Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 7 - Chương 5: Lời Mời



Bên ngoài nắng chiếu chói chang, nhưng vẫn không loá mắt bằng người đàn ông đứng dưới ánh mặt trời. Anh ta vận áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần ka ki vừa hợp mốt vừa thanh lịch, anh ta dựa người vào cửa, thấy Tô Nhiễm mở cửa, ánh mắt anh ta chan hoà yêu thương nhìn cô.

Tô Nhiễm hơi ngẩn hgười. Một Tiêu Diệp Lỗi xa lạ chỉn chu như thế này gợi cô nhớ đến cảnh tượng ở con hẻm sâu hôm đó.

“Diệp Lỗi…” Cô gọi tên anh.

Tiêu Diệp Lỗi mải miết nhìn cô, sau đó anh ưỡn thẳng người, không nói không rằng ôm choàng Tô Nhiễm vào lòng.

Từ lúc anh ta cứu cô đến giờ, cô có cảm giác chuyện đã xảy ra từ rất lâu. Tô Nhiễm để mặc anh ôm, cô tưởng anh ấm ức chuyện ở sở cách sát hoặc việc gì khác, nên vỗ nhẹ lưng anh an ủi, khẽ nói: “Tất cả đều qua hết rồi.”

Tiêu Diệp Lỗi vùi mặt vào tóc cô, hít hà hương hoa lan dịu nhẹ, anh thở dài khe khẽ, ánh mắt nghiêm túc, cất giọng đầy ngụ ý, “Đúng vậy, tất cả đểu đã qua hết rồi.”

Bước vào phòng, Tiêu Diệp Lỗi đảo mắt xung quanh, thốt lời khen ngợi, “Hoàn cảnh thế này mới hợp với cô, bình lặng thanh nhã.”

Tô Nhiễm mang trái cây lên, ngồi xuống ghế sô pha, cười nhẹ nhàng, “Cậu càng lúc càng dẻo miệng. Chú Tiêu và mẹ khoẻ không?”

“Dì Vân khoẻ lắm. Bây giờ, hằng ngày dì đều giúp ba trồng hoa.” Tiêu Diệp Lỗi cầm một quả táo, thuận miệng trả lời.

Mắt Tô Nhiễm sáng lên, “Cậu nói chú Tiêu làm lại nghề cũ ư?”

Tiêu Diệp Lỗi gật đầu, gọt vỏ táo, rồi đưa cô, đợi cô nhận lấy, anh lại gọt thêm quả khác, nở nụ cười, “Đúng vậy, tất cả đều nhờ cô.”

“Tôi?” Tô Nhiễm không tài nào giải thích được. Chú Tiêu làm lại nghề cũ thì liên quan gì đến cô?

“Ba nói, cô điều chế nước hoa, tốt nhất phải có sẵn một nơi chuyên về thực vật. Chẳng lẽ mỗi lần cô cần tìm nguyên liệu, thì phải chạy ra nước ngoài? Thị trấn Hoa Điền có điều kiện tự nhiên cực tốt, ngay cả nước ngoài cũng sánh không kịp ưu điểm này. Bây giờ, ngoại trừ trồng vài giống cơ bản, ba còn nghiên cứu tìm tòi thêm giống mới. Mỗi ngày của ba đều hết sức tất bật.”

Tô Nhiễm cảm động khôn nguôi, cô cằn một miếng táo, nói, “Cám ơn chú Tiêu giúp tôi.” Luôn tồn tại những người lặng lẽ làm việc sau lưng ta, có thể đó là việc tốt khiến ta ấm áp, nhưng cũng có thể đó là việc xấu, khiến ta tổn thương.

“Thực ra cô cũng nên cám ơn tôi.” Tiêu Diệp Lỗi cười nói. Từ lúc vào cửa đến giờ, anh không hề nhắc chuyện ly hôn của Tô Nhiễm và Lệ Minh Vũ, không phải anh không muốn hay sợ đề cập, mà là vì anh thấy không cần thiết.

Trong lòng anh luôn đinh ninh Tô Nhiễm và Lệ Minh Vũ chẳng còn cơ hội quay về bên nhau.

Tô Nhiễm trầm tư giây lát, gật đầu, “Đúng vậy, tôi cần phải cám ơn cậu nhiều lắm. Vì tôi, mà cậu vô duyên vô cớ bị cảnh sát điều tra.”

Tiêu Diệp Lỗi lại lắc đầu, “Không phải chuyện này, cô đã mời luật sư tốt nhất giúp tôi, chuyện này coi như huề.”

“Vậy cậu còn muốn tôi cám ơn gì nữa?” Tô Nhiễm đùa anh.

Tiêu Diệp Lỗi cười bí hiểm, “Cám ơn tôi cung cấp tài liệu nội bộ về giống mới cho ba. Như vậy cũng được xem là giúp cô còn gì.”

“Ồ, thì ra!” Tô Nhiễm gật đầu tỉnh ngộ, “Vậy là phải cám ơn cậu rồi.”

“Chọn ngày chi bằng gặp ngày, tối nay luôn đi.” Tiêu Diệp Lỗi nói.

“Sao?” Tô Nhiễm sửng sốt, “Tối nay?”

“Ừ, hôm nay bạn bè tổ chức tiệc xả xui cho tôi. Họ đều là bạn thân của tôi, chẳng hay nhà văn Tô có nể mặt đến tham dự không?” Tiêu Diệp Lỗi nhìn cô, nét mặt trêu chọc nhưng thấp thoáng vẻ nghiêm túc.

“Vậy…” Tô Nhiễm do dự, “Vậy hình như không hay lắm thì phải? Tôi lại không tìm được tiếng nói chung với mọi người. Mọi người cứ ăn mừng cùng nhau, hôm khác tôi mời cậu sau.”

“Cô ngại gì chứ? Cô nói cứ như chúng ta cách nhau mấy thế hệ không bằng. Bạn của tôi đều đi làm cả rồi, có còn là học sinh đâu mà cô sợ không tìm thấy tiếng nói chung. Với lại tôi có vài người bạn cũng đọc sách cô viết, nếu cô đi chắc chắn họ rất vui.” Tiêu Diệp Lỗi kiên trì.

Tô Nhiễm cười cười, “Vậy tôi đi, nhưng đêm nay phải để tôi làm chủ.”

Tiêu Diệp Lỗi nhún vai, cười ngoác miệng, anh lột thêm một trái chuối đưa cô.

Tô Nhiễm lắc đầu.

“Không phải cô rất thích ăn chuối sao?” Tiêu Diệp Lỗi cảm thấy kỳ lạ.

Tô Nhiễm cầm khăn giấy lau miệng, nhẹ giọng, “Không biết tôi bị gì nữa, gần đây tôi rất chán ăn.”

“Phụ nữ đúng là dễ thay đổi.” Anh lắc đầu bất đắc dĩ.

Tô Nhiễm cười, “Thằng nhóc này, nói vậy coi chừng mắc nghẹn đấy.”

Tiêu Diệp Lỗi không trả lời, vẻ mặt chan chứa tình cảm.

***

Khi Lệ Minh Vũ tỉnh dậy đã là buổi trưa, nhưng lại bị bác sĩ ép truyền thêm thuốc kháng sinh và thuốc bổ, xong xuôi mới để anh bước xuống giường.

Bắt đầu từ lúc hiểu chuyện, anh chưa lần nào ngủ thẳng một giấc đến trưa trời trưa trật như hôm nay. Từ khi còn bé, ba mẹ đã dạy anh phải quý trọng thời gian, sau khi lớn lên bước chân vào giới chính khách, anh càng hiểu rõ điều nay. Vì vậy từ nhỏ đến lớn, anh đã quen với nếp sinh hoạt tốt đầy quy củ.

Vào phòng ăn, anh mới biết mình đói meo, nhìn cơm nước đậy lồng bàn, bụng anh sôi cồn cào. Cơm nước không nhiều, chỉ vừa đủ một người ăn. Anh ngồi xuống, lặng lẽ dùng cơm, nhưng tay cầm đũa run run.

Anh biết, tối qua chăm sóc cho anh là Tô Nhiễm.

Anh cũng biết, người phụ nữ anh chạm tối qua là Tô Nhiễm.

Anh càng biết, người làm bữa cơm ngon miệng này là Tô Nhiễm.

Lòng anh cực kỳ ấm áp. Thay vì nhai chậm nuốt kỹ như thường ngày, anh hạnh phúc ngốn nga ngốn nghiến mọi thứ, hệt như người đói lâu ngày đột nhiên được ăn bữa ngon. Cô nấu ăn ngon quá!

Chỉ cần nhớ đến tối qua, tâm trạng của anh liền tốt vô cùng, đáy lòng rung động không ngừng. Anh biết rõ tiếp theo mình muốn làm gì, lúc này đầu óc anh tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Giờ khắc này, bỗng dưng anh thấy rất buồn cười, trải qua quá nhiều chặng đường oan uổng trước đây, anh còn cho rằng suốt đời mình cũng không biết mùi vị của hạnh phúc và vui sướng. Nhưng tối hôm qua đã giúp anh nhận ra, kỳ thực hạnh phúc và vui sướng luôn ở cạnh, chưa từng rời khỏi anh.

Đúng lúc này, chuông cửa bất ngờ vang lên.

Lệ Minh Vũ lật đật buông đũa, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu anh…Tô Nhiễm đã về.

Anh chạy như bay đến phòng khách, gương mặt anh tuấn tràn đầy kích động. Giây phút này, anh chỉ như một cậu trai trẻ mới lớn chờ mong cô gái mình yêu thương xuất hiện, bàn tay anh kéo mạnh cửa, “Tô…”

Vừa trông thấy người đứng ngay cửa, còn chưa thốt trọn vẹn chữ cuối, anh đã im bặt. Vẻ dịu dàng và mừng vui của anh đông cứng trong nháy mắt. Nét mặt chưa hề có trên gương mặt Lệ Minh Vũ biến mất, thay vào đó là vẻ bàng quan thâm căn cố đế, “Tới đây làm gì?”

***

Hoà Vy tràn lòng yêu thương loáng cái đông cứng. Cô trông thấy vẻ mặt tươi cười của Lệ Minh Vũ đột nhiên chuyển thành lãnh đạm, lòng cô vô cớ ghen tuông, nhất là cái tên vẫn chưa được anh nói ra trọn vẹn kia. Anh muốn gọi ai? Anh tưởng ai tới đây? Tô Nhiễm?

“Em đã ngoan ngoãn giao chìa khoá cho anh. Anh không mời em vào sao? Em tới tìm anh vì việc công.” Hoà Vy cố nén chua xót, nhìn anh nói bằng giọng yếu ớt.

Lệ Minh Vũ sa sầm, hơi nhích người sang bên, Hoà Vy lách mình đi vào. Cô tinh mắt nhìn thấy bình thuốc trong thùng rác, lập tức khẩn trương đến gần anh, “Minh Vũ, anh bệnh sao?” Dứt lời, cô liền giơ tay muốn sơ trán của anh.

Lệ Minh Vũ né đầu, cau mày.

Dường như Hoà Vy đã quá quen với hành động này của anh, cất giọng chua xót, “Anh ăn chưa?”

“Tìm tôi không phải có việc công à? Nói đi.” Lệ Minh Vũ dựa người vào sô pha, vô ý thức lướt mắt qua đồng hồ treo trên tường.

Hoà Vy liếm môi, nhạy bén nhìn thấy động tác xem giờ của anh, cô không kìm được bật hỏi, “Anh vội quay về văn phòng à?”

Lệ Minh Vũ hết nhẫn nại, đứng dậy muốn đi…

“Được rồi mà, em nói, anh vừa lòng chưa?” Hoà Vy lật đật chữa lời.

Anh ngồi xuống lần nữa, lấy một hộp thuốc dưới bàn trà, rút thuốc châm hút, đợi Hoà Vy lên tiếng. Vốn dĩ Hoà Vy muốn nhắc nhở Lệ Minh Vũ rằng anh đang bệnh, không nên hút thuốc, nhưng sợ anh ghét bản thân nhiều chuyện, cô hắng giọng: “Tối nay, lão Mạnh làm chủ, muốn mời anh dùng cơm tối.”

“Lão Mạnh đang yên đang lành bày trò này làm gì?” Anh thản nhiên nói trong làn khói thuốc.

“Chẳng phải vì việc của tập đoàn Mỹ Thịnh ư? Mấy ngày trước anh từ chối ký kết, lão Mạnh sợ bản thân làm việc sai sót, muốn nhận tội với anh.” Hoà Vy nhẹ giọng.

Lệ Minh Vũ cười nhạt, “Nhận tội thì không cần, kêu ông ta làm tốt việc của bản thân là được rồi. Chính phủ đâu phải của Hoà thị, muốn thế nào thì thế nấy.”

“Em đã nhắc ông ta. Chuyện Mỹ Thịnh lần này đúng là ông ta thái quá, nhận cả mấy trăm triệu của người ta, em bắt ông ta ói lại hết.”  Hoà Vy thấy anh không hứng thú, hấp tấp nói thêm, “Minh Vũ, tốt nhất tối nay anh nên tới dự một chút. Chẳng phải hiện tại Hoà thị đang định đầu tư ở nước ngoài hay sao? Quan chức phụ trách dự án cũng tới, chúng ta có thể móc nối chính khách đó, mối giao thiệp giữa anh và người đó có thể xem như giữa chính phủ và tư nhân. Nếu anh ra mặt, thứ nhất sẽ khiến đôi phương nghĩ chính phủ rất coi trọng kế hoạch công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán, thứ hai có thể chứng minh thành ý với đối phương. Vậy tại sao lại không làm?”

Lệ Minh Vũ hút một hơi, “Cô nói người tên Stephen, đúng không?”

“Đúng vậy, chính là anh ta.”

“Mấy giờ?” Lệ Minh Vũ hỏi.

Hoà Vy sửng sốt, mau chóng hiểu ý, báo ngay thời gian với anh. Cô tưởng bản thân phải hao tốn nhiều lời mời thuyết phục được anh, nhưng không ngờ anh bằng lòng nhanh như vậy. Lệ Minh Vũ đứng dậy, thái độ lạnh lùng thể hiện rõ mong muốn tiễn khách, nhàn nhạt nói, “Cô đi được rồi?”

“Minh Vũ…” Hoà Vy chăm chú nhìn anh, bóng dáng anh cao lớn đứng giữa phòng, gương mặt anh tuấn có chút tái nhợt nhưng vẫn toả lên đường nét điển trai ngời ngời, cô si mê ngắm nghía, đứng bật dậy ôm anh, “Để em chăm sóc anh được không?”

Lệ Minh Vũ không đẩy cô ra, đối mặt với một Hoà Vy nhiệt tình, anh chỉ hờ hững đáp trả, “Hoà Vy, chúng ta hoàn toàn không có khà năng.”

“Vì sao?”

“Rất đơn giản, tôi không yêu cô.” Anh trả lời dứt khoát  mà tàn nhẫn.

Hoà Vy nhìn anh đau đáu, “Anh với Tô Nhiễm đã ly hôn!”

“Tôi với Tô Nhiễm ly hôn và tôi không yêu cô là hai chuyện khác nhau.” Lệ Minh Vũ nhắc nhở.

Hoa vy thở dồn, “Bốn năm trước anh cưới Tô Nhiễm, là vì anh yêu nó phải không?”

Anh trầm mặc, không trả lời.

“Vì sao?” Đôi mắt Hoà Vy ngân ngấn nước, “Vì sao ngay cả một cơ hội anh cũng không cho em? Vì sao anh đối xử tàn nhẫn với em như vậy?”

“Hoà Vy, dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, tôi đều nhẫn nhịn cô rất nhiều việc, vì lẽ đó cô nên thu hồi tâm tư của mình lại đi.” Anh mở cửa, dứt khoát mời cô ra ngoài. Bốn năm trước họ gặp nhau, Hoà Vy liền bắt đầu hành vi theo đuổi điên cuồng, không ngừng công bố hai người yêu nhau, sau đó anh mới biết việc này, nhưng anh nhịn, bốn năm sau cô lại đưa tin khắp nơi rằng đã kết hôn với anh, may mà diện mạo của cô hao hao Tô Nhiễm, mọi người mới không nghi ngờ, anh cũng mặc kệ, không muốn vướng víu vào Hoà Vy. Những tưởng như vậy Hoà Vy sẽ thôi, nhưng không ngờ cô vẫn không chịu kết thúc.

Hoà Vy siết tay, nhìn thái độ lạnh nhạt của anh, cô cố nén cơn giận, “Anh hay lắm, anh trả lời thành thật câu này của em rồi em đi.”

Lệ Minh Vũ nhìn cô.

Cô hít sau một hơi, đối mặt với anh, “Có phải anh yêu Tô Nhiễm rồi không?”

Ánh mắt anh tối sầm, không trả lời thẳng trọng tâm, nhưng dùng thái độ chắc chắn như đinh đóng cột cho Hoà Vy câu trả lời: “Tô Nhiễm là người vợ duy nhất mà cả đời này tôi công khai và thừa nhận.”

Tim Hoà Vy rướm máu, “Anh biết câu trả lời của anh làm người khác tổn thương không hả?”

“Tổn thương vẫn tốt hơn để cô mơ mộng hão huyền. Hoà Vy, cô đừng lãng phí trời gian của mình với tôi nữa.” Ngữ khí của anh nhạt nhẽo vô cùng.

Đôi mắt Hòa Vy nhoè đi, lặng lẽ cầm túi xách rời khỏi.

Lệ Minh Vũ đóng cửa, xem đồng hồ lần nữa, sau đó chuẩn bị lên lâu thay quần áo. Trong đầu anh chỉ toàn hình bóng Tô Nhiễm đêm qua, nhưng vừa đến cầu thang thì điện thoại đổ chuông. Lệ Minh Vũ nghe máy, Đồng Hựu gọi cho anh.

“Bộ trưởng, Hạ Minh Hà lại bắt đầu điên cuồng dùng dư luận lôi kéo phiếu bầu. Anh mau về văn phòng đi ạ.”

***

Địa điểm dùng bữa tối do Tiêu Diệp Lỗi chọn lựa, quả nhiên là một buổi tụ tập náo nhiệt của bạn bè, đủ cả nam nữ. Tô Nhiễm nghĩ mọi người đi hát karaoke hoặc làm gì đó thì thích hợp hơn việc ồn ào dùng cơm ở đây. Nhà hàng này tuy rất cao cấp, song không hợp với bữa ăn liên hoan của lớp người trẻ tuổi.

Đồ ăn của nhà hàng này khá ngon, nhưng dạ dày của Tô Nhiễm dở chứng, hành cô nôn tháo nôn thốc trong toilet. Cô gái đứng cạnh lo lắng hỏi thăm, “Chị Tiểu Nhiễm, chị không sao chứ?”

Tiêu Diệp Lỗi không yên lòng, phái một bạn học nữ đi theo trông nom cô.

Tô Nhiễm lắc đầu, cười nhẹ.

“Dạ dày của chị là mệnh đầy tớ, không quen ăn sơn hào hải vị.”

“Chị Tiểu Nhiễm, chị đau bao tử, thì sau này phải chú ý việc ăn uống. Hải sản hôm nay đều là đồ ăn mang tính hàn.” Cô gái khẽ nói. Hai người cùng bước ra khỏi toilet. Ánh đèn vàng rực từ một căn phòng đổ bóng ra ngoài hành lang.

“Chị không sao đâu em. Chị sẽ chú ý…”

“A, chị Tiểu Nhiễm…”

Thanh âm sợ hãi của cô gái còn chưa thốt ra hết, Tô Nhiễm đã va mạnh vào một bức tường chắn ngang đường bằng ‘thịt’

“Ưm…” Tô Nhiễm bị động kêu khẽ một tiếng, dạ dày cô quặn đau, cơ thể lung lay của cô liền được một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy. Cô ngước nhìn, tức thì trợn to hai mắt!

Ông trời ơi, là Lệ Minh Vũ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.