Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 7 - Chương 2: Nơi Ánh Đèn Mờ Nhạt Lại Là Người Ấy



Lệ Minh Vũ lặng người, lát sau anh lắc đầu, lặng lẽ bỏ thẻ vàng vào ngăn kéo bàn làm việc, ánh mắt thất lạc khôi phục về vẻ trầm tĩnh cố hữu.

“Hôm nay còn việc gì không?” Anh cất giọng nhàn nhạt.

Đồng Hựu báo cáo: “Nửa tiếng nữa, ông Kim bên bộ tài chính có hẹn trước với anh, thời gian khoảng hai mươi phút. Một giờ sau, gặp CEO tập đoàn Mỹ Thịnh. Mười giờ tối…”

“Khoan đã.” Lệ Minh Vũ day huyệt thái dương, nhíu mày, thản nhiên hỏi, “CEO tập đoàn Mỹ Thịnh?”

Đồng Hựu thẫn thờ, “Bộ trưởng, anh quên rồi ạ? Hai ngày trước, anh vừa gặp ở hội nghị thương mại. Họ là một công ty chuyên về sắt thép, lần này chắc đến xin hợp tác.”

Lệ Minh Vũ ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ, hơi gật đầu, “Huỷ bỏ đi, tôi không phê duyệt đơn vị này.”

“Bộ trưởng, lão Mạnh đồng ý rồi.” Đồng Hựu thơ dài, “Nếu việc bàn bạc này vướng mắc, thì hơi gay go.”

“Lão Mạnh được lợi lộc bao nhiêu từ việc này?” Lệ Minh Vũ cười nhạt.

“Việc này…”

“Nếu lão Mạnh được tôi đồng ý, chẳng lẽ ông ta chịu yên thân yên phận, ông ta không màng nhìn hiện tại là lúc nào, ngay cả thông tin cơ bản về tập đoàn Mỹ Thịnh cũng không có, sao tôi có thể đồng ý phê duyệt?” Giọng Lệ Minh Vũ lãnh đạm, lời nói trước sau đều vì việc chung, “Nhắc lão Mạnh  bớt phóng túng, đừng gây phiền phức cho tôi. Nếu không tôi cũng chẳng ngại giúp ông ta nghỉ hưu sớm.”

Lão Mạnh, cổ đông tập đoàn Hoà thị, kiêm nhiệm chức tổng giám đốc tài chính. Hồi trước, khi Hoà thị được chính phủ phê chuẩn một dự án quy hoạch đất đai, trong thời gian tìm kiếm thầu, tập đoàn Mỹ Thịnh cũng đăng ký một chân. Nhưng dự án này liên quan đến chính phủ, vỉ vậy cần phải thông qua sự kiểm tra gắt gao. Đến giai đoạn phê duyệt, tập đoàn Mỹ Thịnh thường xuyên nịnh nọt Lệ Minh Vũ, nhưng đáng tiếc không lần nào được anh đáp lại hay cảm kích.

Nguyên nhân rất đơn giản. Chất lượng sắt thép của họ không đạt tiêu chuẩn xây dựng. Một khi dùng vật liệu yếu kém này xây dựng nhà cao tầng, nếu không xảy ra vấn đề thì may mắn, còn xảy ra vấn đề thì nhẹ nhất cũng chết người.

Đồng Hựu hiểu tính cách của Lệ Minh Vũ, anh không bao giờ xử lý qua loa cẩu thả với việc công, gật đầu, “Vâng, em sẽ chú ý.”

“Còn nữa…” Lệ Minh Vũ trầm tư, ngón tay gõ trên bàn làm việc, “Bên bộ tài chính có việc gì gấp?”

“Ông ta nói lâu rồi không gặp anh, nên có lòng mang trà ngon tới tặng.”

Lệ Minh Vũ chau mày, “Huỷ đi.”

“Vâng.”

“Còn gì không?”

“Chủ tịch ngân hàng Trung Kỳ hẹn gặp vào mười giờ tối.” Đồng Hựu vội nói.

“Có việc gì không?” Lệ Minh Vũ hỏi.

“À, là việc áp dụng trang bị kỹ thuật nước ngoài. Công ty liên minh tìm chủ tịch ngân hàng muốn vay tiền, bởi vì hạn mức quá lớn, nên chủ tịch ngân hàng mong anh có thể kiểm định và cho ý kiến.”

Lệ Minh Vũ mau chóng rút một phần tài liệu, “Dự án này?”

“Vâng.”

Lệ Minh Vũ gật đầu, “Tôi đã đọc dự án này, ý kiến rất khá, lợi nước lợi dân. Tuy giai đoạn đầu cần khoản đầu tư lớn đầy phiêu lưu, nhưng có ảnh hưởng tốt với thế hệ mai sau. Đồng thời nước ngoài rất thông thạo kỹ thuật này, chúng ta sẽ nhận được nhiều lợi ích. Cậu gọi điện bảo anh ta dẫn theo chủ tịch công ty liên minh nửa tiếng nữa đến gặp tôi.”

Đồng Hựu đáp, “Họ đã đến gần đây, nhưng vì công việc của anh đến mưới giờ tối mới có thời gian.”

Lệ Minh Vũ nghe vậy, gõ ngón tay lên bàn, “Sau này khi sắp xếp xã giao phải chú ý nặng nhẹ. Loại chuyện quan trọng thế này phải ưu tiên trước, chứ không sắp xếp những việc chẳng gấp rút gì đưa lên đầu, cậu nhớ chưa?”

“Vâng, sau này em sẽ chú ý.”

“Cậu báo chủ tịch ngân hàng cầm trực tiếp hợp đồng qua đây.” Lệ Minh Vũ nói.

Đồng Hựu gật đầu, “Không phải trước ngày mai sao ạ?”

“Không, đêm nay đừng sắp xếp thêm việc gì nữa.” Lệ Minh Vũ bình thản nói. Nhìn chữ viết trên gói đồ, ánh mắt anh chùng xuống…

***

Trời đã về đêm. Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại chạy đến phòng làm việc của Tô Nhiễm.

Anh quẹo xe vào bãi đổ dưới bóng cây, tắt máy, cầm theo hai túi đồ bước xuống.

Thảo luận xong việc áp dụng trang thiết bị mới, Lệ Minh Vũ liền lái xe đến siêu thị, tiệm bánh ngọt, mua đủ loại thức ăn mà bình thường Tô Nhiễm thích. Anh chẳng rõ vì sao bản thân thà đắc tội đồng liêu, cũng tình nguyện làm những việc buồn chán kiểu này. Chỉ cần vừa nghĩ đến Tô Nhiễm sống một thân một mình ở phòng làm việc, lòng anh lại đau râm ran.

Có người nói, giữa vợ chồng luôn tồn tại tình thân không ai có thể thay thế. Dù chia tay, tình cảm này cũng tồn tại, miễn là còn một bên độc thân, chưa xây dựng mái ấm mới. Đặc biệt là đàn ông, trong lòng họ mãi tồn tại tình thân và ý thức trách nhiệm. Giống như việc anh luôn lo lắng, suy nghĩ đến cô.

Bốn năm trước, cảm giác này không hề mãnh liệt vì Tô Nhiễm ra nước ngoài sống. Nhưng bốn năm sau, cảm giác này mạnh mẽ hơn bao giờ hết, vì Tô Nhiễm ở gần anh, sống chung trong một thành phố.

Bước đến cửa, Lệ Minh Vũ do dự thật lâu, bên trong tối om, anh không rõ cô có nhà hay không.

Anh siết chặt tay, cuối cùng vẫn quyết định nhấn chuông.

Trái tim Lệ Minh Vũ căng thẳng theo nhịp chuông vang lên.

Suốt đường đến đây, anh luôn nghĩ nếu Tô Nhiễm mở cửa rồi chất vấn, anh sẽ nói: “Vì em trả tôi thẻ tín dụng, đây là sỉ nhục tôn nghiêm đàn ông của tôi.”

Một cái cớ và lý do sứt sẹo vô cùng, nhưng anh chỉ có thể nghĩ ra như vậy.

Chuông đổ hết tiếng này đến tiếng khác, nhưng cánh cửa vẫn khoá chặt.

Nỗi thất vọng vô bờ bến tràn dâng cõi lòng Lệ Minh Vũ.

Cô không ở nhà.

Lệ Minh Vũ đặt đồ ở bậc thềm, sau đó cũng thuận thế ngồi xuống. Anh buồn phiền cẩm hộp thuốc, rút ra một điếu, châm hút, rồi nhả khói. Anh bất giác cười khổ, Lệ Minh Vũ à Lệ Minh Vũ, cũng có ngày bản thân anh làm chuyện như thế này ư? Từ trước đến nay, anh luôn xem thường loại hành vi này, nhưng hôm nay anh lại như thằng ngốc lưu luyến đứng ngoài cửa chờ một người phụ nữ.

Đợi trọn một tiếng đồng hồ, hút hơn nửa hộp thuốc, Tô Nhiễm vẫn chưa trở về.

Ánh mắt chờ mong của Lệ Minh Vũ chuyển thành thất vọng, lại thấy hành động của mình cực kỳ buồn cười. Cái cô muốn chỉ là tự do, anh đã thành toàn, vậy không phải là xong rồi ư? Anh cắn răng đứng dậy, để đồ đạc lại cửa.

Anh đi về phía đỗ xe, ánh trăng kéo bóng lưng cô độc của anh dài tít tắp.

Ngay khi anh định khởi động xe, thì trông thấy một cô gái đang đi dưới ánh trăng. Gương mặt cô xinh xắn trắng ngần hút chặt đôi mắt Lệ Minh Vũ, vừa như vượt qua nghìn núi nghìn sông, vừa như chờ đợi nghìn năm. Không ngờ Tô Nhiễm lại xuất hiện như vậy trong tầm mắt của anh.

***

Vầng trăng dìu dịu toả bóng khắp nơi, ánh sao lấp lánh chiếu lên gò má Tô Nhiễm.

Cô về rồi!

Lệ Minh Vũ nhìn thấy Tô Nhiễm đi tới bậc thềm ngay cửa, thì cô khựng người, dáo dác ngó quanh.

Bên trong xe tối om, Lệ Minh Vũ như chim ưng hùng dũng ẩn mình trong màn đêm, đôi mắt đen láy dán chặt vào người phụ nữ đứng trên bậc thềm xa xa, bàn tay anh chợt chạm vào cửa xe một cách vô thức. Anh chỉ muốn chạy ngay đến trước mặt cô.

Nhưng quỷ tha ma bắt, lúc này anh lại do dự.

Mong muốn mãnh liệt được gặp cô thôi thúc anh ngồi trên bậc thềm suốt một giờ đồng hồ, nhưng trong nháy mắt thấy Tô Nhiễm xuất hiện, anh lại không tài nào bước lên trước gọi cô.

Bởi vì anh biết, một khi bước xuống xe, một khi đến gần cô có nghĩa là gì.

Anh cười khổ, rốt cuộc bản thân đang làm gì?

Anh ngắm nhìn cô chăm chú.

Anh biết còn một nguyên nhân quan trọng nhất khiến anh không dám đến bên cô. Anh sợ mình xuất hiện sẽ giết chết nụ cười của cô, tự do của cô, sự yên ổn mà cô hằng mong muốn…

Bởi vì anh chủ động trả lại cô sinh hoạt bình lặng, nên từ nay về sau, cuộc sống của anh cũng bắt đầu bứt rứt không yên.

Tô Nhiễm xoay người, tay đặt ngay cửa xe của Lệ Minh Vũ chầm chậm rút về, anh cắn răng, cố gắng thu hồi tầm mắt, khởi động xe, giẫm ga chạy đi.

Ánh trắng kéo bóng phụ nữ cùng gói đồ to trên bậc thèm dài hơn.

Hai gói đồ này là “phát hiện ngoài ý muốn” sau khi Tô Nhiễm trở về.

Tô Nhiễm ngây ra hồi lâu. Ý nghĩ đầu tiên của Tô Nhiễm là phải chăng người nào đó để quên ở đây? Nhưng ý nghĩ này mau chóng bị phủ định hoàn toàn, tiếp đó cô lại nghĩ biết đâu do Diệp Lỗi hay Quân Hạo mua tới, thấy cô không ở nhà nên đặt ngay cửa?

Cô đảo mắt xung quanh theo bản năng.

Không một bóng người!

Nhưng không khí phảng phất mùi thuốc lá, mùi thuốc lá thân quen làm trống ngực Tô Nhiễm bất giác đập rộn ràng.

Cô trông thấy tàn thuốc màu đen rơi lả tả trên bậc thềm, loáng cái tim cô như muốn bật tung ra ngoài.

Là anh!

Cô nhớ kỹ mùi của nhãn hiệu này, cô nhận ra màu của tàn thuốc, bợi vì Lệ Minh Vũ chỉ hút loạt thuốc lá này.

Ánh mắt trong vắt tràn ngập khiếp sợ, cô quay người kiểm tra bốn phía. Nhưng rồi cô nhanh chóng cảm thấy mất mát, đôi mắt trầm tư nhìn hai gói đồ to nằm ngay cửa.

Thanh âm khởi động xe mơ hồ truyền đến từ xa xôi, Tô Nhiễm run bắn người, ngoảnh đầu liền thấy một chiếc xe lao đi cực nhanh khỏi bóng cây.

Bờ môi cô run rẩy, hốt hoảng chạy nhanh xuống bậc thềm, đến ven đường thì chiếc xe đó đã mất hút…

***

Phòng tổng thống, Úc.

Dưới sự giúp đỡ của Mộ Thừa, An Tiểu Đoá cũng bớt đau, Cách Lạc Băng ôm thùng đồ chơi chứa đầy vỏ ốc sặc sỡ sắc màu ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô, một lúc sau cô bé cất giọng ngọt ngào, “Dì Tiểu Đoá, dì đỡ chưa ạ?”

An Tiểu Đoá cười rạng rỡ, “Nhờ ba con, dì đỡ rồi.” Cô ngượng ngùng lướt mắt về Mộ Thừa, vừa lúc anh mới thay quần áo sạch sẽ bước vào phòng, anh mặc áo phông trắng, quần kaki màu be, nhìn anh điển trai vô cùng.

Cô nhớ đến cảnh anh cứu mình, vòm ngực của anh rất rộng, dựa vào đó cô cảm thấy an toàn và vững chãi hơn bao giờ hết.

“Vậy hôm nay dì Tiểu Đoá không thể giúp con bắt san hô nữa ạ?” Cách Lạc Băng vẫn lưu luyến san hô ngũ sắc.

“Ai nói chứ? Bây giờ chúng ta đi bắt ngay nhé.” An Tiểu Đoá vừa thấy Mộ Thừa thì ngại ngùng, vậy chỉ bằng cô ra ngoài hít thở không khí.

Mộ Thừa cản cô, dịu dàng nói với Cách Lạc Băng: “Băng Nựu ngoan, ba có chuyện muốn nói cùng dì Tiểu Đoá. Con vâng lời, tự mình ra ngoài chơi được không?”

Cách Lạc Băng gật đầu, ôm đồ chơi ra gian phòng bên ngoài.

An Tiểu Đoá chợt khẩn trương.

Mộ Thừa ngồi xuống cạnh cô, nhẹ giọng hỏi, “Chân em còn đau không?”

An Tiểu Đoá lắc đầu, “Em hết đau rồi. Ban nãy, cám ơn anh.”

“Là anh cám ơn em mới đúng. Em đã tặng Băng Nựu một sinh nhật khó quên.” Mộ Thừa cười ôn hoà.

“Đây là… việc em nên làm.” Nói xong, gò má cô nóng ran, cô ngước đầu nhìn anh, lại bắt gặp đôi mắt anh hướng về bản thân, cô lật đật giải thích, “Ý… Ý của em là…” Cô ấp a ấp úng, hồi hộp không biết phải nói thế nào.

Mộ Thừa nhẫn nại chờ cô, thấy cô không định cúi đầu, anh nhẹ nhàng lên tiếng, “Tiểu Đoá, em là một cô gái tốt. Anh nói thật lòng.”

An Tiểu Đoá nhướng mắt nhìn anh, trái tim cô đập thình thịch.

Mộ Thừa thở dài, “Thế nhưng anh không thể để mọi chuyện tiếp tục lập lờ, như vậy anh sẽ rất vô lại, phải không?”

Nụ cười trên môi An Tiểu Đoá lập tức đông cứng.

“Tiểu Đoá…” Ánh mắt Mộ Thừa nồng hậu nhưng kiên định, “Anh thích vẻ ngây thơ thẳng thắn của em, thích sự chân thật của em, thích nụ cười hài lòng của em. Nên em hãy luôn vui vẻ như lúc này, đừng vì anh mà thay đổi, được không em?”

“Mộ Thừa, anh…”

“Anh thích em như thích một người em gái, một người bạn tốt.” Mộ Thừa thẳng thắn nói lên suy nghĩ trong lòng, anh nhìn cô, “Em còn trẻ, nhìn xa hơn em sẽ thấy trên đời còn rất nhiều người đàn ông xứng đáng với tình yêu của em.”

An Tiểu Đoá cắn mạnh môi, lấy hết dũng khí nói, “Nhưng người em yêu là anh, chứ không phải ai khác. Em cũng không muốn yêu người đàn ông khác.”

Mộ Thừa cười nhẹ nhàng, ánh mắt anh hiền lành ấm ấp, khẽ vỗ đầu cô như anh trai yêu mến em gái, “Tiểu Đoá, được một cô gái ưu tú giống em yêu là chuyện may mắn và đáng tự hào vô cùng, song anh không thể làm lỡ tuổi thanh xuân của em. Anh sẽ là người thầy tận tâm chỉ bảo em nhiều nhất, người bạn tốt quan tâm em nhất, nhưng mong em tha thứ, điểu duy nhất anh không thể cho em chính là tình yêu.”

An Tiểu Đoá đau nhói lòng, nhỏ giọng, “Anh chỉ yêu mỗi Tô Nhiễm?”

Mộ Thừa không phủ nhận, khẽ nói: “Anh yêu cô ấy, nhưng anh tôn trọng chọn lựa của cô ấy.”

An Tiểu Đoá  ngẩng đầu, ánh mắt chan chứa xót xa nhìn anh.

“Yêu một người, không nhất thiết phải có được người đó. Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, vậy là đủ rồi.” Mộ Thừa nở nụ cười bình thản. nhưng thấp thoáng buồn đau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.