Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 1 - Chương 16: Vu cáo



Thời điểm Kiều Tịch Hoàn và Tề Tuệ Phân trở về biệt thự Cố gia đã là 2 giờ chiều

Tề Tuệ Phân về phòng trước thay quần áo, nói là đợi lát nữa xuống lầu ăn cơm.

Những người khác trong nhà đã ăn rồi, Kiều Tịch Hoàn dặn Tiểu Linh chuẩn bị cho bọn họ một phần khác.

Cô không chú ý tới biểu cảm của Tiểu Linh lúc rời đi, chẳng qua là không quá để ý mà thôi, dù sao cô ấy cũng chỉ là một người hầu!.

Cô ngồi ở trên ghế sofa da trong phòng khách, đang xem một số tiết mục hài kịch giải trí trên TV.

Sắc mặt Tiểu Linh hết sức không tốt, đi về phía nhà bếp độc lập ở phía sau biệt thự, chuẩn bị cơm trưa cho Kiều Tịch Hoàn và Tề Tuệ Phân, nghe người ta nói buổi sang hôm nay nhị thiếu phu nhân bị đại thiếu phu nhân bắt nạt, phu nhân còn hung hăng đánh cho nhị thiếu phu nhân một bạt tai, những người hầu đều nói, đại thiếu phu nhân sau khi trở về thì không còn giống như trước nữa, bọn họ không thể bất kính với đại thiếu phu nhân như trước kia, nếu không sẽ có kết quả y chang như người tài xế sang nay.

Tiểu Linh càng nghe, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Từ khi Kiều Tịch Hoàn, ả tội phạm giết người này trở về, cô không thể tự tiện ra vào phòng của đại thiếu gia nữa.

Cô thật long thích đại thiếu gia, cho dù thân thể của cậu ấy có như thế nào đi chăng nữa, cô cũng bằng long hầu hạ cậu ấy cả đời.

Kiều Tịch Hoàn chỉ là một ả tội phạm giết người mà thôi, dựa vào cái gì cô ta đã giết người, còn có thể trở về làm thiếu phu nhân kiêu ngạo, cô ta dựa vào đâu mà ngủ chung giường với đại thiếu gia, cô ta căn bản không xứng!.

Cô cắn môi, nhớ tới những lời sáng nay cô vô tình nghe Ngôn Hân Đồng nói, nói Kiều Tịch Hoàn càng ngày càng kiêu ngạo, không xem ai ra gì, nếu còn tiếp tục như vậy, mọi người trong Cố gia đều phải nghe lời một mình cô ta, nếu như vậy đại thiếu gia sẽ bị cô ta khi dễ.

Sao Tiểu Linh có thể nuốt trôi những lời này?. Nhớ tới nỗi bực tức của mình, tưởng tượng đến những ngày vinh quang của Kiều Tịch Hoàn sau này…

Cô ta âm thầm nghiến răng…

Nửa giờ sau, đầu bếp đã làm xong một bàn đồ ăn.

Tiểu Linh bưng cơm ra nói: “Đại thiếu phu nhân, cơm đã làm xong rồi.”

Kiều Tịch Hoàn đứng dậy đi về phía nhà ăn, Tiểu Linh bưng một bát canh nóng đi về phía cô, khi đi nhanh đến trước mặt cô, bước chân tựa hồ hơi bất ổn, đột nhiên lao về phía trước, Kiều Tịch Hoàn vội vàng xoay người lùi về phía sau vài bước, mới tránh khỏi. Nhưng bỗng nhiên phía sau vang lên một tiếng vỡ lớn, một bình gốm sứ thanh hoa đã bị cô vô tình đụng trúng, vỡ trên mặt đất, tạo ra thanh âm dữ dội.

Kiều Tịch Hoàn đè ép kinh hoảng, nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, khi cô cảm thấy may mắn vì mình không sao, thì một giọng nữ nghiêm khắc chợt vang lên bên tai:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu nhìn Tề Tuệ Phân đang đi xuống từ lầu hai, phía sau còn có Ngôn Hân Đồng.

Ngôn Hân Đồng có lẽ không thể ngừng việc lấy lòng Tề Tuệ Phân dù chỉ là một phút.

“Phu nhân, nhị thiếu phu nhân, là đại thiếu phu nhân, cô ấy…” Hốc mắt của Tiểu Linh bỗng nhiên đỏ lên.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?. Nói mau” Tề Tuệ Phân lạnh mặt nói, giọng điệu rất nghiêm khắc.

“Đại thiếu phu nhân nói là muốn ăn cơm, có thể do chờ quá lâu, tôi đang bưng canh nóng từ phòng bếp tới, đại thiếu phu nhân đẩy tôi một cái, canh nóng rơi xuống mặt đất, đại thiếu phu nhân còn làm vỡ bình sứ thanh hoa của lão gia”

“Cái gì?” Tề Tuệ Phân vội vã đi qua, nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất.

Đây chính là món đồ cổ mà Cố Diệu yêu quý nhất.!

“Chị dâu cũng thật là, không phải chỉ chờ một lát thôi sao, giờ này còn có ai ăn cơm, chị cũng phải hiểu cho người hầu chứ, tại sao lại nổi giận như vậy, còn làm vỡ bình hoa của bố…” Ngôn Hân Đồng nói xong, cố gắng đổ thêm dầu vào lửa.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên, có lẽ cô ta vẫn chưa rút ra được kinh nghiệm cho bản thân mình!.

Kiều Tịch Hoàn rất lạnh nhạt nhìn Tề Tuệ Phân, nhìn Ngôn Hân Đồng, đôi mắt hơi đảo một chút, gằn từng tiếng hỏi: “Người xấu cáo trạng trước là như thế này sao?”

Tiểu Linh ngẩn ra, nhìn Kiều Tịch Hoàn vô tội nói: “Cái gì người xấu cáo trạng trước, đại phu nhân cô đang nói cái gì?”

“Cô biết tôi đang nói cái gì”. Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, ánh mắt hiện lên tia ngoan độc.

Cả người Tiểu Linh đột nhiên giật mình.

Đại thiếu phu nhân quả nhiên đã thay đổi rồi, lúc trước cô ta sẽ không nói như vậy, còn bây giờ ánh mắt của cô ta làm cho người ta cảm thấy run sợ.

Là cô nhìn lầm sao?!

Nhất định là cô đã nhìn lầm rồi.

Cô cắn môi, tiếp tục giả bộ đáng thương nói: “Tôi thật sự không biết đại thiếu phu nhân đang nói cái gì. Là lỗi của tôi, tôi không nên để cô đợi nửa giờ, nhưng mà đầu bếp bình thường có thói quen ngủ trưa, tôi phải gọi ông ta rất lâu…”

“Ôi, chị dâu, chị lại đi bắt nạt một người hầu” Ngôn Hân Đồng nói, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Tề Tuệ Phân đang muốn mở miệng trút giận, bất thình lình cô nhìn Ngôn Hân Đồng, nghiêm khắc hỏi:

“Chuyện trong nhà này, khi nào thì do người hầu quyết định?”

Ngôn Hân Đồng ngẩn ra.

Không chỉ Ngôn Hân Đồng, ngay cả Tề Tuệ Phân cũng cảm thấy sửng sốt, nói không nên lời.

“Cô ta nói cái gì cũng đều là sự thật sao?. Không cần tôi nói?. Hay là nói, em dâu cô thật có lòng, mỗi một câu nói đều muốn buộc tội cho tôi?” Kiều Tịch Hoàn nhìn Ngôn Hân Đồng, gằn từng tiếng nói, không hề yếu thế.

“Chị dâu, chị không cần làm người xấu cáo trạng trước”

“Tiểu Linh, bây giờ cô có biết người xấu cáo trạng trước có ý gì không?” Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Tiểu Linh.

Tiểu Linh có chút lờ mờ.

Ngôn Hân Đồng hận đến nghiến răng nghiến lơi.

Vốn tưởng rằng giật dây Tiểu Linh thì có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Đôi mắt Tề Tuệ Phân khẩn trương, dừng một chút cũng không nói gì.

“Phu nhân, nhị thiếu phu nhân, tôi thật sự không có đổ oan cho đại thiếu phu nhân, là thật…” Tiểu Linh đột nhiên khóc lóc kể lể.

“Vậy cô nói xem, lúc nãy tôi làm thế nào đẩy cô?”

“Tôi đứng ở chỗ này, cô cố tình đẩy tôi một cái”

“Ồ, vậy tôi đẩy cô ở hướng này?” Kiều Tịch Hoàn hỏi cô.

Tiểu Linh vội vã gật đầu.

“A, cô ngược lại rất thông minh, nếu tôi đẩy cô từ phương hướng này, thì cô không đụng vào bình sứ, mà là tôi đụng vào, còn cô có thể né sang chỗ khác” Kiều Tịch Hoàn cười lạnh nói.

Tiểu Linh không từ bỏ, nhìn Ngôn Hân Đồng.

“Cô nhìn em dâu làm gì?. Hay là cô ta biết cô sẽ không di chuyển?” Kiều Tịch Hoàn cười, ngấm ngầm hại người nói.

“Làm sao mà tôi biết được, tôi vừa mới cùng mẹ xuống lầu”. Ngôn Hân Đồng vội vàng nói, vứt tất cả sang một bên.

Kiều Tịch Hoàn nói với Tề Tuệ Phân: “Mẹ, con đã từng nói, con trở về lần này là muốn chung sống thật tốt với mọi người, vì sao con phải cố tình làm những chuyện bất lợi cho mình?, đập bể đồ cổ bảo bối của bố chứ?. Mọi chuyện vừa rồi, đều do bước chân của Tiểu Linh không ổn định, thiếu chút nữa đã bổ nhào lên người con, con vì muốn né bát canh nóng, cho nên mới lùi về phía sau mấy bước, không cẩn thận làm vỡ bình sứ của bố”

Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng nói, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

Tề Tuệ Phân nhìn Tiểu Linh, cũng không cần phân biệt phải trái đúng sai, trực tiếp nói với Tiểu Linh: “Cô lập tức cuốn đồ cút đi cho tôi. Tiền lương tháng này cũng đừng hòng lãnh nữa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.