Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 7 - Chương 13: Hiện Trường Giết Người



Biệt thự này như thế nào, vì sao cô gặp phải hiện tượng này?

Tô Nhiễm không tin ma quỷ, nhưng phát hiện ra tình huống thế này, cả người cô lạnh lẽo như tiến vào đầm nước rét buốt, cảm giác rùng mình này tiến sâu vào mỗi lỗ chân lông trên cơ thể cô.

Cô lại đi thêm vài bước. Vị trí tầng hai tuy rộng lớn, nhưng do bỏ hoang trống trãi nên lướt sơ cũng biết Đinh Minh Khải không có khả năng ở đây. Vậy anh vẫn chưa tới số 45 đường Hoa Đôn hay…

Cô vô thức nhìn lên lầu.

Hay… anh ở trên kia?

Chỉ có một tầng cuối cùng là có khả năng, tầng này rất giống gác lửng.

Cô vịn tay cầu thang bước lên, mỗi bước đi đều dấy lên âm thanh cót két dưới chân, đây là tiếng nức toác của gỗ, tựa như không chịu đựng nỗi bước chân nên phát ra tiếng rên đau đớn.

Thật lòng mà nói Tô Nhiễm không thích gác lửng, nguyên do là lúc còn rất bé, khi ba mẹ chưa ly hôn, nhà họ Hoà có một gian gác lửng chứa đồ đạc linh tinh, ngoại trừ người làm thì gia đình cô hiếm khi lên đó.

Vào một đêm không ngủ được, cô muốn tìm Hoà Vy ngủ chung, nhưng đi đến phân nửa lại ngửi thấy mùi hương thơm ngát trong không khí, cô rón rén lần theo mùi hương này leo lên cầu thang, thì phát hiện mùi này truyền ra từ trong gác lửng. Vì vậy, cô bèn đẩy cửa đi vào. Nếu không đi vào thì cả đời này cô sẽ không sản sinh cảm giác mâu thuẫn với gác lửng, nhưng quan trọng là cô đã đi vào.

Một bóng dáng mau chóng xuất hiện trong tầm mắt cô, tuy rằng còn bé, nhưng cô biết đó là bóng người! Cô sợ hãi bật khóc nức nở, làm mẹ, Hoà Vy và mọi người trên dưới trong nhà chạy tới, nhưng cái bóng đó lại mất hút. Từ đó, lòng cô cũng lưu lại bóng mờ.

Cho tới  bây giờ, Tô Nhiễm không thể kết luận bóng dáng đó là ai, cô chỉ có một cái mũi nhạy bén, chứ không có đôi mắt tinh anh như chim ưng, là người hay ma, vấn đề này luôn lẩn quẩn trong đầu cô. Nhưng cô tin đó là người, hoặc là kẻ trộm, trên đời này làm sao có ma?

Nhớ đến chuyện đó, Tô Nhiễm bỗng run lẩy bẩy lên tầng ba. Phong cách kiến trúc của biệt thự định đoạn diện tích lầu ba nhỏ hẹp. Đúng như cô đoán, đây là gác lửng, căn phòng tận cùng bên trong chính là nó, nhưng…

Tô Nhiễm bàng hoàng đứng ngay miệng cầu thang, cô vô thức hít thật sâu, đôi mày chau lại, không khí đang loáng thoáng… mùi tanh của máu! Tô Nhiễm sởn hết gai ốc, giây phút này cô chỉ muốn xoay người chạy đi, hoặc trốn xuống dưới báo cảnh sát, nhưng lòng hiếu kỳ không ngừng thúc giục cô, không gian xung quanh như tăng thêm lực hút níu kéo, dẫn cô bước từng bước đến gần cánh cửa phòng kia hơn.

Mùi  máu tươi càng lúc càng nồng, hầu như muốn thông qua khe cửa nhào thẳng ra ngoài.

Cổ họng Tô Nhiễm tắc nghẹn, cô hít sâu toan đẩy cánh cửa đang đóng kín, nào vừa chạm tay thì cánh cửa đã tự động mở ra, cô tròn mắt ngỡ ngàng nhìn cánh cửa hé mở từng chút một bên trong!

Cửa mở mỗi lúc một rộng hơn, cuối cùng cô cũng trông thấy tình cảnh trong đó! Cô đột nhiên trợn to hai mắt, dạ dày co rút mãnh liệt, tay cô bụm chặt miệng, bất ngờ xuất hiện trong đó là… Hoà Vy!

Tô Nhiễm không ngờ Hoà Vy đến đây, nhưng càng làm cô đau đớn không thể tiếp thu chính là…Đinh Minh Khải đã chết!

Máu chảy lênh láng trên nền nhà đã đông lại, từ đó có thể rút ra hai điều. Thứ nhất, đây là hiện trường xảy ra án mạng đầu tiên, thứ hai, Đinh Minh Khải đã chết hơn vài giờ đồng hồ. Đinh Minh Khải nằm đơ trên nền nhà dơ dáy bụi bặm, vết thương trí mạng nằm trên đầu, không biết vật gì đập vào đầu nhưng máu và thịt ở phần đầu biến dạng không rõ, mắt anh trợn tròn, chết không nhắm mắt!

Còn Hoà Vy thì sững sờ, quỳ gối bên thi thể, Hoà Vy run bắn, mặt mày tái mét. Vì vậy khi Tô Nhiễm đột nhiên trông thấy cảnh này, ý nghĩ bật ngay trong đầu cô là… Hoà Vy giết người!

Tô Nhiễm không nén được nỗi sợ, kêu thất thanh. Âm thanh này như phá vỡ mọi cấm kỵ, xua tan không gian lặng phắc, kéo Hoà Vy đoạt lại ý thức. Hoà Vy đưa mắt nhìn sự xuất hiện bất ngờ của Tô Nhiễm, rồi trông đến thi thể của Đinh Minh Khải, Hoà Vy khủng hoảng hét to.

Hoà Vy kích động hơn cả Tô Nhiễm, ánh mắt cô kinh hoàng, cô đứng phắt dậy chạy đến trốn ở một góc cạnh cửa sổ.

Tô Nhiễm ngồi phịch xuống nền nhà, hoảng hốt nhìn chằm chằm Hoà Vy. Tô Nhiễm ép bản thân phải tỉnh táo, bàn tay vô thức sờ lên bụng mình vẻ bảo vệ đứa bé. Một lúc lâu sau, đợi Hoà Vy hơi trấn tĩnh hơn, cô run rẩy hỏi, “Hoà Vy, sao chị đến đây?”

Ánh nắng không toả sáng hết bên trong, mặt Hoà Vy trắng bệch như quét lên mội lớp vôi dày, thoắt ẩn thoắt hiện dưới vầng sáng lờ mờ càng đáng sợ. Hoà Vy ngoái nhìn Tô Nhiễm loá lên vẻ mâu thuẫn và nghi ngờ, Hòa Vy lập tức xua tay lia lịa: “Chị không giết người, cảnh sát Đinh không phải bị chị giết, không phải chị giết…”

Tô Nhiễm cũng khôi phục lý trí, hoài nghi ban nãy chỉ là ý nghĩ vụt lên nhất thời mà thôi. Hoà Vy không thù không oán với Đinh Minh Khải, làm sao phải giết anh? Hơn nữa, Đinh Minh Khải xuất thân từ cảnh sát, Hoà Vy thân gái yếu đuối làm sao đánh thẳng cảnh sát? Tô Nhiễm đứng dậy, vô lực dựa vào góc tường, cô không nỡ chứng kiến tiếp thi thể Đinh Minh Khải nằm trong phòng. Nỗi đau đớn, xót xa đến tận cùng hoà với cơn giận vô cớ dâng tràn trong lòng cô!

Có người muốn giết người diệt khẩu, điều này chứng minh Đinh Minh Khải đã tìm thấy chứng cứ nào đó! Rốt cuộc là ai, ai muốn che đậy bằng chứng đến đỗi cảnh sát cũng dám giết?

Hoà Vy thấy Tô Nhiễm hồi lâu vẫn không lên tiếng, tưởng rằng Tô Nhiễm không tin mình, Hoà Vy lật đật đến trước mặt cô, kéo chặt tay cô, “Tiểu Nhiễm, chị thật sự không giết anh ta. Khi chị tới đây thì anh ta đã chết, lúc đó chị rất sợ, đầu óc chị rối như mớ bòng bong, đến tận lúc nghe em kêu thất thanh chị mới hoàn hồn.”

Tô Nhiễm cảm thấy bàn tay Hoà Vy lạnh buốt, giọng nói vẫn còn run run, cô đố dằn xuống nỗi sợ và nghi vấn, lặp lại câu hỏi vừa rồi lần nữa, “Sao chị tới đây?”

Nước mắt Hoà Vy tuôn trào, khác xa dáng vẻ kiên cường thường ngày. Dẫu sao chăng nữa thì phụ nữ mạnh mẽ cũng chỉ như một con cọp giấy, đối mặt với cảnh máu me thế này sẽ phát hoảng. Tô Nhiễm cũng hoảng sợ, nhưng cô buộc phải kiên cường hơn Hoà Vy, vì cô còn đứa bé trong bụng.

Dù mạnh mẽ thật hay giả vờ kiên cường, thì ý thức bản thân đã là một người mẹ giúp tường thành của cô kiên cố hơn.

“Cảnh sát Đinh gọi điện, kêu chị đến số 45 đường Hoa Đôn gặp anh ta. Nhưng không tài nào ngờ nổi đến đây chị lại thấy anh ta bị giết chết.” Hoà Vy nghẹn ngào.

Tô Nhiễm nghe Hoà Vy nói vậy, liền sửng sốt tột độ.

Đinh Minh Khải cũng gọi Hoà Vy?

Mùi máu tanh trong không khí khiến con người nghẹt thở, lúc này cũng không tiện hỏi gì nhiều, Tô Nhiễm hít sâu, đè nén cảm giác buồn nôn, vẻ mặt nặng nề đề nghị: “Hãy báo cảnh sát.”

Cảnh sát mau chóng tới hiện trường, số 45 đường Hoa Đôn luôn vắng vẻ lúc này lại náo nhiệt hơn bao giờ hết. Xe cảnh sát vây quanh biệt thự bỏ hoang, đèn cảnh sát không ngừng xoay tròn. Cảnh sát đến hiện trường, bên pháp ý, pháp chứng tiếng hành lục soát xung quanh. Cảnh sát trưởng bị giết hại là chuyện lớn, giết cảnh sát trưởng chẳng khác gì đang ngang nhiên khiêu khích.

Trường hợp này được liệt vào vụ án lớn, do tổ trọng an điều tra. Thanh tra cao cấp Vưu Kim là một người cao lớn, gương mặt chữ điền, thần thái nghiêm túc, ăn nói thận trọng, tạm thời được điều tới phụ trách tổ trọng án.

Trước đây, Vưu Kim chịu trách nhiệm chính bên tổ phòng chống ma tuý, nhưng trước đó nữa thì làm bên tổ trọng án, anh ta dày dặn kinh nghiệm điều tra phá án. Anh ta chia đội thành hai nhóm tiến hành lục soát, rồi đích thân ở lại tách Hoà Vy và Tô Nhiễm riêng biệt, hỏi tình hình xảy ra lúc đó.

Cảnh sát bảo vệ nơi phát hiện vụ án nghiêm ngặt. Khi Hoà Vy và Tô Nhiễm theo về sở cảnh sát, bên pháp chứng và pháp y vẫn đang bận rộn tại hiện trường. Trong lúc ghi chép lời khai, sắc mặt Vưu Kim kết sức khó coi, anh ta và Đinh Minh Khải tốt nghiệp cùng khoá ở trường cảnh sát, tuy không phải bạn bè thân thiết, nhưng mấy năm gần đây cũng có tiếp xúc trong công việc. Anh ta biết Đinh Minh Khải làm việc nghiêm túc cẩn thận, tính tình hơi cố chấp. Dựa vào lời khai của Tô Nhiễm và Hoà Vy, có thể đoán ra Đinh Minh Khải đã hoài nghi số 45 đường Hoa Đôn từ lâu, nên lén lút thu thập chứng cứ, do vậy mà bị giết hại.

Cấp trên kinh hãi và phẫn nộ việc Đinh Minh Khải bị giết, còn cho rằng Đinh Minh Khải hoài nghi thì tại sao không báo tin cho đồng nghiệp cùng nhau tiến hành điều tra, trái lại hành động một mình. Nhưng Vưu Kim hiểu tính cách Đinh Minh Khải, Đinh Minh Khải không nghĩ gì khác, anh chỉ một lòng một dạ muốn phá án. Thông qua đồng nghiệp, Vưu Kim cũng biết Đinh Minh Khải luôn canh cánh trong lòng vụ án Hoà Tấn Bằng nhảy lầu bốn năm trước, lần này Đinh Minh Khải hành động một mình cũng là vì vụ án đặc biệt này.

Hành động của Đinh Minh Khải tuy trái với chức trách của một cánh sát, nhưng càng chứng tỏ anh là một người cảnh sát tốt. Đối mặt với vụ án được cấp trên yêu cầu kết thúc, anh luôn cảm thấy nghi vấn là rất bình thường. Khi chưa được cấp trên cho phép, anh tự ý hành động, điều này cũng thường tình.

Có điều không ngờ đối phương lại nắm rõ hành vi, bất ngờ giết chết Đinh Minh Khải.

Vưu Kim không hiểu, rốt cuộc người chế  ngự được Đinh Minh Khải là người như thế nào.

Sau khi Tô Nhiễm báo án, Vưu Kim dần hoài nghi phải chăng là người quen ra tay. Đinh Minh Khải nhanh nhẹn, nổi tiếng giỏi võ trong sở cảnh sát, người giết Đinh Minh Khải nhất định là người khiến anh không hề phòng bị, nói cách khác… là người quen! Dù không phải người quen thì cũng là người Đinh Minh Khải từng tiếp xúc hoặc gặp qua.

Thế nhưng khi tới hiện trường, Vưu Kim lại do dự, bên pháp chứng và pháp y giám định, tại hiện trường có nhiều dấu vết đánh nhau, căn cứ theo vết thương trên người Đinh Minh Khải, trong lúc giằng co, đối phương đã cầm hung khí đánh vào chỗ hiểm của Đinh Minh Khải, vì vậy Đinh Minh Khải mới chết.

Sau đó hung thủ không hề cuống quýt bỏ trốn, ngược lại còn cẩn thận lau sạch vân tay, dấu giày, thậm chí là  móng tay của Đinh Minh Khải. Căn biệt thự bỏ hoang, nên đủ thời gian để huỷ hết mọi chứng cứ bất lợi, hung thủ còn cắt hết móng tay Đinh Minh Khải, nhằm phòng ngừa trong móng tay anh lưu lại lớp da vụn, có thể bị cảnh sát điều tra ra DNA.

Vưu Kim buộc phải cảm thán, hung thủ là một người cực kỳ nhạy bén và thông minh, hiểu biết sâu sắc quá trình điều tra của cảnh sát.

Tuy Vưu Kim nghi ngờ Tô Nhiễm và Hoà Vy, nhưng không có bằng chứng nên đành thả người.

Đến hoàng hôn, Tô Nhiễm và Hoà Vy mới rời khỏi sở cảnh sát. Hoà vy không đi xe, Tô Nhiễm lại càng không, nên hai người cùng đi chung một chiếc taxi, Tô Nhiễm muốn đưa Hoà Vy về trước, nhưng Hoà Vy từ chối, cảm xúc này của Hoà Vy vẫn chưa thoát khỏi vụ án giết người. Điều này cũng không thể trách Hoà Vy, ngoài chuyện ba nhảy lầu bốn năm trước, thì đây là lần đầu tiên Hoà Vy tiếp xúc gần với người chết. Hơn nữa Hoà Vy là người xuất hiện đầu tiên ở hiện trường, bị người khác chất vấn cũng bình thường.

“Đi uống một ly với chị rồi về.” Thanh âm Hoà Vy run run, sắc mặt tái nhợt.

Tô Nhiễm xem đồng hồ, “Bây giờ?”

“Ừ, bây giờ!” Hoà Vy khẳng định, nhìn cô, “Chị còn chuyện quan trọng muốn nói với em.”

Tô Nhiễm thấy vẻ mặt Hoà Vy nghiêm túc, cô nghĩ giây lát, gật đầu đồng ý, hỏi tiếp: “Có phải chị muốn nói với em những chuyện chưa kể cảnh sát đúng không?”

Hoà Vy ngẩn người, lát sau mới lắc đầu nguây nguậy.

Tô Nhiễm đờ đẫn nhìn Hoà Vy.

Đến phòng trả, Hoà Vy gọi rượu, còn Tô Nhiễm gọi nước trái cây, ngồi cạnh nhìn Hoà Vy uống hết ly này đến ly khác. Tới tận lúc này, Tô Nhiễm vẫn không hiểu Đinh Minh Khải gọi Hòa Vy tới đó làm gì.

Hoà Vy uống đến ly thứ năm mới thoáng bình tĩnh hơn, cô nhìn Tô Nhiễm, tuy sắc mặt tái mét nhưng ít ra giọng nói cũng còn sức lực, “Khuya hôm qua chị nhận được điện thoại của cánh sát Đinh, kêu chị tới số 45 đường Hoa Đôn tìm anh ta. Em đoán thử xem, anh ta nói gì với chị?”

“Anh ta nói gì?” Tô Nhiễm hỏi, linh tính trong lòng cô mỗi lúc một mãnh liệt. Biết đâu cảnh sát Đinh cũng nói cùng một lời với Hoà Vy.

Hoà Vy nốc thêm một hớp rượu, vài giây sau mới nhìn Tô Nhiễm, “Cảnh sát Đinh nói anh ta tìm được chứng cứ chứng minh cái chết của ba không phải tự tử, mà là bị giết.”

Ngón tay Tô Nhiễm đặt trên mép ly run bắn. Quả nhiên là vậy.

“Cảnh sát Đinh nói thế nào?” Cô hỏi.

Ánh mắt Hoà Vy bỗng đong đầy bi thương, “Anh ta nói có chứng cứ chứng minh Lệ Minh Vũ liên quan tới cái chết của ba.”

Trái tim Tô Nhiễm nhói lên.

Giống như cô đoán, Đinh Minh Khải cũng nói y hệt với Hoà Vy.

Nhưng Tô Nhiễm nghĩ không ra, nếu Đinh Minh Khải đã tìm được chứng cứ, tại sao không quay về sở cảnh sát mà còn gọi điện cho cô và Hoà Vy?

“Chị không nhắc chuyện này với cảnh sát?” Tô Nhiễm hỏi, Hoà Vy gật đầu, “Ừ, khi cảnh sát hỏi chị, chị không nhắc tới Lệ Minh Vũ.”

“Vì sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.