Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 7 - Chương 15: Mất Khống Chế



Tô Nhiễm thất kinh, đứng chôn chân tại chỗ dò xét anh. Một lúc sau, ánh mắt dần lạnh lùng…

“Sao anh biết tôi đến số 45 đường Hoa Đôn? Sao anh biết hôm nay tôi đến sở cảnh sát?”

Lệ Minh Vũ tiến lên, giơ tay giữ chặt vai cô, vầng tráng rộng ẩn hiện vẻ ngấm ngầm chịu đựng, “Tô Nhiễm, sự việc không đơn giản giống em tưởng tượng, nên em đừng tiếp tục hỏi được không? Anh chỉ có một yêu cầu, em đừng bao giờ đến đường Hoa Đôn nữa.”

“Đinh Minh Khải do anh sai người giết, phải không?” Tô Nhiễm gằn giọng, tim cô lạnh buốt.

“Không phải!” Lệ Minh Vũ sẵng giọng, cau mày trả lời.

Tô Nhiễm cười khẩy, “Nhưng anh vẫn nắm rõ chuyện xảy ra thế nào đúng không? Giống chuyện Trình Nhật Đông, anh biết rõ họ sẽ làm gì đấy thôi.”

“Anh không biết, chuyện Đinh Minh Khải bị giết anh chỉ vừa biết mà thôi. Còn Trình Nhật Đông…” Lệ Minh Vũ dằn lòng, nói với cô: “Lúc đó đi nước cờ như vậy chỉ để đối phó Hạ Minh Hà. Anh biết chuyện này, người sắp xếp khi ấy là của bên bọn anh, nhưng không ngờ xảy ra sơ suất, vừa dịp em đi vào ngỏ nhõ đó, đến lúc anh biết thì đã muộn.”

Tô Nhiễm nhìn anh chằm chặp, nụ cười trên môi càng lạnh lẽo, “Lệ Minh Vũ, anh tẩy gột bản thân mình sạch sẽ thật, cũng như việc anh khống chế nhà họ Hoà, bản thân anh chẳng bao giờ dính dấu vết gì cả.”

“Em muốn anh làm thế nào mới tin tưởng, anh không muốn tổn thương em!” Lệ Minh Vũ gắt giọng.

“Chứng cứ!” Tô Nhiễm nhấn mạnh, “Chứng cứ chứng minh anh vô tội.”

Vòm ngực Lệ Minh Vũ phập phồng, anh lặng thinh.

Tô Nhiễm cũng chẳng nói tiếng nào, đôi mắt sáng không hề rời khỏi anh.

Phòng khách sa vào tĩnh lặng vô bờ, chỉ chừa lại âm thanh tích tắc của đồng hồ.

Hồi lâu sau, anh lên tiếng, giọng anh trầm trầm nặng nề như tảng đá rơi vào lòng cô, “Em muốn thấy chứng cứ phải không? Được, đi theo anh!” Nói dứt lời, anh liền kéo cô đi.

Tô Nhiễm vùng vẩy, nhưng thoát không khỏi anh.

***

Từng dãy đèn đường vút qua bên cạnh, xe lao nhanh lên cầu vượt, phóng như bay về phía trước.

Tô Nhiễm túm chặt tay nắm cửa, dạ dày không ngừng co rút, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm nén cảm giác buồn nôn, cô kinh hãi dòm người đàn ông chạy xe ngồi cạnh.

Sắc mặt anh nghiêm túc lạnh lẽo, làn môi mỏng mím chặt, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm phía trước, tia sáng mờ mờ phản chiếu vẻ cơ trí và nhẫn nhịn trong mắt, bàn tay anh nắm chắc tay lái như đang nắm sự sống cái chết của người khác.

Tô Nhiễm nghĩ, nói chính xác phải là sự sống chết của cô đang nằm gọn trong tay anh.

Cô cảm thấy cả người mình như bay vút trên trời cao, đầu óc cô váng vất, không chịu đựng nổi nữa, cô quay nhìn anh…

“Rốt cuộc anh muốn chở tôi đi đâu?”

Phía trước là đường ra khỏi nội thành, anh muốn chở cô đến ngoại thành?

Lệ Minh Vũ không trả lời, ánh mắt anh thâm trầm đáng sợ.

Tô Nhiễm vô cớ sợ hãi, tay còn lại đặt lên bụng theo bản năng. Cô chỉ  lo bất cẩn đụng đến bụng mình, còn chưa nghĩ ra cách khiến anh dừng xe, cơ thể đã nhào thẳng về trước, chưa hét to sợ hãi, cánh tay anh đã che chắn cho cô.

Lệ Minh Vũ đạp phanh xe bất ngờ!

Tô Nhiễm hoảng hốt, trố mặt nhìn Lệ Minh Vũ, cô đau đớn thở gấp, “Anh muốn làm gì?” Cô bực bội rít lên, trong lòng lo nơm nớp cho đứa bé. Nếu anh dám hại chết con cô, cô sẽ liều mạng với anh!

Lệ Minh Vũ không nói không rằng, cũng chẳng hề ngó đến cô, anh thu tay rồi chợt đấm mạnh lên tay lái, mu bàn tay thoáng chốc rơm rớm máu. Anh không nói tiếng nào, đưa mắt về phía trước.

Bộ dáng anh doạ Tô Nhiễm hoảng sợ. cô tưởng anh trông thấy gì, bèn xoay đầu nhìn phía trước theo bản năng, nhưng phát hiện hai bên ngoài trừ đèn đường và xe cộ thỉnh thoảng chạy qua thì chẳng có chuyện gì khác thường xảy ra, cũng chẳng đụng trúng bất kỳ ai?

Con đường thẳng tắp âm u phía trước tựa như hành trình thông suốt đến bóng tối mịt mờ…

Lệ Minh Vũ không hề có ý định chạy xe, anh dừng thẳng xe giữa đường, xe khác chạy ngang chỉ biết lách sang hai bên trái phải, lúc này có một chiếc xe tức giận bóp kèn inh ỏi đi ngang, kéo Lệ Minh Vũ bừng tỉnh.

Ánh mắt anh sực tỉnh thấp thoáng buồn phiền, nheo mắt, môi mím càng chặt.

“Lệ Minh Vũ, anh dừng ở đây làm gì?” Tô Nhiễm trấn tĩnh, cất giọng lạnh lùng, “Chẳng phải anh dẫn tôi đi xem bằng chứng ư?”

Lệ Minh Vũ quay phắt đầu nhìn cô không chớp mắt.

Nỗi sợ hãi dâng tràn trong lòng Tô Nhiễm, cô vô ý thức rụt người về sau. Không phải anh muốn giết người diệt khẩu chứ?

Bắt gặp cô như vậy, một tia sốt ruột quẫy lên trong sâu thẳm trái tim Lệ Minh Vũ, anh muốn nói gì đó nhưng tiếng kèn inh tai không ngừng thúc giục phía sau. Anh cắn răng, khởi động xe, ngoặt qua giao lộ rồi quay ngược đầu xe, giẫm mạnh chân ga phóng về trước.

Xe mau chóng dừng dưới phòng làm việc, anh ngoái đầu, dõi mắt ngắm cô thật lâu nhưng vẫn không nói tiếng nào. Tô Nhiễm có cảm giác bị lừa gạt, cô cắn môi, nói khẽ, “Buồn chán!”

Nói dứt câu, cô liền vươn tay, toan mở cửa xe.

Ai ngờ…

Cửa xe phát ra một tiếng “tạch”, liền khoá chặt!

Tô Nhiễm sửng sốt, xoay nhìn anh, còn anh lại tắt máy, quay người trên ghế chính đôi mặt với cô.

“Lệ Minh Vũ, anh phát điên gì vậy? Rốt cuộc anh muốn cái gì?” Tô Nhiễm giận dữ.

Lệ Minh Vũ thở dài thườn thượt, vươn tay kéo cô qua, cánh tay khoẻ mạnh rắn rỏi ôm ghì cô vào lòng, cô ra sức giãy dụa, muốn trốn nhưng không tránh lại được sức vóc của anh, cuối cùng cô đành thở hổn hển nhìn anh trân trân như người xa lạ.

“Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh.” Anh thều thào, cau chặt mày, cảm giác này khiến anh khó chịu cực kỳ, “Anh biết em hiểu lầm anh rất nhiều, nhưng anh không cách nào giải thích hết với em. Anh chỉ hy vọng em đừng gây nên bất cứ chuyện gì nguy hiểm, dù chỉ vì bản thân em.”

Lòng cô trĩu lại, cổ họng tắc nghẹn đau đớn. Nếu được, cô chỉ muốn mặc kệ mọi thứ, vô tâm mọi chuyện. Nhưng cô có thể như vậy không?

Người đàn ông đang ôm chặt cô, ánh mắt anh sâu thẳm tràn ngập thân thiết khiến cô mê đắm lạc lối, kể cả mùi hương của anh cũng làm cô đau quặn lòng. Một người đàn ông như thế này, tại sao ông trời luôn sắp đặt anh ta xuất hiện trước mặt cô?

Tới tận giờ phút này, Tô Nhiễm cũng chẳng muốn tiếp tục lừa dối bản thân!

Cô chưa bao giờ thống hận anh như lúc này, nỗi hận này đã đạt đến vô hạn, bởi vì…

Cô hận anh bao nhiêu, thì yêu anh bấy nhiêu.

Buồn cười không, ngay cả bản thân cô cũng thấy buồn cười. Bốn năm trước anh đã lấn sâu vào lòng cô, suốt bốn năm quá anh chưa từng rời đi. Cô từng trốn tránh, từng xem nhẹ, thế nhưng cô vẫn rung động và hạnh phúc chỉ với một nụ cười thờ ơ, vài câu nói nhẹ nhàng tuỳ tiện của anh.

Tô Nhiễm cười tuyệt vọng.

“Được anh quan tâm, tôi rất cảm động.” Đôi mắt trong vắt chứa đựng bao nỗi niềm bi thương như dao nhỏ sắc lạnh chĩa về anh. “Nếu không biết đồ của anh với nhà họ Hoà, nếu không biết cái chết của ba liên quan đến anh, nếu không biết anh chẳng tiếc hy sinh mạng người để đoạt lấy cổ phần của tôi, nếu không biết tất cả chuyện này, tôi thật sự sẽ cảm động vì mấy lời anh nói.  Lệ Minh Vũ, anh nói bao giờ nghe cũng rất hay, nhưng sự thật nó quá tàn nhẫn.”

Môi Lệ Minh Vũ mím thành đường thẳng, cằm căng cứng, gương mặt điển trai loé vẻ phức tạp, mâu thuẫn khó diễn tả thành lời. Anh ôm siết Tô Nhiễm, anh sợ chỉ hơi thả lỏng cô sẽ biến mất.

“Không phải, thật sự không phải.” Một lúc sau, giọng anh khàn khàn bất lực vang lên, anh ghì xiết cơ thể cô, áp vầng táng rộng vào trán cô, “Quan tâm em là việc làm phát ra từ nội tâm của anh. Những lời này, anh chưa bao giờ lừa dối em.”

Tô Nhiễm không đẩy anh ra, nhưng lòng cô tê tái một nỗi chua xót khôn cùng. Anh ở rất gần, gần đến đỗi mùi hổ phách dìu dịu như sợi dây thừng trói cô đau đớn nghẹt thở, muốn trốn nhưng không đủ sức để tránh.

An Tiểu Đoá từng hỏi cô một vấn đề rất có ý nghĩa, vấn đề đó là…Nếu người đàn ông cậu yêu nhất giết người thân của cậu, vậy cậu chọn ở bên anh ấy không? Lúc đó cô trả lời thế nào? Đáp án lặng lẽ vang dội bên tai cô một cách quả quyết.

Cô nhớ rồi, lúc đó cô nghiêm túc trả lời rằng…Mình vẫn chọn yêu anh ấy, nhưng sẽ không ở cạnh anh ấy.

Lúc đó, Tiểu Đoá còn hỏi, vậy cậu không đau lòng?

Cô trả lời…Mình đau lòng, nhưng tốt hơn là để anh ấy đau lòng. Hai người nếu sống cạnh nhau thì cũng chỉ dằn vặt đôi bên cả đời.

Bây giờ ngẫm lại đáp án này dường như đã trở thành điềm báo trước.

Cô và Lệ Minh Vũ bắt đầu từ bế tắc, bốn năm trước cô và anh đã không còn vui vẻ hạnh phúc.

Trong xe, chỉ loáng thoáng tiếng hít thở nhẻ nhẹ của hai người, tựa như nỗi đau nào đó đang lớn dần giữa anh và cô. Tô Nhiễm tựa trong lòng anh, đau đớn hít thở mùi hương thuộc về anh, mùi hương thanh khiến này khiên cô khắc ghi suốt cuộc đời. Hồi lâu sau, cô cất giọng khe khẽ như gió thoảng, “Để tôi xuống xe được chứ?”

Lệ Minh Vũ bật thẳng người, ánh mắt chứa đầy vẻ lưu luyến nhìn cô, nhưng anh vẫn thả tay, nhẹ nhàng nói, “Hứa với anh, không đến biệt thự đó nữa.”

“Trừ phi anh nói tôi biết nguồn gốc của biệt thự đó.” Cô không muốn nghe lời khuyên kiểu này, cô chỉ muốn biết chuyện gì xảy ra.

“Không đời nào.” Lệ Minh Vũ trả lời hết sức kiên quyết.

“Anh…”

“Cho nên em hãy bỏ ngay ý nghĩ đó trong đầu, anh sẽ không để em đến đó một lần nào nữa.” Anh bình thản cắt ngang cô.

Tô Nhiễm nổi cáu, không muốn tiếp tục đôi co, cô kiềm nén cơn giận, lạnh lùng nói, “Mở cửa, tôi muốn xuống xe!”

Lệ Minh Vũ bất động

“Tôi kêu anh mở…” Giọng cô vừa gắt lên, điện thoại bỗng dưng đổ chuông.

Nhạc chuông bất ngờ như nhạc đệm, hoà hoãn bầu không khí căng thẳng trong xe.

Tô Nhiễm không phí thêm thời gian với Lệ Minh Vũ, cô nghe điện thoại, nhưng nào ngờ lại là điện thoại của Mộ Thừa, anh dùng số điện thoại của bệnh viện.

“Tiểu Nhiễm, anh vừa xuống ca, đi ăn khuya với anh được không em?”

Thanh âm Mộ Thừa dịu dàng ấm ấp, như lời nói thì thầm ngọt ngào của tình nhân, nhưng vì hiệu quả cách âm trong xe cực kỳ tốt với bên ngoài nên Lệ Minh Vũ nghe hết sức rõ ràng. Tô Nhiễm cũng cảm thấy điều này, sắc mặt cô lúng túng, hơi nhích người ra xa, nhưng vẫn trông thấy ánh mắt thoáng chốc trở nên băng giá của Lệ Minh Vũ.

“Hôm nay không tiện, để hôm khác.” Cô cự tuyệt.

Cô dợm cúp điện thoại, giọng Mộ Thừa vang lên lần nữa…

“Anh xin lỗi. Tiểu Nhiễm, anh khoông có cách nào yêu Tiểu Đoá, cô ấy là một cô gái tốt, anh không thể hại cô ấy.”

“Mộ Thừa, hôm nay chúng ta nói chuyện tiếp được không?” Tô Nhiễm chỉ muốn cúp máy lập tức. Thứ nhất là vì nơi này không tiện nói nhiều với Mộ Thừa, thứ hai là vì cô không có tâm trạng bàn bạc chuyện khác.

Mộ Thừa cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi ngay, “Tiểu Nhiễm, có chuyện gì vậy em?”

“Em..”

Tô Nhiễm vừa muốn trả lời, Lệ Minh Vũ ngồi cạnh giật lấy điện thoại tức thì, đôi mắt cô ngỡ ngàng, vươn tay toan giành lại, tay kia của anh liền túm mạnh hai cổ tay cô.

“Cậu, lần này cậu sai rồi nhé? Lẽ nào cậu không biết ‘một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng’ ư?” Lệ Minh Vũ nhếch miệng cười, nhưng sắc mặt co rúm rõ khó coi cực kỳ, giọng anh u ám nói chuyện điện thoại.

“Lệ Minh Vũ, anh nói bậy bạ gì đó?” Tô Nhiễm ngẩn người, rít to với Lệ Minh Vũ.

Lệ Minh Vũ kéo cô qua, mũi hít hà mái tóc Tô Nhiễm, ghé miệng sát tai cô, nhỏ nhẹ nhắc nhở, “Nếu không muốn Mộ Thừa của em lo lắng, em phải biết ngoan ngoãn chứ.”

Tô Nhiễm sững ra.

Thấy cô cứng đờ người, Lệ Minh Vũ cười thoả mãn, giọng lo lắng của Mộ Thừa truyền qua điện thoại…

“Minh Vũ, cậu làm gì Tiểu Nhiễm?”

“Làm gì?” Anh tiếp điện thoại, một bàn tay vẫn đang giữ chặt Tô Nhiễm, làn môi lan tràn ý lạnh, “Cậu cần phải biết rõ ràng. Cô ấy là vợ của cháu, cháu muốn làm cái gì thì làm cái đó với cô ấy.”

Tô Nhiễm giận dữ trố mắt nhìn anh.

Người đàn ông đáng xấu hổ!

“Cậu và cô ấy đã chấm dứt! Minh Vũ, nếu cậu không cho cô áy được hạnh phúc, vậy thì từ bỏ ngay đi! Đừng tiếp tục giày vò cô ấy!” Thanh âm của Mộ Thừa lạnh lẽo như tảng băng.

“Ai nói bọn cháu chấm dứt?” Lệ Minh Vũ từ tốn đáp, vẻ mặt loé lên một tia ác ý quan sát Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm trông thấy, lòng trào dâng một nỗi sợ hãi không tên.

“Bây giờ Tô Nhiễm còn đang nằm dưới người cháu, cậu nói thử xem, một đôi nam nữ cùng lên giường thì có quan hệ gì với nhau?”

Mộ Thừa hiểu tính cách Lệ Minh Vũ, nói giọng lãnh đạm, “Cậu ép buộc cô ấy!”

“Mấy chuyện kiểu này có đúng là ép buộc hay không, chỉ người trong cuộc mới biết. Cậu thân yêu à, xem ra đêm nay cậu phải đi ăn khuya một mình thôi. À, đúng rồi, dĩ nhiên…” Anh ngừng giây lát, đáy mắt càng lạnh lẽo, “Nếu hiếu kỳ, cậu có thể đến thẳng Bán Sơn tìm cháu, cháu cũng không ngại có người đến làm khán giả theo dõi trực tiếp!” Dứt lời, anh tắt ngay điện thoại.

Tô Nhiễm tức giận nghẹn ngào, lồng ngực phập phồng, Lệ Minh Vũ cười nhạt, mở cửa sổ, không nói tiếng nào ném điện thoại ra ngoài.

“Anh bị điên à?” Cô thất kinh.

“Thì sao? Em thương người hay tiếc điện thoại?” Anh khoá chặt cửa xe, cười lạnh lùng, dồn cô sát ghế, dằn giọng: “Hẳn em biết anh rất ghét em dính dáng đến anh ta. Điện thoại anh ta đưa em, em định dùng đến chừng nào, muốn nhìn vật nhớ người?”

Tô Nhiễm giật mình, hoá ra anh đã biết điện thoại này do Mộ Thừa tặng cô, nhớ đến chiếc điện thoại rơi khỏi cặp xách của anh, lòng cô trĩu nặng.

“Anh ta nằm rất rõ chuyện của chúng ta.” Anh cười điềm nhiên, nhưng đôi mắt lộ vẻ quyền uy không cho phép trái ý, anh sờ gò má cô, thấy cô muốn né tránh, anh liền giữ lại, “Em nói gì với anh ta? Cương quyết rời khỏi anh là vì anh ta?”

“Lệ Minh Vũ, tôi không hiểu anh đang nói gì.” Tô Nhiễm nghẹt thở, hơi thở của anh quá đỗi lạnh lẽo, mối nguy hiểm quen thuộc bủa vây cô lần nữa. “Tôi và anh vĩnh viễn là người xa lạ không dính dáng gì đến nhau, chuyện này không liên quan Mộ Thừa. Bản thân anh đã làm gì, trong lòng anh hiểu rõ nhất.”

“Tô Nhiễm, cơ hội thoả hiệp cuối cùng anh muốn em nghe theo đã tan tành.” Ngón tay cái của Lệ Minh Vũ quệt bờ môi Tô Nhiễm, si mê ngắm nghía gương mặt trắng mụn như sữa, cô gây cho anh cảm giác dù nhìn thế nào cũng không đủ. Cô như phạm âm [1] tuyệt vời nhất trên thế giới, dù cô trầm mặc, anh cũng thấy hạnh phúc vô ngần, bào mòn vẻ cô đơn trống vắng bao năm qua trong lòng anh.

[1] phạm âm: gồm 5 âm thứ, âm thanh chính trực, âm thanh hoà nhã, âm thanh trong trẻo, âm thanh sâu xa đẩy đủ, âm thanh cùng khắp

“Anh làm gì vậy? Buông ra!” Tô Nhiễm bị anh ghì chặt không thể động đậy, cô hốt hoảng đưa mắt nhìn, thanh âm run run.

Lệ Minh Vũ chẳng nói chẳng rằng, đồng tử đen láy lạnh buốt như băng đá dừng trên mặt cô, ở gần ánh mắt như vậy khiến cô ngộp thở.

Cô giãy dụa, nỗi sợ hãi mơ hồ quẫy lên mãnh liệt hơn. Cô sợ rồi, nếu chỉ có một mình thì sao cũng được, nhưng bây giờ cô đang mang thai.

“Lệ Minh Vũ, bỏ tôi ra.”

“Anh tưởng rằng trước giờ chỉ là chuyện của anh và em, hoá ra anh nghĩ sai rồi, hoá ra vẫn còn một người nóng lòng nóng ruột chờ đợi em.” Anh nhìn cô chằm chặp, “Tô Nhiễm, tuy chúng ta đã ly hôn, nhưng trước khi anh chưa chán em, em nghĩ sẽ dễ dàng kết thúc? Thừa dịp trốn khỏi anh? Em nằm mơ!”

Ánh mắt Tô Nhiễm đờ đẫn, cô nổi cáu, “Anh…khốn nạn.”

“Lẽ ra anh không phải khốn nạn như thế này!” Anh buồn bã ngắt lời cô, đôi mắt sâu hun hút nheo lại toát lên vẻ sắc lạnh, đăm đăm nhìn cô, “Tô Nhiễm, là em bức anh!” Nói xong, anh túm giữ tay Tô Nhiễm, chồm tới, đè lên người cô, sau đó tách hai chân cô.

Ghế phụ chầm chậm hạ xuống, Tô Nhiễm kinh hoàng, anh lập tức xé toạc váy cô, những chỗ cần che đều lộ hết ra ngoài, chân cô liền bị nhấc lên cao.

“Bỏ ra! Lệ Minh Vũ, anh bỏ ra!” Tô Nhiễm thẹn quá hoá giận, cô khiếp sợ tột độ, tay vội vùng vẫy, vô thức che chở bụng mình. Tô Nhiễm nắm rõ ý đồ của anh, cô sợ anh làm hại đứa bé.

Ánh mắt Lệ Minh Vũ thẫm lại ngắm nhìn xuân quang phía trước, anh ve vuốt khắp cơ thể cô, tay Tô Nhiễm che chở bụng lại bị anh hiểu lầm thành phản kháng, anh bèn thẳng thừng giữ hai tay cô, đôi tròng đen u ám nhuốm đầy hơi sương.

“Không.”

“Bốn năm rồi, em ngủ với anh ta chưa đủ?” Giọng anh tàn nhẫn vang lên, tình cảm yêu thương khó nói thành lời và cảm giác ghen tuông như hai con sóng bủa vây tim Lệ Minh Vũ…

“Lẽ nào một chút tín nhiệm cũng không thể cho anh?”

“Ưm, anh thả tôi ra, anh làm tôi đau.” Cô đau đớn dùng dằng, lời nói của anh như con dao nhỏ găm vào da thịt cô.

“Anh ta vội vàng tìm em làm gì? Hay hai người đã bàn tính trước, chỉ cần cắt đứt quan hệ với anh, hai người lại vui vẻ sống bên nhau?” Lệ Minh Vũ mù quáng đố kỵ, thấy cô không ngừng vùng vẫy phản kháng, cơn ghen tích tụ bấy lâu thêm sâu đậm, gương mặt anh áp gần cô, “Vô ích thôi, anh hiểu em hơn anh ta, anh có thể thoả mãn em mọi thứ.”

Ghen tuông khiến anh mất hết hy vọng và niềm tin.

“Anh nói bậy bạ gì vậy? Bỏ tôi ra.”

“Chưa bao lâu đã quên rồi?” Bắt gặp ánh mắt xa lạ và căm phẫn của cô, Lệ Minh Vũ càng nổi cáu. “Không sao, anh sẽ giúp em nhớ ra.” Anh cười nhạt, kéo chân cô lên cao.

“Đừng…” Tô Nhiễm như bị giội nước lạnh vào người, cô giãy dụa nhưng không sao trốn thoát.

“Không, anh không được chạm tôi, anh sẽ làm hại…” Cô bỗng sửng lại, cố gắng nuốt hai chữ “đứa bé” vào trong. Không có đứa bé, anh còn không tha cho cô, nếu lỡ anh biết cô mang thai, vậy anh…

Tô Nhiễm không dám ôm mong đợi quá lớn với người đàn ông này, đến cả giết người anh còn làm được, ngộ nhỡ anh cướp đứa bé cảu cô thì cô phải làm thế nào? Hay anh lấy đứa bé này uy hiếp cô? Có ông trời chứng giám, cô sợ bị anh uy hiếp.

“Lúc này rồi mà em còn sợ đau?” Anh tức giận đến mất hết lý trí, mặt anh đanh lại, nhếch mép nói, “Em tin anh, nói đến đau đớn, anh còn đau hơn cả em!”

Tô Nhiễm bất lực nhắm nghiền mắt, cô hiểu càng giãy giụa càng có hại với đứa bé, toàn thân cô mềm ra, đành để anh làm theo ý muốn. Cô không trông mong anh buông tha mình, chỉ hy vọng thấy cô không phản kháng anh nhẹ nhàng hơn, đừng làm hại con của cô.

Thấy cô như con cừu nhỏ nằm mềm oặt trên ghế, hàng mi run run, anh càng khó lòng kiềm chế. Một cú nhấn người, Lệ Minh Vũ đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể Tô Nhiễm.

Sự tấn công đột ngột của anh khiến Tô Nhiễm đau đến mức hơi thở ngưng trệ, dẫn dắt hàng loạt biểu hiện trên gương mặt cô. Cô cắn mạnh môi, nước mắt nóng hổi bi ai giàn giụa trên đôi má, chảy xuống cánh tay Lệ Minh Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.