Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 6 - Chương 3: Bệnh Viện Tâm Thần Thanh Sơn



Thấy mẹ không vui, Tô Nhiễm lật đật lắc đầu, “Không phải, mẹ, mẹ hiểu lầm rồi.”

Tô Ánh Vân thở dài, “Chỉ cần con nhớ bài học của bốn năm trước là được. Nhưng nếu không nhớ, con hãy xem lại bệnh án của bản thân. Chị con bây giờ chết mê chết mệt Lệ Minh Vũ, mẹ không còn biết phải khuyên nó như thế nào.”

“Mẹ…” Giọng Tô Nhiễm bế tắc, khe khẽ cất tiếng: “Mẹ đừng lo, con tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ lần nữa.”

Tô Ánh Vân thấy cô không chịu đề cập nguyên nhân, cũng đành phải thôi, nhìn cô, lắc đầu bất đắc dĩ, “Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng. Nếu ông trời đòi công bằng, nên để nghiệp chướng này giáng xuống con. Tại sao cứ gây khó dễ với hai đứa con của con?”

“Mẹ, mẹ nói nghiệp chướng gì vậy ạ?” Tô Nhiễm không phải chỉ mới nghe lời này lần một lần hai, nhưng dáp án nhận được của mỗi lần đều không rõ ràng.

Tô Ánh Vân trầm mặc, mắt bà như đang quyết định gì đó nhưng nhanh chóng biến mất, “Không có gì đâu con. Nhiễm à, hôm nào mẹ muốn đến viếng mộ của ba con.”

Tô Nhiễm thảng thốt, lập tức gật đầu. Từ khi an táng ba cô đến giờ, mẹ cô chưa từng tới viếng mộ ông. Có lẽ gút mắc kết nhiều năm trong lòng bà đã tan biến.

***

Nắng chiều rực rỡ chiếu sáng đường phố, thời tiết mỗi lúc một nóng hơn, là cây xanh thăm thăm xào xạc đung đưa theo làn gió.

Họp xong, Lệ Minh Vũ và Đồng Hựu một trước một sau bước lên xe, bởi vì lần này họp rất gấp gáp nên Đồng Hựu phải kiêm thêm chức lái xe.

Hệ thống điều hoà trong xe vặn đến mức cao nhất, Lệ Minh Vũ cởi bớt hai cúc áo, dựa người vào ghế sau xe, day day khoé mắt đau xót. Một cuộc họp đầy giày vò kéo dài suốt bốn tiếng.

Đồng Hựu khỏi động xe, hỏi, “Bộ trưởng, về thẳng văn phòng ạ?”

Lệ Minh Vũ đang nhắm mắt, bỗng mở to, gio tay xem giờ, đồng hồ sang trọng lâm râm hắt sáng lên cửa sổ xe, anh thả cổ tay xuống, nghiền ngẫm chốc lát. Khi xe hoà vào làn đường, anh bình thản nói, “Đến Thanh Sơn đi.”

“Thanh Sơn?” Đồng Hựu lờ mờ, trong đầu không ngừng lùng tìm nơi gọi là Thanh Sơn.

Người đàn ông ngồi sau dường như hiểu sự thắc mắc của anh, vô cùng hảo tâm bổ sung, “Bệnh viện tâm thần, số 57, đường Hoài Bắc.”

Đồng Hựu nghe thấy, suýt lái xe đầm sầm vào cây…

***

Thiết kế đường Hoài Bắc rất quái dị, trước số 57 đều nằm trong nội thành, còn sau số 57 thì thuộc về ngoại thành. Nói cách khác, số 56 và 57 cách nhau bởi đường rừng dài tít tắp. không ai hiểu vì sao lại thiết kế như vậy.

Biết đâu không có nguyên nhân gì phức tạp, nhịp điệu thành phố quá nhanh, áp lực cuộc sống của mọi người rất lớn, sẽ có người làm loại chuyện buồn tẻ này?

Vì vậy khi Đồng Hựu nghĩ điều này, anh đã hỏi Lệ Minh Vũ. Lệ Minh Vũ cũng ngẫm nghĩ hồi lâu, mới lên tiếng trả lời, “Tôi cũng không rõ.”

Điều anh quan tâm không phải là kiến thiết đường xá, mà là bệnh viện tâm thần Thanh Sơn ở số 57. Hai ngày trước, anh đã gọi điện liên lạc với bác sĩ bệnh viện tâm thần, anh muốn tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân thật sự khiến Tô Nhiễm nằm viện năm đó. Đêm đó, anh luôn cảm thấy Tô Nhiễm ngập ngừng, nên chỉ có một cách duy nhất chính là đích thân anh đến tìm hiểu một chuyến.

Không ngờ bác sĩ từng tiếp xúc với Tô Nhiễm tham dự hội nghị ở nước ngoài, vừa về nước hôm nay. Do đó, anh họp xong bèn muốn đến gặp mặt.

Sở dĩ được gọi là bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, ngoài việc nằm gần dãy núi Thanh Sơn, mà còn vắt ngang qua đường rừng. Bệnh viện này thuộc vùng ngoại ô thanh bình, trái ngược hoàn toàn với nội thành náo nhiệt.

Được người đi đường chỉ dẫn, xe chạy thẳng một mạch về phía đông. Hàng chữ lớn “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn” sáng loáng đập vào mắt Lệ Minh Vũ.

Đồng Hựu ngồi yên trong xe. Lệ Minh Vũ bước xuống, đóng cửa xe, quan sát toà nhà trước mắt.

Đây là một toà nhà theo phong cách Baroque, chiếm phần lớn diện tích là bãi cỏ và vườn hoa ở mặt trước và mặt sau. Sau khi đăng ký, anh đứng chờ ngoài cổng, toà nha che lấp mảng lớn ánh sáng mặt trời, bao trọn cả người anh trong bóng râm, vừa nghĩ Tô Nhiễm từng ở nơi này, lòng anh bỗng chua xót.

Một nhân viên mặc áo blouse trắng mau chóng đi ra, thấy Lệ Minh Vũ liền cười, vội vàng dẫn anh vào trong. Ở đây, không giống bênh viện, người ngoài không thể tuỳ tiện đi vào, trừ phi là người nhà, nhưng điều này cũng cân nhắc theo bệnh trạng. Dù sao ngoài nhân viên làm việc ở bên trong ra, thì toàn bệnh nhân tâm thần, nên để phòng ngừa việc phát sinh ngoài ý muốn, quy định ra vào rất nghiêm ngặt.

Đây là lần đầu tiên Lệ Minh Vũ đến bệnh viện tâm thần, làm việc nhiều năm trong giới chính trị, anh từng thăm hỏi không ít nơi lạ lùng, nhưng bệnh viện tâm thần vẫn là nơi anh chưa đến bao giờ.

Trên bãi cỏ lác đác vài người mặc đồng phục bệnh nhân đi tới đi lui, bắt gặp người ngoài cũng nhắm mắt làm ngơ. Đi hết bãi cỏ đến hành lang, anh phát hiện bệnh nhân nơi này đông hơn, có cả nam lẫn nữ, cả già lẫn trẻ, có người đang cười, cũng có người đang khóc.

Lệ Minh Vũ theo sau, độ nhiên bị một cụ già kéo tay, anh xoay đầu nhìn, liền đối diện với khuôn mặt nhăn nheo, người ông ta bốc mùi là lạ, đầu trọc lóc, cười ngoác miệng với anh: “Chào mừng cậu đến với địa ngục.”

Lệ Minh Vũ sửng sốt, đứng yên tại chỗ, sống lưng bỗng dưng lạnh toát.

Địa ngục, ở đây đúng là địa ngục! Đây là môi trường mà người bình thường và không bình thường cùng tồn tại, nhìn đông đảo bệnh nhân trước mắt, anh bỗng cảm thấy ngột ngạt, Tô Nhiễm cũng từng là một thành viên trong địa ngục.

Nhân viên đi phía trước ngoảnh đầu thấy vậy, bàn quay lại, cười với Lệ Minh Vũ: “Bộ trưởng Lệ, bác Trương không làm hại ai đâu. Nếu không có gì, mời anh đi theo tôi.”

Lệ Minh Vũ rút tay ra, vô thức gật đầu, theo kịp nhân viên dẫn đường. Khi đi ngang qua một chỗ, anh bất giác lướt mắt nhìn một nữ bệnh nhân trong sân đang quay mặt về phía cây cổ thụ, vừa nói chuyện vừa vỗ nhẹ thân cây, cảnh này khiến người bình thường cảm thấy sợ hãi bội phần.

Anh hít sâu, hình bóng Tô Nhiễm vô tình hiện lên, có lẽ cô cũng từng làm như vậy. Thang máy dừng nơi tầng năm, ánh nắng đổ bóng xuống mặt kính, Lệ Minh Vũ mới tìm lại được cảm giác bình thường.

Bác sĩ từng tiếp xúc với Tô Nhiễm chờ trong phòng làm việc từ sớm, thấy anh đến, bác sĩ vội tiến lên trước chào hỏi, mời ngồi.

Lệ Minh Vũ không có thói quen lãng phí thời gian, yêu cầu xem trực tiếp bệnh án của Tô Nhiễm, bác sĩ mang một phần bệnh án giao cho anh, lặng thinh ngồi xuống bàn làm việc.

Bệnh án ghi chép tình huống nằm viện mỗi ngày của Tô Nhiễm, Lệ Minh Vũ lật từng trang, xem đến phân nửa ngón tay anh hơi run, sau cùng thấy đoạn miêu tả Tô Nhiễm đập đầu vào góc giường, nhịp thở của anh bỗng nhanh hơn, đến khi xem hết bệnh án, đôi mắt anh thấm đượm đau đớn.

Hồi lâu sau, anh mới lên tiếng, giọng anh khản đặc, “Nguyên nhân chính khiến Tô Nhiễm phát bệnh là gì?”

Bác sĩ thở dài, lắc đầu, “Bộ trường Lệ, anh cũng thấy đây không phải bệnh án hoàn chỉnh. Bệnh án trên tay anh chỉ là phần sau khi bệnh nhân nhập viện, nguyên nhân phát bệnh có lẽ nằm trong phần bệnh án còn lại. Xin lỗi anh, nhưng tôi không có nó.”

“Không có?” Lệ Minh Vũ nhíu chặt mày khó hiểu, “Anh là bác sĩ của Tô Nhiễm, làm sao không biết nguyên nhân phát bệnh?” Nét mặt bác sĩ bối rối, “Bộ trưởng Lệ, thực ra tôi chỉ mới tiếp nhận Tô Nhiễm sau này. Bác sĩ phụ trách trước đó đã nghỉ hưu, đi du lịch khắp nơi. Không ai trong chúng tôi liên lạc được với ông ấy, có lẽ bệnh án lưu ở chỗ ông ấy cũng không chừng.”

Thần sắc Lệ Minh Vũ cáu kỉnh, siết chặt tay, “Khoảng khi nào thì bác sĩ đó về nước?”

“Chúng tôi không rõ lắm. Tính cách bác sĩ Vương lập dị, phần lớn đồng nghiệp trong bệnh viện không dám tiếp xúc với ông ấy.”

Sự bất lực quét qua lòng anh, “Tình trạng của Tô Nhiễm khi ở  bệnh viện thế nào?” Anh muốn tìm hiểu những ngày cô sống ở đây.

Bác sĩ thở dài, “Tô Nhiễm, tên bệnh nhân này lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc với tôi. Bệnh tình của cô ấy thất thường, đôi khi có thể im lặng không nói tiếng nào suốt vài ngày, đôi khi luống cuống bất an, thời gian sau này cô ấy còn có khuynh hướng tự sát.” Nỗi đau lan tràn tim anh.

“Người ở cạnh chăm sóc cô ấy khi đó gồm những ai?” Anh cố nén đau xót khó hiểu trong lòng.

Bác sĩ ngẫm nghĩ một lát, trả lời chắc chắn: “Mẹ Tô Nhiễm, tôi chỉ thấy một mình bà ấy.”

Lại là Tô Ánh Vân. Ánh mắt anh tối sầm. Lẽ nào anh chỉ có thể hỏi Tô Ánh Vân?

“Để có thể theo dõi tình hướng của bệnh nhân bất cứ lúc nào, chúng tôi đều đặt camera ở mỗi phòng, đĩa tư liệu của Tô Nhiễm khi đó tôi có ở đây. Bộ trưởng Lệ, anh muốn xem không?” Bác sĩ nghĩ tới mấu chốt, bèn nói.

Lệ Minh Vũ ngồi ở đó, thoáng cái anh cứng đờ người, vài giây sau mới gật đầu.

Bác sĩ vào kho hồ sơ lấy đĩa tư liệu cầm ra, mở máy, phát hình ảnh liên quan đến Tô Nhiễm.

Trong nháy mắt, Lệ Minh Vũ bỗng nghẹt thở.

Một căn phòng màu trắng, bít bùng không cửa sổ, giống hệt nhà tù. Tô Nhiễm ngồi chơ vơ dưới đất, cô dựa lưng vào tường, chăn nằm cạnh chân, gối còn trên giường, hình ảnh này thoạt nhìn rất quái lạ. Cô không cãi nhau ầm ĩ, chỉ ngồi yên dưới đất, chốc lát lại đập đầu vào tường theo tiết tấu, miệng lẩm bẩm đếm nhưng không nghe rõ, khoảng một phút sau dường như đếm sai, cô nhíu mày đếm lần nữa.

Lệ Minh Vũ đứng bật dậy, lưng anh cứng ngắc như sắt, tay nắm chặt thành đấm rủ hai bên đùi, đôi mắt anh sâu hun hút đong đầy khó tin và đau xót, vòm ngực anh phập phồng. Anh cố gắng kiềm chế nhưng không cách nào xoa dịu cơn đau từ tận đáy lòng. Trước khi tới đây, anh nghĩ ra vô số khả năng, có lẽ Tô Nhiễm ầm ĩ trong phòng bệnh, hoặc cô đánh nhau  hoặc cô trách mắng, nhưng có thế nào cũng không ngờ cô lại yên lặng như vậy. Hoá ra, đôi khi yên lặng càng đau đớn khôn cùng, còn đáng sợ hơn ồn ào.

Anh không biết đoạn phim này dài bao lâu, ánh mắt anh chỉ có Tô Nhiễm trên màn hình, nhìn đầu cô gõ từng nhịp vào tường. Mỗi nhịp gõ của cô không mạnh nhưng hệt như tảng đá khổng lồ va chạm trái tim đau nhức của anh.

“Cô ấy duy trì loại động tác này rất lâu.” Bác sĩ giải thích.

“Tại sao bác sĩ không vào ngăn cản cô ấy? Mấy anh chỉ biết theo dõi qua màn hình thôi ư?” Lệ Minh Vũ đột nhiên phát cáu, nhưng thanh âm run rẩy.

Bác sĩ liếm môi, “Bộ trưởng Lệ, hành vi này không đủ gây thương tổn.”

Độ lực va chạm này không đủ gây nên đau đớn và thương tổn, nhưng trái tim anh vì sao đau như vậy? Lệ Minh Vũ ngột ngạt, ngay cả hít thở anh cũng thấy đau nhói. Nhưng anh còn chưa đè nén được cơn đau này, một hình ảnh khác thường đã xuất hiện.

Chiếu đến hình ảnh này đã là một tiếng sau, anh quên cả thời gian. Tô Nhiễm ngồi dưới đất rốt cuộc cũng đứng dậy, bước tới bệ nước phía trước, mở vòi nước, rửa tay, đóng vòi nước, lau tay, sau đó lại mở vời nước, rửa tay, đóng vòi nước, lau tay… Lặp đi lặp lại hoàng loạt động tác như vậy, khuôn mặt cô trắng bợt, bình lặng.

Thấy cảnh này, Lệ Minh Vũ không cách nào bình tĩnh được nữa, giọng anh khàn khàn hỏi: “Bình thường cô ấy cũng như vậy?”

“Đây là biểu hiện lâm sàng của chứng rối loạn lo âu và chứng OCD[1] .Người mắc bệnh này thường ép bản thân làm một hành động, hơn nữa còn làm mỗi ngày, hết lần này đến lần khác. Trong quá trình làm hành động đó, cô ấy sẽ đếm, nhưng không thể quá hoặc thiếu một lần. Nếu thiếu một lần, dù là nửa đêm cô ấy cũng bất chợt xuống giường làm ngay.” Bác sĩ giải thích tình trạng của cô theo góc độ chuyên môn.

[1] chứng OCD (obsessive compulsive disorder): còn được gọi là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Đây là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn lo âu. Người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được.

Nỗi đau không ngừng tăng vọt trong lòng Lệ Minh Vũ.

Động tác của cô duy trì hơn một tiếng, anh không yêu cầu tua nhanh, chỉ đứng như chết lặng ở đó quan sát cô trong phim.

Bác sĩ đã đứng mệt từ lâu, nhưng ngại ngồi xuống nên đành đứng cùng. Khi phim chiếu được ba tiếng, hai bác sĩ và y tá bước vào phòng, Lệ Minh Vũ thấy Tô Nhiễm đi đến, ngồi nơi mép giường, rồi nằm xuống, bác sĩ và y tá thuần thục cầm dây thừng trói chặt cô ấy trên giường.

“Khốn nạn! Mấy anh làm sao lại đối xử với cô ấy như vậy hả?” Đau đớn khôn nguôi vì cảnh này mà loáng cái bùng nổ thành giận dữ. Lệ Minh Vũ chợt xoay người, suýt nữa đã bẻ gãy xương của bác sĩ.

Bác sĩ sợ hãi, run lẩy bẩy, lật đật giải thích: “Bộ trưởng Lệ, anh hiểu lầm rồi. Chúng tôi làm vậy là vì tốt cho Tô Nhiễm. Trước đây, mỗi khi cô ấy rửa tay xong. Chúng tôi sợ cô ấy gặp chuyện không may, nên chỉ có thể chọn dùng cách này.”

Lệ Minh Vũ nhìn thoáng qua Tô Nhiễm trong phim, cô giống một con búp bê vô tri vô giác nằm thẳng đơ trên giường, không vùng vẫy không phản kháng, hai mắt nhìn trần nhà lom lom.

“Đây là khuynh hướng tự sát theo lời mấy anh? Chết tiệt, mấy anh như vậy xứng là bác sĩ ư?” Thấy cô trầm lặng, anh gào thét giận dữ,  tay anh túm cổ áo bác sĩ, ánh mắt anh phẫn nộ tưởng chừng như muốn giết người


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.