Trước đây, Hoắc Tiểu Khê không có sở thích gì đặc biệt, một là rượu ngon, hai là Tề Lăng Phong.
Mỗi lần cô nói như vậy, Tề Lăng Phong đều cau mày, nghiêm trang nói:
“Anh không phải là đồ ăn thức uống”
Bây giờ nghĩ lại, anh ta quả thực không phải là đồ ăn, thức uống!.
Thờ ơ uống một ngụm, tâm trạng của cô mới điều hòa một chút.
Trong đại sảnh, mỗi người đều có trò giải trí của riêng mình.
Kiều Tịch Hoàn đi về phía Cố Diệu và Tề Tuệ Phân, lẳng lặng đứng bên cạnh bà
Cô nghĩ, muốn lấy lòng một người, thì cần phải làm rõ ràng như thế này.
Nếu không, làm sao người ta thấy được thành ý của mình?.
“Cháu của em, vì sao vẫn chưa tới?.” Cố Diệu nhìn về phía những khách mời trong phòng, hỏi Tề Tuệ Phân.
“Lăng Phong có chút việc bận. Buổi chiều nó còn gọi điện cho em, nói chúc anh sinh nhật vui vẻ”. Tề Tuệ Phân vội vàng giải thích.
“Hừ” Cố Diệu hừ lạnh, trong giọng nói tỏ ý không vui:
“Cánh đã mọc cứng cáp rồi, hơi có triển vọng một chút đã tỏ vẻ cao cao tại thượng tự cho mình là đúng”
“Sao lại như thế chứ?. Nó bận rộn thật mà”
“Cháu của em, em rõ hơn ai hết”. Cố Diệu hung hăng nói.
Tề Tuệ Phân còn muốn nói gì, thì khách kính rượu đã đi tới bên này.
Trong nháy mắt, hai người đã khôi phục lại dáng vẻ thân thiết, vừa nói chuyện vui vẻ với khách, vừa cùng nhau đi đến chỗ khác.
Kiều Tịch Hoàn đứng lại tại chỗ, đột nhiên suy nghĩ đến một chuyện.
Hồi đó, khi quen biết Tề Lăng Phong, anh ta nói mình là trẻ mồ côi, hai bàn tay trắng.
Nhưng bây giờ, giá trị con người của Tề Lăng Phong không thể so sánh với Cố thị, nhưng hoàn toàn không thua kém bao nhiêu, thậm chí trên phương diện tài sản chỉ có hơn chứ không kém, nhưng mà căn cơ và bối cảnh vẫn mỏng hơn một chút…
Cô cắn môi, cố gắng để mình không biểu lộ cảm xúc ra.
“Ôi, đây không phải là Kiều Tịch Hoàn sao?.” Phía sau, đột nhiên có một giọng nữ vang lên.
Cô quay đầu nhìn cô ta, trang điểm đẹp đẽ, cả người mặc lễ phục màu đỏ rực, khóe miệng cười đến mức giả tao.
Là ai?!. Hẳn không phải là nhân vật quan trọng.
“Không nhận ra tôi sao, tôi là Lê Hoan”
“Nơi này của tôi từng bị thương…” Kiều Tịch Hoàn chỉ chỉ đầu của mình.
“Quả nhiên Ngôn Hân Đồng không có nói dối, Kiều Tịch Hoàn cô trở nên thông minh, biết cách giả ngây giả ngô rồi”. Lê Hoan có chút khoa trương nói.
Kiều Tịch Hoàn cau mày.
“Tin hay không là tùy cô, tôi còn có việc, cứ tự nhiên.” Đối với những nhân vật không quan trọng, Kiều Tịch Hoàn không có hứng thú.
“Này” Lê Hoan bỗng giữ chặt tay cô.
“Thế nào, bây giờ còn dám uy hiếp tôi ?!” Ánh mắt tà ác của Lê Hoan hung hăng nhìn cô.
Kiều Tịch Hoàn mím môi.
Lê Hoan cười nham hiểm, gằn từng tiếng nói: “Một tội phạm giết người còn ở đây giễu võ dương oai!. Cũng không nhìn lại mình xem có làm mất mặt người khác hay không?. Tôi rất hoài nghi vì sao Cố gia còn có thể thu nhận cô. À, đúng rồi, bởi vì cô gả cho đại thiếu gia nhà họ Cố, đại thiếu gia là ai a?. Là đại thiếu tàn tật trong xã hội thượng lưu, nửa người dưới tàn tật, hạ thể còn bị liệt, …”
“Bốp”.
Một cái tát hung hăng đánh vào mặt của Lê Hoan.
Trên khuôn mặt trắng nõn, trong nháy mắt đã trở nên sưng đỏ một mảng.
Lê Hoan tựa hồ không tin mình bị người khác tát vào mặt, bụm mặt tức giận ngút trời nhưng vẫn không thốt ra được một chữ.
Trái lại, trong đại sảnh, tầm mắt của mọi người đổ dồn về phía bên này, nháy mắt cả hội trường đều an tĩnh lại.
Một giây, hai giây, hốc mắt Kiều Tịch Hoàn bỗng đỏ lên, khóc lên.
Người bị đánh còn chưa khóc, đánh người lại khóc
Mọi người dường như đều sửng sờ…
Lê Hoan càng cả kinh, không nói nên lời…
“Sao lại thế này?” Tề Tuệ Phân đi tới, phong độ của quý phụ nhân, cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Kiều Tịch Hoàn khóc đến vành mắt đỏ hoe, nói: “Mẹ, con không phải cố ý đánh cô ấy, nhưng mà cô ấy sỉ nhục Tử Thần, cô ấy nói Tử Thần tàn tật, là chuyện chê cười trong giới thượng lưu, cô ấy còn nói, Tử Thần bất lực….Con thực sự không nhịn được, liền, liền…”
“Kiều Tịch Hoàn, cô không cần ngậm máu phun người” Lê Hoan có chút hoảng hốt, vội vàng giải thích.
“Tôi không có nói dối, tôi thề, nếu như tôi nói sai, ra đường sẽ bị xe đụng chết. Mẹ, con biết chúng ta là chủ nhân, nên khiêm tốn, nhưng mà, con thật sự bị chọc tức, rõ ràng Tử Thần không phải như cô ta nói…” Kiều Tịch Hoàn khóc lóc kể lể.
Lê Hoan nhìn hai bên một chút, nhìn những ánh mắt khinh miệt trong đại sảnh, thần sắc hoảng hốt:
“Tôi không có nói như vậy, là Kiều Tịch Hoàn hãm hại tôi”
“Vậy cô thề, nếu như cô nói ra đường sẽ bị xe đụng chết, giống như Hoắc Tiểu Khê lần trước vậy, thi thể đều tan rã”. Kiều Tịch Hoàn dùng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại mang khí thế bức người.
Lê Hoan cắn môi, nói không ra một chữ.
Sự cố của Hoắc Tiểu Khê, toàn bộ Thượng Hải không ai không biết, hình ảnh ở hiện trường… vô cùng thê thảm…
Lê Hoan bỗng nhiên im lặng, mọi người vừa nhìn qua đã hiểu ngay.
Sắc mặt Tề Tuệ Phân trầm xuống: “Lê tiểu thư, tôi nể tình cô là con gái của Lê lão gia cho nên không muốn so đo với cô, cô tốt nhất nên tự mình biết mình, nói xấu sau lưng người khác, hình như không phải là hành vi của một thục nụ nên có, đêm nay cha mẹ cô không có ở đây, cô về đi, tôi sẽ nói chuyện với cha mẹ cô sau”
“Dì à, con…”
“Nơi này tạm thời không hoan nghênh cô”. Tề Tuệ Phân ra lệnh đuổi khách rõ ràng.
Vành mắt của Lê Hoan đỏ lên.
Bị người khác đuổi trước mặt mọi người, là một tiểu thư trong giới thượng lưu, là ai cũng không thể chấp nhận được.
Lê Hoan khóc lóc chạy ra ngoài.
“Thật ngại quá, chỉ là một chút sự cố thôi, đã quấy rầy đến nhã hứng của mọi người, thật xin lỗi. Nào, mời mọi người tiếp tục” Tề Tuệ Phân cười, khéo léo chào hỏi.
Nhà giàu có, đều là những người khéo léo.
Một lát sau, cả đại sảnh đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh
Tề Tuệ Phân dẫn theo Kiều Tịch Hoàn đến chỗ Ngôn Hân Đồng cách đó không xa:
“Lê Hoan là do con mời tới?”
“Con…” Ngôn Hân Đồng không nói nên lời.
Thậm chí một màn vừa rồi, cũng là do cô cố ý châm ngòi để Lê Hoan đi làm.
“Sau này, đừng có giao thiệp với những đám bạn đó, hạ thấp thân phận”. Tề Tuệ Phân hung hăng nói.
“Mẹ, về sau con sẽ chú ý”. Ngôn Hân Đồng ngoan ngoãn gật đầu.
Ánh mắt ác ý lại nhìn về phía Kiều Tịch Hoàn, trong ánh mắt hiện lên một tia sắc bén.
Kiều Tịch Hoàn, đêm nay bởi vì cô, mà tôi bị chỉ trích trước mặt Tề Tuệ Phân 2 lần!
Cô nhớ kỹ đó cho tôi!
Kiều Tịch Hoàn tựa hồ cũng không để ý, cười hết sức đúng mực!