Tô Nhiễm về đến phòng làm việc khóc bù lu bù loa một hồi. Sau đó, cô khoá chặt phòng ngủ, trùm kín chăn khóc nức nở, dường như khóc cho bao nỗi oan ức suốt mấy năm qua.
Vì sao anh phải nói như vậy?
Nếu anh nói sớm một chút, nếu anh nói như vậy sớm một chút, phải chăng sẽ không ra nông nỗi như hôm nay, anh thế này thì có ý gì chứ?
Cô càng khóc càng căm hận bản thân, cô lại ngu ngốc mềm mỏng. Lúc nghe anh nói, cô không dám nhận định liệu lời của anh có phải là một vở diễn khác hay không.
Ánh mắt anh nghiêm túc và ngữ khí anh trịnh trọng đến nỗi lòng cô đau đớn khôn nguôi. Cô không muốn tin anh nữa, nhưng tim cô rất đau, rất đau, rất đau….
Ánh nắng nhợt nhạt bao trùm trên người Tô Nhiễm, như một bàn tay dỗ dành một đứa bé bất lực, vỗ về nỗi bất an và nước mắt của cô…
Bệnh viện tư nhân.
Một lọ thuốc nhỏ lăn từ khoa ngoại đến khoa nội, rồi lăn từ khoa nội đến khoa tiêu hoá, cuối cùng bác sĩ trưởng khoa tiêu hoá cười thần bí, gọi trưởng khoa phụ sản xuống.
Lệ Minh Vũ chẳng mành thân phận bộ trưởng của mình, anh lo lắng ngồi đợi trong phòng làm việc của bác sĩ trưởng khoa. Thoạt đầu trông thấy lọ thuốc, anh nghĩ nó là thuốc dạ dày, vì trước đó anh đã xem kết quả kiểm tra của Tô Nhiễm, anh sợ cô còn che giấu bệnh tình gì đó. Nhưng thấy trưởng khoa phụ sản bước vào, lòng anh liền loé lên một tia nghi hoặc, phải chăng là… thuốc tránh thai.
Trưởng khoa phụ sản đổ vài viên ra ngoài, kiềm tra một lúc, hớn hở nói với Lệ Minh Vũ, “Đây là thuốc chống nôn mới nhất.”
“Thuốc chống nôn?” Lệ Minh Vũ đờ đẫn, thất thần hỏi, “Thuốc chống nôn là gì?”
Trưởng khoa phụ sản nhoẻn miệng cười, “Đương nhiên là thuốc chống nôn dành cho phụ nữ mang thai. Thuốc này đã trải qua thí nghiệm lâm sàng, không có bất cứ ảnh hưởng nào với sức khoẻ của người mẹ và thai nhi, ở mức độ nào đó sẽ giảm bớt các phản ứng khó chịu khi phụ nữ mang thai.” Nói đoạn, trưởng khoa phụ sản nhìn Lệ Minh Vũ bằng ánh mắt chân thành, “Bộ trưởng, vợ của anh có thai rồi ư? Chúc mừng anh.”
Lúc này, Lệ Minh Vũ trợn tròn mắt, ngây ngẩn nhìn miệng trưởng khoa phụ sản bật ra từng chữ, anh loáng thoáng nghe cái này cái nọ rồi chúc mừng gì gì đó.
“Bộ trưởng?” Trưởng khoa phụ sản và bác sĩ trưởng khoa tiêu hoá thấy bộ dáng anh như vậy, họ phát hoảng gọi anh.
Lệ Minh Vũ hoàn toàn hoá đá, không chút phản ứng.
“Bộ trưởng, anh có sao không?” Bác sĩ trưởng khoa tiêu hoá hoảng sợ. Bộ trường thường đến bệnh viện này kiềm tra sức khoẻ, nếu họ bất cẩn gây ra vấn đề gì đó, họ sẽ không gánh nổi trách nhiệm.
Sắc mặt trưởng khoa phụ sản tái mét, cô nghĩ rằng bản thân đã nói sai, không chừng không phải vợ bộ trưởng…
Khi hai người đang vắt óc suy nghĩ, Lệ Minh Vũ đột nhiên đứng phắt dậy, chìa tay về phía trưởng khoa phụ sản, nói thẳng thừng, “Đưa thuốc cho tôi.”
“Ơ?”
Lệ Minh Vũ không chờ được nữa, đến gần giật lấy lọ thuốc, chẳng nói chẳng rằng chạy khỏi phòng làm việc của bác sĩ trưởng khoa.
“Bộ trưởng…” Hai người nơm nớp lo sợ gọi với theo sau.
Thế nhưng Lệ Minh Vũ đã phóng như bay đến trước cửa thang máy, rồi thấy thang máy mãi vẫn chưa đến liền chạy cầu thang bộ xuống bãi đậu xe ngầm. Anh hớt hơ hớt hải tra chìa khoá mở cửa xe, ngón tay anh run lẩy bẩy, cắm mãi vẫn không vào ổ.
Lệ Minh Vũ cào tóc, vứt xe ở đó, chạy khỏi bãi đậu xe, bắt một chiếc taxi.
***
An Tiểu Đoá vừa làm xong thủ tục chuyển khoa, đang vui vẻ nghĩ cách chúc mừng bản thân đã trở thành một bác sĩ chuyên khoa ngoại thần kinh, liền thấy Lệ Minh Vũ nhắm thẳng về bên này.
An Tiểu Đoá âm thầm kêu rên, chuyện lo sợ nhất cuồi cùng cũng xảy ra.
Quả nhiên, Lệ Minh Vũ đến tìm cô. Bắt gặp cô trong phòng làm việc, anh giơ tay kéo cô qua, nhìn cô chằm chặp, “Tiểu Đoá, nói cho anh biết, Tô Nhiễm mang thai con anh phải không?”
Là phúc không phải hoạ, là hoạ tránh không khỏi, cái gì nên đến vẫn phải đến.
An Tiểu Đoá hít sâu một hơi, cánh tay lại bị Lệ Minh Vũ nắm đến phát đau, lúc này cô mới hiểu tại sao Tô Nhiễm sợ Lệ Minh Vũ, ngay bây giờ người đàn ông này khác xa dáng vẻ bình thường.
Trời ơi, cô phải nói thế nào?
“À…Bộ trưởng, chuyện, chuyện này làm sao em biết được ạ?” Cô nghĩ cách, chuyện này không thể tuỳ tiện nói anh biết, cũng không thể không nói anh biết. Nhưng trước tiên cô phải nắm rõ thái độ của Lệ Minh Vũ.
Lệ Minh Vũ không nói nhiều lời, đặt mạnh lọ thuốc xuống bàn, “Chắc thuốc này em kê cho Tô Nhiễm? Anh đã kiểm tra đây là thuốc chống nôn!”
Anh không tìm ngay Tô Nhiễm chỉ vì một lý do đơn giản, dựa theo tính cách Tô Nhiễm, dẫu thật sự mang thai, cũng không có khả năng cô nói anh biết. Vậy cách duy nhất là phải phá vỡ phòng tuyến An Tiểu Đoá. Trước đây bắt gặp hai người ngoài cổng bệnh viện, đích thật vẻ mặt hai người quái lạ vô cùng, nhưng lúc đó anh không ngẫm nghĩ gì nhiều, bây giờ nhớ lại người biết rõ nhất chính là An Tiểu Đoá.
An Tiểu Đoá đưa mắt qua lọ thuốc trên bàn, cô hoảng sợ tột cùng.
Trời ơi, sao thuốc này ở trong tay anh?
“Hihi…bộ trưởng, thuốc này, thuốc này…” Tính sao đây? Cô phải nói dối thế nào bây giờ? Một bên là bộ trưởng cô không dám đắc tội, một bên là bạn thân nhiều năm, làm sao cũng mất lòng một người.
Ông trời ơi, làm ơn phái người mang con đi, nếu không con sẽ bị hù doạ chết mất.
Lệ Minh Vũ nheo mắt, gần giọng, “An Tiểu Đoá, em là bác sĩ, chắc em biết thuốc chống nôn ảnh hưởng thế nào với phụ nữ có thai và đứa bé. Vừa rồi anh đã nhờ bác sĩ uy tín kiểm tra, lọ thuốc chống nôn này chứa hàm lượng chì! Em muốn hại Tô Nhiễm, muốn hại con anh?”
“Ơ?” An Tiểu Đoá đơn thuần choáng vàng, vội vàng xua tay, “Hàm lượng chì? Không, không phải đâu bộ trưởng, thuốc này không hề độc hại! Đây là thuốc chống nôn mới nhất, cũng là thuốc tốt nhất hiện nay trên thế giới, nó không ảnh hưởng đến người mẹ và thai nhi. Chẳng phải dạ dày Tiểu Nhiễm không khoẻ sao ạ? Người mắc bệnh dạ dày khi mang thai là khổ sở nhất, lần trước Tiểu Nhiễm nôn cả máu, lúc đó em mới giới thiệu thuốc chống nôn này cho cậu ấy, chẳng những không ảnh hưởng đến đứa bé mà còn giảm bớt cảm giác buồn nôn và bảo vệ niêm mạc dạ dày lúc đói. Thuốc này không có hàm lượng chì…”
Cô rối rắm giải thích, một lát sau Lệ Minh Vũ liền cắt ngang, anh đã nghe được chuyện mình muốn, ngón tay anh run run vỗ vai An Tiểu Đoá, giọng nói trầm tĩnh cố hữu có vẻ xúc động…
“Được rồi Tiểu Đoá, anh tin em. Em thực sự là bạn tốt của Tô Nhiễm. Cảm ơn em!” Nói xong, anh cầm lọ thuốc, đi một mạch ra khỏi phòng làm việc.
Tô Nhiễm, anh muốn gặp Tô Nhiễm ngay tức khắc!
An Tiểu Đóa bần thần, Lệ Minh Vũ đến rồi đi như cơn gió lướt qua, tốc độ quá nhanh khiến cô không kịp phản ứng. Hồi lâu sau, cô mới tìm thấy giọng nói bản thân, cô lẩm bẩm, “Ông trời ơi, con, con bị lừa rồi ư?”