“Nhưng con không thấy đây là chuyện xấu.” Kiều Tịch Hoàn nói với Cố Diệu.
Mày của Cố Diệu nhíu lại, hiển nhiên không có mấy hứng thú với lời nói của Kiều Tịch Hoàn , cảm giác hôm qua nhìn cô bằng con mắt khác, trong khoảnh khắc đã không còn sót gì trong mắt, sắc mặt ông trầm xuống:
“Trong long con, chuyện gì mới gọi là chuyện xấu?”
Giọng nói, rõ rang rất châm chọc.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, cảm nhận được ánh mắt khác thường khắp nơi đang nhìn mình, cười nói:
“Ba, nhà họ Cố của chúng ta là nhà giàu có quyền quý ở Thượng Hải, cũng có danh tiếng trong xã hội thượng lưu, nhưng đối với những người dân bình thường mà nói, Cố thị cũng không đi sâu vào long người, con biết ba luôn khiêm tốn, nhưng mà thi thoảng làm một số tuyên truyền nhỏ, cá nhân con cảm thấy đây là một việc tốt. Mấy ngày trước, Tử Thần vô tình nói với con, nói chú hai đang bàn chuyện hợp tác với James tiên sinh ở Mỹ, James tiên sinh là một nhà từ thiện có tiếng, bước chân của ông ấy đi đến đâu cũng có sản nghiệp từ thiện của riêng mình. Con nghĩ, nếu như có nhiều xí nghiệp đồng dạng muốn hợp tác, ông ấy có phải sẽ cân nhắc đến tập đoàn của chúng ta hay không?”
Sắc mặt của Cố Diệu thoáng chốc đã thay đổi.
Biến hóa thật rõ ràng, điều này hoàn toàn không giống với những rung động trước kia, có thể khiến cho người từng trải qua nhiều mưa to gió lớn như ông thay đổi sắc mặt như vậy, mọi người đều liếc mắt nhìn nhau.
Kiều Tịch Hoàn cười cười, bình tĩnh, ung dung như thế, hình như không phát hiện sắc mặt của Cố Diệu thay đổi, không chậm không vội tiếp tục nói:
“Sáng sớm hôm nay con đã đến công ty đồ cổ Cổ Vân Sơn để bàn điều kiện mua lại bình gốm sứ thật ấy, bởi vì chưa thành công nên tâm trạng của con không tốt, đi một vòng trên đường, vô ý nhìn thấy buổi đấu giá này, nghe nói là làm từ thiện, đương nhiên phải đi rồi. Khi ấy con cũng không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ một mực làm theo suy nghĩ của mình. Ba, con biết lỗi rồi, lần sau con sẽ chú ý.”
Kiều Tịch Hoàn giải thích hành động hôm nay, cũng nhân tiện nói mình rất để ý đến chuyện món đồ gốm của Cố Diệu.
Cô đều biết rất rõ, muốn lấy lòng một người thì phải nói hợp ý người đó.
“Chị dâu, bây giờ chị nói còn hay hơn hát nữa, lúc trước chúng ta đi thử bộ lễ phục này, chị cứ nhìn nó trân trân, hận một nỗi không thể biến nó thành của mình…”
“Em dâu, chị gả vào Cố gia nhiều năm như vậy, bỏ qua 3 năm chị ngồi tù, 3 năm qua chị chưa từng chĩa mũi vào người nào hết” Kiều Tịch Hoàn dùng ánh mắt vô tội nhìn Ngôn Hân Đồng.
“Tôi chĩa mũi vào chị sao?. Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi.” Ngôn Hân Đồng nhịn không được, giọng nói lớn hơn một chút.
Kiều Tịch Hoàn cũng không nhiều lời, đáp án không cần nói cũng biết.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, một hai rõ ràng.
Ngôn Hân Đồng trong nháy mắt cũng phát hiện lời nói của mình không thích hợp, đang muốn mở miệng giải thích thì Cố Tử Hàn đã nói:
“Câm miệng”
Ngôn Hân Đồng nhìn Cố Tử Hàn, mặt trắng không còn chút máu, cắn môi, nhưng cũng không dám mở miệng.
Cho dù chỉ một ánh mắt mà thôi. Kiều Tịch Hoàn, có cần phản ứng lớn như vậy không?.
Cô hơi nắm chặt ngón tay của mình, ép mình phải bình tĩnh một chút.
Cô sợ một giây sau, tim đập quá nhanh, mình sẽ đi đời nhà ma.
Cố Tử Thần ngồi ở bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, cho nên có thể cảm nhận rõ ràng người bên cạnh đang cố hết sức để kiềm chế biến hóa cảm xúc. Khóe miệng anh cong lên một nụ cười nhạt ít không để người khác nhìn thấy, lướt qua trong giây lát.
Phòng khách yên tĩnh, không gian dường như chìm trong cảm giác nghẹt thở.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Diệu.
Ông không mở miệng nói chuyện, cho nên người khác cũng không dám mở miệng.
Khi đó.
Một tiếng nhạc chuông di động iphone vang lên, Cố Tử Hàn nhìn điện thoại của mình: “Ba, con đi nhận điện thoại, là điện thoại của James tiên sinh”
Cố Diệu vẫy vẫy tay, ý bảo anh ta đi nghe điện thoại.
Cố Tử Hàn đi đến một góc yên tĩnh khác ngược hướng với phòng khách, dùng tiếng Anh lưu loát để tiến hành trao đổi.
Khoảng 5 phút sau, Cố Tử Hàn đi tới, cung kính nói với Cố Diệu :
“James tiên sinh đã đồng ý hợp tác với chúng ta, bảo con 3 tuần sau đến Mỹ ký hợp đồng”
“Tại sao lại đột nhiên quyết định hợp tác?” Cố Diệu mặc dù vui vẻ, nhưng vẫn có chút kinh ngạc.
“Nói là vô tình xem tin tức Trung Quốc, nhìn thấy tập đoàn Cố thị của chúng ta làm từ thiện, trong cảm nhận của ông ấy, những xí nghiệp làm việc thiện luôn là những đối tác có thành ý hợp tác nhất, cho nên rất yên tâm hợp tác với chúng ta. Hơn nữa…” Cố Tử Hàn dừng một chút:
“James tiên sinh và Hoắc Tiểu Khê từng có duyên phận vài lần, ông ấy rất thưởng thức với đầu óc kinh doanh của Hoắc Tiểu Khê, ông ấy vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối với cái chết của Hoắc Tiểu Khê, cho nên vì Hoắc Tiểu Khê cũng được, ông ấy bằng lòng hợp tác với tập đoàn của chúng ta.”
Cố Diệu bỗng nhiên thoải mái nở nụ cười: “Hạng mục 3 tháng gần đây còn phải chờ phía đối tác sửa chữa, cuối cùng cũng có thể bỏ tảng đá lớn này xuống rồi.”
Cố Tử Hàn gật đầu, cũng cười một cái.
Cho dù cười nhưng cô cũng cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này rất lạnh.
“Kiều Tịch Hoàn” Cố Diệu quay đầu nhìn cô:
“Chuyện lần này, tuy rằng là do con nhất thời xúc động, nhưng cũng nhờ phản ứng mau lẹ, con cũng xuất phát từ lòng tốt cho nên bố sẽ không truy cứu, sau này khi làm việc gì cũng nên suy nghĩ kĩ một chút”
“Dạ, ba” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Tâm trạng của Cố Diệu trở nên tốt hơn, cho nên căn nhà cũng trở nên sáng sủa hơn.
Tề Tuệ Phân cũng không nhịn được cười nói:
“Hoàn Hoàn lần này coi như thông minh, sau này đừng xúc động tùy tiện như thế”
“Dạ mẹ” Kiều Tịch Hoàn cười cực ký xán lạn.
Những người trong nhà cũng cảm thấy vui mừng khi nghe tin tức này, đương nhiên trong đó cũng có một hai người không có ý tốt.
Ánh mắt Kiều Tịch Hoàn nhìn Ngôn Hân Đồng, nhìn biểu cảm như sắp khóc đến nơi của cô ta, trong lòng cô rất vui vẻ.
Cô chuyển ánh mắt.
Cố đại thiếu vẫn duy trì trạng thái cá chết của mình.
Thật sự là đòi mạng mà!
Cơm tối qua đi, mọi người đều tự mình trở về phòng.
Kiều Tịch Hoàn tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy xe lăn của Cố đại thiếu ngồi ở giữa phòng, đôi mắt luôn nhìn cô, như có vẻ đăm chiêu.
“Làm gì vậy?” Kiều Tịch Hoàn bị Cố Tử Thần nhìn đến luống cuống.
“Khi nào tôi nói với cô về dự án hợp tác với James tiên sinh?”
“Không có sao?” Ánh mắt của Kiều Tịch Hoàn lóe lên, nhưng không trực tiếp trả lời.
“Tôi trước giờ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Cố thị” Cố Tử Thần gằn từng tiếng nói, ý anh ta là muốn nhắc nhở cô sau này nói dối cũng phải tìm lý do đúng.
Kiều Tịch Hoàn nghi hoặc nhìn anh ta: “Vì sao?”
“Cô không cần biết” Cố Tử Thần xoay người, đẩy xe vào trong phòng tắm.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của Cố Tử Thần
Cho dù không có năng lực, cũng không cần bài xích như vậy.