ lại nói Mộ Thừa tặng ư? Điên rồi, cô mà nói ra đêm nay chết thế nào cô cũng chẳng biết. Anh biết chưa nhỉ, chắc chắn anh chưa biết đâu.

Lệ Minh Vũ nhìn chằm chặp gương mặt cô, trái tim nhất thời lạnh lẽo một mảnh, nỗi thất vọng to lớn thay thế hoàn toàn niềm vui sướng khi vừa vào cửa. Anh vẫn bất động nhìn cô, hàng mi dài che khuất đôi mắt cô, nhưng không cách nào giấu trọn nội tâm hoảng loạn. Cô vẫn chọn lừa dối anh.

Cảm nhận bầu không khí thoáng bất an, Tô Nhiễm bất giác khẩn trương, thấy anh nhìn mình không chớp mắt, khóe miệng cô giật giật, gượng gạo nói: "Tôi, tôi ngủ trước."

Anh lại kéo người cô qua, điềm nhiên ra lệnh: "Hôn tôi."

Hả?

Tô Nhiễm trợn tròn mắt nhìn anh, anh chưa từng yêu cầu cô như thế này. Cô sững người, đôi môi run run, "Anh đùng như vậy..."

"Hôn tôi." Anh cắt ngang lời cô, lặp lại lần nữa, giọng anh nặng hơn, ánh mắt kiên trì không cho phép trái ý.

Một sức nặng va chạm vào lòng ngực cô, khiến hơi thở của cô trở nên gấp gáp, cô nhìn anh chần chờ, nhưng vô pháp cự tuyệt yêu cầu của anh, cô nhắm mắt, đôi môi đỏ mọng chạm nhẹ vào môi anh, mùi hổ phách thuộc về riêng anh và hương thơm thanh mát của sửa rửa mặt hòa quyện vào nhau, tạo nên một liều thuốc độc đầy cám dỗ. Cô lật đật rút về nhưng không thành công, anh đổi bị động thành chủ động, môi anh hạ xuống hôn cô thật sâu.

Cô há miệng thở dốc, lại bị anh bắt được, đầu lưỡi bá đạo tiến thẳng vấn vít lưỡi cô. Nụ hôn của anh hệt như con người anh, gia trưởng chiếm hữu, nhưng khi cô đau đớn ngân ngấn nước mắt lại hóa sang dịu dàng. Sự ngông cuồng của anh chuyển thành dây dưa yêu thương. Anh mút nhẹ môi cô, cuốn lưỡi cô trêu đùa, anh hơi nghiêng đầu, môi anh chầm chậm lướt khỏi môi cô, vùi khuôn mặt anh tuấn vào cổ cô.

"Đừng..." Sự dịu dàng của anh khiến cô hoang mang. Đây là cảm giác gì, giống y chang cảnh trong giấc mơ đêm qua. Trái tim cô theo động tác nhẹ nhàng của anh tan chảy, hoặc giống như vật gì đó xao động bóp nghẹt cô. "Đêm nay anh xã giao về trễ, chắc anh mệt rồi. Anh nên nghỉ ngơi."

Hơi thở của anh nặng nề phả vào tai cô, "Tôi có thể mệt hơn." Giọng anh trầm thấp nồng đậm lộ rõ ý đồ, tay anh đặt lên người cô tựa như loài rắn trườn đến khắp mọi nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể cô.

"Đừng..." Tô Nhiễm túm ngay bàn tay đang sờ soạng lung tung của anh, gương mặt cô đỏ bừng. Cô chưa thấy anh dịu dàng bao giờ nên cô sợ.

Cho đến nay, đối với việc yêu đương, Lệ Minh Vũ đều ép buộc cô. Tuy thân thể cô bị anh dùng cách thức kích tình này khai phá hết lần này đến lần khác, nhưng mỗi khi hoan lạc qua đi cô đều tự nhủ bản thân, tất cả chỉ do anh ép buộc, dù đến cuối cùng cô run rẩy sung sướng, cô cũng thuyết phục bản thân rằng cô không tự nguyện. Nhưng bất thình lình đối mặt với một Lệ Minh Vũ dịu dàng, cô hoàn toàn chùn bước, cô sợ mình sẽ trầm luân trong những cơn kích tình anh mang đến, hoàn toàn... lạc lỗi.

Lệ Minh Vũ cúi đầu quan sát cô, ngay lúc cô cho rằng anh sẽ nổi giận, anh lại bất ngờ thuận theo thả cô ra, giang tay ôm cô từ phía sau, môi anh mơn trớn vành tai cô, giọng điệu trầm mềm mỏng, "Được rồi. Vậy em nói thật với tôi, điện thoại này ai mua cho em, hmm?"

Tô Nhiễm khẽ thở dốc né tránh hơi thở nóng hực của anh quấy phá, trái tim cô run run bối rối theo lời anh nói. Sao anh lại vướng mắc với cái điện thoại này?

"Do tôi tự mua, tôi đã nói rồi mà."

"Vậy à?" Anh cong môi, xoay khuôn mặt cô sang đối diện với đôi mắt của anh, "Hình như hôm qua em mới đến ngân hàng báo mất thẻ, vậy tiền đâu ra em mua?"

Khuôn mặt cô bỗng trắng bệch.

"Tôi... tôi còn chút tiền mặt ở phòng làm việc." Cô cứng họng hồi lâu, mới nghĩ ra một lý do hoàn chỉnh trả lời anh.

"À." Lệ Minh Vũ tỏ vẻ tin tưởng gật đầu, lại cầm điện thoại, nhếch miệng.

Nụ cười của anh khiến cô phát hoảng, cô không biết anh có tin hay không. Tóm lại, vẻ mặt của anh làm cô bất an.

"Điện thoại này..." Anh nhìn cô, cô cố ý nhấn nhá kéo dài giọng, bắt gặp ánh mắt cô sợ sệt, giọng anh chuyển lạnh, "Nhìn rất đẹp."

Tô Nhiễm sững sờ, khẩn trương nơi đáy lòng dần dần tiêu tan, thầm thở phảo nhẹ nhõm.

"Lưu số điện thoại của tôi vào đi." Anh thả tay, điện thoại rơi vào lòng bàn tay cô.

Điện thoại nằm yên ắng trên tay cô giống như củ khoai nóng hôi hổi. Nghe anh nói vậy, cô ngơ ngác mở danh bạ, lưu thêm một dãy số bị anh ép buộc nhớ từng con chữ vào điện thoại, nhưng đến phần nhập tên, cô thoáng ngập ngừng, vô thức ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy ánh mắt anh nhìn cô thấp thoáng ý cười, cô vội cúi đầu đánh vào ba chữ "Lệ Minh Vũ".

Cô không thấy sắc mặt Lệ Minh Vũ thay đổi khi thấy ba chữ này.

"Có phải tôi nên cảm ơn em không đánh thành "Bộ trưởng Lệ" hay "Anh rể" không?"

Giọng anh có vẻ bực bội.

Bàn tay anh cầm điện thoại của Tô Nhiễm cứng đờ, ngẩng đầu nhìn anh, một lúc vẫn không nói nên lời.

Bộ dáng của cô đập vào mắt Lệ Minh Vũ lại biến thành cảm giác khác, dáng dấp nhỏ nhắn bất lực rung động trái tim anh. Anh cầm điện thoại, ném sang một bên, lãnh đạm cất tiếng, "Còn ngẩn ngơ gì nữa? Cởi đồ."

Một câu nói hoàn toàn phá tan ước mơ xa vời muốn ngủ một giấc ngon lành của cô, cô run rẩy cởi cúc áo ngủ. Khi áo ngủ trượt đến đầu vai, Lệ Minh Vũ dâng tràn nhiệt huyết, như loài lang sói hung ác thở dốc đặt cô dưới thân...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.